Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!

Chương 98



Các bạn đang đọc truyện Chương 98 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Bên ngoài vừa loạn lên, bên trong Khương Mạc đã biết ngay.

Là do Mẫn Kiên báo lại, hắn cách cửa sổ gõ theo quy luật vài cái rồi đi mất.

Lúc ấy trong phòng ngoại trừ Khương Mạc, Nguyệt Linh và Nguyệt Đang ra, còn có hỉ bà.

Ánh lửa bên ngoài nổi lên bốn phía, ầm ĩ nhốn nháo, còn có tiếng đao kiếm va chạm vào nhau. Lúc này, lại có tiếng gõ cửa không hiểu sao vang lên. Hỉ bà đứng lên ngay, mặt đầy kinh hoàng: “Đây, đây là sao?”

Khương Mạc kéo khăn voan đỏ xuống dưới, sau đó trao ánh mắt cho Nguyệt Linh, Nguyệt Đang.

Các nàng đều biết, Triệu Túc tới rồi!

“Ai da, cô nương của ta ơi, khăn voan này không thể kéo bậy bạ được, khăn voan này chỉ có thể để tân lang xốc lên, tân nương tử sao có thể chạm vào được? Không may, không may đâu!”

Lúc này hỉ bà đã hoàn toàn quên chuyện bên ngoài, bà ta gấp đến độ ngũ quan nhăn lại với nhau, như là đang nói rằng bà ta chưa từng thấy tân nương tử nào không nghe lời như vậy.

“Hỉ bà bà, hình như bên ngoài có chuyện xảy ra.” Nguyệt Linh ngăn hỉ bà lại, chỉ ra ngoài, mặt đầy lo lắng nói.

Bước chân hỉ bà tạm dừng, lại nhớ đến chuyện này.

Bà ta vỗ đùi: “Hôm nay đại hỉ, có thể có chuyện gì xảy ra? Lão bà ta làm hỉ bà mấy chục năm nay rồi, cũng đụng phải vài lần cướp tân nhân, không lẽ, thật sự có người tới cướp tân nhân sao?”

Nói đến đây, đôi mắt của hỉ bà nhịn không được liếc tới người Khương Mạc, vẻ nhiều chuyện hiện đầy. Hẳn là trong mắt bà ta, Khương Mạc và Hi Phù Ẩn không xứng đôi với nhau. Hi Phù Ẩn đứng hàng Thủ phụ, dáng dấp cũng có tiếng đẹp, có bao nhiêu cô nương ưa thích. Mà Khương Mạc mặc dù dáng dấp thanh tú, nhưng so với Hi Phù Ẩn thì vẫn kém không ít. Gia thế thì lại càng không thể so sánh, nói không chừng là có cô nương tới đến cướp tân nhân.

Nguyệt Linh quay đầu nhìn Khương Mạc, nghe câu này của hỉ bà, đột nhiên có chút xấu hổ.

Vẫn là Nguyệt Đang bình tĩnh nói một câu: “Chúng ta đều là tiểu nha đầu, không có kinh nghiệm trong chuyện này, không bằng làm phiền hỉ bà giúp ta xem một cái, coi thử là chuyện thế nào? Làm thế thì chúng ta cũng dễ chuẩn bị.”

Sắc mặt Khương Mạc không thay đổi, cũng chỉ nói: “Làm phiền hỉ bà.”

“Cái này…” Hỉ bà bà nhìn Khương Mạc không nhúc nhích, chỉ là biểu cảm kia, ánh mắt đều nhìn vào nàng có ý khác.

Khương Mạc sửng sốt, ngay lập tức nhận ra: “Nguyệt Linh.”

Nguyệt Linh cũng lập tức hiểu ngay, nàng lấy ra một cái túi tiền nhỏ đưa cho hỉ bà, nói: “Cho hỉ bà uống trà!”

Hỉ bà tiếp nhận túi tiền, phát hiện túi tiền còn tính là tiện tay, mặt mày bà ta lập tức hớn hở, cất túi tiền vào trong tay áo, sau đó ân cần nói: “Vậy lão bà này sẽ đi giúp cô nương xem xem.”

Hỉ bà mở cửa, bước chân nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa dần bên ngoài, sau khi xác định hỉ bà rời đi rồi, Khương Mạc đứng lên: “Mau, thay quần áo cho ta, nhanh chóng rời khỏi nơi này.”

Nàng không thể ngồi ở đây làm bia ngắm sống kéo chân sau cho Hi Phù Ẩn được.

“Vâng, cô nương.”

Nguyệt Linh và Nguyệt Đang lấy ra quần áo đã được giấu đi lúc trước, bộ đồ màu xanh không dễ thấy trong đêm.

Động tác hai người nhanh chóng, gỡ trang sức trên tóc cho Khương Mạc rồi thay quần áo, không được bao lâu mọi chuyện đã xong xuôi.

Sau đó, Nguyệt Linh và Nguyệt Đang lại cởi váy bên ngoài của mình, lộ ra kính trang màu đen bên trong. Nhưng lại không ngờ, ba người vừa thay quần áo xong đang định rời đi, cửa “rầm” một cái bị đẩy ra.

Hỉ bà vội vàng chạy vào, vừa chạy vừa lớn tiếng kêu: “Không được rồi, chết người, bên ngoài chết người!”

Sắc mặt bà ta hoảng loạn, vọt vào cửa hô lung tung một trận.

Nhưng nháy mắt khi thấy ba người Khương Mạc thay đổi một bộ quần áo khác, bà ta ngay lập tức sững sờ, như bị khiếp sợ, bà ta lắp bắp hỏi: “Cô… cô nương, các… các người đang… đang muốn làm gì vậy?”

Ba người liếc mắt nhìn nhau một cái, Khương Mạc cười xin lỗi: “Hỉ bà, bên ngoài loạn như thế rồi, ta suy nghĩ mộ phen, ta ở lại đây có chút không an toàn, muốn đổi một nơi khác.”

Hỉ bà nghe vậy run lẩy bẩy, một lát sau, bà ta “thịch” một tiếng quỳ xuống mặt đất: “Cô nương cứu mạng với! Cô nương là người tốt, đừng bỏ lão bà ta lại đây, bên ngoài có người chết, lão bà ta không muốn chết, cầu cô nương cứu mạng!”

Hỉ bà quỳ xuống mặt đất vừa dập đầu vừa khóc lóc thảm thiết, sợ Khương Mạc bỏ mình ở lại.

Khương Mạc lại chỉ mím môi không đồng ý ngay, suy nghĩ một hồi, nàng nói: “Hỉ bà, bà đi theo ta sẽ không an toàn hơn đâu, không chừng mục tiêu của những người này chính là ta. Không thì bà trốn đi trước đi, chờ đám người tan rã rồi lại rời đi, như vậy ít nhất sẽ an toàn hơn là theo ta.”

Hỉ bà nghe vậy, càng thêm không chịu: “Cô nương, không thể nói như vậy được, lão bà ta được các người mời đến. Lúc này cô bỏ ta lại đây, mình thì chạy trốn, làm vậy là không nhân nghĩa.”

“Hỉ bà, bà đi theo ta thật sự không an toàn, ta không phải muốn bỏ bà tại đây.”

“Lão bà ta mặc kệ, cô nương, bên người người ta giết người không chớp mắt, trái tim cô không thể tàn nhẫn như vậy.”

Bộ dạng càn quấy của hỉ bà khiến Nguyệt Linh có chút bực bội, nàng rút bội đao ra, uy hiếp bà ta: “Cút ngay, còn không cút nữa, bây giờ ta lấy mạng bà ngay!”

Lời uy hiếp của Nguyệt Linh không chỉ không làm hỉ bà biết khó mà lui, ngược lại như chọc tổ ong vò vẽ. Hỉ bà lập tức khóc la inh ỏi, ngồi liệt dưới đất vừa khóc nói mình mạng khổ, vừa mắng bên ngoài giết người sẽ bị trời phạt, hồi lâu sau lại lòng dạ Khương Mạc tàn nhẫn. Ồn ào một hồi, bà ta lại đứng dậy hô to muốn chết thì cùng chết, bà ta muốn cá chết lưới rách với Khương Mạc.

Thời gian gấp rút, không ngờ lại gặp phải một kẻ càn quấy như thế, nếu cứ tiếp tục như thế, lát nữa người sẽ giết tới nơi.

Khương Mạc khó được lãng phí thời gian với hỉ bà, nàng nói: “Đi thôi, Nguyệt Linh dẫn hỉ bà theo!”

Nguyệt Linh mặt đầy sát khí liếc mắt trừng hỉ bà một cái: “Vâng!”

Lúc này hỉ bà không còn gào nữa, bà ta lanh lẹ bò dậy từ mặt đất, đi theo phía sau Khương Mạc, lau sạch nước mắt nước mũi trên mặt, lấy lòng nói: “Vẫn là cô nương tốt bụng, người tốt sẽ có quả tốt. Lão bà ta nghe nói hoàng thượng còn ở trong phủ, bên người hoàng thượng nhất định được canh thủ nghiêm ngặt, ở bên người hoàng thượng nhất định sẽ an toàn. Đi mau đi cô nương, bên ngoài thật là khiếp người.”

Bước chân muốn rời đi của Khương Mạc bỗng dừng lại, trái tim nàng “thịch” một cái, hung hăng nhảy dựng lên.

“Cô nương.” Nguyệt Linh dừng lại, ngờ vực nhìn về phía Khương Mạc.

Khương Mạc thản nhiên thu chân lại, sau đó suy nghĩ một chút rồi xoay người trở về phòng, nàng lại ngồi trở lại giường hỉ một lần nữa.

Lúc này, Nguyệt Linh và Nguyệt Đang càng thêm thắc mắc.

“Cô nương, sao… sao lại không đi nữa?” Hỉ bà cũng nóng nảy.

Khương Mạc liếc mắt nhìn hỉ bà một cái, mỉm cười nói với bà ta: “Hỉ bà nói rất đúng, hoàng thượng còn đang ở trong phủ, sao ta có thể tới chỗ đó. Nếu dẫn người tới chỗ hoàng thượng, nơi đó có chuyện gì xảy ra thì sao đây.”

Ba người sửng sốt, ngơ ngác nhìn Khương Mạc tại chỗ.

Khương Mạc thu hết sắc mặt của hỉ bà vào mắt, suy đoán trong lòng nàng lập tức được xác thật, nàng quay đầu nhìn về phía Nguyệt Linh, hỏi: “Nguyệt Linh, ngươi đi ra ngoài xem đám tặc tử làm loạn kia đã đến đâu rồi.”

“Cô nương?” Nguyệt Linh nhăn chặt mày lại, bàn chân lại bất động.

“Đi thôi, lúc nãy nhất định là hỉ bà không thấy rõ toàn cảnh, ngươi đi xem lần nữa đi.”

Nói xong, nàng lại quay đầu nhìn về phía Nguyệt Đang: “Ngươi cũng đi xem hoàng thượng đi, Phù Ẩn và lão phu nhân ở đó thế nào.”

Hành động của Khương Mạc lần này là lập tức tách người rời đi. Nguyệt Linh và Nguyệt Đang không biết vì sao nàng lại thay đổi ý định, lập tức hai mặt nhìn nhau.

“Đi thôi, đi nhanh về nhanh, nơi này có hỉ bà với ta, không sao đâu.”

Thái độ Khương Mạc không cho từ chối, Nguyệt Linh và Nguyệt Đang vốn được mệnh lệnh không thể rời khỏi Khương Mạc một bước, nhưng lúc này Khương Mạc liên tiếp đẩy hai người rời đi, các nàng khó xử, cũng thấy khó hiểu trong lòng. Nhưng hai người do dự một hồi, vẫn làm theo lời nàng.

“Vâng.”

Nguyệt Linh và Nguyệt Đang chân trước chân sau vừa rời đi, trong phòng trong nháy mắt chỉ còn lại hỉ bà và Khương Mạc. Chẳng ai nói chuyện, trong không khí chỉ còn sự an tĩnh. Mơ hồ, có thể nghe thấy tiếng động bên ngoài, nghe vào tai khiến người ta sởn tóc gáy.

Hỉ bà thỉnh thoảng lại nhìn Khương Mạc, hồi lâu sau mới nói: “Cô nương, chúng ta thật sự ở lại đây sao?”

Khương Mạc mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía hỉ bà rồi gật đầu, cười nói: “Vẫn là hỉ bà nhắc nhở ta, hoàng thượng còn đang trong phủ. Nếu ta chết đi thì là chuyện nhỏ, hoàng thượng mà xảy ra chuyện mới là chuyện lớn. Đó chính là chuyện lớn trời sập, ta không thể để hoàng thượng rơi vào tình cảnh nguy hiểm được.”

Hỉ bà nghe vậy lại nhíu mày: “Cô nương, không thể nói như vậy. Bắt đầu từ hôm nay, cô chính là Thủ phụ phu nhân, thiên hạ ai mà không biết hoàng thượng là do Thủ phụ đại nhân phụ tá lên. Thân phận của cô cũng kim tôn ngọc quý như thế, xấp xỉ với hoàng thượng.”

Khương Mạc lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Lời này của hỉ bà không thể nói bậy được, quân là quân, thần là thần, sao ta có thể sánh với hoàng thượng được.”

“Cô nương…”

Hỉ bà muốn nói thêm điều gì, Khương Mạc lại lập tức cắt đứt lời bà ta nói: “Được rồi, hỉ bà an tâm đợi đi. Trong phủ chúng ta có không ít hộ vệ, dù đám loạn thần tặc tử kia có bản lĩnh lớn bao nhiêu cũng không thể trốn thoát được, càng đừng nói là thương tổn chúng ta.”

Trong phòng lại trở về yên lặng lần nữa.

Thời gian trôi qua từng chút một, Khương Mạc ngồi ở trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, một vẻ bình yên. Trái lại, hỉ bà càng ngày càng nôn nóng.

Ầm!

Đang lúc hỉ bà sắp ngồi không nổi nữa, trong phủ lại có pháo hoa màu đỏ bay lên trên trời nổ vang.

Khương Mạc bị tiếng vang này kinh động, mở bừng mắt ra, hỉ bà cũng sắc mặt đại biến.

Bà ta xoay người nhìn ra ngoài, sắc mặt cực kỳ khó coi.

“Sao vậy, hỉ bà biết nó có ý gì sao?” Khương Mạc hỏi.

Cơ thể hỉ bà cứng đờ, hồi lâu sau, bà ta mới xoay người lại. Lúc này, mặt bà ta không chút biểu cảm, ánh mắt âm u khác với điệu bộ lúc trước như trời với đất. Bà ta lạnh giọng nói: “Làm sao cô nương phát hiện ra ta?”

Khương Mạc nhìn bà ta, khóe môi cong lên thành một nụ cười: “Nếu hỉ bà đừng vội vã để ta đi tìm hoàng đế như vậy, có thể ta sẽ không phát hiện. Kỹ thuật diễn của hỉ bà thật là quá tốt!”

Tốt đến mức Khương Mạc muốn vỗ tay cho bà ta.

Mặc dù là ai cũng không thể ngờ rằng cọc ngầm mà Triệu Túc xếp vào chính là hỉ bà nổi tiếng nhất ở Bình Giang. Thân phận này quá ngoài ý muốn, ai mà điều tra lên trên người bà ta được chứ.

Hỉ bà cười lạnh tới gần Khương Mạc: “Nếu cô nương biết thân phận ta có vấn đề, vì sao lại phải đẩy hai nha đầu kia đi. Thân thủ các nàng không tệ, nếu các nàng ở đây, có thể ta sẽ không chắc chắn bắt được cô nương.”

Khương Mạc yên lặng nghe hỉ bà nói xong thì bỗng cười, nàng nhỏ giọng nói: “Nếu ta để bọn họ lại, sao hỉ bà sẽ dẫn ta đi tìm tung tích của Triệu Túc được.”

Sắc mặt hỉ bà hơi ngớ ra: “Cô nương nói gì?”

“Ta nói, ta muốn bà dẫn ta đi tìm Triệu Túc.”

Nói xong, Khương Mạc ra tay đầu tiên, nàng nắm lấy con dao Thụy Sĩ đã sớm được giấu đi tấn công về phía hỉ bà. Hỉ bà không đoán được nàng sẽ đột nhiên ra tay, đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo lập tức cản lại thế công của nàng. Nhưng kế tiếp, Khương Mạc trực tiếp cản trở chiêu thức của bà ta.

Khương Mạc học kỹ thuật cách đấu, thứ học được là vật lộn gần người, là đấm từng quyền vào da thịt.

Hỉ bà vốn không am hiểu võ nghệ, lúc này càng thêm bị chiêu thức kỳ lạ của Khương Mạc cản trở, trong chốc lát thế mà không bắt được người.

Nhưng hai người đánh nhau được mấy hiệp, cuối cùng Khương Mạc cũng không địch lại, rơi xuống thế yếu, bị hỉ bà giữ lấy.

Hỉ bà cẩn thận chạm vào khuôn mặt bị Khương Mạc đánh đến xanh tím, cười gằn: “Nếu cô nương muốn gặp quốc công gia đến thế, ta sẽ thành toàn cho cô.”

– —–oOo——


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.