Anh Rể Xin Buông Tay

Chương 61: 61: Làm Vậy Có Đáng Không



Các bạn đang đọc truyện Chương 61: 61: Làm Vậy Có Đáng Không miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

“Âu tổng, ở đây có dấu vết.” Người đàn ông cúi người xuống, chạm vào vết xe hằn sâu trên đất.

“Trợ lý Từ gọi cho bên phía công an nhờ sự trợ giúp, tìm xem Bạch Văn Linh hiện giờ cô ta đang ở đâu?” Âu Thời Phong nghi ngờ việc này có liên quan tới cô ta, mấy lần trước đều do một tay cô ta làm nên, cách thức này rất giống nhau.

Hai lần trước anh đã bỏ qua cho cô ta rồi, Bạch Văn Linh nếu lần này đúng là do cô làm, vậy cuộc sống sau này của cô hẳn sẽ rất vui vẻ, Âu Thời Phong nắm chặt bàn tay lại, loại phụ nữ tâm địa độc ác đó sống thêm ngày nào hại người ngày ấy, tiễn cô ta đi sớm thì hơn.

“Xuống xe.” Chu Long dùng cây gõ mạnh vào thùng xe, thúc ép Đổng Văn Văn đi xuống.

Đổng Văn Văn bị tiếng “Thùng thùng.” Làm cho ung hết cả tai, muốn bịp tai lại tránh đi tiếng ồn đó, nhưng hai tay bị tên kia trói chặt không thể nào chạm tới được, gấp gáp nhảy xuống xe.

“Bạch Văn Linh thì ra lại là cô.” Nhìn người phụ nữ đang ngồi trên ghế giũa móng tay, Đổng Văn Văn khẽ nhếch miệng cười.

Cô vốn muốn tha cho Bạch Văn Linh, nhưng năm lần bảy lượt cô ta đều tìm cách hại cô, đâu phải ai cũng là thánh mẫu có thể bao dung tha thứ hết lần này tới lần khác được.

“Đổng Văn Văn tao chờ ngày tự tay giết chết mày đã rất lâu rồi, chỉ vì mày mà cuộc đời tao ra nông nỗi này, chính mày đã hại tao.” Đôi mắt Bạch Văn Linh mở lớn, nắm lấy cổ Đổng Văn Văn bóp chặt.

“Văn Linh lúc đầu chúng ta đã nói đưa cô ta bán ra nước ngoài thôi mà.” Chu Long thấy Đổng Văn Văn sắp bị Bạch Văn Linh làm cho chết ngạt, đứng ở một bên khuyên ngăn.

“Tránh ra, tôi đổi ý rồi.” Bạch Văn Linh giống như bị phát điên, cảm giác trên tay khiến cô ta thích thú.

“Văn Linh giết cô ta, Âu Thời Phong sẽ không tha cho em đâu.” Chu Long giữ tay Bạch Văn Linh lại, gỡ ngón tay cô ta ra khỏi cổ Đổng Văn Văn trả lại chút không khí quý báu cho cô.

“Chu Long việc của anh đã xong rồi, cút đi cho khuất mắt tôi, mỗi lần nhìn thấy anh tôi đều ghê tởm.”
Bạch Văn Linh đẩy Chu Long ra, nói cho anh ta nghe hết mọi suy nghĩ trong đầu mình, bao ngày qua ở bên đều là giả dối, cô ta chưa bao giờ để ý, hay thật lòng muốn đến gần, chung đụng với anh ta khiến cô ta buồn nôn.

Chu Long nghe lời Bạch Văn Linh nói, khuôn mặt biểu hiện kinh ngạc, anh ta không ngờ những ngày qua tưởng chừng chạm tới hạnh phúc hóa ra đều là giả dối, anh ta thật lòng yêu thương, đổi lại là những lời lẽ này đây.

“Văn Linh anh tuy không giàu có bằng những người đàn ông khác, nhưng anh khẳng định không ai yêu em hơn anh.” Chu Long nhăn mặt, giọng thê lương, một tên xã hội đen quanh năm làm nghề ức hiếp người khác kiếm tiền, lại bị người khác làm cho đau đớn tâm can.

Đổng Văn Văn ngồi bệt xuống đất, sau một hồi thở gấp khó khăn, cũng trở lại trạng thái bình thường, nhìn hai người kia đang dây dưa tình cảm với nhau.

“Chu Long anh làm vậy có đáng không, trước anh cô ta lên giường với không biết bao nhiêu gã đàn ông, ngoài danh lợi ra cô ta chẳng hiểu thế nào là yêu đâu.”
“Chát chát.”
Bạch Văn Linh cúi người vả cho Đổng Văn Văn mấy cái vào mặt.

“Im mồm đây không phải chỗ cho mày lên tiếng.”
Ngôi nhà Đổng Văn Văn đang bị giam giữ nằm ở trong một con ngõ nhỏ bên rìa thành phố, bên ngoài người của Âu Thời Phong phối hợp cùng công an sau mấy tiếng đồng hồ căng thẳng tìm kiếm, theo khai báo của tên đàn em Chu Long mà tìm ra nơi này.

“Anh Âu, số lượng người bên trong ngoài cô Đổng ra còn có hai người nữa, bên chúng tôi đã bố trí người giải cứu con tin.” Bên công an sau khi sử dụng robot thăm dò, đã xác định được vị trí của kẻ bắt cóc và con tin.

Âu Thời Phong chăm chú nhìn vào bên trong màn hình máy tính, gương mặt hiện lên rất sống động và sắc nét, chú ong robot thỏa mái bay lượn khắp căn phòng mà không ai phát hiện ra.

Mấy người công an đã tiếp cận được mục tiêu, đứng ngay bên ngoài cửa chờ lệnh.

“Cạch.” Cửa chính bị lực bên ngoài tác động lên, đồ ụp về đằng sau.

Chu Long vội vàng kéo Đổng Văn Văn lên dí súng vào cổ cô: “Các người còn không lui ra tôi sẽ giết chết cô ta.”

“Bạch Văn Linh sau bao nhiêu lần cô vẫn chọn cách này.” Âu Thời Phong nhìn khóe miệng chảy máu của Đổng Văn Văn mà đau lòng, đối với Bạch Văn Linh lời nói ra chỉ có chán ghét mà thôi.

“Âu Thời Phong tôi luôn một lòng một dạ yêu anh tới vậy, mà anh lại vì người mới quen như cô ta mà vứt bỏ tôi, hôm nay tôi sẽ khiến cho anh phải giống như tôi đau đớn tột cùng.” Giơ súng lên nhắm thẳng đầu Đổng Văn Văn bóp cò.

“Bạch Văn Linh cô đừng làm bừa.” Âu Thời Phong hét lớn.

“Bằng…Bằng.”
Âm thanh rét lạnh vang lên, dòng máu như đóa hoa nở rộ thấm đỏ cả chiếc áo phông trắng, trong nháy mắt Chu Long kịp thời lao tới đỡ đạn thay cho Bạch Văn Linh.

Đồng thời cũng cứu luôn Đổng Văn Văn một mạng.

Viên đạn mà Bạch Văn Linh bắn ra nhờ có Chu Long mà đi lệch hướng, sượt qua mặt Đổng Văn Văn đâm thẳng vào bức tường phía sau lưng cô, còn anh ta không may mắn như vậy, vì Bạch Văn Linh mà hy sinh mạng sống của mình.

“Văn Văn.” Âu Thời Phong chạy nhanh tới ôm lấy Đổng Văn Văn, vừa rồi có trời mới biết anh sợ hãi tới nhường nào, chỉ sợ vĩnh viễn mất đi cô.

“Thời Phong em xin lỗi.” Cô lại thêm lần nữa để anh phải vì mình mà mệt nhọc.

Bạch Văn Linh đỡ lấy cơ thể đầy máu, đôi mắt mở to chảy ra hai dòng lệ, tất cả thù hận bỗng ngừng lại.

“Văn Linh xin lỗi sau này không thể ở bên em nữa rồi.” Chu Long đưa bàn tay đầy máu của mình, chạm vào má Bạch Văn Linh, đây là lần cuối anh ta cảm nhận được hơi ấm từ cô gái mình yêu thương.1
Chu Long hơi thở đã tàn, phần hồn rời đi để lại lớp da thịt lạnh lẽo, Bạch Văn Linh ngồi đó mặt không cảm xúc, mất đi hiểu ra đã quá muộn, người mà cô ta luôn ghét bỏ lại dùng tính mạng quý báu của mình đổi lại sự sống cho cô ta, bao nhiêu ân oán trên đời đều trở nên vô nghĩa.1

“Ọe.” Mùi máu tanh xộc vào mũi bụng bỗng cồn cào, Đổng Văn Văn dùng tay che miệng mình lại, ngăn chặn cảm giác muốn nôn.

“Em sao vậy? Về nhà thôi.” Âu Thời Phong quan sát sắc mặt tái nhợt người trong lòng, nhanh chóng bế cô rời khỏi nơi không tốt này.

Bạch Văn Linh lúc bị cảnh sát đưa đi, đầu vẫn cố ngoái lại nhìn cái xác của Chu Long, tới khi đi khuất mới thôi.

“Bác sĩ, cô ấy có bị thương ở đâu không.” Đổng Văn Văn trải qua một đợt kinh sợ, lúc này ngoan ngoãn nằm trên giường ngủ say.

“Ngoài vết thương trên mặt ra tôi không phát hiện ra vết thương nào khác, cô ấy mang thai được bốn tuần rồi, nhưng có lẽ là do đi lại vất vả nên tình hình không được khả quan.” Bác sĩ kiểm tra thấy có hiện tượng sảy thai.

“Cô ấy có thai?” Âu Thời Phong đứa con mà bọn họ mong chờ bao nhiêu lâu cuối cùng cũng đã tới.

Nhưng không được ổn định là sao? Anh đi tới gần đặt tay lên bụng Đổng Văn Văn, đứa nhỏ chưa tới thế giới này được bao ngày mà đã phải ra đi?
Giọng Âu Thời Phong run rẩy: “Bác sĩ con của chúng tôi, liệu còn có thể không?”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức, anh cũng nên chuẩn bị tâm lý một chút.”
Âu Thời Phong dặn dò bác sĩ đừng để Đổng Văn Văn biết chuyện mình mang thai, một mình anh đau khổ là quá đủ rồi, để cô ấy cứ như vậy không biết gì an nhiên vui vẻ..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.