Chỉ Cần Cái Gật Đầu

Chương 21: Chương 21



Các bạn đang đọc truyện Chương 21: Chương 21 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Một Lần Làm
Shelock Holmes
-[ Part 1 ]-
:::::::::::
Sáng, ánh nắng lấp lánh chiếu qua khung cửa sổ rọi thẳng vào giường khiến cả thân hình hắn bừng sáng – một thứ ánh sáng ấm áp đan xen chút gay gắt. Vội vàng tỉnh dậy, hắn chạy vào WC rồi bắt đầu sửa soạn. Hôm nay hắn sẽ đi xem phim một – mình(?)
Hắn bước ra, trông thật khác hẳn thường ngay. Hắn mặc một chiếc áo thun loại dày có mũ màu trắng với tay dài màu đỏ thẫm, thêm cái quần jean màu đen rách bươm ở đầu gối càng làm cho hắn trông vừa bụi vừa dễ thương.
[ Như cách ăn mặc của Lee Jae jin trong clip Heaven, part 2 – F.T.Island ]

Nhìn đồng hồ treo trên tường. 9h15’. Hắn ngó quanh khắp nhà, chắc chắn rằng nó đã đi khỏi hắn mới xỏ đôi giày all star trắng đen cao cổ vào rồi tiến đến gara dắt xe moto ra. Mọi hành động của hắn lúc này có vẻ rất khẩn trương và rất cẩn thận.
Hắn chạy xe trên đường làm bao cô gái phải mê mẩn. Hắn phóng nhanh, tránh xe nhanh và luồn lách qua các xe khiến bao người đi đường phải trợn tròn mắt và nhìn hắn với ánh mắt thán phục. Hắn khẽ nhếch môi cười ra vẻ khinh đời. Dưới ánh nắng, kính mũ bảo hiểm của hắn lấp lánh những tia nắng sáng ngời làm cho nụ cười của hắn thêm rạng rỡ và cuốn hút hơn.
Thật may là nụ cười ấy đã được giấu sau mũ bảo hiểm nếu không thì mấy cô đến té xỉu mất thôi!
________
Dừng xe lại ở trước cửa rạp chiếu phim, hắn trề môi một cái rồi lại tiếp tục phóng đi. Ơ, hắn không đi xem phim à? Hắn tiếp tục chạy thẳng và dừng lại ở một nơi – BÃI GỬI XE.

Đứng trước cổng khu giải trí Capital, hắn giơ nắm đấm trước mặt: “Hứ, đừng có mong tôi ghen nhé. Chỉ sợ tên Dương đó làm gì cô nên tôi mới đi theo rồi có gì ứng cứu thôi. Tên gì mà lại là Trần Anh Dương chứ? Anh Dương á? Chả khác nào là anh dê. Anh của cả con dê thì sao mà… Hứ!!!”
Hắn lầm bầm ra vẻ ta đây là “Nam tử hán” rồi nào là “Hành hiệp trừ nghĩa”, ai chả biết là hắn đang ghen rồi lén đi theo chứ!
– Hừ, đâu rồi nhỉ? Không biết trước khi đi con bé ấy mặc đồ màu gì nữa. Khó tìm quá!
Hắn hết nghiêng đầu qua trái rồi lại nghiêng đầu qua phải tìm kiếm nó:m086:. Gãi đầu, gãi tai, hắn nhăn mặt vì ánh sáng mặt trời đang chiếu gay gắt trên cao. Những giọt mồ hôi cứ thế tuôn ra trong vắt, lấp lánh vì ánh nắng tựa như những hạt pha lê trong suốt đang tỏa sáng.
Nhăn mặt tỏ rõ vẻ khó chịu, hắn hừ mũi rồi kéo cái mũ cũng màu đỏ thẩm giống màu tay áo lên. “Cũng may là mặc áo có mũ, không thì chết!”. Chỉ khổ một điều, hắn ăn mặc kiểu đó, đội cái mũ có sẵn trên áo lên đầu càng làm cho các cô thấy cảm mến. Trông hắn rất là dễ thương vào lúc này. Điều đặc biệt làm cho hắn đáng yêu hơn bao giờ hết là chiếc mũ còn có túm bông bông làm bằng len xám cứ lúc lắc qua lại trên đỉnh đầu qua từng bước chân hắn đi.

Hắn bực mình khi thấy mọi người đặc biệt là các bà, các cô cứ nhìn hắn với ánh mắt nồng nàn yêu thương và đầy rẫy trái tim màu hồng. Chịu không nổi, hắn hất cái mũ xuống để nó rơi rồi yên vị sau cổ. Lườm bọn con gái đó một cái, hắn ngông nghênh bỏ tay vào túi rồi tiếp tục đi thẳng. “ Chết tôi rồi!”. Vừa hét lên bằng mắt, hắn vội vàng kéo mũ đội lên đầu rồi lấy mắt kiếng trắng đeo vào.
– Hết cả hồn, may mà nó không nhận ra mình. Hú vía, khoảng cách gần thế mà… A-men, chúa còn thương con!
Hắn thở phào một cái rồi đưa tay ra làm dấu thánh giá. Sự việc là thế này đây. Hắn đang đi ngông nghênh thì gặp nó và anh Dương đi ngang qua mặt, khoảng cách giữa họ chỉ có một mét thôi nhưng may sao nó lại không thấy hắn. Chắc bởi vì hắn ăn mặc khác thường ngày quá và một phần cũng có thể là do nó cứ đi thẳng mà không để ý đến xung quanh nên mới không nhận ra hắn đang ở đây.
Mọi hôm hắn chỉ mặc áo sơ-mi, áo thun và cách điệu cho cách ăn mặc đó bằng những thứ dây nhợ, vòng vèo,… quanh cổ và cổ tay. Nhưng hôm nay hắn chỉ mặc áo có mũ và cũng nhờ chiếc mũ ấy mà hắn đã giấu được mái tóc màu đỏ đồng vốn rất nổi bật dưới ánh nắng.
Mái tóc chính là đặc điểm nhận dạng đầu tiên của hắn!
– Thật may là mình chọn cái áo này. Định mặc để dìm hàng ọi người khỏi chú ý, ai dè lại làm nó không nhận ra bởi cách ăn mặc chưa bao giờ thấy ở mình. Số đỏ. Hí hí!!
Để dìm hàng ọi người khỏi chú ý á? Lạy người, người không thấy bởi cái ăn mặc chưa – bao – giờ – thấy này mà người lại càng làm cho nhiều cô mong muốn sở hữu người ư? Đã vậy còn thêm cặp mắt kiếng trắng nữa, hỏi ai mà không “ham của lạ” chứ.

BÉP!!!!!!!
-Á, ngứa quá!! Con muỗi kia, dám đốt ta hả? Chờ đấy!! Á, lại một con nữa… Á, mẹ ơi… sao lắm muỗi thế này hả mẹ?!!!!
Hắn vừa đập muỗi vừa ngồi gãi liên hồi. Số là nó và anh Dương đang ngồi nói chuyện ở ghế đá, hắn cố rình để nghe xem nó và anh nói gì thế nên hắn mới núp ở sau cái ghế đá cách đó mấy hàng rồi cố nghe. Chỉ khổ là cái ghế đá hắn đang núp gần ngay bãi cỏ và bụi rậm nên muỗi cứ thế mà từng đàn bay ra đốt hắn.
-Á, con muỗi khốn nạn. Sao mày đốt ngay mỏ tao vậy hả? Á…
Hắn rên rỉ rồi lấy tay gãi miệng. Con muỗi vừa đốt hắn bay đi ve vẩy đôi cánh nhỏ bé với gương mặt tự hào: “Chị em ơi, tao vừa hôn được cái anh đẹp trai đang nhổ cỏ ở ghế đá kia kìa. Hí hí. Anh ấy dễ thương quá cơ!!”. Thế là đàn muỗi nhao nhao lên đòi bay ra “xem mặt” hắn ngày càng nhiều. May phước là trong túi quần hắn có cái khẩu trang nên hắn lấy ra rồi đeo vào.
“Hix… phải phòng thủ mặt thật cẩn thận. Bị muỗi chích sưng đỏ hết thì sao đi lừa tình được >”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.