[6 Chòm Sao] Their Youth

Chương 20: Câu chuyện ma ở trường học (3)



Các bạn đang đọc truyện Chương 20: Câu chuyện ma ở trường học (3) miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[6 chòm sao] Their Youth - Chap 20. Câu chuyện ma ở trường học (3)

Từ sau khi đụng phải sự cố vòi nước là ba hồn bảy vía của Kim Ngưu và Sư Tử đều bay đi mất sạch. Hai mắt Kim Ngưu đảo liên hồi, tim đập bình bịch cứ túm chặt lấy Sư Tử không rời.

Thật muốn chạy biến khỏi cái nơi quỷ quái này, nhưng nghĩ đến việc phải đi qua dãy hành lang tối kia một mình, Kim Ngưu đành ngậm ngùi bước tiếp. Cái lũ gọi là “bạn bè” kia sẵn sàng bỏ cô lại không thương tiếc, mỉa mai làm sao…

Còn Sư Tử cả người cũng vô lực dựa vào Kim Ngưu, khuôn mặt mếu máo luôn miệng lẩm nhẩm:

“Biết đâu chúng ta không phải là những người duy nhất ở đây… Biết đâu…”

Cái bộ dạng dặt dẹo như bị ma nhập của hai người mới là dọa người chết khiếp ấy! Xử Nữ và Thiên Yết vừa quay sang nhau đã lập tức bắt chung tần sóng, ngán ngẩm chậc lưỡi.

Bạch Dương đi sau cùng chỉ tủm tỉm cười.

Thật ra không ai ngờ được rằng, lời nói của Sư Tử … cũng không phải là không đúng…

Bầu không khí yên ắng tĩnh mịch bị phá vỡ bởi những tiếng bước chân gấp gáp. Ánh đèn từ hai chiếc đèn pin nhỏ cầm tay cố gắng len lỏi vào từng ngóc ngách một, rọi qua ô cửa sổ lớp học. Bóng dáng một nam một nữ vội vàng băng qua, đi một đoạn lại thận trọng nhìn ngó xung quanh. Quả thực bóng đêm mang lại cho con người một nỗi sợ vô hình, ai mà biết được có thứ gì đang chờ đón họ chứ?

Đến lúc này mới lập quyết tâm tránh xa mấy thứ phim kinh dị liệu có phải là muộn màng quá không?

Bóng ma áo trắng lướt qua không một tiếng động với sợi dây thừng trên cổ, hay là những cánh tay gân guốc trườn trong bóng tối sẵn sàng túm chân người ta bất cứ khi nào, hay là ngay trên đầu thôi, có thứ gì đấy gớm ghiếc đang rủ xuống…

Sống lưng Phương Anh lạnh toát, sợ hãi rọi đèn pin khắp xung quanh. Tình hình bây giờ ngay cả cái vỗ vai nhẹ cũng khiến cô bủn rủn rụng rời chân tay, Phương Anh cố trấn tĩnh lại, khó khăn lắm mới cất nên lời.

“Này Thiên Bình… hay là chúng ta quay về đi…”

Quay về ư? Lại phải trải qua dãy hành lang tối kia ư? Gương mặt Thiên Bình méo xệch, không đâu, quá đủ rồi…

Vốn dĩ ban đầu cậu cũng đã rút lui, nhưng do người bên cạnh vì tò mò nên năn nỉ dữ dội, thành ra phút chót Thiên Bình lại mềm lòng, đành nhắm mắt làm liều. Cứ nghĩ nó chỉ là một cuộc tản bộ bình thường, tuy nhiên sớm biết nó kinh dị thế này thì Thiên Bình đã gạt phắt cái sĩ diện của đấng nam nhi đại trượng phu mà chuồn thẳng rồi.

“Chính cậu là cái người nằng nặc lôi mình vào đây đấy!” – Thiên Bình phải kiềm chế lắm mới không nổi điên được.

“Bây giờ mình khám phá đủ lắm rồi…” – Phương Anh lí nhí, chợt nhận ra giọng Thiên Bình có chút khác thường, liền lo lắng hỏi – “Cậu … cũng sợ à?”

“Không có!”

Có lẽ Thiên Bình cũng không nhận ra giọng mình đã cao tới tận quãng tám một cách khác thường.

Phản ứng của Thiên Bình khiến Phương Anh phì cười, phút chốc quên khuấy đi nỗi sợ mà vỗ vai người bên cạnh ra chiều cảm thông – “Không sao, không sao đâu…”

“Thái độ gì vậy?” – Thiên Bình giãy nảy – “Cậu nghĩ mình sợ mấy thứ ma quỷ này à?”

“Mình có nói gì đâu…”

Thiên Bình vốn điềm tĩnh hiếm có khi nổi khùng lên. Phương Anh lén quan sát Thiên Bình, gương mặt căng thẳng, không ngừng ngó nghiêng xung quanh, lại tuyệt nhiên lảng tránh ánh mắt cô. Rốt cuộc cậu ấy sợ đến mức nào chứ?
Thật không ngờ được có lúc Thiên Bình lại mất hình tượng thế này…

“Thôi đi! Đừng có nhìn nữa!”

“Rõ ràng là cậu sợ.” – Phương Anh châm chọc

“Mình mà sợ á?” – Thiên Bình trợn mắt, to tiếng – “Rồi để xem, nếu có xuất hiện bóng ma hay mấy thứ tiếng khóc tiếng cười gì gì đó thì ai là người co chân chạy trước nhé!”

Nói xong câu này quả thực lòng bàn tay cậu cũng rịn mồ hôi. Thiên Bình cảm thấy hai bên tai nóng ran, đúng là to mồm không hề dễ dàng, liền vội vàng đi trước. Tuy nhiên bước chân bị níu lại bởi tiếng nấc sụt sùi từ đằng sau.

Không phải là quá lời đấy chứ? Khổ một nỗi Thiên Bình có tính sĩ diện, lại thêm tật xấu không kiểm soát được lời nói của mình lúc máu lên. Cậu vội vàng quay lại, ngượng ngùng nói:

“Đừng mít ướt thế chứ… Hay là cậu cố tình dọa mình đấy?”
“Đâu có. Mình có dọa gì đâu??”

Trái lại, vẻ mặt của Phương Anh hoàn toàn ngạc nhiên. Cô bạn hơi nheo mày khi bị ánh đèn của Thiên Bình chiếu thẳng vào mắt, nhưng vừa rồi hình như cô cũng nghe thấy gì đó. Hai người yên lặng nhìn nhau.

Đúng vậy, Thiên Bình không nghe nhầm. Hành lang không người văng vẳng tiếng khóc. Âm u, mộng mị, mơ hồ vọng lại từ cõi xa xôi. Âm thanh da diết thống khổ chứa đựng một nỗi đau không nói nên lời.

Hoàn cảnh này người gan dạ mấy cũng phải dựng tóc gáy, chứ đừng nói đến là hai đứa nhóc cấp 3 này.

Phương Anh suýt chút nữa ngã khuỵu xuống. Cô không nghe nhầm đúng không? Là tiếng khóc ai oán của ma nữ phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch đêm khuya, từng chút từng chút nỗi sợ khống chế mọi giác quan. Cả người cô bủn rủn, là thật, không phải hoang tưởng. Bên cạnh cô Thiên Bình cũng sững người.
“Thiên Bình… tớ đếm đến 3 rồi chúng ta cùng chạy nhé…”

Thật ra đến chính bản thân Phương Anh cũng không đủ kiên nhẫn mà đếm tới giây thứ 2. Khát khao sống đột nhiên bùng cháy một cách mãnh liệt, Phương Anh lao đầu chạy như bay về hướng ngược lại. Dồn hết sức lực của 17 tuổi xuân vào từng bước chân, cô lao một mạch về phía cầu thang, tới lúc này mới dám lấy lại nhịp thở.

Nhưng mà … Thiên Bình đâu?

Phương Anh thót tim, hoảng hốt quay đầu lại tìm kiếm. Hành lang tối om nổi bật ánh đèn sáng chiếu vào khoảng không vô tận cùng bóng người sừng sững ở đó.

Mất một vài phút hoảng loạn Phương Anh mới nhận ra bóng dáng quen thuộc của Thiên Bình. Cậu ấy vẫn đứng đó, nhúc nhích một li cũng không.

Chết tiệt, Thiên Bình đang làm cái quỷ gì vậy?!

Siết chặt chiếc đèn pin nhỏ trong tay, thứ duy nhất mang lại cảm giác an toàn lúc này, Phương Anh bước từng chút một tới chỗ Thiên Bình. Cô không thể bỏ lại cậu ấy, hơn nữa cũng không đủ can đảm băng qua dãy hành lang tối một mình. Ít nhất thì có người đi cùng, hoặc là trong phạm vi ánh sáng con người có cảm giác an tâm hơn. Ít nhất thì trước mặt bọn họ chưa xuất hiện “một thứ gì đó”. Phương Anh dồn hết can đảm mà lay nhẹ người Thiên Bình.
Thật may đó không phải là cái xác không hồn. Thiên Bình chậm rãi quay sang, khuôn mặt trái lại rất bình tĩnh, cậu lặng lẽ nhìn cô.

Không phải là sợ tới mức đứng hình rồi đấy chứ? Phương Anh sốt ruột kéo tay cậu, thì thầm:

“Cậu muốn ở đây à?”

“Ừ!”

Câu trả lời rút gọn một cách tối thiểu khiến Phương Anh kinh ngạc suýt đánh rơi cây đèn pin trên tay.

“Nói thật… mình muốn chạy lắm” – giọng Thiên Bình rất khẽ, cậu ngập ngừng – “Nhưng mình cũng muốn xem mặt mũi “thứ đó” ra làm sao…”

“Cậu chắc đùa…”

Tuy nhiên Phương Anh không thể nói hết câu khi chứng kiến Thiên Bình rút điện thoại ra và bật camera. Cậu ấy đùa phải không? Hay là sợ quá đến điên luôn rồi?

“Đây có khi là cơ hội duy nhất trong đời cậu để được nhìn tận mắt “thứ đó” đấy! Rồi đăng lên mạng, cậu không biết sẽ nổi tiếng đến thế nào đâu…”
Hình ảnh cậu trai dù nhát nhưng vẫn sĩ diện mới cách đây vài phút biến mất, thay vào đó là một Thiên Bình với khuôn mặt không giấu nổi vẻ hiếu kì tột độ. Con người này thật khó dò và luôn có những suy nghĩ điên rồ mà không ai tưởng tượng nổi. Phương Anh thật không biết nên phản ứng như thế nào nữa, nhưng cô vội vàng chạy theo khi thấy bóng lưng Thiên Bình ngày một xa dần.

“Đợi … đợi với ….”

“Yên nào!” – Thiên Bình thì thầm – “Cậu muốn “thứ đó” nghe thấy à?”

Càng tới gần tiếng khóc càng rõ hơn. Bóng tối như muốn nuốt chửng ánh đèn yếu ớt của hai chiếc đèn pin nhỏ. Bước chân nhón nhẹ như không chạm đất, chẳng ai bảo ai, mà cả hai đều không muốn đánh động tới “thứ kia”.

Tiếng nỉ non, và tiếng tim đập thình thịch là hai âm thanh duy nhất hai kẻ liều lĩnh cảm nhận được.
Mà không biết nên gọi là liều lĩnh hay dại dột nữa…

Chỉ là nhìn một chút, một chút thôi. Mình có chân mà, nhỡ có chuyện gì thì sẵn sàng co giò chạy biến. Phản ứng nhanh như vậy ma nào bắt được… Phương Anh tự an ủi mình trong tuyệt vọng, nhìn sang Thiên Bình, mặt cậu ấy căng thẳng không kém. Đúng là không ai ngờ được sức mạnh của trí tò mò.

Đi tới tận cùng của dãy hành lang, nơi có những chồng ghế chất cao ngang đầu người, Thiên Bình ra hiệu cho Phương Anh dừng lại, cậu kéo cô ra sau lưng mình che chắn. Tiếng khóc chuyển thành tiếng “snif snif” sụt sùi, bất chợt ngưng lại. Khoảng lặng kéo dài đến ngạt thở.

Thiên Bình hít sâu một hơi, rón rén từng bước vòng ra sau chồng ghế. Bàn tay run lẩy bẩy mấy lần suýt đánh rơi chiếc điện thoại. Ánh đèn flash chậm rãi soi sáng từng góc khuất sau những chồng ghế cao, lần lượt, cho tới hàng cuối cùng…

Bị bạn bè bỏ rơi mà đi mất hút.

Điện thoại hết pin cũng chỉ là cục kim loại vô dụng.

Xung quanh bủa vây là bóng tối vô định.

Không biết đã bao nhiêu thời gian trôi qua, Song Ngư ngồi thu mình trong góc nhỏ. Nơi có điểm tựa thế này cũng khiến con người an tâm phần nào, tốt hơn là chơi vơi ngoài kia mà bị “thứ gì đó” bắt được.

Cả người ê ẩm nhưng cũng không dám cử động. Song Ngư gục đầu lên gối, hai hàng nước mắt cùng những tiếng nấc không kìm được mà tuôn như mưa. Hai cánh tay ướt đẫm nước mắt. Một nữ sinh vốn dĩ bình thường đã chân yếu tay mềm và nhát ma, nay lại bị bỏ rơi một mình giữa đêm tại nơi rộng lớn cùng với những lời đồn thổi quỷ dị, thật quả là một ác mộng kinh hoàng.

Đầu óc Song Ngư trống rỗng, sợ tới mức chỉ trực ngã khuỵu, dồn hết sức lực cuối cùng cũng lết được cái thân tới góc trú ẩn này. Thà cứ ở đây tới sáng, Song Ngư cố trấn an mình trong tuyệt vọng, cho tới khi bắt gặp ánh đèn hắt lên tường.
Có phải ai đó đi tìm cô không? Song Ngư đột nhiên bừng tỉnh, nhưng nếu là người, mặc dù đã lắng tai nghe rất kĩ rồi, lại tuyệt nhiên không hề có tiếng bước chân.

Ánh đèn le lói giữa hành lang vắng lặng.

Là lời nguyền, sao cô có thể quên được chứ. Sống lưng Song Ngư lạnh toát, sợ hãi tới mức cơ thể cứng đờ. Tim như muốn đập thủng lồng ngực mà bắn ra ngoài khi ánh đèn ngày một tới gần. Đến một chút sức lực mà chạy ra khỏi đây cũng không có, Song Ngư rất muốn hét lên vì kinh hoàng nhưng cảm giác như có gì đó cứ tắc nghẽn ở cổ họng.

“Thứ đó” dừng lại trước cô.

Ánh đèn chói đột ngột chiếu trực diện buộc Song Ngư phải nheo mắt. Lờ mờ sau đó là bóng người cao sừng sững. Mất một khoảng thời gian thích nghi, Song Ngư run rẩy ngẩng đầu lên, cả người cô chết sững. Tim đập trễ một nhịp khi bắt gặp gương mặt quen thuộc. Nhầm lẫn sao được khi đó là gương mặt luôn thường trực trong tâm trí cô cả tối nay, Song Ngư nấc lên.
“Thiên … Thiên Bình …”

Bao nhiêu nỗi uất ức sợ hãi bùng nổ. Người cô cần nhất lúc này đang ở ngay trước mặt, không cần biết là do phép màu nào, Song Ngư không chút đắn đo mà lao sộc vào lòng cậu.

Thật chỉ muốn òa khóc một trận cho thỏa nỗi lòng, rồi ôm chặt lấy người mình thích, thổ lộ hết mọi tâm tư tình cảm hệt như hôm nay là ngày cuối cùng còn lại trên thế gian này.

Tuy nhiên người tính không bằng trời tính. Bước chân Song Ngư phanh kít lại ngay trước mắt đối phương chỉ 20cm khi nhận ra, đằng sau Thiên Bình còn có một gương mặt không kém phần quen thuộc.

“Ơ! Song Ngư ?!”

“Ơ…”

… tình địch?!

Quai hàm Song Ngư rơi bộp xuống đất. Một cú giáng chí mạng vào mớ ảo tưởng bong bóng màu hồng, cô nàng hoàn toàn cứng họng.

Phút giây hội ngộ tràn ngập một vạn câu hỏi vì sao. Sao tình địch lại ở đây? Sao tay cậu ta lại đặt lả lơi trên vai Thiên Bình? Còn nữa, sao lại đứng núp sau lưng Thiên Bình hệt như cô gái yếu đuối cần chở che thế kia? …
Sắc mặt Song Ngư thay đổi 180 độ. Đôi mắt mới nãy còn đẫm nước nay chuyển sang bắn lửa tí tách. Phương Anh cũng bước ra đứng đối diện cô. Chỉ còn Thiên Bình đứng như trời trồng ở giữa, trợn tròn mắt nhìn hai cô gái.

“Thật may quá, thì ra là Song Ngư!” – Phương Anh hoàn toàn không nhận ra cái nhìn thiếu thiện cảm đang chĩa chòng chọc vào mình, giọng nói không giấu nổi vui mừng – “Mà sao cậu lại ở đấy thế?”

“Vậy hai người… sao lại ở đây? Cậu bảo không thích đi mà?”

Không, không phải là cái dáng điệu nhỏ nhẹ nhu mì thế này. Trong lòng Song Ngư thật muốn xông đến túm cổ áo Phương Anh mà trừng mắt gầm thét ra lửa. Đêm hôm khuya khoắt! Cô nam quả nữ! Mày dẫn crush bà tới nơi vắng tanh không một bóng người này tính âm mưu cái gì ????

“Thì đúng là mình không thích, nhưng mà Phương Anh nổi cơn tò mò, cứ nằng nặc rủ mình đi. Dù sao đi hay không cũng chẳng mất gì mà…”
Mồm nói là không thích, nhưng có người lại đột nhiên nổi máu anh hùng rơm mà đòi khám phá thêm đấy! Thiên Bình nói dối một cách trắng trợn, đột nhiên bị cái nhìn lạnh băng của Song Ngư chiếu tướng làm nổi da gà. Không lẽ bị lộ tẩy rồi sao…

“À… Xử Nữ với mấy đứa khác đâu rồi?” – Thiên Bình khôn ngoan vội vàng đổi chủ đề.

“Đi trước rồi.”

Song Ngư nói cộc lốc một câu, khuôn mặt u ám ném cho hai người trước mặt cái nhìn hằm hằm rồi bỏ đi. Một thân một mình, mà cũng chẳng cần đèn. Ngoài mặt lạnh như tảng băng nhưng bên trong cơn giận đã sôi sục tới nghìn độ mà tiếp sức cho cô.

Ma quỷ đâu xa, bây giờ thứ duy nhất Song Ngư cần đối phó chính là oan hồn suốt ngày lởn vởn quanh Thiên Bình kia mà thôi.

Nhưng mà cậu ta không sợ “thứ gì đó” à?
Kim Ngưu cứ thắc mãi kể từ lúc Sư Tử rời đi. Cậu ta không biết lấy can đảm từ đâu mà dám một mình chạy xuống tầng và quay lại chỗ ban nãy, chỉ vì rơi mất thỏi son. Thỏi MAC vừa mua hôm qua còn mới cứng. Lại còn nói mọi người đợi ở đây mà một mình băng qua đêm tối, Kim Ngưu chậc lưỡi, mỹ phẩm mạnh tới nỗi đánh bật cả nỗi sợ vậy sao?

Nhưng kể ra, nếu thay vào đó là cục tiền thì Kim Ngưu cũng dám liều mạng lắm chứ…

“Sao lâu vậy nhỉ?”

Xử Nữ sốt ruột thỉnh thoảng ngó xuống cầu thang, cuối cùng không chịu nổi nữa liền kéo mọi người quay lại tìm Sư Tử. Bất chợt tiếng hét thất thanh vang lên cắt ngang bầu không khí tĩnh mịch.

Tiếng của Sư Tử.

Tất cả đứng phắt dậy bàng hoàng nhìn nhau. Không ai bảo ai lập tức lao xộc xuống cầu thang, ánh đèn đan vào nhau loạn lên, dáo dác tìm kiếm bóng dáng Sư Tử. Nhưng người đâu không thấy, mặt đất lạnh lẽo chỉ còn trơ trọi một thỏi son đỏ, phần nắp rơi ra nằm cách đó một đoạn. Dường như bị rơi từ trên cao xuống.
Một bên là hành lang tối om trải dài, còn bên kia…

“AAAA!!!”

Kim Ngưu la lên, chân tay vô lực ngồi phịch xuống hệt như bị rút cạn sinh khí. Gương mặt hiện rõ nỗi kinh hoàng tột độ, cứ chỉ loạn xạ về phía nhà thể chất đằng kia.

Nơi đó, bóng ma áo trắng vừa lướt qua…

“Gì … gì vậy?” – Đến nước này Thiên Yết cũng phải lắp bắp – “Không phải là tao bị quáng gà đấy chứ?…”

“Cái thứ đó … có phải nó vừa chạy vào nhà thể chất đúng không?” – Bạch Dương nghi hoặc.

Cái thứ màu trắng lướt nhẹ qua như không chạm đất ấy, mái tóc đen xõa ra che kín khuôn mặt, trên cổ còn có gì đó lòng thòng,… Kim Ngưu ngồi bệt trên sàn, sợ đến quên cả thở, cả người cứ run lên bần bật. Là lời nguyền thứ năm.

“Bình tĩnh lại nào” – Xử Nữ cũng bị chấn động một chút, xong nhanh chóng tự chủ lại bản thân mình – “Đừng suy tưởng lung tung, trên đời này làm gì có thứ ma quỷ nào!”
“Thế cậu bảo bọn tôi đều quáng gà hết à ?!” – Kim Ngưu rú lên, khóe mắt ngân ngấn nước – “Là cả lũ nhìn thấy đấy, cậu còn phủ nhận à??”

“Biết đâu lại là trò đùa dại của đứa nào, có khi ai cải trang ấy…” – Xử Nữ bĩu môi

“Có thằng ngu nào đi làm thế không ?! Giữa cái đêm âm u thế này ??”

“Chết tiệt!”

Xử Nữ nghiến răng nhìn vẻ thảm hại của Kim Ngưu trên đất. Không phải hắn phủ nhận thứ vừa nhìn thấy, mà là đối với một kẻ trước sau luôn vững vàng kiên định như hắn thì phải bắt tận tay day tận trán mới là sự thật. Dù gì thì “thứ đó” cũng vừa chạy vào nhà thể chất, cũng có thể nói là đường cùng, hắn chẳng mất tới một phút để suy nghĩ mà đưa ra quyết định hùng hồn.

“Vậy chỉ có một cách duy nhất, đi bắt chính con ma đó!”

“Tao cũng nghĩ thế đấy, nhà thể chất chỉ có hai cầu thang lên thôi, nãy giờ mình đứng đây nên chắc chắn nó vẫn còn trong đấy rồi.” – Thiên Yết gật đầu – “Bọn mình chia ra chặn hai đầu.”
Kim Ngưu vừa được Bạch Dương kéo dậy, nghe tới đó lập tức bật lên như lò xo xông tới cản mọi người lại. Tránh cái thứ đó còn chẳng được, giờ lại muốn đâm đầu vào, hai mắt Kim Ngưu trợn ngược lên:

“Bọn mày điên rồi… Bao nhiêu phim kinh dị đấy mà không rút được bài học gì à? Thấy chỗ nguy hiểm mà còn xông vào, auto tạch. Đã ít người lại còn tách nhóm ra, auto tạch. Tạch, tạch hết, từ lúc xác định bước vào đây rồi…”

“Đằng nào chả tạch thì thà trước đó thỏa mãn trí tò mò trước đi.” – Thiên Yết ngắt lời, cũng như Xử Nữ, cô vẫn giữ nguyên quan điểm của mình.

“Thôi đừng mà…” – Kim Ngưu yếu ớt

“Cứ tách ra một nam một nữ phòng trường hợp bất trắc, hẹn nhau ở trên kia nhé” – Bạch Dương khích lệ Kim Ngưu – “Nhanh thôi mà.”

“Bạch Dương, không thể tin nổi! Ngay cả anh cũng…”
Tuy nhiên chưa kịp nói hết câu Kim Ngưu đã bị Xử Nữ kéo đi. Đầu óc đờ đẫn khi cảm giác ngày một tới gần Tử thần, cả người Kim Ngưu mềm nhũn cứ thế dựa vào Xử Nữ, nếu không nhờ hắn có lẽ đã nằm sõng soài trên đất hệt như một cái xác không hồn.

Thiên Yết và Bạch Dương cũng lập tức vòng ra phía cầu thang đằng kia.

Cầu thang tưởng như dài tới vài trăm bậc. Kim Ngưu khóc không ra nước mắt. Bàn tay cô bị hắn nắm chặt, mười ngón tay đan vào nhau, muốn trốn cũng không được. Chạy tới cánh cửa sắt đóng im lìm dẫn vào nhà thể chất, Xử Nữ kéo cô nép ra sau lưng mình, ra hiệu im lặng.

Kim Ngưu khẽ gật đầu, trống đánh liên hồi trong lồng ngực. Bóng lưng cao lớn của người đằng trước lại khiến cô có cảm giác tin tưởng phần nào.

Xử Nữ áp vào cánh cửa lắng tai nghe ngóng. Hít sâu một hơi, sau khi xác nhận không có gì bất thường, hắn thận trọng đẩy cửa bước vào.
Tiếng kẽo kẹt phá vỡ màn đêm tĩnh lặng. Xử Nữ quan sát xung quanh một lượt, theo sau là Kim Ngưu thập thò chỉ biết bấu chặt lấy vai hắn.

Nhà thể chất rộng lớn hoàn toàn không một bóng người.

“Cái … cái thứ đó … rốt cuộc đã biến đi đâu…” – Kim Ngưu thều thào, bà nó, sao ban nãy cô lại tin tưởng hắn cơ chứ?!

“Yên nào!”

Khuôn mặt Xử Nữ đầy hoài nghi, hắn cau mày đi ngó nghiêng từng ngóc ngách một. Nhưng đúng là chỉ có mình hai người họ.

“Là ma đấy… tôi đã bảo rồi… Còn nữa, Bạch Dương và Thiên Yết đâu?

Hai người quay sang phía cầu thang bên kia. Cánh cửa sắt đóng kín đột nhiên vang lên tiếng đập cửa liên hồi. Kim Ngưu suýt chút nữa chết ngất vì kinh hãi, may mắn thay giọng Thiên Yết và Bạch Dương kịp thời kéo cô lại.

Ra là cửa bị khóa, hai người không vào trong được. Vả lại đứng ngoài đó canh chừng nãy giờ Bạch Dương cũng xác nhận không thấy bóng dáng nào khả nghi.
Nhưng rõ ràng ban nãy bọn họ không nhìn nhầm cái bóng đó đã chạy vào đây.

“Đừng có vội tưởng tượng lung tung” – Xử Nữ vội lên tiếng khi thấy Kim Ngưu thất thần – “Bây giờ chắc chắn một điều phòng thể chất cũng không có ai rồi, chúng ta tới chỗ Bạch Dương xem sao.”

Đường quay trở lại cũng chẳng có ai, cái bóng trắng cũng bốc hơi mất tiêu. Còn Kim Ngưu như người bị rút cạn sinh khí, lê từng bước nặng nhọc theo Xử Nữ. Bàn tay hai người vẫn nắm chặt không rời, hắn cố gắng tiếp thêm sức lực cho cô, nhưng chính bản thân cũng hoang mang một nỗi sợ mơ hồ.

“Thứ đó” rốt cuộc đã biến đi đâu? Mọi người cũng bốc hơi không một vết tích là sao?

Xử Nữ và Kim Ngưu dừng chân trước cánh cửa sắt bị khóa phía bên kia nhà thể chất. Nơi đó cũng không một bóng người.

Ngoài hai người ra, chỉ còn lại bóng tối.

Author”s note: vẫn còn to be continued đó nhá ~.~ Quào, sớm biết nó dài thế này tôi đã phổ thành truyện ngắn riêng hay ngọai truyện cho rồi, ban đầu vốn định cho hai chương là cùng, ai ngờ ý tưởng cứ tuôn, thành ra đến hết chap thứ 3 rồi mới chỉ lết đến một nửa bản thảo

╮( ̄ω ̄;)╭

Bây giờ là 00:00…

Cũng thương tôi, cứ càng đêm ý tưởng lại càng tuôn. Ngồi bàn lại còn cạnh

cái gương, ghê đít verler thề (╥﹏╥)

Mà truyện kinh dị như vầy các cậu thấy thế nào nhỉ ? (・_・;)


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.