Chiều Theo Sở Thích Của Em

Chương 36



Editor: Sapoche

Cuối cùng lại bổ sung thêm bốn chữ, chủ nhiệm Trương cũng hết chỗ nói rồi.

Tưởng là ảnh của mình nên thừa nhận, điều này không hề phù hợp với tính cách trầm ổn của anh.

Đúng là hồng nhan họa thủy nha.

“Chủ nhiệm Trương, em nhìn thấy bức hình kia rồi, đấy không phải là quần áo của em, em cảm thấy chắc là do photoshop mà ra đấy.” Mạnh Đan Chi xen vào nói.

“Ngày mai hai người đến trường học giải quyết đi.” Chủ nhiệm Trương mệt mỏi nói.

Mạnh Đan Chi: “Anh ấy cũng phải đến à? Không cần mà.”

Chủ nhiệm Trương nghĩ nghĩ, “Thế cũng chẳng cần thật.”

Nếu người đàn ông trung niên kia là Chu Yến Kinh, rồi lại bị chụp thành thế này, chuyện này không có vấn đề gì lớn, là do có người bịa đặt.

Nếu không phải Chu Yến Kinh, vẫn nên tìm người kia trước đã.

Hôm nay trên trường nhận được báo cáo nặc danh, phản ứng đầu tiên là chẳng mấy tin tưởng. Đạo đức của Mạnh Đan Chi thế nào, bọn họ đều biết.

Nhưng có người báo cáo như thế vẫn phải xử lý.

Trước khi kết thúc trò chuyện, chủ nhiệm Trương lại không nhịn được hỏi: “Yến Kinh à, em và bạn học Mạnh, thật sự ở cùng nhau rồi sao?”

“Thật sự.” Chu Yến Kinh nói.

Trong đầu chủ nhiệm Trương có muôn vàn vấn đề, nhưng cuối cùng lại chẳng hỏi gì cả.

Sau khi cúp điện thoại, Mạnh Đan Chi lên tiếng: “Người đàn ông trung niên?”

Cô nhịn không được mà trêu chọc: “Anh Yến Kinh, anh đã già rồi!”

Đây có lẽ là lần xấu hổ nhất trong đời của Chu Yến Kinh, Mạnh Đan Chi cũng chẳng giữ chặt chút chuyện nhỏ này không buông.

Chu Yến Kinh nhấn nhấn mi tâm: “Em xác định sao?”

Mạnh Đan Chi nói: “Không phải là em nói mà, chính anh thừa nhận đấy.”

Chu Yến Kinh hỏi lại: “Anh vì sao mà phải thừa nhận em còn không biết sao?”

Anh nghĩ là bức hình mấy ngày hôm trước vừa bị chụp ở đầu đường kia, dù sao cũng đã bị chụp và quay phim lại rồi, kết quả mấy câu trả lời anh nói đều dẫn chủ nhiệm Trương rơi vào mơ hồ.

Người đàn ông không phải anh, vậy không thể nào người còn lại là Mạnh Đan Chi được.

“À ~ anh Yến Kinh, anh chỉ mới hai mươi bảy tuổi thôi, quả thật vẫn còn đang thanh xuân tươi trẻ.” Mạnh Đan Chi nhìn anh nháy mắt mấy cái, “Sao có thể già được chứ.”

Chu Yến Kinh liếc mắt nhìn cô một cái.

Lái xe ở phía trước cuối cùng lại cảm thấy bản thân đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây.

Mạnh Đan Chi nghiêm túc lại nói, “Thật ra là, chuyện này em cũng chẳng thấy có gì lớn cả.”

Mấy lại kịch nhỏ này căn bản chẳng có chút ảnh hưởng nào với cô. Chỉ là, cô không biết là ai bỗng nhiên ra tay thế này.

Cũng không giống Trịnh Tâm Nhiễm.

Cô ta cũng chẳng ngốc đến nỗi như thế, hai người các cô đã cùng trường tận bốn năm nay, còn chờ đến lúc này mới làm à, lấy bằng tốt nghiệp của mình ra để đùa giỡn sao?

Huống hồ buổi chiều cô ta còn mới giương nanh múa vuốt qua nữa.

Chu Yến Kinh hỏi: “Em đắc tội với ai sao?”

Mạnh Đan Chi ôm mặt mình, “Không có ai cả nha, đẹp như em thế này, bình thường đều là thần tượng của mấy em trai, em gái trong trường đấy.”

“…”

Chu Yến Kinh còn nghiêm túc suy nghĩ mấy giây, “Thật may quá.”

Mạnh Đan Chi liếc mắt thành hình con dao nhỏ.

Sao một từ nghe tốt lành thế này, đến miệng anh đã thay đổi cảm giác luôn thế này.

“Còn nữa nha, anh bỗng nhiên nói với chủ nhiệm làm gì thế?” Mạnh Đan Chi nhớ tới việc quan trọng: “Em nghĩ rằng anh không muốn nói.”

“Hả? Có cái gì không thể để người khác biết à.”

Chu Yến Kinh yên lặng nhìn cô, “Em cho anh lý do đi.”

Mạnh Đan Chi đưa ra một đống lý do, “Quan hệ của hai chúng ta chưa công khai, trong trường đã có CP rồi, nếu họ mà biết được, chắc chắn sẽ càng rất ầm ĩ.”

“Em muốn yên tĩnh học xong năm tư.” Cô nói.

“Chủ nhiệm Trương sẽ không nhiều chuyện.” Vẻ mặt Chu Yến Kinh vẫn rất bình tĩnh, “Em nhìn nhân viên của em đấy, cô ấy cũng biết nhưng cũng chẳng có phản ứng gì.”

Mạnh Đan Chi phản bác lại, “Đó là do anh không biết thôi, phản ứng của cô ấy đều giữ trong đầu, trong đấy đã tự suy diễn chuyện chúng ta sinh con luôn rồi đấy.”

“… Sinh con sao?” Chu Yến Kinh suy nghĩ, “Bây giờ sớm quá rồi.”

Sự nghiệp của cô vừa mới bắt đầu, cho dù cô có muốn, anh cũng không muốn lắm.

“Anh nghĩ cũng đừng nghĩ.” Mạnh Đan Chi đẩy mặt anh ra, “Em đang nói suy nghĩ của Hứa Hạnh với anh, anh nghĩ gì đấy?”

Chu Yến Kinh: “Suy nghĩ có tính lây truyền, cũng là hành vi bình thường.”

Mạnh Đan Chi nhìn anh bằng cặp mắt xem thường, còn bận tâm hình tượng à, vẫn nên quên đi thôi.

Đàn ông đều sẽ như thế này sao?

Lúc về căn hộ vẫn còn rất sớm.

Trong các diễn đàn ở trường học cũng chẳng thảo luận vấn đề này, nhưng Mạnh Đan Chi cảm thấy, chắc là đã lén thảo luận không ít rồi, mọi người chỉ đang giữ mặt mũi cho cô thôi.

Tưởng tượng đến tên của mình và cái hình ảnh kia cùng nhau, trong lòng cô đã thấy chán ghét rồi.

Vivia: [Bà chủ Mạnh, chọn hình đi.]

Vivia: [Đúng rồi, cô cũng gửi lại cho tôi đi, có cần tôi chỉnh sửa lại gì không, thật ra tôi thấy không cần chỉnh gì cũng rất tốt.]

Cô ấy gửi cho cô một tệp tin.

Ảnh chụp có chút lớn, Mạnh Đan Chi dùng ipad mở ra, ngoại trừ mấy tấm của Văn Linh, cô cũng lưu mấy ảnh chụp của mình xuống máy.

Trong hình Vivia gửi đến, cô như là đang sống trong thời dân quốc vậy.

Cô giống như một thiên kim tiểu thư.

Mạnh Đan Chi tán thưởng một hồi lâu, mãi đến khi nghe thấy giọng Chu Yến Kinh, lúc này mới nhanh chóng đóng file lại, lúc tự kỷ vẫn đừng nên để bị phát hiện.

Động tác cô quá rõ ràng, nên Chu Yến Kinh thò người sang cô.

“Xem cái gì thế?”

“Hôm nay phải đi chụp hình người mẫu.” Mạnh Đan Chi nâng tay, “Anh cũng muốn xem?”

Ánh mắt Chu Yến Kinh lướt qua gương mặt trên máy, dời mắt đi, đương nhiên không hề hứng thú.

Mạnh Đan Chi chọn ra một vài hình gửi cho Vivia: “Nhiếp ảnh gia mà Âm Âm giới thiệu thật sự rất tốt, vẫn nên dựa vào chị em mới được.”

Cô chợt nảy ra một ý tưởng.

Mạnh Đan Chi: [Cô có thấy ảnh chụp này giống photóhop không?]

Vivia: [Thật sao?]

Vivia: [Bình thường với tình huống này, không phải là loại vô cùng hoàn mỹ, tôi cũng có thể nhìn ra được, cũng có thể nhờ các nhân viên xem xét.]

Mạnh Đan Chi lập tức gửi hình ảnh kia qua cho cô ấy.

[Cô nhìn hình này giúp tôi đi.]

Sau khi Vivia nhận được ảnh chụp, phản ứng đầu tiên là thấy nhục nhã, màu sắc cũng không tốt còn quá mờ nữa.

Nhưng sau khi phóng lớn, cô ấy đã nhìn ra vấn đề.

Người nữ trong ảnh nhìn giống Mạnh Đan Chi, khó trách lại gửi cho cô ấy xem thế này.

Nếu cô ấy là người thường, suy nghĩ đầu tiên khi nhìn thấy bức hình này là cô gái trẻ tuổi có ý đồ dơ bẩn cùng người đàn ông trung niên, đây là chuyện thường ở huyện thôi.

Bây giờ, tất cả mọi người đều nghĩ theo chiều hướng như này.

Nhưng Vivia biết, Mạnh Đan Chi không phải người như thế.

Cô ấy đưa bức ảnh vào phần mềm chỉnh sửa thường dùng, sau đó chỉnh sửa ánh sáng và tông màu đúng một lần nữa.

Dù sao vấn đề cũng là, bức hình này không giống photoshop.

Vivia: [Tôi không có phát hiện dấu vết photoshop, có thể là tôi chưa đến trình độ này, bà chủ Mạnh nên tìm người khác thử xem.]

Vivia: [Tôi đã thử thay đổi tông màu một chút chắc sẽ thấy được gì đấy.]

Mạnh Đan Chi: [Không cần, tôi muốn kết quả thôi.]

Bởi vì chỉ cần chỉnh sửa màu sắc, cô đã thấy sườn xám này rất quen thuộc, cô đi đến phòng để đồ tìm cái áo kia.

“Vốn dĩ em còn thật sự có bộ quần áo này luôn.”

Mạnh Đan Chi kích động chạy về phòng ngủ: “Chu Yến Kinh, hình chụp ở đầu đường ngày hôm đó của hai chúng ta, em đã nói có chỗ không đúng mà.”

Nói từ tối đến giờ, Chu Yến Kinh bây giờ mới nhìn thấy ảnh.

“Ngày đó em mặc bộ này sao?”

“Xem ra, ngày đó không chỉ có một người chụp.” Mạnh Đan Chi sờ cằm, “Vivia lại nói ảnh lại chẳng giống có chỉnh sửa.”

“Có lẽ do sai vị trí.” Chu Yến Kinh càng nghĩ càng đơn giản hơn.

Lúc này hai người đi đến đầu đường, hôn môi cũng không phải một, hai giây thôi. Trên đường lại có vô số người đi ngang qua, chụp vị trí khác cũng rất dễ dàng.

Về phần người chụp hình, từ góc độ có thể tra máy theo dõi trên đường được.

Mạnh Đan Chi gửi hình ảnh cho Kiều Chước, Kiều Chước trả lời: [OK, anh sẽ tìm người chuyên nghiệp nhìn thử xem.]

Mấy chuyện này, để bọn họ làm thì tốt hơn.

– –

Vivia là bạn của Trần Thư Âm, cũng biết Mạnh Đan Chi là bạn của Trần Thư Âm, nghĩ một hồi, cô ấy vẫn nói chuyện này cho Trần Thư Âm biết.

Trần Thư Âm bị chọc cho tức.

Cô ấy lập tức gọi điện cho Mạnh Đan Chi: “Người nào không biết xấu hổ, ghen tị với hai người rồi làm ra cái chuyện bỉ ổi này thế.”

Mạnh Đan Chi nhíu mày, “Sao cậu biết được thế? Vivia nói à?”

“Cô ấy biết chúng ta là bạn thân, cảm thấy nên nói cho tớ biết một tiếng.” Trần Thư Âm nói: “Cậu đừng tức giận, nhưng mà nghĩ đến chuyện này cậu chẳng nói với tớ, làm tớ tức giận thật đó.”

“Tớ cảm thấy chẳng có gì cả mà, hôm nay vừa mới xảy ra chuyện, cũng đã tìm luật sư rồi, ngày mai đi học để trường xử lý là được.”

“Phải kiện người đó.”

“Đương nhiên.”

Trong lòng Trần Thư Âm thoải mái hơn rất nhiều, “Đúng rồi, đều là cậu xử lý hết sao, tên họ Chu kia đâu rồi, vợ chưa cưới bị bịa đặt, sao cũng chẳng thấy anh ta phản ứng gì thế? Tớ phải trách móc anh ta rồi.”

“Cô Trần xin yên tâm.”

Đột nhiên xuất hiện giọng của Chu Yến Kinh, làm Trần Thư Âm thấy hoảng sợ, cô ấy lúng túng một lát: “À, anh ở đấy sao.”

Cũng đúng, hai người họ ở cùng nhau, bây giờ đã mấy giờ rồi, trên giường cũng bình thường thôi.

Đây là nói xấu sau lưng người ta lại bị chính chủ tận tai nghe thấy à.

Trần Thư Âm nhẹ giọng nói: “Nếu anh Chu đã nói thế rồi, tôi đây cũng an tâm, Chi Chi, tớ không quấy rầy hai người nữa nhé.”

Cô ấy nhanh chóng cúp điện thoại.

Mạnh Đan Chi vẫn còn bị bỏ lại phía sau, “Chị em gái nói chuyện phiếm, anh xen miệng vào làm gì.”

Chu Yến Kinh tháo cà vạt, để lên giá áo, từ từ cởi nút trên sơ mi ra: “Nếu đã nói đến anh, anh cần làm sáng tỏ một chút.”

“Bình thường hai người đều nói anh như thế sao?” Anh hỏi.

Trong lòng Mạnh Đan Chi rung lên như động đất: “Đương nhiên không phải rồi.”

Chu Yến Kinh nâng cằm cô lên, cảm xúc anh quả thật đang rất tốt, giọng nói không nhanh không chậm: “Sao anh lại cảm thấy là phải nhỉ.”

“Cái này gọi là anh nghĩ nhiều rồi.”

Mạnh Đan Chi kiên quyết không thừa nhận.

Động tác ghé sát vào người cô của người đàn ông trước mặt này thật sự rất gần, anh cởi nút áo cổ ra có thể thấy được xương quai xanh, phía dưới đã bị che kín lại.

Thật là cô gái đẹp mê hoặc người khác, mà đàn ông đẹp cũng như thế.

Mạnh Đan Chi ngại ngùng liên tục vuốt tóc.

Sau mấy giây, cô quay sang, bây giờ cô xem như là vợ chưa cưới của anh, không phải là có thể quang minh chính đại nhìn anh sao, có gì mà không được chứ.

Bản thân còn có thể sờ mà.

Gan của Mạnh Đan Chi cũng càng lớn hơn, khi ngón tay nhỏ bé đụng đến từng nút áo của anh, giống như lửa nóng thiêu người nhanh chóng rút tay về.

“Chạy nhanh đi.”

Chu Yến Kinh hỏi: “Sao lưu manh có thể đuổi người khác đi được chứ?”

Bây giờ, anh lại đứng trước mặt cô cởi tất cả quần áo trên người ra, lộ ra cơ bụng gầy gò, hoàn mỹ, Mạnh Đan Chi rất ít khi được nhìn thấy như thế.

Bởi vì buổi tối cơ bản đều sẽ tắt hết đèn đi.

Cô cũng có s0 soạng nhưng cũng chỉ qua loa thôi.

“Anh không phải còn đang siết cằm em sao, anh cũng là lưu manh, kẻ tám lạng người nửa cân thôi, chẳng tốt hơn ai cả?” Mạnh Đan Chi nói.

Chu Yến Kinh từ chối cho ý kiến, xoay người vào nhà vệ sinh.

Mạnh Đan Chi nhìn thấy da thịt tốt đẹp như thế, cứ thế rời xa mình đi, thất vọng thở dài, vừa rồi cứ thẳng thắn sờ cho rồi.

Cơ hội đã đến bên miệng rồi.

Cô vỗ vỗ mặt, mặt có chút nóng.

Cũng không biết có phải Chu Yến Kinh quên rồi hay không, cửa phòng tắm không đóng kín cửa lại. Bên trong nhà vệ sinh nhanh chóng truyền ra tiếng nước chảy.

Mạnh Đan Chi nằm trên giường, tâm tư suy nghĩ miên man bất định.

Nước từ vòi hoa sen chảy từ đầu xuống chân, đi qua cằm anh, rơi trên thân thể anh, cuối cùng lại tới nơi bí mật…

Tốt, d4m đãng. Cô che tai mình lại.

Nhưng thật ra cô cũng rất muốn xem nha.

Chu Yến Kinh không đóng cửa có phải đang muốn câu dẫn cô hay không chứ!

Mạnh Đan Chi trách móc bản thân mình, ánh mắt nhìn sang cửa nhẹ nhàng, bịa đại một lý do: “Anh Yến Kinh đồ của em còn đang ở trong đấy.”

Cô xuống giường đến cạnh cửa.

Tiếng nước ngừng chảy, Chu Yến Kinh hỏi: “Cái gì thế?”

Mạnh Đan Chi bước đến cạnh cửa, hơi nóng bên trong phả ra đập thẳng vào mặt, căn bản chẳng thấy rõ, cô lùi bước lại: “Thôi quên đi, đợi tý em tự đến lấy đi.”

“…”

Chẳng bao lâu, Chu Yến Kinh mặc áo choàng tắm đi ra.

Mạnh Đan Chi liếc hai mắt nhìn trộm anh.

“Không phải là muốn lấy đồ à, sao lại không đi?” Chu Yến Kinh hỏi.

“Đợi tý vào.” Mạnh Đan Chi mạnh miệng.

“Anh còn nghĩ em chỉ lấy tạm một cái cớ để đi vào thôi chứ.” Chu Yến Kinh dùng khăn lau tóc, ánh mắt nhìn chằm chằm người đang nằm trên giường.

“Sao có thể như thế được, tư tưởng của anh thật xấu xa.”

Mạnh Đan Chi chống nửa người ngồi dậy, còn không quên trách anh.

Chu Yến Kinh à một tiếng: “Là anh hiểu lầm.”

Đoạn đối thoại này không nên tiếp tục nữa, cô tiện tay vớ lấy một cái váy ngủ đi vào nhà vệ sinh, cũng không giống anh lúc nãy, bây giờ cô khóa chặt cửa lại.

Có tật giật mình là bình thường.

Trong phòng ngủ chỉ còn mình Chu Yến Kinh, anh cười khẽ ra tiếng.

Một hồi sau, tiếng nước cuối cùng cũng ngừng.

Mạnh Đan Chi chần chừ lúc lâu vẫn không đi ra, nhìn chằm chằm váy ngủ ngẩn người, cô không cẩn thận lấy sai đồ rồi, vốn là lấy áo cái tay giờ lại thành có váy ngủ cổ yếm.

Thôi quên đi, cũng chẳng phải trước kia chưa từng mặc qua.

Mạnh Đan Chi đắp mặt nạ lên mặt mình, mới khéo léo ra khỏi nhà vệ sinh.

Chu Yến Kinh đang dựa vào đầu giường xem tin tức, nghe thấy tiếng động, nhìn sang hướng kia, váy ngủ của cô dài đến cẳng chân, mắt cá chân mảnh khảnh còn chưa lau khô nước.

Mái tóc đen xõa ra bị gió thổi tung bay, lại có chút hỗn loạn, tóc và váy của cô cũng hơi hơi tung lên, vừa trong sáng vừa quyến rũ.

“Anh đang xem gì thế?” Mạnh Đan Chi hỏi.

“Tin tức.” Chu Yến Kinh trả lời.

“Vừa nãy rõ ràng anh đang nhìn em.” Mạnh Đan Chi sờ sờ mặt nạ của mình, “Chưa thấy qua người đẹp đắp mặt nạ à?”

Chu Yến Kinh nghĩ nghĩ: “Quả thật chưa thấy qua.”

Mạnh Đan Chi: “… Thế hôm nay thấy rồi.”

Trước kia cô thường đắp mặt nạ trước khi tắm, xong rồi lại tiện tay rửa mặt.

Trước đấy lúc tắm cô đã quên mất, Mạnh Đan Chi dựa đầu vào đầu giường, hơi nước còn chưa tan hết cũng bị bó lại.

Có chuyện muốn nói, nên giọng cô vô cùng tốt.

“Anh Yến Kinh, Âm Âm giới thiệu cho em một nhiếp ảnh gia chụp hình không tệ, hay là chúng ta thuận tiện chụp một bộ hình đi?”

“Em chọn là được.”

“Vậy đến lúc đấy anh không được có ý kiến gì đâu đấy.”

Chu Yến Kinh nhớ đến cái gì, “Chi Chi, lần trước anh chưa nói cho em biết, thân phận hiện giờ của anh không thích hợp chụp ảnh quân nhân.”

Quá mẫn cảm rồi.

Mạnh Đan Chi à một tiếng, cũng đúng nhỉ.

Anh là nhân viên công ty, lại là đảng viên, hình ảnh quân nhân không thích hợp, nghĩ đến đây cho dù muốn chụp, cô cũng không vui.

Cô chính là người có tấm lòng nhiệt huyết.

“Các anh không phải là làm gì cũng đều cần dùng đến hình chứng nhận bản thân sao?” Cô tò mò.

So với mấy người khác, ảnh chụp chứng minh của anh giống như ảnh chụp chân dung bình thường, không hề có góc chết, cũng giống hệt với người thật.

Khác biệt suy nhất chính là, hình thức hơn.

Chu Yến Kinh: “Không khác nhau lắm.”

“Không chụp cũng không sao.” Bỗng nhiên Mạnh Đan Chi cực dễ nói chuyện: “Thật ra lúc trưa em đã sửa ý nghĩ lại rồi, anh cứ coi như là một sinh viên ngây ngô đi.”

Sinh viên trí thức ngây ngô?

Chu Yến Kinh phát hiện chỗ khác thường: “Vậy còn em?”

Câu hỏi này không ổn, Mạnh Đan Chi dứt khoát xuống giường rửa mặt, cũng không quay đầu trả lời anh: “Em còn chưa nghĩ ra.”

“…”

Chu Yến Kinh đoán, sợ là cô lại nghĩ đến vai diễn gì đó rồi.

Ngoại trừ hình tượng nữ tướng quân bị cô bài xích ra còn có điều gì nữa, so sánh mấy vai diễn này đều đã được cô diễn qua.

Anh cười ra tiếng, tiếp tục xem tin tức.

Mạnh Đan Chi ngoan ngoãn trở lại, nghĩ chuyện này đã qua rồi, không ngờ mới đến bên giường đã bị anh kéo cho lảo đảo.

Cô ngã vào lòng anh.

Cũng chẳng phải lần đầu tiên nên cô cũng chẳng hoảng hốt: “Em thật sự chưa nghĩ ra.”

“Chuyện này chưa nghĩ ra cũng không vội, chúng ta còn chuyện khác cần nói.” Chu Yến Kinh nói.

“Cái gì?” Lực chú ý của Mạnh Đan Chi bị anh kéo đi.

Chu Yến Kinh: “Lúc ở trên xe, em đã nói cái gì đều quên hết rồi à?”

Mạnh Đan Chi vắt hết óc, cuối cùng cũng nhớ ra: “Em không phải khen anh còn đang thanh xuân tươi trẻ sao?”

Nghe rất tốt mà, cô có thể nghĩ được từ này cũng chẳng dễ dàng gì.

Chu Yến Kinh ừm nói: “Còn trước khi khen anh.”

Anh đưa tay đè cánh môi cô, nhìn vẻ mặt như bừng tỉnh giác ngộ này của cô, từ trên cao nhìn xuống, còn có thể thấy được phong cảnh trong váy ngủ.

Đôi mắt Chu Yến Kinh dần tối lại: “Nghĩ gì?”

Mạnh Đan Chi không thể tin được, người này lòng dạ hẹp hòi quá rồi, khen còn chưa đủ, còn muốn đòi nợ cũ.

Làm gì có ai như thế.

Đàn ông đều sẽ tính sổ rõ ràng thế này à, không hào phóng chút nào, Chu Yến Kinh sẽ tính toán thế sao?

Mạnh Đan Chi cảm thấy bản thân đã phạm phải một sai lầm để rồi hối hận mãi mãi rồi.

Đây không phải là sinh viên ngây ngô, đây là sinh viên lòng dạ nguy hiểm.

Nếu cô là thổ phỉ cướp anh về, triều đại của cô có lẽ sẽ thay đổi mất.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.