[AllTake] Cơ Hội Thứ Hai

Chương 12



Các bạn đang đọc truyện Chương 12 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Takemichi vội vàng chạy về tiệm tạp hóa của bà mà không hề biết rằng trên đường quay về cậu đã lướt ngang hai bóng người quen thuộc và có lẽ hai người đó cũng không hề nhận ra sự hiện diện của cậu, có thể tính đây là may mắn không nhỉ? Takemichi nhanh chóng trở về mà đứng trước tiệm tạp hóa của bà, cậu thấy bà đang lật đật dọn đồ liền vội vàng chạy đến nói lời xin lỗi và phụ giúp bà

“Con xin lỗi bà nội, khi nãy con gặp người quen trên đường nên con lỡ đứng lại nói chuyện một chút ạ”
“Con về rồi đấy à Take-chan, không sao đâu, dù gì thì hôm nay ta cũng nghỉ sớm mà”
“Có chuyện gì sao bà nội?”

Takemichi không khỏi thắc mắc, cậu nghiêng đầu tỏ vẻ tò mò mà hỏi bà, bà cũng chỉ cười hiền mà nhẹ giọng trả lời cậu

“Ừ, hôm nay mấy bà bạn già của ta rủ đến nhà chơi nên ta nghỉ sớm một hôm”

Cậu vừa bê mấy thùng nước suối vào trong vừa nghe bà nói chuyện, cậu cũng chẳng nói gì nhiều mà gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi cố gắng phụ giúp bà dọn dẹp nhanh nhất có thể, dọn xong xuôi cậu liền lấy chiếc cặp trong tủ kia ra, giúp bà khóa cửa tiệm lại rồi vui vẻ nói

“Để con đưa bà nội tới nhà bạn nha”
“Haha không cần đâu, con mau về ăn tối đi, ta tự đi một mình được”

Bà cụ cười ôn nhu mà đưa tay lên xoa đầu cậu rồi nhẹ nhàng từ chối, Takemichi nghe vậy nhưng vẫn muốn đi cùng bà nên liền mè nheo với bà cho đến khi bà nở một nụ cười và cầm chiếc tông lào trên tay thì cậu mới cuốn gói về nhà. Takemichi đứng trước cửa nhà mà có chút sợ hãi, bây giờ đã là quá giờ ăn tối của lão già kia rồi thế nào cậu cũng bị ăn đập một trận cho xem, Takemichi đứng trước cửa một hồi lâu, tay cậu siết chặt lấy túi đồ ăn khi nãy cậu mua ở chỗ bà (Takemichi nãy tính trả tiền cho bà nhưng bà không cho nên cậu lén bỏ tiền vào ngăn kéo đựng tiền nhé) cố gắng giữ lấy sự bình tĩnh, cậu lấy hết dũng cảm mà mở cửa bước vào trong

“Mẹ mày thằng điếm kia, mày đi đâu mà giờ mới vác mặt khốn mày về hả?!”

Đúng như dự đoán, Takemichi vừa về đã bị tên già kia chửi một trận, cậu bịa ra đại một lý do nào đó có thể làm vừa lòng hắn rồi bước vào bếp chuẩn bị đồ ăn

“Con đi mua đồ ăn cho cha ạ, con xin lỗi con làm bữa tối ngay đây”

Lão già ấy nghe cậu nói vậy cũng không nói gì nữa mà hừ mạnh một tiếng rồi bước vào phòng khách uống rượu xem ti vi, Takemichi thấy lão không hỏi thêm cũng liền thở dài một tiếng rồi bước vào bếp mà chuẩn bị đồ ăn cho hắn, đương nhiên là đồ ăn cậu mua không đủ để làm cho cậu rồi, vậy hôm nay cậu chỉ ăn có mỗi hai nắm cơm thôi à, không phải chỉ ngày hôm nay mà là hầu như ngày nào cậu trai bé nhỏ của chúng ta cũng phải nhịn ăn như thế, thật đáng thương, nhỉ?

Trước đền Musashi hiện tại tập trung hàng chục con xe và cả trăm người, đúng vậy, là Touman, bọn họ đang tổ chức buổi họp như thường lệ nhưng dường như hôm nay tâm trạng của cả Phó và Tổng trưởng có chút không vui, sau khi giải quyết tất cả các vấn đề trong bang và về việc tên Kiyomasa tổ chức cá cược kia thì những thành viên khác lần lượt ra về, chỉ còn lại duy nhất những tên cốt cán, những tên phó và đội trưởng ở đây nhìn thấy biểu hiện của Mikey và Draken liền hiểu ra được chút ít vấn đề, Smiley đang tính lên tiếng thì bỗng từ sau lưng có một giọng nói nào đó vang lên thu hút chú ý của tất cả những người ở đây

“Tụ tập đông đủ thế à?”
“Izana?”
“Bọn mày đến sớm hơn tao nghĩ đấy”

Draken nhìn những tên bên Thiên Trúc đang tiến lại gần liền lạnh giọng lên tiếng, từng tên trong Thiên Trúc không hề để tâm đến lời nói của hắn mà ung dung đi đến trước mặt Mikey

“Azami đâu?”

Izana liếc nhìn quanh không thấy người mình muốn tìm liền khó chịu mà lên tiếng hỏi, Mikey ngước nhìn hắn rồi lại trả lời một cách vô cảm

“Tuần sau mới đến Tokyo”
“Sao mày biết?”
“Cô ấy cũng quay về đây, khi sáng có một tin nhắn được gửi tới máy của Ken-chin, nó bảo là tuần sau cô ấy sẽ chuyển từ Kyoto về lại đây, có lẽ là của cô ấy nhắn”

Cả bầy đều chăm chú lắng nghe từng lời mà Mikey nói, bọn hắn sắp được gặp lại con ả kia rồi, một cảm xúc vui mừng liền chạy qua nhưng ngay sau đó nó liền biến mất, Ran lạnh mặt mà quay qua hỏi những người còn lại

“Còn thằng Takemichi?”

Vừa nhắc đến tên cậu trên mặt hai tên Phó và Tổng liền nổi gân xanh, Draken nhíu mày lại mà cau có nói lại mọi chuyện khi chiều

“Có lẽ thằng đó cũng quay về rồi, đáng lý ra chiều nay bọn tao sẽ gặp nó nhưng giờ lại không thấy nó đâu”

Draken vừa dứt lời liền nghe thấy một tiếng động mạnh, hắn và lũ kia quay qua liền thấy Baji đang tức giận mà đấm vào cái cây ở bên cạnh, đôi mắt màu hổ phách của hắn trông đáng sợ hơn bao giờ hết, không chỉ mình hắn, những tên còn lại cũng dần lộ ra vẻ mặt đáng sợ không thường thấy của mình, cả lũ trưng bản mặt đó ra mà đứng trầm ngâm suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên Chifuyu quay người rời đi mà nói

“Tao có việc bận, tao về trước đây”

Hắn không để cho những tên kia phản ứng gì đã nhanh chóng biến mất khỏi đó, nói việc bận thế thôi chứ thật ra hắn là đang muốn đi đến nhà cậu, nếu cậu đã muốn chơi trò trốn tìm thì hắn sẽ chơi cùng với cậu, không những thế hắn sẽ là người đầu tiên tìm ra cậu nữa cơ, cả đám Mikey nhìn hắn rời đi cũng liền từ từ giải tán theo, Mikey ngồi ở đền thờ thêm một lúc lâu rồi mới bước về

Quay lại với chàng trai nhỏ bé kia của chúng ta, Takemichi loay hoay từ nãy giờ trong bếp cuối cùng cũng chuẩn bị xong bữa tối cho lão già thối kia, cậu bưng dĩa đồ ăn ra bàn rồi gọi lão ta vào

“Bữa tối xong rồi con mời cha vào ăn ạ”

Lão già kia nghe cậu kêu liền đứng dậy bỏ mặc cái ti vi còn đang mở kia mà lảo đảo bước từng bước về phía bàn ăn, trên tay lão vẫn còn cầm lấy chai rượu uống dở kia, lão kéo ghế ra ngồi rồi múc một muỗng súp lên húp, Takemichi nhìn lão không có phàn nàn gì về đồ ăn liền thở phào nhẹ nhõm nhưng ngay sau đó lời nói của tên đó liền khiến tâm trạng cậu tệ hơn nhiều phần

“Mày nhuộm tóc lại đấy à, trông y hệt con mẹ mày, đều như một đứa điếm vậy”
“Mẹ con không phải là điếm!”

Takemichi tức giận mà hét trả lại vào mặt lão già đó, lão có thể đánh cậu, chửi cậu như thế nào cũng được nhưng đụng đến mẹ cậu thì chắc chắn cậu sẽ khô máu với lão bởi mẹ cậu là giới hạn cuối cùng của cậu, tên cha già đó thấy cậu như vậy liền đập bàn mà đứng dậy quát tháo

“Nay mày dám cãi tao à thằng điếm kia?!”
“Cha có thể đánh chửi con thế nào cũng được nhưng cha không được xúc phạm đến mẹ con”

Lão già đó không còn kiềm chế được cảm xúc mà lật đổ cả bàn ăn khiến đồ ăn vương vãi khắp nơi, lão tức giận mà cầm lấy chai rượu còn đang uống dở tiến tới đập thẳng vào đầu cậu khiến máu chảy không ngừng, thậm chí có cả một mảnh thủy tinh vẫn còn vương trên đỉnh đầu của cậu, rượu còn trong chai cũng từ từ chảy xuống ngấm vào vết thương khiến cậu đau rát mà nhăn mặt, lão ta nhìn cậu như vậy rồi lại nắm lấy cổ áo cậu lên mà nói

“Mày nên cảm thấy may mắn khi ít ra tao vẫn còn cho mày ở đây đi”
“Cha cho con ở lại cũng chỉ là để kiếm tiền cho cha thôi, à không, ông còn chẳng đáng để tôi gọi là cha nữa”

Takemichi gần như đã mất kiểm soát mà trợn mắt quát lại với ông ta, máu cùng rượu trộn lẫn vào nhau chảy vào khuôn miệng cậu khiến cậu có hơi khó chịu vì mùi tanh của máu và vị nồng của rượu, lão già đó nghe cậu nói vậy liền thẳng tay đấm vào mặt cậu, máu từ khóe miệng cậu cũng bắt đầu chảy ra, Takemichi bị đấm ngã nhào ra đất, tay cậu bị những mảnh thủy tinh còn lại của chai rượu đâm vào, cậu đau đớn mà nghiến răng chịu đựng, lão già đó sau khi đánh cậu liền đạp cái ghế bên cạnh rồi bỗng dưng lão đi ra khỏi nhà mà đóng sầm cửa lại nhưng lão vẫn không quên nói với cậu một lời cuối

“Mày liệu hồn mà cút ra khỏi nhà tao trước khi tao về đấy thằng điếm thối tha”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.