Cậu Là Mạng Sống Của Mình

Chương 2



Các bạn đang đọc truyện Chương 2 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Được rồi bắt đầu làm bài thôi nào.” Vừa hết tuần này thì ngay tuần sau cô sẽ phải hoàn thành vô số những kỳ kiểm tra khác của thời học sinh cấp ba, thời tiết lạnh giá khiến tay cô lạnh cóng cả lên, Nam Kình đeo kính vào, cầm bút lên viết vội những dòng chữ vào đề kiểm tra.

Đối với cô, nhanh chóng kết thúc cuộc sống thi cử mới là tốt nhất.

Cô hoàn thành bài thi rất nhanh, cũng không có thói quen kiểm tra lại, cô ngồi ở bàn đầu sát cửa sổ ở địa điểm thi số 3.

Ánh mắt Nam Kình cứ bần thần nhìn xuống, cô cứ ngây người như vậy mãi, giám thị coi thi thì đang đánh một giấc trên bục giảng nên không có chú ý đến sự mất tập trung của Nam Kình.

Lúc này ánh mắt của Nam Kình lại hướng về phòng thiết bị được đặt ở một góc nhỏ ở sân bóng rổ tầng 1, cô nhìn thấy có kẻ đang bắt nạt người khác trong khuôn viên trường học.

Cô thấy quần áo của cô gái kia hình như đã bị xé toạc ra.

Nam Kình câu khóe miệng, thu hồi ánh mắt của mình. Giống như chỉ đang xem một màn biểu diễn.

Có vài cậu nam sinh ở bên trong, ở trong góc còn có một người đang hút thuốc, cô không thể thấy rõ lắm, người con trai đó đang bị bao quanh bởi những làn khói, hình như cậu ta đang ngước mắt lên nhìn cô thì phải.

Nam Kình giả vờ như không chú ý đến.

Sau khi kỳ thi kết thúc, phòng thi này cũng là lớp học của cô nên cô lặng lẽ dọn dẹp sách vở vào, chào hỏi các bạn học khác rồi đeo cặp lên và chuẩn bị về ký túc xá.

Có hai cậu nam sinh đang đứng ngoài cửa.

Có một người trong đó tạo cho Nam Kình một cảm giác rất thân quen, cô gần như đã quên mất đi loại cảm giác này.

Cô bước ra khỏi phòng học, hai cậu nam sinh kia liền nhìn cô ngay, Nam Kình cúi đầu, hai tay cầm hai dây đeo của cặp sách nhanh chóng bước qua bọn họ.

Khi đi ngang qua cô ngửi thấy được một mùi hương.

Là mùi Niclon, cô biết mùi này.

Có một cậu nam sinh trong hai người đã mỉm cười, tiếng cười bị Nam Kình nghe được.

Còn chưa kịp bước tiếp, cặp sách của Nam Kình đã bị ai đó kéo lại, sau lưng vang lên một giọng nói lười biếng, “Bạn học à có thể cho tôi hỏi phòng thiết bị nằm ở đâu không?”

Ba chữ “phòng thiết bị” được nhấn mạnh xuống, Nam Kình đứng yên cô hít sâu một hơi quay người lại, ngẩng đầu lên nhìn cái người nam sinh đang nói chuyện với mình.

Cô giật mình, rồi nhớ lại đây không phải cậu học sinh ban nãy sao, người mà đứng hút thuốc ở góc phòng.

Cô sững sốt một lúc, sau đó nhẹ giọng nói, “Nó nằm ở phía Đông Nam hướng sân thể dục.” Ngừng lại một tí, Nam Kình lại hỏi, “Còn có chuyện gì nữa không?”

BẠN CŨNG SẼ THÍCH

Cậu nam sinh trước mặt có dáng người cao gầy, người đi chung với cậu ấy cũng cao không kém nhưng mà cậu nam sinh trước mặt này có một đôi mắt rất đẹp, hẹp dài, đuôi mắt hồ ly hơi hơi nhướn lên, sống mũi cao và có một cái nốt ruồi nằm ngay bên trái cái sống mũi cao vút như ngọn núi kia.

Mặc dù là một vẻ đẹp rất tiêu chuẩn nhưng trông cậu ta vẫn rất là đẹp trai, Nam Kình nghĩ trong bụng.

Cậu nhỏ giọng hỏi cô, “Vậy chuyện đã xảy ra ngày hôm nay ở phòng thiết bị, bạn học có thấy gì không nhỉ?”

Tuy không nghe rõ cậu ta nói, Nam Kình im lặng một lúc, sau đó cô khẽ lắc đầu.

Lục Hàng nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, khóe miệng cậu hơi nhếch lên, “Đúng không, vậy cảm ơn bạn học nhé.”

Sau khi hai người đó đi rồi, Nam Kình vẫn đứng lại một lúc lâu, sau đó mới nhấc chân đi về ký túc xá.

Cô biết rằng bản thân đối với chuyện tình cảm là rất tệ, vì cô chỉ yêu bản thân mình mà thôi.

Lục Hàng và An Vũ đi đến quán ăn gần trường, cả hai đều đang học lớp 11.

Gọi món xong An Vũ chống tay lên bàn nhìn Lục Hàng, “Ê, sao nhìn mày giống người chết vậy, u ám âm trầm.” Ngay sau đó cô cười cười nói, “Cô gái buổi sáng tên gì vậy, đám A Mao tra tấn cô ấy dã man quá.”

Nghe vậy Lục Hàng mới ngẩng đầu lên nhìn cô, “Ừm.”

Cậu không muốn nói chuyện, An Vũ cũng lười theo, hai người ai làm việc nấy tự chơi với điện thoại của mình, đột nhiên An Vũ lại nói, “Sao cuối tuần tao gọi mày không ra vậy, gọi mãi vẫn không chịu ra Mạch Mạch cũng không vui nữa.”

Mạch Mạch là một thành viên nữ trong đám anh em bọn họ.

Lục Hàng một tay cầm điện thoại, tay khác gá lên ghế dựa, cậu muốn hút một điếu thuốc quá.

“Làm biếng không muốn đi.”

“Mạch Mạch mắng tụi tao một trận vì không gọi mày ra đấy.” An Vũ nhỏ giọng lên án,

“Bạn học nữ ban nãy hình như nhìn hơi quen ấy.”

Lục Hàng nhướng mày, cũng không để cậu ta nói tiếp đã lên tiếng, “Cô ấy sẽ không nói chuyện kia ra ngoài đâu.”

Món ăn đầu tiên được mang lên, An Vũ gắp một miếng vào trong chén, sau đó hỏi, “Mày biết bạn nữ đó hả?” Nhìn thấy Lục Hàng gật đầu, An Vũ nghi ngờ hỏi: “Sao mày biết cô ấy vậy? Cùng một khối với tụi mình hả?”

Sau khi ăn uống một lần, Lục Hàng mới nhỏ giọng nói tiếp, “Trường chúng ta có 3 học sinh giỏi nhất.”

Danh sách học sinh giỏi của trường cấp ba này chỉ có 3 người, hơn nữa còn có 3 suất học bổng 30.000 tệ, đây là một số tiền không hề nhỏ nên nó vốn là sẽ được trao cho học sinh ưu tú, xuất sắc nhất và cuối cùng các thầy cô đã quyết định trao nó cho Nam Kình.

Lục Hàng cũng là vô tình thấy được bảng danh sách tên nằm trên bảng thông báo của trường. Có cả ảnh bên cạnh tên.

Cá kình phương Nam, Nam Kình. (Yu: Cá kình hay còn được gọi là cá voi sát thủ nha mn nếu để cá voi nó lại không khớp với tên của nữ chính, nên Yu sẽ để là cá kình nhé)

Cái tên này rất dễ nhớ.

Cậu cụp mắt xuống ăn cơm, cậu cũng mặc kệ ánh mắt khó hiểu của An Vũ, và cũng không để ý đến câu hỏi của cậu ta.

Khi trở về trường học, thì tiết học đầu tiên của buổi chiều đã bắt đầu, Lục Hàng cũng không vội vã, An Vũ thì quay trở lại lớp học, còn cậu thì lại đi đến lớp âm nhạc hút một điếu thuốc, khói thuốc ngập tràn khắp căn phòng piano chật hẹp, mùi thuốc lá rất nồng, lưu mãi trong không khí, cậu dựa vào tường bộ dáng tiều tụy, sa sút khiến người ta nhìn vào chỉ thấy giống như một kẻ lưu manh ăn chơi trác táng.

Cậu gục đầu xuống, nhìn chằm chằm vào mặt đất một hồi lâu.

Chuông báo tan học đã vang lên, cậu dập tắt điếu thuốc, đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng bước ra khỏi lớp âm nhạc.

Vừa bước đến khối lớp 11, cậu đã nhìn thấy ngay một người không ngờ đến, đó là Nam Kình cô đang đứng ở chỗ cầu thang, dáng người cô không cao lắm, tóc đuôi ngựa trông vô cùng bình thường, mặc một bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình, vừa nhìn là biết ngay là một học sinh ngoan.

Một trong ba học sinh giỏi nhất trường đây mà……Lục Hàng nghĩ thầm.

Tay cậu đút trong áo khoác, đôi mắt hồ ly hẹp dài nhìn theo hướng của Nam Kình, như thể nhận thấy được ánh mắt của người khác, Nam Kình ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau.

Bầu trời bất chợt có những hạt mưa nhỏ rơi xuống, thời tiết dường như cũng đang ủng hộ cho kỳ nghỉ đông lười biếng sắp đến, trong vài phút cơn mưa nhỏ bắt đầu biến thành cơn mưa to.

Cùng lúc đó, Lục Hàng chậm rãi đi đến trước mặt Nam Kình, cười cười nói, “Bạn học nhỏ, bạn đến khối lớp của chúng tôi có việc gì không nào?”

Nam Kình tròn xoe mắt nhìn cậu, giọng nói nhẹ nhàng, “Xin chào, tôi muốn tìm lớp thể dục số ba của khối 11? Tôi có chuyện muốn hỏi ủy viên của bọn họ.”

Lục Hàng nhướng mày, cậu cúi người xuống nhìn chằm chằm vào Nam Kình, chỉ tay vào bản thân mình, “Thật trùng hợp đó bạn học nhỏ ơi.”

Cậu nói một cách thản nhiên và vô tình, “Tôi chính là ủy viên của ban thể thao số ba đây.”

Tim Nam Kình đập lỡ một nhịp. Sau lưng bắt đầu có tiếng bước chân đang chạy đến.

Cùng rất nhiều giọng nói vang lên, “Sao tự nhiên trời mưa đột ngột vậy nhỉ, mong chờ mỗi giờ thể dục để chơi bóng mà……”

“Aiii cũng không biết sao trùng hợp như vậy nữa.”

“Mẹ nó, tiết thể dục lần sau cũng không biết khi nào mới đến nữa………”

Lục Hàng đứng thẳng lên, một cậu nam sinh khác chạy lại quàng tay lên vai cậu, cậu trai đó mang theo vẻ mặt lười biếng hỏi, “Có chuyện gì vậy bạn học nhỏ?”

“A Hàng!” Nam Kình đang định nói thì bị tiếng la của một nữ sinh làm cho giật mình, “Nãy không thấy cậu trong lớp học cậu đã đi đâu vậy?”

Cô nữ sinh đó đi đến bên cạnh Lục Hàng, ánh mắt bất giác nhìn qua Nam Kình, sau đó vui vẻ nói, “Ý, cậu là bạn học hồi sáng hôm kia ngồi cùng bàn ăn với tụi tớ đúng không?”

Nghe được lời của Tưởng Mạch

An Vũ cũng quay đầu lại hỏi, “Thì ra là vậy, thảo nào thấy quen quen.”

Lục Hàng vẫn không nói gì, chỉ cụp mắt xuống nhìn Nam Kình, chờ cô nói.

Nam Kình ngẩng đầu lên nhìn Lục Hàng, “Thầy Trương nhờ tôi đưa cho cậu một bảng biểu, cậu điền xong thì nộp nó qua cho văn phòng hội học sinh trường mình đi.”

Sau đó cô gật đầu với Tưởng Mạch rồi quay người chuẩn bị rời đi thì bị Lục Hàng gọi lại.

“Này bạn học nhỏ ơi, tôi không có biết văn phòng hội học sinh ở đâu hết.” Cậu cười nhẹ, hầu như tất cả học sinh của lớp thể dục số ba vừa trở về đều đang nhìn bọn họ.

Nam Kình im lặng một hồi, phát hiện mấy học sinh bên cạnh không có ai muốn dẫn cậu đến đó, cô chỉ nhẹ giọng nói, “Vậy cậu hãy qua khối 12 đưa cho tôi đi.”

Lục Hàng cười hỏi, “Cậu tên gì vậy bạn học nhỏ?”

“Nam Kình.” vừa nghe xong, An Vũ đã nhìu mày lại nhìn Lục Hàng, ơ cái tên nhóc này hồi nãy ăn cơm mới nói biết người ta, giờ thì lại làm như không biết.

Ngược lại Tưởng Mạch thì rất ngạc nhiên hỏi, “Chị là Nam Kinh hả, thật sự là cái người tên Nam Kinh kia phải không?”

Giọng nói nhẹ nhàng đi sâu vào lòng người vang lên, “Là Kình, Kình trong cá kình.” Thấy Tưởng Mạch gật đầu cô mới quay người lại rời đi.

Lời editor: Niclon – Đây là mùi hóa chất khử trùng nhé mn.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.