Bé Nói Nhiều

Chương 6: Tỏ Tình



Các bạn đang đọc truyện Chương 6: Tỏ Tình miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Chuyển ngữ: By
Chỉnh sửa: BilecĐến giờ tan làm rồi nhưng tôi vẫn còn chút việc chưa kịp làm xong nên chúng tôi bèn gọi đồ ăn ngoài, ăn xong rồi mới giải thích cái kế hoạch kia cho em.
Nhóc con cứ chốc chốc lại ”Dạ”, rồi ”Đúng ha”, ”Cũng phải”, ”Em hiểu rồi”.
Tôi nghi ngờ em đang trêu đùa tôi, nhưng mấy chỗ quan trọng em ấy đúng là có thể nắm chắc, không có ngốc lắm.
Xong xuôi là vừa đến bảy giờ, về nhà tắm rửa sạch sẽ còn có thể cày một bộ phim.
Đáng tiếc, nhóc thúi kia hình như không định buông tha tôi.
“Anh, em mời anh ăn khuya nha, đồ nướng được hông anh?”
“Không cần đâu.”
“Anh đừng khách sáo mà, cứ coi như là em đóng học phí đi, được không ạ?”
“Không phải khách sáo, tôi mới vừa ăn cơm xong lúc nãy, không có bụng ăn khuya.”
Em ấy do dự một lúc, lại nói: “Vậy anh cùng em đi công viên dạo một chút đi, em có lời muốn nói với anh.

Cái công viên gần nhất kia ấy, được không anh?”
“Có việc gì thì bây giờ nói luôn đi.” Tôi thật sự không muốn cùng nhóc dạo công viên gì đó.
“Anh, thật ra hôm nay là sinh nhật em.” Lúc em nói lời này thế mà còn có vẻ khá là thẹn thùng.
“Sao không nói sớm?”
“Không cần thiết, em không thích sinh nhật, điều ước sinh nhật của em chính là muốn anh đi dạo công viên cùng em.

Anh giúp em thực hiện điều ước nhỏ nhỏ này nha anh? Anh ơi?” Em ấy nói đến là vui vẻ, nhưng không hiểu sao tôi lại nghe thấy chút ít chua xót.
“Được rồi.” Tôi gật đầu.

“Sinh nhật 20 tuổi à?”
“21 ạ, em đi học hơi trễ xíu.”
“Tôi lớn hơn cậu tận 5 tuổi.”
“Em biết mà.”
“Cậu biết à?” Tôi ngạc nhiên.
“Trước ba em có dẫn em tới nhà chú ăn cơm để cảm ơn chú ấy cho em vào công ti thực tập đó.

Chú em có cho em xem qua một ít tư liệu về công ti nên em đã xem hết sơ yếu lý lịch của nhân viên trong công ti rồi.

Trong đó đương nhiên là có cả anh, lúc xem em đã anh trai tên Cao Thừa Chu này lợi hại ghê luôn, sau đó thì em đến công ty mình nè.”
“Cậu khéo miệng đấy.” Nghe mà sướng rơn cả người.
Cậu chàng cười: “Không phải khéo miệng nịnh hót đâu ạ, em đến đây thì càng cảm thấy anh lợi hại, anh chính là tấm gương sáng cho em noi theo sau này.”
“Không phải cậu không thích đi làm à?”
“Ấy… Tinh thần học thôi ạ, em cảm thấy câu ‘Thái độ quyết định tất cả’ luôn rất đúng.”

Đi bộ khoảng năm phút thì ra đến công viên.

Giờ này thì công viên vẫn đông người lắm, dắt chó đi dạo, nhảy nhót, tập thể dục, đi dạo, vô cùng náo nhiệt.
“Anh, anh có bạn gái chưa?”
Hình như đây là lần thứ hai em ấy hỏi chuyện này, nhưng lần này tôi không bài xích như trước, phỏng chừng do hôm nay là sinh nhật em, hơn nữa em cũng sắp đi rồi, nên tôi khoan dung với em ấy hơn nhiều.
“Không có.”
“Vậy… Anh có bạn trai không?”
Tôi đột nhiên cảm thấy rất bối rối, bí mật thầm kín hình như bị phát hiện rồi.
“… Hiện tại thì… Không có.” Ý thức được bản thân nói hớ, tôi vội vàng bổ sung: “Trước đây cũng không có, tôi sẽ không quen bạn trai, tương lai cũng sẽ không.”
Em ấy bật cười khúc khích: “Anh, đừng nói anh cũng vẫn còn là trai tân nha.”
Chữ “cũng” này quả là ý vị sâu xa.
“Cười cái gì? Tôi thủ thân như ngọc không được à? Tôi nghiêm ngặt tuân thủ nam đức là sai hả?”
Toang rồi, hình tượng bao năm xây dựng vỡ nát cả rồi.
“Không sai ạ! Rất đúng luôn! Quả không hổ là tấm gương học tập của em, nhưng mà em có hơi tò mò, năm nay anh cũng hai mươi sau rồi, sao vẫn còn zin thế ạ?” Em vẫn còn đang nín cười, khóe mắt cứ cong cong suốt, chưa từng giãn ra.
“…”
“Tôi công việc bề bộn, không rảnh tìm bạn gái.

Khó hiểu lắm à?”
“Bạn gái? Anh, anh đừng có giả vờ là trai thẳng với em.”
“…”

“Anh, lần đầu gặp anh, em đã cảm thấy được anh là kiểu người giống như em rồi.”
“Giống nhau? Cậu cũng vậy à?” Được rồi, ngả bài, không giả vờ nữa.
“Em tất nhiên là vậy rồi.”
“Vậy cậu giả trai thẳng làm chi?” Tôi nhất định phải phản kích lại nhóc thúi, kiếm lại tí mặt mũi.
“Trời xanh chứng giám, đó giờ em đâu có diễn mình thẳng trước mặt anh! Chẳng lẽ anh không nhận ra lúc nào em cũng nhìn anh không dời mắt à? Mà không thấy cũng phải, em có bao giờ lọt được vào mắt anh đâu.” Nhóc càng nói càng tủi thân.
“Rõ ràng cậu nói từng quen hai cô bạn gái với bọn Hiên Béo.”
“Đó đương nhiên là em đang giả vờ rồi, nói dối vài ba câu thôi mà, chẳng lẽ anh không biết?”
Tôi không hiểu, tôi thật sự không hiểu.
Tuy rằng lần đầu tiên gặp gỡ tôi cũng loáng thoáng cảm nhận được nhóc này có thể là cùng một loại người với tôi.

Nhưng sau đó thấy em tám chuyện “tình sử” với Hiên Béo thì tôi lại cho là mình nghĩ nhiều rồi.
Gaydar không nhạy cũng rất bình thường.
“Anh, nếu đã nói ra, em cũng không giấu nữa.

Thật ra em đến công ty không phải do ba em ép, em đến đây là vì anh đó.”
“Cậu…” Cái này vượt ngoài phạm vi nghe hiểu của tôi, tôi cũng không biết phải làm gì.
Em ấy ngắt lời tôi: “Anh, anh đừng vội, để em nói xong đã.”
“Hôm đó em nhìn thấy sơ yếu lý lịch của anh ở nhà chú, vừa thấy ảnh chụp của anh đã bị hấp dẫn, anh thiệt là đẹp trai, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn gả chồng của em.

Nhất là ánh mắt, nhìn qua thì thấy lạnh lùng, nhưng em lại thấy nó còn hàm chứa dịu dàng và nhiệt tình, anh nói xem có kì quái không?”
Chúng tôi chầm chậm bước trên con đường mòn thỉnh thoảng mới có người đi qua, giọng nói em ấy không lớn, hơi thở cũng không quá ổn định, nhưng tôi nghe được rất rõ ràng.
“Vốn dĩ em không muốn đi thực tập lắm nhưng sau khi xem sơ yếu lý lịch của anh xong thì em quyết định phải tới đây ngay.

Những lời em khen anh thật sự không phải nịnh bợ đâu, em thấy anh quá là ưu tú luôn, nếu anh là bạn trai em thì quả là em đã trúng số rồi.

Cho dù không thể quen nhau thì đến gần thưởng thức một chút cũng đủ rồi.”
“Anh, em thật sự thích anh lắm.

Nhưng em không muốn cứ phải đơn phương thích anh như vậy.(*) Sau khi đến công ty em càng chắc chắn muốn cùng anh trải qua nửa đời còn lại.

Mặc dù anh đối xử với em rất lạnh lùng, hay bơ đẹp em, nhưng anh chưa từng phớt lờ yêu cầu gì của em cả.

Em tiếp xúc với anh nhiều ngày như vậy, cảm thấy anh chính là kiểu bên ngoài lạnh lùng, nội tâm lại ấm áp chịu không nổi luôn.”
(*) Gốc là 剃头跳子一头热, chỉ một sự tình nào đó mà chỉ có một bên tình nguyện, bên còn lại không đồng ý.
“Em tính tiếp cận anh từ từ rồi bắt đầu dây dưa mập mờ với anh.

Chỉ là em không ngờ anh lại thẳng như cột điện như thế, không thèm đặt em vào mắt.

Nếu hôm nay em không bày tỏ với anh, chắc cả đời này anh cũng xem em như một đứa con nít chứ không thể là một đối tượng có thể kết giao.

Tệ hơn có khi vài tháng nữa là anh quên sạch về em luôn, ôi, nghĩ thôi đã thấy đau lòng quá.”
“Thế nên đây chính là mục đích hôm nay em cùng anh nói những lời này, hi vọng anh đừng chê em phiền.

Em không yêu cầu anh cho em câu trả lời thuyết phục ngay lập tức đâu.

Em chỉ muốn nói cho anh biết rằng em thích anh, hơn nữa còn muốn theo đuổi anh, mong anh có thể thẳng thắn đối diện với em, chứ không phải là xem em như một đứa em trai.

Được không anh?”
Trông tôi nãy giờ có vẻ như đang bình tĩnh nghe em nói nhưng thực ra là tim đập bum ba la bum trong ngực, hô hấp cũng gấp gáp.
Tuy rằng trước đây cũng có người tỏ tình với tôi, nhưng mà chưa từng có ai giáp mặt nói nhiều cỡ này, hơn nữa đối phương còn nhỏ hơn tôi tận năm tuổi, điều này làm tôi rất bối rối.
Không phải tôi đang phân vân lưỡng lự, tôi nhất định phải từ chối em, biết là vậy nhưng tôi vẫn hoảng lắm.

Đại khái là tâm lý của tôi không vững.
“Tôi…” Tôi hít một hơi thật sâu, nói tiếp: “Tôi không ngờ cậu sẽ nói chuyện này, tôi chỉ xem cậu như…”
“Như là em trai nhỉ? Một nhóc con, thậm chí còn không được tính là đồng nghiệp, đúng không ạ? Mấy chuyện này em đều biết cả, anh nói cái khác đi.”
Điều muốn nói đều bị đoán được hết khiến tôi càng thêm quẫn bách, trong một lúc lại càng không biết nên nói gì.
“Anh, nếu anh không có lí do nào khác để từ chối em thì cứ ngồi yên chờ em theo đuổi nhé! Em nhất định sẽ biến anh trở thành bạn trai em.

Em chắc chắn đấy.

Đêm nay không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa, anh về nhà sớm nha, ngủ ngon, em đi trước đây.” Em ấy vừa nói vừa lùi lại, nói xong liền trực tiếp quay đầu chạy mất tăm, hoàn toàn không cho tôi có cơ hội nói tiếp.
Trong lúc bỏ chạy còn quay đầu lại hét lên với tôi: “Anh! Tạm biệt!”
Mấy giây sau lại hét tiếp: “Hẹn mai gặp nha!”
Khiến cho người qua đường nhìn tôi chằm chằm, thiệt là xấu hổ.
Ôi, tên nhóc này, đúng là làm cho người ta đau đầu mà.Tác giả:
Yêu thầm không có ích gì, thẳng thắn mới là vương đạo.

∠(`ω´*).


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.