[12 Chòm Sao] Zodiac Corner

Chương 18



Các bạn đang đọc truyện Chương 18 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Bảo Bình có bạn trai

*Author’s note: Viết trong một ngày rét lạnh nhiều mây mù, ngồi trong phòng trọ một mình thèm ăn lẩu đến điên cuồng nhưng không có cách nào thỏa mãn bản thân T_T. 

Chín giờ sáng một ngày đầu đông, Mr.X như thường lệ lách xe vào một khoảng trống ở bãi đỗ bên kia đường. Dưới biển báo chữ P màu xanh, một bà hàng xôi dạo ế hàng đang ngồi đếm tiền lẻ.

Corner mở cửa mới được vài phút, chưa có khách đến mở hàng. Cậu thanh niên S mặc một chiếc sơ mi xám tro, xuề xòa đến độ không thèm sơ vin trong quần jeans rách, khiến dáng người cao gầy của anh ta càng thêm mảnh khảnh. Lúc này S vẫn chưa nhìn thấy Mr.X, đem theo gương mặt luôn luôn khẽ mỉm cười ôm chậu hoa dạ yến thảo rực rỡ treo hai bên cửa vào.

Mr.S vừa trang trí lại quán không lâu, hai cô bé liếc qua đã biết là sinh viên đại học Hoàng Đạo ôm nhau cười khúc khích đi vào, tìm một bàn khá khuất ngồi học. Corner hoạt động đã hơn hai năm nay, ngót tám trăm ngày mưa nắng, vậy mà chẳng hiểu sao nhìn khung cảnh này, anh vẫn có cảm giác thỏa mãn như lần đầu tiên khai trương vậy.

Mr.X trên giấy tờ là chủ của Corner, cũng là quản lý của quán café này, song thực tế hơn một nửa tiền vốn ban đầu lại đến từ một người khác. Năm đó hắn mới tập tọe chơi chứng khoán đã kiếm được không ít tiền. Sau đó thị trường biến động, tiếp tục đầu tư thì quá mạo hiểm, mà số tiền như vậy chưa đủ mua bất động sản, vì vậy Mr.X thành công rủ rê mở quán café. Nhà tư bản nọ suy đi tính lại rất lâu, cuối cùng đồng ý ném ra một cục tiền đầu tư cho Corner. Hoạt động một năm, quán café này cuối cùng cũng có lãi, lợi nhuận hàng tháng cứ thế đều đều bay vào túi hắn ta. Nhiều lúc Mr.X đi chuyển tiền cho hắn mà xót xa đến bầm gan tím ruột. Chẳng trách những người đã giàu có sẽ càng ngày càng giàu có!

Ông chủ thứ hai này thật ít xuất hiện, nên cũng chẳng ai quan tâm đến. Nhưng gần đây, cái kẻ có tiền kia đã trở lại rồi.

Hai năm nay, câu duy nhất hắn ta thỉnh thoảng hỏi anh chính là: “Lợi tức đã chuyển cho tôi chưa?”. Đột nhiên vài ngày trước, lúc anh mới đi bàn một vụ làm ăn ở thành phố khác trở về liền nhận được điện thoại của người này, nói năng mập mờ không rõ, ngấm ngầm hỏi thăm chuyện kinh doanh của Corner, đặc biệt là tình hình nhân viên.

Nghĩ đến đây thôi là da đầu Mr.X run bần bật. Không lẽ thằng có tiền kia muốn thay chủ quán?

Corner có lãi, nhưng không quá nhiều lãi. Với cái máu kinh doanh điên cuồng của hắn ta, thay chủ quán cũng không phải không thể.

Ý nghĩ này làm Mr.X ba bốn ngày nay ăn không ngon ngủ không yên. Khuôn mặt ưa nhìn xuất hiện hai vệt thâm thâm dưới bọng mắt.

Mr.S đứng kiễng chân trên thềm cửa, xoay xoay chậu hoa sao cho mặt nở hoa đẹp nhất quay ra ngoài phố, bỗng giật mình nhìn thấy gương mặt quen thuộc của ông chủ.

“Ồ…”

Đi xa lâu như vậy, ít ra cũng nên chào anh một tiếng, hay hỏi xem anh có khỏe không. Một tiếng “Ồ…” này nghĩa là như thế nào?

Từ trên gương mặt rầu rĩ của anh đoán ra suy nghĩ, Mr.S nhẹ nhàng bật cười:

“Boss đã về rồi à? Nếu không phải biết anh mới từ thành phố khác về, tôi còn tưởng mấy người tối hôm qua hẹn nhau thức đêm. Sao mà ai cũng như con gấu trúc là thế nào?”

Bảo Bình đứng trong quầy bar sắc mặt hơi trắng, quầng mắt màu tím than, vừa làm việc vừa cười khúc khích một mình. Kim Ngưu chẳng biết tại sao lại xuất hiện ở đây vào buổi sáng, còn trực tiếp lăn ra một cái ghế sofa ngủ không biết trời đất là gì. Khóe mắt anh giật giật, quán hôm nay nên đổi tên thành Panda Corner mới đúng.

Lúc này Mr.X mới để dưới mắt S. cũng có quầng đen. Anh ta chăm chú quan sát sắc mặt Mr.X, khoanh tay châm chọc hỏi:
“Kim Ngưu đi làm thêm ca đêm gần đây. Bảo Bình có lẽ thức nhắn tin cho bồ. Tôi… khụ, đương nhiên là xem JAV* hưng phấn quá không ngủ được, thế còn anh thì là làm sao?”

*JAV: Cho những bạn không biết – đây là phim con heo đó.

Tận dụng lợi thế chiều cao, anh bốp cho S. một nhát vào đầu:

“Này, ăn nói cho cẩn thận, đừng có làm hư hai em gái nhỏ xinh đẹp của anh. Anh đây chính là lo lắng đến cái tương lai không ra gì của cậu mới không ngủ được đấy.”

“Vậy xin chân thành cảm ơn.”

“…”

Bảo Bình sau khi mang đồ uống cho hai vị khách đầu tiên trong ngày, đã nhanh nhẹn chạy tới mở cửa chào sếp nhà mình. Mr.X như cười như không ẩn ý nhìn Bảo Bình từ đầu đến chân, khiến cô ngẩn ra không hiểu gì cả.

“Này S. Cậu có thấy con bé này hơi khác khác không?”

Mr.S xoa xoa chiếc cằm láng bóng, bắt chước Mr.X cười như không cười:
“Boss nói em cũng thấy… đúng là có cái gì khác khác thật.”

Bảo Bình khó hiểu nhìn cả hai người:

“Em có khác gì đâu chứ?”

“Có. Khác. Nhìn mặt em khác mọi hôm.”

Bảo Bình theo phản xạ đưa tay lên lau mặt.

“Mặt em nhọ phải không? Đã hết chưa?”

Mr.S run run nhịn cười:

“Chưa hết. Vẫn còn rõ lắm.”

Bảo Bình chùi tay vào chiếc tạp dề đen trước ngực, rồi lau mặt lại lần nữa. Sau đó điện thoại để trong túi tạp dề “Ting!” một tiếng, cô vội vàng mở ra xem, vừa xem vừa cúi đầu mỉm cười. Cô nhanh chóng nhắn tin trả lời, sau đó tiếp tục công cuộc lau mặt.

Mr.X không nhịn được, ôm bụng cười đến ngặt nghẽo:

“Em đừng lau nữa. Trên mặt em viết hai chữ “đang yêu” to đùng luôn kia kìa. Lau cũng không hết được đâu.”

Hơ… Bảo Bình có thể cảm giác được mấy sợi tóc trên trán bắt đầu dựng ngược.
“Aaa!! Hai người hùa nhau bắt nạt em! Hai người là đồ xấu! Không thèm nói chuyện với hai người nữa!”

S. gục cả đầu trên vai X., âm thanh đứt đoạn bởi tiếng cười:

“Ôi Bảo Bình còn biết dỗi rồi kìa.”

Đáp trả anh là một ánh nhìn vừa ngượng ngập vừa căm hờn.

“Anh có tin chỉ bằng một Yêu Miêu chưởng* của em sẽ cào rách mắt anh không?”

*Cái này xuất phát từ bộ phim Yêu Miêu Truyện có Hoàng Hiên tham gia đóng chính nha các bạn. Các bạn có thể Google để tra thêm thông tin phim.

“Cha mẹ ơi hung dữ quá nhỉ?”

Bảo Bình thôi đe dọa, trực tiếp chuyển sang bước động tay động chân luôn. S. lập tức trốn sau tấm lưng rộng của ông chủ, thỉnh thoảng còn thò mặt ra nhếch môi khiêu khích cô. Mr. X cười rung rốn, đành ở giữa hòa giải:

“Được rồi, được rồi, không trêu em nữa. Mau đi làm việc của em đi.”
“Không được. Hôm nay nhất định sẽ cho anh ấy nếm thử móng vuốt của em.” – Vừa nói còn vừa giơ năm ngón tay đã cắt cụt cả móng lên cào cào vào không khí, nhìn không có chút sức thuyết phục nào cả.

“Thôi nào. Đừng làm ồn, để Kim Ngưu ngủ.” – Mắt thấy can ngăn không ăn thua, anh đành lôi chiêu bài Kim Ngưu ra sử dụng. Mọi người ở đây ai cũng biết con bé này mà thiếu ngủ thì đáng sợ vô cùng.

Quả nhiên Bảo Bình đã dừng lại, rón rén quay lại phía sau quan sát. Không thấy Kim Ngưu có phản ứng gì, cô mới thở phào.

“Nó làm sao đấy? Sao bỗng dưng vừa mới sáng ra đã chạy đến đây ngủ như chết thế này?”

Bảo Bình thở dài một tiếng, lắc đầu:

“Em chỉ nghe nó nói bắt đầu đi làm thêm ca đêm. Đã làm được hai ngày rồi.”

“Đi làm ca đêm sao lại chạy đến cửa hàng mà ngủ chứ?”
“À, tại vì lát nữa nó có ca học buổi sáng, về nhà không kịp.”

Vừa nói dứt lời, tiếng chuông báo thức è è vang lên, Kim Ngưu bật dậy như cái lò xo, trợn mắt nhìn đồng hồ, sau đó lập tức cuốn gói đi khỏi, nhanh như một cơn lốc. Tất nhiên, trước khi kịp ra cửa, con bé vẫn còn đủ tỉnh táo để chào ông chủ một câu, mà anh cũng vẫn kịp trông thấy dáng đi tập tễnh bên thấp bên cao của nó.

Mr.X nhìn theo một lát. Anh cứ cảm thấy Corner hôm nay có gì kỳ lạ, đến giờ cuối cùng cũng hiểu ra là kỳ lạ ở đâu.

“Bảo Bình, sao hôm nay lại đi làm sáng?”

Cô vẫn làm việc vào ca chiều, kéo dài từ 3 giờ đến 9 giờ tối cơ mà?

Một câu hỏi bình thường như vậy, nhưng mặt Bảo Bình lại hồng lên, bối rối đáp:

“A… tối nay em có chút việc ạ.”

Mr.S huých cùi trỏ vào bên sườn anh, lông mày đen nháy lên nháy xuống liên tục. X. hiểu ý, chỉ cười trừ cho qua chứ không hỏi gì thêm.
“Aiz, Corner có hai bông hoa, chưa gì đã sắp bị người ta lừa đi mất một rồi. S. của chúng ta phải làm sao đây?”

Mr.S nghe anh trêu chọc cũng không tức giận, giơ tay bám vai anh kéo xuống, nhỏ giọng cười nói:

“Lo gì. Vẫn còn một bông nữa cơ mà.”

Mr.X không khỏi liên tưởng đến đôi mắt đen không đáy của Kim Ngưu, cùng cả màu son đỏ thâm nhìn rất giống phù thủy của con bé, bĩu môi chế nhạo S.:

“Kim Ngưu mà cậu cũng dám chọc hả?”

“Boss à, tai nào của anh nghe tôi nói là Kim Ngưu?”

Mr.S bỏ lại một câu lấp lửng như thế, sau đó thản nhiên xoay người đi vào quầy bar. Bóng lưng cậu ta ngông nghênh lại ngạo nghễ, làm anh thật chỉ muốn đấm cho một cái.

Một nhóm khách mới đẩy cửa đi tới, Mr.X vì vậy cũng quên luôn ham muốn đánh người vừa rồi.

…Bốn giờ chiều, sau khi chiếm dụng nhà vệ sinh của Corner hơn nửa tiếng, Bảo Bình cuối cùng cũng bước ra. Lúc này cô đã thay một chiếc váy ca rô màu xanh hòa bình nhạt, kiểu dáng khá đơn giản nhưng so với phong cách quần jeans áo thun ngày thường của Bảo Bình thì đã là điệu đà lắm rồi. Mái tóc xoăn nâu đã được tết xương cá sau gáy, vừa giản dị vừa dịu dàng. Không những thế, cô ấy hôm nay thậm chí còn dùng son. Màu son này… không phải là mượn của Kim Ngưu chứ? Song có lẽ vì Bảo Bình dặm son rất nhạt, nên ở trên mặt cô, màu son này không gây cảm giác rùng rợn như ai đó.
Ông chủ và nhân viên pha chế không ai bảo ai lồi mắt nhìn nhau, khớp miệng giống như bị tuột ốc vít, mở ra được nhưng không đóng lại được.

Tình yêu đúng là có sức mạnh phi thường luôn mà!

Bảo Bình căn bản không hiểu được ánh mắt quái dị của hai chàng sếp nhà mình, xúng xa xúng xính đến trước mặt hai người hỏi đi hỏi lại:

“Hai anh thấy sao ạ?”

“Ừm… anh nghe Kim Ngưu nói hôm trước em bị va đầu vào cột điện, chưa khỏi à?”

“…” – Bảo Bình rút ra một kinh nghiệm sâu sắc, đó là không bao giờ nên hỏi ý kiến của hai người này về vấn đề có tính thẩm mỹ, đặc biệt là Mr.S.

Cô không có thời gian suy tư nhiều hơn. Chuông gió hình vòng tròn hoàng đạo ngoài cửa leng keng kêu lên, bước vào tiệm là chàng trai gầy gò có dáng lưng hơi gù thấp xuống, không biết do bẩm sinh đã thiếu tự tin hay vì sức nặng của cây đàn đeo trên vai. Vẫn là quần kaki giản dị màu be nhạt, một chiếc sơ mi kẻ ca rô thường ngày nhưng khoác thêm một chiếc jacket hình quả lê nệm bông màu denim, xem ra bên ngoài trời đã lạnh rồi.
Xử Nữ lò dò đi vào quán, không khỏi đơ người mất mười mấy giây lúc trông thấy Bảo Bình xoay người lại phía mình. Câu chào tắc nghẽn trong cổ họng, anh nghe thấy bản thân kinh ngạc đứt quãng nói:

“Em…?”

Thực ra Bảo Bình cũng biết ngoại hình hôm nay của mình rất không bình thường, nhưng mà có đánh chết cô cũng không chịu thừa nhận mình cố tình chải chuốt đâu. Vì vậy, cô cố đè nén sự xấu hổ nhộn nhạo trong lòng, mặt dày tỏ vẻ hoàn toàn không biết gì cả, vui vẻ đáp:

“Em làm sao?”

Xử Nữ cười, khóe miệng có chút lúng túng:

“Không sao cả. Chỉ hơi khác một chút.” – Nghĩ một lúc, lại bổ sung thêm. – “Khác đẹp.”

Bảo Bình cuối cùng cũng không gượng cười nổi nữa, mặt đã đỏ lên như cà chua chín rồi. Cô cúi đầu, bất giác bắt gặp ánh mắt chăm chú từ hai anh boss đẹp trai nhà mình bắn về chỗ này, toàn thân run lên một cái.
“Em lạnh à?” – Xử Nữ quan tâm hỏi – “Năm nay trời rét sớm. Hôm nay có gió mùa về, buổi tối về sẽ lạnh lắm đấy.”

Bảo Bình bối rối giải thích:

“A, không phải. Em không lạnh. Em có mang áo theo rồi.” – Nói xong chìa cho Xử Nữ xem chiếc áo lông vũ siêu nhẹ bó chặt như khoanh giò treo bên túi xách.

Bấy giờ anh mới yên tâm gật đầu, nắm cổ tay Bảo Bình kéo ra ngoài – không rõ là vô tình hay cố ý làm như vô tình. Hai người một trước một sau hòa vào dòng người không ngừng lưu chuyển trên ngã tư phố. Mr.S đưa tay chống cằm nhìn mãi, giọng có chút không cam lòng:

“Cứ nghĩ bình thường Religieuse của nó không bỏ nhiều đường, cứ tưởng con bé này không thích ăn ngọt. Nào ngờ hôm nay bị nó úp cho một sọt đường vào mặt rồi.

*Religieuse: Một loại bánh ngọt Pháp, gồm hai bánh choux (su kem) to và nhỏ xếp chồng lên nhau bằng đường hoặc chocolate và phủ một lớp kem bên trên.
Mr.X không thèm nhìn cậu ta, cũng từ chối bình luận về vấn đề này. S. vẫn chưa chịu thôi, lăn ra quầy bar giãy giãy:

“Không được. Không thể như vậy được. Một người vừa đẹp trai vừa tốt bụng như tôi tại sao đến bây giờ vẫn một thân một mình thế này chứ? Mùa đông đến rồi, tôi cũng muốn có bạn trai.”

Mr.X đang rót một tách cà phê đưa lên miệng uống, bị câu cuối cùng của cậu ta làm cho sặc.

***

Thực ra đúng như lời Mr.S nói, Bảo Bình đêm qua chính là vì nhận được tin nhắn của Xử Nữ, hưng phấn quá không ngủ được, nằm trên giường trằn trọc suốt cả đêm. Nội dung tin nhắn chính là mời cô đi xem nhóm của anh biểu diễn tại một cung văn hóa cấp phường. Mặc dù anh không nói rõ ràng, nhưng buổi biểu diễn chỉ kéo dài một giờ đồng hồ, anh rủ cô đến chắc chắn không chỉ để xem ca nhạc thiếu nhi.
Buổi sáng cô dậy sớm, lôi hết đống đồ đạc trong tủ quần áo của mình ra thử đi thử lại mấy chục món đồ, cuối cùng rút ra kết luận mình chẳng có bộ đồ nào để mặc đi chơi được. Đồ đạc của cô nếu không phải quá đơn giản, thì sẽ là vô cùng diêm dúa. Mãi đến khi Bảo Bình sắp lo đến phát khóc, mẹ cô bỗng chìa cho cô chiếc váy màu xanh ca rô, nói nó bị lẫn trong đống quần áo của ba cô, hỏi cô có phải đang tìm cái này không.

Đúng là đi khắp thế gian không ai tốt bằng ba mẹ. Chiếc váy này nhẹ nhàng vừa phải, hơn nữa còn ton – sur – ton với cổ áo caro xanh thò ra ngoài áo khoác của Xử Nữ.

“Hôm nay trình diễn một tiếng thôi. Sáu giờ tối đã kết thúc rồi, bọn anh định đi ăn tối, em đi cùng không?” – Xử Nữ vừa ho vừa nói. Anh không dám nhìn cô, Bảo Bình biết mặt anh đang đỏ.
Cô giả bộ suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu.

“Vậy cũng được ạ.”

“Em muốn ăn gì?”

“Ăn gì cũng được ạ.”

Con gái mà nói câu này rất nguy hiểm. Xử Nữ cân nhắc tình hình tài chính của mình hiện tại, lại nghĩ đến Bảo Bình vẫn còn là sinh viên, xoa cằm đề xuất:

“Anh có nghe nói một quán lẩu dê rất ngon ở đường bờ sông. Em muốn đi thử không?”

Bảo Bình đương nhiên không phản đối. Song, sau buổi biểu diễn, khi Xử Nữ đề cập chuyện này với nhóm bạn của anh, bọn họ như đã hẹn nhau từ trước, người nào người nấy đột nhiên có việc đột xuất không thể đi cùng.

“A, tiếc quá, hôm nay phải về ăn cơm với ông bà già.”

“Ngày mai em có bài tập thuyết trình, phải về nhà chuẩn bị.”

“Chú đưa bé ấy đi đi. Anh phải đi đón con em gái ở lớp học thêm.”

“…”

Bảo Bình khá chắc chắn, trước khi ra về, bọn họ còn ẩn ý liếc mắt với Xử Nữ, rõ ràng là ý tứ khích lệ.
Bếp cồn đốt đỏ quạch, thố lẩu dê bắt đầu bốc hơi nghi ngút, mùi hương của gừng, sả, đinh hương, nhục quế tan trong cơn gió lạnh cóng dọc bờ sông Thiên, mang đến cảm giác ấm áp khó tả. Không có gì tuyệt vời hơn được ăn lẩu vào ngày đầu tiên của mùa đông, hơn nữa, còn ở một địa điểm thú vị như vậy.

“Nước lẩu sôi rồi kìa, bỏ thêm đậu hũ và rau.”

Bảo Bình đem đĩa rau tươi muốn nhúng lẩu, nhưng Xử Nữ sốt sắng tranh mất.

“Để anh làm cho.”

Kết quả, Xử Nữ lóng ngóng nghiêng đĩa đậu hũ một cái, miếng đậu to rơi tõm vào nồi, làm nước lẩu bắn tung tóe.

“A, xin lỗi, em có sao không?”

Bảo Bình đến dở khóc dở cười với anh chàng này.

“Anh còn muốn tranh giành nữa không? Đưa lại thìa muỗng cho em ngay.”

Xử Nữ đang muốn thể hiện, nghe xong liền ỉu xìu như bánh đa nhúng nước trao trả lại đồ nghề. Vì không có việc gì làm, anh chống tay lên cằm quan sát Bảo Bình thành thành thạo thạo trước hết nhúng óc dê, tàu rũ, rau tươi. Thỉnh thoảng cô nếm thử một thìa nước dùng, suy nghĩ một lát, lại cho thêm vài gia vị. Xử Nữ để ý thấy cô không cho sa tế ớt.
“Em không ăn được cay à?”

Bảo Bình chăm chú gắp thịt dê và rau vào bát của Xử Nữ, thản nhiên lắc đầu.

“Ăn được, nhưng em không ăn cay. Ở nhà ba mẹ đều bị đau dạ dày, không bao giờ ăn đồ cay cả.”

Khẩu vị của Bảo Bình rất nhạt, dù là đồ ngọt hay đồ mặn, cô cũng không có thói quen bỏ nhiều gia vị. Hơn nữa, cô không ăn cay. Xử Nữ ngược lại, vừa nhận được bát thịt đầy ụ từ cô, lập tức bỏ thêm rất nhiều ớt, còn đem một lát ớt chỉ thiên gắp cho Bảo Bình.

“Ăn lẩu dê không cay thì mất ngon đó.”

“Anh ăn cay vừa thôi. Ăn nhiều sẽ đau dạ dày.”

Nói vậy, cô vẫn nghe lời anh, đâm nhẹ cho lát ớt tan vào bát, sau đó đưa miếng thịt dê cay lên miệng cắn thử. Miếng thịt hầm nhừ như muốn tan trong miệng, nhiệt độ từ miếng thịt vị cay thay nhau đánh vào vị giác, khiến Bảo Bình cảm giác miệng mình sắp bốc cháy đến nơi. Cảm giác nóng rát này từ cổ họng chạy thẳng lên óc, làm cô không kiềm chế được chảy cả nước mắt.
Song, không thể phủ nhận: cảm giác này rất thú vị.

“Thế nào? Ngon đúng không?”

Môi cô bị lát ớt làm cho đỏ sưng lên. Bảo Bình che miệng thở cho bớt cay, im lặng gật đầu.

“Thực ra anh cũng không hay ăn cay, nhưng một khi đã muốn ăn, sẽ thích ăn rất cay. Đời lắm khi nhạt nhẽo lắm em ạ, không ăn cay thì còn mùi vị gì nữa?” – Xử Nữ bật cười, hiếm khi Bảo Bình thấy anh cười tươi như vậy, song ánh mắt anh lại không cười. Cô đột nhiên có cảm giác mình đang bồng bềnh bước vào một đám mây. Rõ ràng ở ngay trước mặt, nhưng đến gần rồi lại chạm không thấy.

Có điều, cảm giác mơ hồ ấy chỉ lướt qua rất nhanh. Cô còn chưa kịp nắm bắt được, tâm trí đã bị một cái nắm tay đột ngột bao vây lấy. Bàn tay của anh rất đẹp, đốt ngón tay thon dài, hai ba vết chai đặc trưng của những người chơi đàn lâu năm. Bảo Bình hơi sững người, khe khẽ quay đầu nhìn anh. Xử Nữ không nhìn về phía này, sắc mặt cũng không có gì kỳ quái, giống như mọi thứ tự nhiên đã phải là như thế.
Giống như bàn tay của anh, tự nhiên đã rất lạnh.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.