Biệt Lai Vô Dạng

Chương 11



Các bạn đang đọc truyện Chương 11 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Editor: Nghiên

Beta: Qiongne

Đàm Lâm cầm lên, tinh tế tỉ mỉ nhìn một lần, lại đưa điện thoại đến tay Chu Hoài Dịch: “Lão Chu à, phải nhớ kỹ cô gái này, sau này khi có phúc lợi gì đó cho fans, phải liên hệ với người ta ngay đó, nhìn Weibo mà cô gái nhỏ này đăng đi, rất có thành ý có phải không?”

Chu Hoài Dịch nhận điện thoại, trong lòng Lục Nhĩ Nhã thấp thỏm bất an, ông trời ơi, đây là cái tình tiết thần kỳ gì vậy?

Người trong cuộc chỉ cách một bàn, nếu biết cô chính là cái người mười chín tháng hai kia thì sẽ xấu hổ chết mất? Âm thầm cúi đầu thấp hơn, không dám nhìn biểu tình của Chu ảnh đế.

Bên này, Đàm Lâm vô cùng tự giác đổi tay cho cô mát xa, miệng vẫn không ngừng nghỉ: “Nói đến cái này, hình như nhóc Tiểu Lục cũng chơi Weibo phải không?”

“Hả…… Không chơi!” Cứ xem như cô không chơi đi, mười chín tháng hai gì đó, quên hết đi.

Đàm Lâm không phát hiện phản ứng kỳ lạ của cô, tiếp tục chỉ bảo: “Ai, vẫn nên đăng ký một tài khoản đi, sau này khi muốn tuyên truyền, có cái Weibo làm phương tiện sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.”

“Được, khi trở về tôi sẽ đăng ký ngay.”

“Đừng như vậy, hiện tại cứ lấy di động ra là được rồi, đăng ký một cái tài khoản, chỉ tốn một giây.”

“Tôi…… Hay là để một thời gian nữa đi, tôi không có thói quen dùng cái đó” Có trời mới biết, mỗi ngày trước khi đi ngủ cô đều phải lướt Weibo, lướt đến tin tức mới nhất tối hôm qua mới chịu.

“Cũng đúng, thế nhưng nếu cô mở Weibo, nhất định phải nói cho lão Chu biết, để cô trở thành người thứ mươi năm mà cậu ấy chú ý, thế nào hả?”

“Được ạ!”

Nếu đề nghị này là thật, vậy cũng không tồi. Lúc trước cô còn lên mạng thảo luận với mấy chị em u mê Chu Hoài Dịch xem người thứ năm mươi mà anh ấy chú ý là ai, nếu người đó là cô…… Thật sự là xin lỗi các chị em!

Chu Hoài Dịch thường chỉ hoạt động một chút, chỉ vài giây đã xem xong mấy trăm chữ trên Weibo. Đã rất lâu không chú ý mấy tin tức này, bây giờ nhìn một chút, tâm tình cũng rất tốt.

Bỗng nhiên cảm thấy cảm động, Chu ảnh đế lấy điện thoại của mình ra, đăng nhập vào Weibo, tìm được người có tên “mười chín tháng hai”, mở bình luận ra, tốc độ tay nhanh chóng gõ ra mấy câu rồi gửi đi, nhìn thấy chữ đã gửi thành công, mới thỏa mãn cong khóe môi lên.

Đàm Lâm ngồi bên cạnh lại tò mò: “Cậu làm gì vậy?”

Chu Hoài Dịch nhún nhún vai, để điện thoại lên bàn: “Phúc lợi của fans.”

“Ui trời, cậu thật sự trả lời cô ấy?”

“Ừ.”

Đàm Lâm líu lưỡi: “Chắc cô gái kia sắp điên rồi, được Chu đại thần lật bài, cô ấy là người đầu tiên.”

Lục Nhĩ Nhã cũng cảm thấy mình sắp phát điên rồi, Chu Hoài Dịch vừa đặt điện thoại xuống, cô đã cảm thấy được di động trong túi xách rung lên hai cái, ngay sau đó, lại rung lên liên tục. Cô nghĩ bình luận của Chu Hoài Dịch chắc chắn sẽ được các fans sôi nổi vây xem.

Một lát sau, chuông di động vang lên, cô nghĩ chắc là cô nhóc Thư Nguyên biết được tin tức, nên nhanh trí gọi điện thoại đến chúc mừng.

Lục Nhĩ Nhã cười xin lỗi với mọi người: “Ngại quá, tôi đi ra ngoài nghe điện thoại một chút.”

Ba người đều gật đầu tỏ vẻ cô cứ tự nhiên, Lục Nhĩ Nhã cầm túi xách, khi đi đường cũng có chút lâng lâng. Thật không có tiền đồ, rõ ràng người thật đang ở ngay bên cạnh, cô còm vì một ít tương tác trên mạng mà hưng phấn như vậy?

Lời nói này không sai, nhưng loại cảm giác này, thật sự không giống nhau!

Khi nhận điện thoại, âm thanh của cô đều đang bay giữa không trung: “Nguyên Nguyên……”

Cô nhóc kia quả thực còn kích động hơn cô: “Trời ạ, trời ạ! Lục Nhĩ Nhã, hôm nay ra cửa cậu đã dẫm phải cứt chó sao? Vậy mà nam thần lại trả lời cậu, trả lời cậu đó! Tôi kích động quá, phải làm sao bây giờ?”

“Không cần nghi ngờ, tôi còn kích động hơn cậu nữa!”

“Lần sau tôi cũng phải đăng Weibo lên tường, sau đó ngồi chờ nam thần lật bài!” Có lẽ nghe thấy âm thanh bên này tương đối lớn, Thư Nguyên lại hỏi, “Hiện tại cậu đang ở đâu? Còn đi làm ở khách sạn sao?”

“Công việc ở khách sạn đã xong rồi, hiện tại đang đi liên hoan với đoàn phim.”

“Đoàn phim? Đoàn phim gì? Cậu chạy đến đoàn đóng phim sao?”

“Ừ.”

“À à?” Thư Nguyên tinh thần tỉnh táo, “Đoàn phim nào vậy? Có tiện nói ra không? Chị cho cậu trấn ải.”

“Không thể nói.”

“Là tôi cũng không thể?”

“Không thể.”

“Được.” Thư Nguyên không hề rối rắm về vấn đề của đoàn phim, ngược lại quan tâm đến nhân vật của cô, “Nữ số mấy? Thù lao đóng phim của đủ để đóng học phí cho em trai cậu không?”

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc là đủ.”

“Tôi đoán, chắc là nữ số 5!”

Lục Nhĩ Nhã ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, sâu kín ném một cậu: “Hình như là nữ số hai.”

Giống như đã đoán trước, Thư Nguyên ở đầu dây bên kia cả người đều bùng nổ: “Cậu thật sự gặp được vận cứt chó gì vậy? Chị đã lăn lộn ở chỗ này mấy năm rồi, vẫn chỉ có thể diễn những vai phụ nhỏ xíu, cậu thì hay rồi, ngay lập tức có được vai nữ số 2!”

“Nguyên Nguyên à, chắc là do tôi, có được quý nhân phù trợ……”

Chu Hoài Dịch, chắc chắn chính là vị quý nhân kia!

Ăn một bữa cơm vô cùng vui sướng, Lăng Phỉ tới sau, rất chăm sóc cô, lôi kéo cô xoay chuyển qua lại, để cô làm quen được các nhân vật có tên tuổi lớn trong đoàn phim.

Có lẽ là do buổi sáng cô đã cứu Lăng Phỉ, nên thái độ của mọi người đối với cô đều thay đổi, ánh mắt nhìn cô cũng hiền lành hơn trước, không còn xa lánh khinh thường như lúc đầu nữa.

Liên hoan kết thúc, một đám người lại ồn ào muốn đi hát ở KTV. Lục Nhĩ Nhã còn muốn nói chuyện với Chu Hoài Dịch, nên từ chối lời đề nghị này.

Loại thời điểm này, thiếu một hai người, cũng không tạo nên sự ảnh hưởng, mọi người cũng không nghĩ nhiều, sôi nổi đứng dậy chào tạm biệt, căn phòng to như vậy, chỉ còn lại Đàm Lâm và hai người bọn họ.

Chu Hoài Dịch bị bạn tốt chuốc rượu, đã uống không ít, hiện tại men say bắt đầu dâng lên, cả người không được tự nhiên, dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đàm Lâm vẫn tỉnh táo, thấy rõ ràng cô gái nhỏ này muốn nói chuyện với Chu Hoài Dịch, liền đem lời đề nghị đưa Chu ảnh đế về khách sạn nuốt vào bụng: “Tôi chờ ở cửa, khi nào hai người xong thì ra.”

Lục Nhĩ Nhã cảm kích nhìn người đại diện, đối phương đáp lại cô bằng một nụ cười nhợt nhạy, vỗ vỗ vai cô: “Có chuyện gì khó xử thì cứ nói với lão Chu, nếu có thể giúp thì cậu ấy nhất định sẽ giúp.”

“Tôi biết rồi.”

Đàm Lâm nhìn Chu Hoài Dịch không có tinh thần, không yên tâm đá đá anh: “Đừng có nhân cơ hội đang say mà khi dễ con gái nhà người ta, có nghe hay không?”

“Ừ.” Nhấp môi, từ trong cổ Chu Hoài Dịch truyền đến một âm đơn, đôi mắt vẫn không mở, mi đẹp hơi nhăn, nhìn dáng vẻ chắc là không thoải mái.

Đàm Lâm đi ra ngoài, trong phòng trở nên yên tĩnh, Lục Nhĩ Nhã c ắn môi dưới, không biết nên mở miệng như thế nào, lại cảm thấy không thể chờ người ta mở miệng hỏi được, như vậy thật sự không có thành ý.

Hạ quyết tâm, lấy một cái hợp đồng từ trong túi ra, tâm tư nho nhỏ để trước mặt anh: “Đạo diễn Chu, hợp đồng, em đã ký tên rồi, ngài xem thử, còn vấn đề gì không?”

Chu Hoài Dịch nhấc mí mắt lên, nhìn lướt qua tranh giấy trên bàn, cũng không duỗi tay lấy, mà lại hỏi: “Ngoại trừ cái này, còn có việc khác đúng không?”

“Có.”

“Nói đi, tôi nghe.”

Lục Nhĩ Nhã rũ mi mắt, giấu đi sự bất an và thẹn thùng trong mắt: “Việc đó, gần đây em gặp một chút rắc rối, cần một số tiền, nhưng không có bạn bè nào có thể giúp đỡ, cho nên……”

“Bao nhiêu?” Ngay cả lý do cũng không hỏi, người đàn ông trực tiếp lướt qua, hỏi vấn đề này.

“Năm…… 50 vạn.” Cảm thấy như vậy không tốt lắm, Lục Nhĩ Nhã vội vàng giải thích, “Ngài có thể xem như em đang ứng trước tiền công, sau này nếu có quay chụp, lúc phát tiền công đóng phim, cứ đem số tiền đó trừ vào tiền vi phạm hợp đồng, ngài xem có được không?”

“Tiền vi phạm hợp đồng?”

“Tiền vi phạm hợp đồng khách sạn, hôm nay Đàm tiên sinh đã nói với em, còn hơn năm vạn ……” Người này không có khái niệm về tiền sao? Hay là số tiền đó trong mắt anh, căn bản không đáng nhắc đến?

“A, không cần phải phân chia rõ ràng như vậy.” Chu Hoài Dịch lấy ly nước sôi để nguội ở bên cạnh, đột nhiên uống một ngụm, đôi mắt tỉnh táo hơn một chút, mới đảo mắt nhìn cô, “Nói đi, em gặp rắc rối gì.”

“Em……”

“Không nói cũng không sao.”

Lục Nhĩ Nhã lắc đầu, vuốt những sợi tóc rơi xuống mặt ra sau tai: “Không có gì là không thể nói, ngài đã giúp em, ngài có quyền được biết”

“Khi em trai em đi làm thêm, đã chọc phải người không thể dây vào, đối phương dùng võ quán để uy hiếp, lần đầu tiên chỉ có mười vạn, hiện tại lại muốn 50 vạn, em không thể báo cảnh sát, chỉ có thể cầu xin ngài trợ giúp.”

“Nếu không thì sao?”

“Nếu không, em phải ở với anh ta một đêm……” Càng nói âm thanh càng nhỏ, mấy chữ cuối cùng dường như đã dừng ở răng với môi.

Hoàn toàn không muốn nói chuyện này ở trước mặt nam thần! Nhưng người ta đã đồng ý giúp cô, không nên che giấu những việc này, bằng không sao người ta phải giúp cô?

“Đối phương là ai?” Anh hỏi.

“A…… Nhà họ Trương.” Cũng không biết anh có biết hay không, thế nhưng nếu đã đóng phim ở đây thì ít nếu cũng sẽ biết một chút,  thật sự tiếng xấu của nhà họ Trương lan truyền rất xa.

“Được rồi, chuyện này giao cho tôi xử lý, em đừng quan tâm.”

Lục Nhĩ Nhã kinh ngạc: “Ngài xử lý như thế nào?”

“Tôi có biện pháp của chính mình, còn gì nữa không?”

“Không, không có.”

Tuy rằng rất tò mò, nhưng Lục Nhĩ Nhã vẫn không nói gì nữa, Chu Hoài Dịch là người tuyệt đối không thích người khác hoài nghi hoặc bắt bẻ anh, nếu anh đã nói muốn giải quyết, vậy vấn đề kia cũng không lớn, cô có thể yên tâm.

“Cảm ơn đạo diễn Chu.” Lục Nhĩ Nhã ngoan ngoãn cảm ơn người ta, “Nếu ngài đã xử lý xong, hy vọng ngài sẽ nói cho em biết, em phải tính toán xem em thiếu ngài bao nhiêu tiền, để sau này trả lại.”

“Chắc là…… không dùng đến tiền.”

“Hả?”

“Đi thôi, tôi đưa em trở về.” Chu Hoài Dịch không giải thích, chống ghế dựa đứng lên, thân hình có chút lung lay, vội vàng đỡ lấy mặt bàn ổn định thân hình, cười nhìn cô gái vẫn còn ngây ngốc ngồi trên ghế: “Lại đây, đỡ tôi một chút.”

Lục Nhĩ Nhã hoàn hồn, lanh lẹ đứng dậy, đỡ cánh tay người nọ, chậm rãi đi đến cửa.

Anh thật sự uống say! Thậm chí Lục Nhĩ Nhã còn bắt đầu hoài nghi không biết anh có nhớ đã đồng ý việc gì với cô không, lắc đầu, đem sự không tín nhiệm với nam thần bóp ch3t từ trong nôi.

Như cách nói của Đàm Lâm, Chu Hoài Dịch khinh thường việc chỉ biết mạnh miệng mà không làm được, vì thế từ trước đến nay sẽ không tùy tiện đồng ý việc gì nhưng nếu đã nắm chắc, chỉ cần đã đồng ý, thì tuyệt đối có thể làm được, rất ít khi thất bại.

Lời này xuất phát từ người thân quen bên cạnh anh, hơn nữa Lục Nhĩ Nhã cũng vô cùng sùng bái anh, đương nhiên sẽ không hoài nghi mức độ đáng tin của nó, chỉ xem nó như một ưu điểm to lớn của nam thần, cẩn thận nhớ trong lòng.

Cuối cùng vẫn không để bọn họ đưa cô về, con đường chỉ có vài bước, căn bản không cần bọn họ phải lái xe vào, hơn nữa Nhĩ Dương đã chờ ở cửa, hai người cũng không kiên trì, căn dặn hai chị em đi đường cẩn thận một chút, sau đó thì lái xe trở về khách sạn.

Nhìn người đàn ông nằm xụi lơ ở ghế sau, Đàm Lâm thầm than một tiếng: “Không thể uống thì đừng uống, sợ con gái nhà người ta cảm thấy cậu không đủ nam tính sao.”

Không để ý đến sự trêu ghẹo của anh ấy, Chu Hoài Dịch xoa xoa chân mày: “Nhà họ Trương, anh biết không?”

“Biết, nhà họ chính là bá chủ ở chỗ này, chuyên môn đòi nợ thay người ta, có không ít thuộc hạ là tay đánh đấm, sao vậy? Chọc phải cô nhóc tiểu Lục sao?”

“Anh đi nói với ông ấy, khiến nhà họ Trương trả lại tất của số tiền đã lấy của chị em nhà họ Lục, còn nữa, không được quấy rầy cuộc sống của họ!”

Đàm Lâm quay đầu lại, vụng trộm vui vẻ: “Cậu thật sự để ý như vậy? Còn đồng ý để ông ấy hỗ trợ?”

“Được rồi, lái xe của anh đi.”

Đàm Lâm biết anh hiện tại đang giận dỗi, bất đắc dĩ lắc đầu, không hề nói gì, an tĩnh lái xe, khi đến bãi đổ xe của khách sạn, đỗ xe xong, vẫn không nhịn được, hỏi một câu: “Cô nhóc kia rốt cuộc có địa vị gì? Cậu đồng ý che chở cho cô ấy sao?”

Trước kia đã gặp được rất nhiều việc khó xử, anh đều tự mình né tránh, hoặc tìm bạn bè hỗ trợ, chưa từng muốn cha anh ra mặt giúp đỡ, dù đối phương chủ động đề nghị, anh cũng chưa từng đồng ý. Hôm nay vì Lục Nhĩ Nhã, vậy mà lại phá lệ, thật là quái lạ! Quái lạ!

Chu Hoài Dịch nhắm hai mắt, nửa ngày cũng không đáp lại, lúc Đàm Lâm muốn sửa miệng nói câu “Coi như tôi chưa hỏi gì” linh tinh, thì người nọ lại chậm rãi mở to mắt, đáy mắt thâm trầm:

“Một người……vô cùng quan trọng!”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.