Bắt Giữ

Chương 17: Chương 17: Đọa Quỷ



Các bạn đang đọc truyện Chương 17: Chương 17: Đọa Quỷ miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Cứ điểm 219 vốn nằm ở địa điểm gần như bí mật tại sa mạc Taklamakan, nếu như bạn chỉ là người bình thường, khi vô tình lạc tới đó chả qua sẽ chỉ thấy những di tích cổ đổ nát không có đường lối xâm phạm mà thôi. Dù gì tại nơi sa mạc hoang tàn này cũng từng tồn tại nhiều nền văn minh cổ khác nhau, điển hình nhất chính là vương quốc Lâu Lan, nên nếu xuất hiện một hoặc hai tòa lâu đài cổ cũng chả phải chuyện gì to tát.
Cái chính là nó được phủ bởi nhiều tầng pháp chú cao cường khác nhau, đừng nói thoát ra hay tiến vào, chỉ cần có ý định xâm phạm phá hủy thì những tầng pháp chú ấy cũng sẽ cảnh giới cho chư vị pháp sư đồng đạo trong tổ chức.
Thế nhưng từ thời điểm số 9 thoát ra tới khi số 13 kéo đổ trụ cột đầu tiên, hoàn toàn không hề có bất kỳ cảnh báo nào cả. Đây là chuyện không bình thường.
– Đề Tượng huynh nghĩ như thế nào? – Hoàng Bắc nghiêm mặt hỏi ý, tuy nhìn Đề Tượng nóng nảy thế thôi, nhưng ông lại là người rất quyết đoán và nhanh nhạy, trong trường hợp nguy nan tuyệt đối là người đáng tin để dựa vào.
– Chỉ có hai khả năng, – Đề Tượng vẫn quan sát tấm bản đồ pháp chú, nó hoàn toàn im lìm hệt như cứ điểm 219 vẫn bình yên vô sự. – một là có một kẻ pháp lực cực cao đã thi triển nhiều ấn chú khác nhau tại những địa điểm bị hủy diệt nhằm đánh lạc hướng chúng ta, hai là… – Đề Tượng ngập ngừng, chừng như tự biết điều ông sắp nói có gì đó không ổn.
– Đề Tượng huynh cứ nói.
– Ta nghĩ, đây có thể là sự can thiệp của ác quỷ.
Các pháp sư xung quanh rần rần phản đối, bởi lẽ trên đời luôn có luật lệ! Ác quỷ sẽ không rảnh rỗi đi đối phó loài người, phần vì bọn chúng không được làm như thế, nếu chúng làm vậy sẽ kích động chiến tranh. Cho nên cuộc đấu ngấm ngầm giữa ác quỷ và thiên thần luôn dai dẳng, bạn phải hiểu rằng cả ác quỷ lẫn thiên thần đều có hình hài thực thể, gần như sống lẫn vào loài người nhưng lại mang những sức mạnh quyền năng to lớn, nếu bứt dây động rừng thì cán cân tự nhiên thậm chí có thể gãy đổ. Vì thế, ác quỷ không ra tay giết người trừ khi loài người động thủ tấn công trước, ác quỷ cũng không rat ay phá hoại những gì con người tạo lập nên… khụ khụ, họ chỉ ra lệnh cho quân đội của họ làm thế, tất nhiên là cũng phải có lý do nhất định. Hầu hết các ác quỷ đều mưu mẹo, họ chả việc gì phải tự tay đi làm, điều khiến ác quỷ khiến người người kinh sợ là bởi vì họ luôn có cách thao túng những điểm xấu xa tàn độc trong chính con người bạn, thao túng điều khiển nó, khiến bạn cam tâm tình nguyện lầm lạc vào tội ác… và nếu đã lầm lạc, việc âm binh quỷ sứ thâu tóm con người ấy cũng là chuyện sớm muộn mà các thiên thần không thể quản lý được.
Thiên thần cũng có nhiều cách phòng vệ chống lại, nhưng loài người như hội 7 pháp sư này sẽ không hoàn toàn hiểu rõ.
Cuộc chiến của loài người là với ác hồn, nếu đây có sự can thiệp của quỷ dữ, chỉ e họ sẽ phải cầu cứu các thiên thần, nhưng thiên thần đến và đi như gió thoảng chẳng ai nhớ rõ về họ, việc cầu cứu phải lập đàn tế từ nhiều tháng trước, thời gian gấp rút như này…
– Đề Tượng huynh nghĩ nhiều, – Hoàng Bắc trấn an, dù bản thân ông cũng rất lo sợ. – nếu ác quỷ bất chấp luật lệ trời định để can thiệp vô lý như vậy, chẳng cần thiên thần hay chúng ta ra tay, chính nó cũng sẽ bị sự phản phệ mà trời cao trừng phạt thôi.
– Ta cũng mong như vậy… – Đề Tượng lầm bẩm, nỗi lo lắng tự tận sâu thẳm luôn trào dâng mạnh mẽ.
Tấm bản đồ cảnh giới… vẫn luôn im lìm như thế ngay từ đầu.
Sự im lặng của bầy cừu, cũng chỉ như thế này mà thôi.
oOo
Tôi hiểu rõ, luôn có những luật lệ nhất định trói buộc chúng tôi.
Là một ác hồn, những kẻ cùng khổ thì luật lệ cũng ít ỏi hơn nhiều, thế nhưng phần phải dùng linh hồn của người khác nối mạng cho bản thân thì dù là ác hồn cao tay thế nào vẫn phải chịu.
Bỏ qua cho một linh hồn trinh nữ thuần khiết nhất, không phải là hành động mà một ác hồn bình thường có thể làm.
Bước xuyên qua cánh cửa đơn sơ gần như sắp mục nát kia, tôi nhìn thấy trong căn phòng âm u chỉ được chiếu sáng bởi độc một ngọn đèn bàn leo lắt. Thân thể Hàm Uyên nằm đó, trên chiếc giường bẩn thỉu ố vàng, dụng cụ rút máu thì dơ dáy đơn giản, tựa như chỉ cần làm cho xong, tuy nhiên không thể phủ nhận người làm việc đó rất cẩn thận, tuyệt không để một giọt máu nào sánh được ra ngoài.
Đằng sau, Tận Ty Hải mở cửa theo vào.
Hai tay tôi đã vấy máu từ rất lâu rồi.
Giờ phút này đây, nó lại nắm giữ toàn bộ máu của cô gái trẻ này.
Lần đầu tiên… tôi cảm giác rõ ràng tầm quan trọng của mình, một quyết định của tôi có thể khiến cô gái trẻ sống hay chết.
Có thể tôi cũng là ác hồn ngốc nghếch thật, nghĩ mà xem, cứu Hàm Uyên dù rằng tôi mới “ăn” được một lượng linh hồn lực không nhỏ nhưng vẫn sẽ tốn sức, mà như thế thì chẳng phải sáng ý cho lắm khi mà tôi sắp lao vào tử chiến với pháp sư cao tay ấn kia, đó là chưa kể linh hồn Hàm Uyên mang một lượng rất lớn linh hồn lực ấy nhé.

Ngoài ra, nếu tôi hấp thụ cô ấy, cũng hoàn toàn chẳng chịu trời phạt gì, bởi lẽ người mang tội không phải tôi, lưới trời dù khó lọt thế nào nhưng thực chất vẫn là thưa thôi, chỉ cần tìm được kẽ hở…
Tôi cười khổ, tiến lại chiếc giường.
Hàm Uyên nằm đó, gương mặt bình thản tựa như đang ngủ say, duy chỉ có cơ thể trắng bệnh đã tố cáo tình trạng chết chóc của cô ấy.
Cô gái trẻ mang bao hoài bão về hạnh phúc.
Cô đang yêu và được yêu.
Giơ cánh tay đỏ hồng như bị luộc chín ra, tôi chạm khẽ vào ngực Hàm Uyên, nơi ấy, trái tim cô đã nguội lạnh im lìm rồi.
Không suy nghĩ gì thêm, tôi tập trung dùng pháp lực xuyên vào, chạm vào trái tim trong trắng ấy.
Về sinh lý học thì cơ thể con người ai cũng như ai, nhưng là một ác hồn mang năng lực khác biệt này, mỗi khi chạm vào tim người ta thì tôi hiểu rằng chẳng có quả tim nào giống quả tim nào cả, cũng như một món ăn khi bạn ăn lại thì thể nào cũng được nêm gia vị khác với lần trước, dẫn tới vị giác cũng khác nhau.
Kể cả khi món ấy đã nguội.
Ở đây, trái tim thuần khiết của cô khiến tôi xúc động, một cô gái sống ngay thẳng với lòng tới bực này cũng là một khó khăn không nhỏ của tạo hóa đây.
Tôi cười khẽ.
Thật ra tôi chưa bao giờ làm những việc như thế này, tôi cũng chẳng hiểu rõ thuật pháp hay quỷ pháp chi cả, cái tôi giỏi chỉ là cố am hiểu khả năng của bản thân, nên đối với lần “cứu” người này, cũng chả qua chỉ là một lần thử vận may mà thôi.
Nhưng… thà có còn hơn không.
Từng chút một, tôi thả máu thẳng vào trái tim ấy.
Bàn tay bóp nhẹ.
Vận linh hồn lực thúc đẩy sự sống.
Và… thật lạ kỳ làm sao, những ký ức của Hàm Uyên một lần nữa sống dậy chân thật hơn bao giờ hết, nhưng khác hẳn những lần trước, lần này tôi thật sự cảm giác được những xúc cảm chân thuần nhất của cô.
Qua mỗi nhịp đập con tim…
Tôi vô thức khó thở…
Bởi từng cảm xúc chân thật ấy, lại khiến tôi mơ hồ thấy những ký ức về mình.
Những ký ức, thậm chí khi là người tôi còn chưa chắc nhớ được…
Ngày đầu mở mắt…
Ngày đầu cất tiếng khóc…
Ngày đầu nói thành lời, ngày đầu bập bẹ lật người, ngày đầu bước đi và ngày đầu vô tư chạy nhảy… hay thậm chí ngày đầu thất bại té ngã, khóc rống đau buồn khi bị bỏ rơi, tủi thân khi bài tập điểm kém…

Tất cả, tất cả hiện lên đều chỉ là ký ức vụn vặt, nhưng cảm xúc của chúng chân thật tới mức tôi nghĩ chắc chắn khi ấy mình đã cảm giác như vậy vào lúc ấy.
Đó là… sự đồng cảm?
Tôi… đã từng thuần khiết như vậy ư?
Tay tôi vẫn vô thức bóp nhẹ từng nhịp, linh hồn lực tôi truyền cho Hàm Uyên cũng vô tình nhiều hơn dự kiến của tôi tự lúc nào.
Máu tươi vốn dĩ phải truyền từ từ, bởi lẽ trái tim đã chết thì làm sao một lúc cất chứa hai lít máu chứ, thế nhưng chẳng biết tự lúc nào, tôi đã truyền hết sạch cho cô ấy.
Mà cũng chả có hiện tượng ứ đọng trào ngược.
“Thình thịch… thình thịch…”
Cuối cùng, trái tim ấy… đã tự đập được rồi…
Thế nhưng, từng cảm xúc hoàn hảo vẫn lắng đọng trong tôi.
Tôi muốn khóc.
Khóc vì vui sướng.
Bởi lẽ, qua những điều vụn vặt ấy, tôi lại một lần được trở về làm Trần Gia Trân vô ưu vô tư, sống hoạt bát vui vẻ và chẳng quan ngại điều chi.
Cuối cùng, trong chuỗi ngày điên dại của một ác hồn, cuối cùng, thì ngoài những cảm giác cuồng nộ điên loạn, sợ hãi căm thù và ghen tỵ phát rồ cắn xé tâm can, cuối cùng của cuối cùng, những cảm xúc thật sự vui tươi và tiêu dao tự tại đã trở lại trong tôi.
Tôi biết, tôi vẫn còn cách “tôi” hoàn chỉnh rất xa…
Nhưng cũng không đồng nghĩa, tôi không nhớ tôi là ai.
Trần Gia Trân tôi, là con người dù trong hoàn cảnh nào vẫn muốn bản thân vui sống, và… luôn nhìn về phía trước.
Mỉm cười, tôi thả hồn Hàm Uyên trở về thân xác đã ấm lên và nhịp tim đã quay trở lại kia, không quên xóa đi ký ức về cuộc gặp gỡ không mong muốn này của cô gái trẻ, hãy coi như tôi đang cám ơn cô ấy đi, vì những món quà không ngờ tới mà cô ban tặng cho tôi.
Rút bàn tay ra khỏi cơ thể Hàm Uyên, lắng nghe nhịp thở đều đặn dẫu có phần yếu ớt của cô, đọng lại trong tôi sau bao cảm xúc vui tươi ấy lại là sự bình yên hạnh phúc tới nao lòng.
Tựa như nắng ấm vuốt ve làn da mỗi khi trời giá lạnh, lại tựa như cơn gió mát mang hương hoa phượng nhàn nhạt mùa hè. Tâm hồn bình lặng, trái tim ấm áp cùng niềm tin vững vàng hơn bao giờ hết, tôi hiểu rõ cái gọi là hạnh phúc dù là nhỏ nhoi cũng là hạnh phúc, và hãy tận hưởng niềm từng niềm vui quanh ta, bởi lẽ tích nhỏ sẽ thành lớn thôi.
Tâm an lành thì tự nhiên sẽ vui sống.
Đây vốn dĩ là một giao dịch, nhưng kể từ thời khắc cứu sống cô gái, có gì đó trong tôi thay đổi…
Sự thay đổi ấy, mãi sau này khi trở thành ác quỷ, tôi mới hiểu rõ nó quan trọng đến nhường nào…
Tuy nhiên, thời điểm hiện tại thì tôi vẫn đắm chìm trong cảm giác yên bình hạnh phúc và tự tin vào chính mình tới mức quên béng rằng tôi là một linh hồn đã có đôi có cặp, và sự thật là mối liên kết của tôi với Tôn Ngạo Dạ chỉ bị gián đoạn trong kết giới căn phòng Tôn Liêm tạo ra, sau đó tiếp tục bị gián đoạn vì tôi đã vô tình chó ngáp phải ruồi – thực sự thời điểm đó tôi chẳng biết điều ấy – nắm giữ chứ không tiêu hóa linh hồn thuần khiết Hàm Uyên, đây cũng vô tình là một cách che lấp “mùi” của bản thân cực kỳ hiệu quả.

Thời khắc tôi buông tay, thả hồn cô gái trở về cơ thể, cũng là thời khắc mối liên kết không mong muốn kia quay trở về…
oOo
Tôn Ngạo Dạ hóa giải đòn tấn công của số 10 một cách dễ dàng.
Đoạn, hắn lợi dụng khoảng khắc số 10 tiếp cận, một tay nắm giữ cổ họng cô, tâm vẫn không quên dùng chân né tránh sự tấn công của hai đối thủ khác.
Số 4 gần như cuồng nộ, gã dùng cơ thể nhanh nhẹn nhảy chồm đến mong muốn cắn nát cổ họng hắn, thế nhưng tốc độ ấy chỉ khiến hắn khinh bỉ mà thôi, Tôn Ngạo Dạ giơ dao bằng tay kia, chém một đòn Huyết Tụ uy lực – đòn chém mang huyết chú, chỉ cần dính phải máu huyết sẽ trào ngược về tim – tất nhiên là ác hồn chả có máu huyết, nhưng nếu dính phải cũng đủ khiến linh hồn lực tán loạn dẫn tới thương tích nặng nề. Nếu không phải Chu Ôn nhanh tay nhanh mắt đẩy số 4 ra, e là gã đã nằm ra đất mà lăn y như số 2 rồi.
Trong trận chiến này, chỉ có số 2 là chả góp sức được gì, chỉ được cái oang oang góp mồm.
Số 7 có năng lực rất kỳ lạ, cô có khả năng điều khiển dòng nước – lưu ý nha, là dòng nước – năng lực ấy rất mạnh nếu cô ở trong nước nhưng khi lên bờ thì số 7 đúng là con cá mắc cạn điển hình chẳng làm nên trò trống gì. Tuy nhiên cô cũng rất cố gắng giúp sức, gần đó có một can nước tù lắng đọng từ lâu, số 7 dùng ngón tay chạm nhẹ, tích từng viên nước nhỏ tựa hòn bi rồi vận linh hồn lực ném về hướng Tôn Ngạo Dạ, tất nhiên là chưa bao giờ trúng đích, nhưng cũng khiến hắn khi né tránh phải rời bỏ mục tiêu khác, coi như phá rối thành công rồi.
Không ít lần hắn đánh về số 7, nhưng lần nào cũng là số 11 can gián, hệt như anh ta đang bảo vệ cô vậy.
Số 7 cũng tự thấy kỳ lạ, số 11 rất lạnh lùng vô cảm, nhưng anh ta luôn xuất hiện bảo vệ cô khỏi thời khắc mấu chốt.
Số 6 là tù nhân, khả năng “độn thổ” của anh ta rất đáng kinh ngạc, anh ta có thể từ dưới đất trồi lên níu chân Tôn Ngạo Dạ, nhưng sau đó phải lẩn thật nhanh, nếu không hắn có thể dễ dàng kéo anh ta lên và làm thịt ngay trong chốc lát.
Số 7 cau mày, nguy cấp vẫn là số 10, tuy Tôn Ngạo Dạ chỉ bóp cổ cô nâng lên – với một ác hồn thì bấy nhiêu chả có gì đáng sợ – nhưng mà… nhìn bàn tay toát ra linh hồn lực áp bức kia cũng hiểu là nếu để lâu e rằng số 10 sẽ tan biến hệt như da thịt dính phải axit ăn mòn!
Nhìn lượng nước chẳng còn bao nhiêu trong lu, số 7 cắn môi nhíu mày, đánh cược thôi vậy.
Cô dùng hết khả năng, tích tụ chèn ép nước thành một khối bằng bàn tay, nâng lên rồi dùng lực ném về Tôn Ngạo Dạ.
Hắn liếc mắt, lách người né tránh.
Nhưng quả cầu tuyệt không từ bỏ ý định, cũng luồn lách theo hắn.
Số 7 cảm thấy linh hồn lực đang bị rút đi với tốc độ rất nhanh, nhưng cô không muốn từ bỏ.
Lại chẳng hay số 11 đằng sau cô nheo mắt tức giận, đoạn, anh ta nhảy lên hướng về số 13 và tấn công.
Bên trái chính là một quả cầu nước dai dẳng theo đuổi, bên phải lại có số 11 song thủ liên hồi tấn công, Tôn Ngạo Dạ cười khẩy, hay cho một cặp đôi tình thâm.
Hắn xoay phắt người lại hướng về quả cầu nước, và trước sự ngạc nhiên của số 7, hắn ném số 10 vào quả cầu nước.
Số 7 hoảng hốt vội thu hồi, nhưng chính vì sự hoảng hốt và vội vã gấp rút không muốn đả thương số 10, cô đã bị chính linh hồn lực của bản thân phản phệ, và cũng mất sạch số nước có thể sử dụng.
Vô tình hứng chịu tổn thương như thế, số 7 ngồi phịch xuống, không cách nào chiến đấu được nữa.
Chu Ôn tặc lưỡi, tiểu quỷ này, nếu để hắn tiếp tục thì chỉ e sức lực cả bọn mất hết. Tất nhiên Chu Ôn tin tưởng với sự hợp lực của 10 ác hồn thì Tôn Ngạo Dạ cũng không giêt được cả bọn, nhưng hao tổn lực lượng quá mức cũng không hay, phải biết nếu cả bọn mất đi năng lực chiến đấu thì hắn sẽ chẳng ngại ngần khử luôn tất cả ấy chứ.
Tôn Ngạo Dạ là kẻ dù chỉ còn hơi tàn, thì vẫn muốn giết chóc.
Ây nha, tuy anh không muốn diệt đi vị đồng bọn này đâu, dù sao nhưng năm tháng còn sống cả hai không ít lần hợp tác đấy, nhưng mà đứng giữa lợi ích thì tình nghĩa là phù du thôi, đành xin lỗi hắn vậy.
Chu Ôn kéo khóe mồm, tròng mắt đỏ ánh lên sự ngoan độc, nhưng ngay khi anh ta chuẩn bị tung tuyệt chiêu thì Tôn Ngạo Dạ khựng lại, đình chỉ mọi động tác.
Lợi dụng thời điểm ấy, mọi ác hồn vận linh hồn lực lao tới tấn công, dự định kết liễu Tôn Ngạo Dạ, Chu Ôn nhíu mày nhưng không can thiệp, anh cảm giác gì đó không ổn tuy nhiên vẫn lựa chọn quan sát trước.
“Uỳnh!”
Một âm thanh xé trời vang lên, tựa như thiên thạch lao vào trái đất tạo thành, các ác hồn bật ra, linh hồn lực tiêu hao quá mạnh khiến họ nằm bò ra đất.

Chỉ thấy phía trên đầu Tôn Ngạo Dạ, thanh Ngạo Quỷ lơ lửng sắc đỏ, trên cán dao, một con mắt quỷ mở lớn, tròng mắt chỉ như một đường chỉ màu tía kia lạnh lùng vô cảm nhưng cũng đầy uy hiếp.
Chính thanh dao đã dựng kết giới ngăn chặn mọi ác hồn tấn công.
Trong lòng Chu Ôn giật thót, đây là…
Tựa như có một người từng nói với hắn, thanh Ngạo Quỷ này được đúc riêng cho Tôn Ngạo Dạ…
Nó sẽ theo hắn, cho tới ngày hắn trở thành ác quỷ…
Tôn Ngạo Dạ cúi người, điệu bộ của hắn có vẻ đau đớn khốn khổ, hắn vòng tay ôm lấy bản thân…
Bầu trời vốn dĩ hãy còn ánh sáng, thế nhưng tự lúc nào mây đen đã kéo đến che lấp tất cả, sự âm u mù mịt khỏa lấp, càng khiến không khí đè ép căng thẳng kéo dài.
Rồi, từ người Tôn Ngạo Dạ, khói đen kết đặc quánh, càng lúc càng dầy, càng lúc càng cô đọng.
Trên không, sấm chớp từ đâu nổ đùng đoàng ghê tai.
Tiếp đó, trước sự ngạc nhiên của 9 ác hồn và vẻ thả lỏng của Chu Ôn, trời giáng sấm chớp lao thẳng vào Tôn Ngạo Dạ như vũ bão, liên tục liên tục, từng tiếng choang choang cùng ánh sáng chớp nhoáng rọi sáng một vùng trời.
Hệt như phượng hoàng niết bàn, đầy khổ sở nhưng cũng huy hoàng đẹp đẽ.
Cứ như vậy, chẳng biết đã qua bao lâu.
Tới khi trời yên gió lặng, không khí tĩnh đọng như đã qua mấy đời.
Chỉ thấy, Tôn Ngạo Dạ quỳ một gối dưới đất, quần áo tả tơi rách nát, mái tóc dài qua vai rũ xuống che khuất gương mặt đang cúi của hắn. Nhưng từ những phần da thịt màu đồng khỏe khoắn rắn chắc lộ ra, rất dễ dàng nhận thấy được sức sống cùng máu thịt đang chảy cuộn trào nơi hắn.
Không sai, hắn đã có thực thể.
Chu Ôn bật cười, nhìn thanh Ngạo Quỷ lơ lửng chậm chạp khép mắt quỷ, rơi xuống và hóa thành cát bụi.
Tôn Ngạo Dạ đứng lên.
Đập vào mắt 10 vị ác hồn, chính là một chàng trai trẻ, hắn có gương mặt đủ khiến mọi cô gái loài người phải đổ rạp. Gương mặt mang hình dáng cương nghị nhưng không kém phần yêu nghiệt, là tổ hợp hoàn hảo giữa nhu và cương, bờ môi mỏng nhưng mang hình dáng rõ ràng nhân trung đâu ra đấy, mũi cao thẳng nhưng không yếu ớt, mày kiếm mắt sắc với hai màu đen trắng rõ rệt. Tuyệt đối chẳng còn bóng dáng của cái gọi là vết sẹo nữa.
Cơ thể ấy cho dù quần áo rách nát, cũng không phủ nhận được vẻ đẹp hoang dại cùng cơ bắp cuồn cuộn lại chẳng hề phô trương, mà săn chắc gọn ghẽ đầy sức mạnh.
– Ây cha, Tôn Ngạo Dạ, chúc mừng ngươi nha, ác quỷ đại nhân!
Giọng điệu càn rỡ đó, không ai khác chính là Chu Ôn.
– Ây cha, dáng vẻ ngươi y như lúc còn sống, thật khiến người ta ghen tỵ mà, chi bằng ta đầu quân cho ngươi làm quỷ sai nhá!
Tôn Ngạo Dạ liếc hắn, không đáp mà khẽ nâng tay, quan sát bàn tay chính mình.
Trong tim hắn, một cảm xúc nóng rẫy chi phối tất cả.
Hắn muốn gặp cô ấy.
Hắn muốn cô ấy!
Trần Gia Trân phải là của Tôn Ngạo Dạ hắn!
Và hắn sẽ làm như thế.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.