Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 30: Chương 30



Các bạn đang đọc truyện Chương 30: Chương 30 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Các chuyên gia đầu tư sao là những nhân vật phong ba bão táp rồi, đương nhiên cũng sẽ được mời tham gia vào diễn đàn.

Đóng cửa lại, Tưởng Duy Nhĩ nghiêng đầu nói với Thẩm Thanh Hoà, “Mấy ông già này thật sự rất biết cách tìm người phiên dịch, mỗi một năm đổi một cái khác.” Thẩm Thanh Hoà đang tập trung đọc tài liệu, bỗng nhiên ngước lên nhìn, trong nháy máy, ánh mắt như đã định sẵn, khoá chặt lên người Thẩm Giáng Niên.

Thật sự là…!Thẩm Thanh Hoà không khỏi ngạc nhiên.
Có lẽ người này không chịu được cái nóng bức ở Thượng Hải, cô ấy mặc chiếc áo sơ mi trắng mỏng, hàng cúc được cài lên tới trên cùng, trông vừa cao lãnh lại vừa cấm dịch.

Dưới thân là chiếc quần tây màu xám bạc, làm cho dáng người cao ráo, phong cách rất đơn giản.

Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào ngực Thẩm Giáng Niên, chiếc áo sơ mi trắng lộ ra khuôn ngực đầy đặn.
Thẩm Thanh Hoà không phải cố ý nhìn vào đó, nhưng mà theo quán tính nhìn vào đó thôi.

Sau đó dời mắt lên trên, phải nói cặp kính vàng kia rất thích hợp với gương mặt Thẩm Giáng Niên, nhìn có vẻ dịu dàng ôn nhu, trong trí nhớ của Thẩm Thanh Hoà, ấn tượng sâu nhất, có lẽ không có gì hơn ngoài cảnh trên giường….!ờm, ngưng tưởng tượng được rồi đó.
Mấy cô gái trẻ thường hay thay đổi phong cách, hôm nay Thẩm Giáng Niên trang điểm rất đẹp, Thẩm Thanh Hoà chỉ đơn thuần thưởng thức một chút, sau đó thu hồi ánh mắt lại.

Thẩm Giáng Niên là một cái người rất dễ khơi dậy sự chú ý của người khác, lần đầu tiên nhìn thấy người này, cho dù là thông qua màn ảnh nhỏ, thì Thẩm Thanh Hoà đã cảm nhận được điều này.
Cho dù là đang nói chuyện hay im lặng, cô gái này sẽ luôn thu hút ánh nhìn của mọi người, khiến bạn không nhịn được muốn tiến sâu hơn.
Thẩm Giáng Niên ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Thẩm Thanh Hoà trong đám đông, chỉ mới nhìn một cái thôi mà cô đã cảm thấy khô nóng.

Ánh mắt thờ ơ mang theo dịu dàng, thoải mái hào phóng quan sát Thẩm Giáng Niên.

Thẩm Giáng Niên có muốn né tránh thì cũng không có cách nào, cô thật sự rất muốn nhìn Thẩm Thanh Hoà một cái, cảm thấy như đã lâu lắm rồi không được nhìn thấy gương mặt xinh đẹp này.
Vô tình đụng phải ánh mắt của Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên nhìn sang chỗ khác và bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của Tưởng Duy Nhĩ, khóe mắt Thẩm Giáng Niên lại liếc nhìn Thẩm Thanh Hoà, hai má chợt đỏ bừng.
“Ồ, còn dễ thẹn thùng.” Tưởng Duy Nhĩ khẽ cười, Thẩm Thanh Hoà biết cô ấy đang nói đến Thẩm Giáng Niên, nhưng mà không có nói thẳng ra, cô biết Tưởng Duy Nhĩ đã hiểu lầm, bởi vì Thẩm Giáng Niên đỏ mặt là do cô.

Nghĩ vậy, trong lòng Thẩm Thanh Hoà thoáng hiện lên một tia ngọt ngào, nhưng nhớ lại đêm đó, nụ cười bên môi cũng dần nhạt.
Đến đoạn giao lưu của Thẩm Thanh Hoà và khách mời, Thẩm Giáng Niên không nói ra đây có lẽ là lần cô căng thẳng nhất từ trước đến nay, cứ việc đã cố gắng khống chế, nhưng mà cô vẫn mặt đỏ tim đập nhanh, giống như mối quan hệ giữa các cô không thể cho ai biết.

Mặc dù, các cô đã từng….!Thôi không nghĩ về nó nữa.
“Vấn đề của tôi là, với tư cách là người khởi xướng ngành công nghiệp P2P, công ty đầu tư đã lỗ ròng hơn 30 triệu nhân dân tệ trong quý X.

Liệu nó có trở thành cơn sóng đầu cho những cơn sóng dữ tiếp theo hay không?” Đây là vấn đề của Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên phiên dịch theo phong cách Mỹ chuẩn đã nhận được sự tán dương của mọi người.

Ánh mắt của Tưởng Duy Nhĩ cả buổi dường như không rời khỏi người Thẩm Giáng Niên, đặc biệt là khi thấy cô ấy luôn hướng nhìn về phía bên này.
Thẩm Giáng Niên thở dài trong lòng, vấn đề chuyên nghiệp mà còn lồng vào câu tục ngữ, đây là muốn khảo nghiệm cô sao? Sau khi Thẩm Giáng Niên dịch xong, vị chuyên gia đầu tư mỉm cười và nói thẳng: Ông ấy cũng có ý tưởng tương tự, nhưng còn quá sớm để đưa ra kết luận.

Đối với P2P, ông tin rằng nó không thể tách rời bản chất của tài chính, kiểm soát rủi ro vẫn là cốt lõi, theo ông, công ty đầu tư cũng đang điều chỉnh chiến lược của mình, biết đâu trong tương lai sẽ có tín hiệu tích cực.
May mắn thay, sau đó có một phiên phát biểu tự do, không phải một hỏi một, cho nên áp lực của Thẩm Giáng Niên cũng bớt đi, cả buổi, cô không nhịn được mà cứ nhìn về hướng phía Thẩm Thanh Hoà, còn Thẩm Thanh Hoà thì toàn cúi đầu ghi chép.
Hôm nay chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, đã cởi áo khoác ngoài vì sợ bên trong nóng, nhưng mà Thẩm Giáng Niên vẫn còn nóng.

Nhưng sâu trong thâm tâm cô biết rằng sức nóng thực sự không đến từ thời tiết, mà là từ bên trong cơ thể cô.
Ngay cả khi nhìn thấy đôi ngón tay trắng nõn của cô ấy đang cầm bút, cô sẽ nghĩ đến một bức tranh sống động dạt dào sinh sắc, biết làm sao giờ, giữ phụ nữ với nhau, chủ đề về ngón tay, có đôi khi lại là một chủ đề ái muội.

Hơn nữa, đôi tay kia lại đến từ cái người đẹp khiến cô nao lòng, Thẩm Thanh Hoà.
Thỉnh thoảng, ánh mắt chạm nhau, ánh mắt Thẩm Thanh Hoà rất điềm đạm, ánh mắt này Thẩm Giáng Niên rất quen thuộc.

Giống như ngoại trừ việc lên giường, ngoại trừ đối với cơ thể của cô, thì ánh mắt Thẩm Thanh Hoà đều như thế, cùng với giọng điệu nhẹ nhàng khiến người ta cảm thấy quá lãnh đạm.

Chao ôi, chẳng lẽ Thẩm Thanh Hoà thật sự đã quên cô rồi sao? Thẩm Thanh Hoà hầu như không nhìn cô, nghĩ đến điều này, Thẩm Giáng Niên cố ý hướng tầm mắt đi chỗ khác nhưng mà chạy trời không khỏi nắng, cho dù tầm mắt có đảo quanh mấy người xung quanh Thẩm Thanh Hoà, thì nó vẫn như thể cô đang nhìn Thẩm Thanh Hoà, chỉ là nhìn lướt qua.
Thẩm Giáng Niên càng như vậy, Tưởng Duy Nhĩ càng hiểu lầm, Tưởng Duy Nhĩ cong khoé môi, tiểu phiên dịch này rất thú vị.

Sau khi hội nghị kết thúc, Thẩm Giáng Niên đi cùng các vị khách nước ngoài ra bên ngoài trước.

Mấy người ở bên trong còn đang trao đổi danh thiếp với nhau, đến phiên Thẩm Thanh Hoà, thì cô hơi cúi người, nhường vị trí cho Tưởng Duy Nhĩ, nói nhỏi, “Tôi đi ra ngoài trước.”
“Tưởng tổng, cô ngày càng xinh đẹp.

Thị trường chứng khoán của tập đoàn Nhã Nại gần đây rất tốt.” Những người xung quanh đều lịch sự, Tưởng Duy Nhĩ mỉm cười, “Quá khen rồi.” Trò chuyện với mấy người xung quanh, cô quay người gọi, “Thanh Hoà.” Thẩm Thanh Hoà quay lại đứng bên người Tưởng Duy Nhĩ, “Tưởng tổng.”
Tưởng Duy Nhĩ hơi nhướng người qua, nói nhỏ vài câu, Thẩm Thanh Hoà nhướng mày, Tưởng Duy Nhĩ nói xong vỗ nhẹ vai Thẩm Thanh Hoà một cái, rồi khẽ nói, “Đi thôi.” Tưởng Duy Nhĩ quay trở lại với đám đông, trông giống như là đang tán gẫu, thực ra thì đang lôi kéo tài nguyên.

Thẩm Thanh Hoà liếc nhìn Tưởng Duy Nhĩ một cái, cô đã nói nên mang theo trợ lý rồi, Tưởng Duy Nhĩ bảo không cần, hoá ra là kéo cô đứng đây đợi chung.
Thẩm Thanh Hoà đi ra khỏi sảnh diễn đàn, khẽ đảo mắt, cô nhìn thấy Thẩm Giáng Niên đang phiên dịch cho khách nước ngoài ở cửa, cô ấy hơi nghiêng người, nhưng lùi ra xa một chút để đảm bảo có thể nghe thấy nhau nhưng không cần tiếp xúc cơ thể.

Khi dịch xong, Thẩm Giáng Niên đưa tay phải chào để dẫn đường về phía trước, những vị khách nước ngoài cũng đi theo cô.
Vóc dáng cao gầy, chắc khoảng 167 đi? Nhìn thế này hình như không chỉ có nhiêu đó.

Đi được vài bước, vị khách nước ngoài lại bắt chuyện với một doanh nhân nước ngoài, Thẩm Giáng Niên lần này có lẽ không cần phiên dịch nên đã đứng thẳng người, tư thế khá hấp dẫn.

Doanh nhân nước ngoài chủ động bắt tay Thẩm Giáng Niên và cúi người ôm cô, Thẩm Giáng Niên mỉm cười đáp lại một cách tự nhiên.

Khóe miệng Thẩm Thanh Hoà giật giật, người này đi đâu thu hút sự chú ý của người khác.
Thẩm Giáng Niên dẫn theo vị khách nước ngoài rồi biến mất trong đám đông, Thẩm Thanh Hoà quay người trở lại phòng.

Sau đó, sẽ có một bữa tiệc tối, rất có thể, sẽ vẫn có thể nhìn thấy người phụ nữ bé nhỏ kia.

Trong mắt Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên chỉ là một người phụ nữ bé nhỏ, trước khi có được cô ấy, cô luôn nghĩ Thẩm Giáng Niên là một cô gái nhỏ.

Chính cô đã biến Thẩm Giáng Niên từ một cô gái nhỏ trở thành một người phụ nữ bé nhỏ.

Thẩm Thanh Hoà đứng bên cửa sổ, nhìn mây trôi trên bầu trời, suy nghĩ nhất thời trống rỗng, một số chuyện, luôn cho rằng đã quên, nhưng chúng lại ở ngay trước mặt.

Bây giờ là tháng 9, tháng 10 sắp đến, rồi tháng 11 mà cô không thích cũng đến ngay thôi.
Tháng mười một, Thẩm Thanh Hoà thực sự không thích nó.

Phía sau có tiếng mở cửa, còn có tiếng đang nói chuyện điện thoại, “Ngày mai sao? Vậy nói sau đi, Triệu tổng hay là thế này, sau khi hội nghị ngày mai kết thúc, nếu có thời gian thì chúng ta hẹn riêng với nhau được chứ?” Cách nói chuyện điện thoại của Tưởng Duy Nhĩ và ngữ điệu, tuỳ theo kiểu người khác nhau sẽ chọn cách nói chuyện khác nhau, giống như bây giờ đang dùng kiểu nói lịch sự nhưng lại xa cách, có lẽ sau khi kết thúc cuộc gọi này, Triệu tổng có thể hiểu rõ ý tứ.
“Người này thật là buồn cười.” Tưởng Duy Nhĩ cười hừ chế nhạo.

Thẩm Thanh Hoà quay đầu lại ậm ừ, “Sao vậy?”
“Tất cả đều là lỗi của cậu đó.” Tưởng Duy Nhĩ ném điện thoại trong tay, cởi chiếc cà vạt nhỏ trên bộ vest, kéo mạnh vài cái rồi nói, “Từ lúc cậu rời khỏi đó, vị Triệu tổng này luôn cố ý hỏi tôi về tin tức của cậu.” Thẩm Thanh Hoà a một tiếng, cười bạc bẽo.
“Cậu cũng không hỏi Triệu tổng nào à?” Tưởng Duy Nhĩ không quan tâm đến sự có mặt của Thẩm Thanh Hoà ở đây, cởi áo vest ra, lại bắt đầu cởi cúc áo sơ mi.

Thẩm Thanh Hoà chớp mắt, xoay người tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tôi không có hứng thú.”
Phía sau lại có thêm mấy tiếng động, Tưởng Duy Nhĩ như nhớ tới gì đó, liền hỏi, “Phải rồi, có số điện thoại của tiểu phiên dịch kia không?”Thẩm Thanh Hoà khoanh tay, trầm giọng nói: “Không.”
“Không có?” Tưởng Duy Nhĩ có chút kinh ngạc, “Trên đời này còn có người cậu muốn có số điện thoại mà không có sao?” Cô quay đầu cười nói: “Cô gái nhỏ này rất thú vị, cậu không nhìn thấy.

Cô ấy đã nhìn chúng ta cả buổi, còn đỏ mặt nữa.” Tưởng Duy Nhĩ cười nói, trong giọng cười đó không hề có ý chế nhạo, còn mang thêm sự đắc ý, “Thanh Hoà, cậu nói xem, cô ấy đang nhìn ai nhỉ?”
“Tôi không biết.” Thẩm Thanh Hoà thờ ơ trả lời, đây là lần đầu tiên cô nói chuyện về người phụ nữ nhỏ bé này với một người khác, một người hoàn toàn xa lạ với Thẩm Giáng Niên.

Cảm giác này không tốt.
“Thôi nào, thử đoán xem đi.” Tưởng Duy Nhĩ rất nghịch ngợm, nửa đùa nửa thật: “Tôi còn đang chờ cậu đi lấy số điện thoại cô ấy, định hẹn tối nay ra ngoài uống rượu, sức quyến rũ của cậu thế là không được rồi.” Tưởng Duy Nhĩ a một tiếng, Thẩm Thanh Hoà cũng không quay đầu lại, Tưởng Duy Nhĩ đành gọi cô, “Thanh Hoà, hình như tôi bị kẹp tóc rồi, lại giúp chút đi.” Thẩm Thanh Hoà xoay người lại, đi đến gần Tưởng Duy Nhĩ, giúp cô ấy kéo khoá váy lên, Tưởng Duy Nhĩ hất tóc một cái, “Xem ra, vẫn nên để tôi đích thân ra tay.” Ngay khi tay Thẩm Thanh Hoà buông xuống, cô lập tức xoay người lại, chiều cao của hai người gần như tương đương, Tưởng Duy Nhĩ nói với vẻ thích thú: “Nếu như tôi có được số điện thoại của cô ấy, vậy có nghĩa là cô ấy nhìn tôi đúng không?”
Thẩm Thanh Hoà không tỏ thái độ, thờ ơ nói, “Tôi không biết.” Nói xong quay về phía cửa sổ, Tưởng Duy Nhĩ vừa chỉnh lại váy: “Hôm nay, trông cậu có vẻ không ổn, tại sao lại không vui?” Thẩm Thanh Hoà không nói gì, Tưởng Duy Nhĩ chủ động đi tới, ôm Thẩm Thanh Hoà từ phía sau, “Được rồi, được rồi, là lỗi của tôi, không nên để cậu đi xin số điện thoại, chờ đến khi gặp mặt tiểu phiên dịch kia, tôi sẽ dạy dỗ cô ấy, sao lại từ chối nữ thần của tập đoàn Nhã Nại chúng ta cơ chứ.”
Thẩm Thanh Hoà nhẹ nhàng đẩy Tưởng Duy Nhĩ ra, nghiêm túc nhắc nhở: “Tưởng tổng, đừng quên, bản thân là người đã kết hôn.” Tưởng Duy Nhĩ đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt v e cánh tay Thẩm Thanh Hoà, dỗ dành nói: “Được rồi, được rồi, tôi cam đoan sẽ không làm chuyện bậy bạ, hẹn được cô ấy thì đi ăn bữa cơm thôi, sẵn tiện nói chuyện công việc.”
“Chuyện công việc?” Thẩm Thanh Hoa giơ tay cản tay Tưởng Duy Nhĩ lại, Tưởng Duy Nhĩ xoay người sang phải rồi sang trái, chỉnh lại làn váy vào nếp, “Ừa, là chuyện lớn.” Thẩm Thanh Hoà nhìn cái người trước mắt lắc lư, cảm thấy thật phiền, giơ tay lên kéo cô ấy, giọng nói mất kiên nhẫn, “Lại đây.” Chủ động chỉnh lại nếp gấp sau lứng, Tưởng Duy Nhĩ cười, tay đặt lên vai Thẩm Thanh Hoà, để cho người kia tuỳ ý chỉnh bản thân, “Còn liên quan đến cậu.”
“Việc gì?” Thẩm Thanh Hoà hỏi.
“Tôi có một ý tưởng táo bạo.” Tưởng Duy Nhĩ dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào da của Thẩm Thanh Hoà, “Nếu tiểu phiên dịch này thuận ăn thuận uống với tôi, thì tôi định cân nhắc, đề nghị cô ấy tham gia phiên dịch cho cuộc họp báo khai trương chi nhánh của Nhã Nại ở Bắc Kinh.” Động tác của Thẩm Thanh Hoà dừng lại, cô đứng thẳng người, nhẹ nhàng nói, “Nếu cậu dùng thái độ này để đi nói chuyện, vậy thì tôi phản đối.”
“Làm sao vậy ~” Tưởng Duy Nhĩ vòng tay ôm cô, “Ghen à?” Tưởng Duy Nhĩ thích cái dáng vẻ thờ ơ của Thẩm Thanh Hoà nhưng mà có đôi khi lại để lộ ra chút quan tâm, “Cậu yên tâm đi, ở trong lòng tôi, nữ thần đẹp nhất vẫn là cậu.”
“Tưởng Duy Nhĩ.” Thẩm Thanh Hoà một lần nữa giơ tay cản hành động của Tưởng Duy Nhĩ lại, “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, đừng có đùa với tôi kiểu này, còn nữa, nếu như cậu thật sự muốn mời Thẩm Giáng Niên, thì cứ căn cứ đúng theo quy trình của Nhã Nại đi, còn nói nếu như cô ấy có thuận ăn thuận uống với cậu không, thì cậu nên nhìn lại bản thân trước, xem có tư cách đi phê bình cô ấy không, cô ấy rất ưu tú.”

Tưởng Duy Nhĩ thật sự là sửng sốt một giây, sắc mặt cứng đờ một giây, lại cười nói, “Thế nào đây, sao nghe trong lời nói của cậu, giống như cậu muốn có số điện thoại người ta thế?” Thẩm Thanh Hoà thờ ơ đi vòng qua người Tưởng Duy Nhĩ, không nói lời nào.
“Tên cô ấy là Thẩm Giáng Niên? Có cùng họ với cậu a?” Tưởng Duy Nhĩ nghĩ, “Trời ơi, cô ấy không phải là họ hàng của cậu đấy chứ? Nếu vậy, tôi sẽ dùng cô ấy luôn, cho dù cô ấy có ra điều kiện gì, thì cũng xem như cho cậu nợ một ân tình.”
“Không cần.” Thẩm Thanh Hoà thở phào nhẹ nhõm, “Cô ấy không phải họ hàng của tôi.”
“Được, được rồi, không phải họ hàng của cậu, chẳng lẽ không đáng để tôi đích thân ra tay sao? Tôi hứa sẽ không mần bậy bạ.” Tưởng Duy Nhĩ dùng giọng điệu chắc chắn để khẳng định lời nói của cô, “Nếu cậu không yên tâm, vậy sau bữa tiệc cùng nhau đi đi.” Thẩm Thanh Hoà không quay đầu lại, chỉ nói, “Để nói sau đi, tôi mệt, muốn đi nghỉ ngơi.” Tưởng Duy Nhĩ lắc đầu bất đắc dĩ, hôm nay tâm trạng của Nữ Thần không được tốt nha.
Với danh tính và địa vị của Tưởng Duy Nhĩ, thật dễ dàng để có được số điện thoại di động của Thẩm Giáng Niên.

Có lẽ do thái độ trước đó của Thẩm Thanh Hoà nên Tưởng Duy Nhĩ không gọi ngay cho Thẩm Giáng Niên sau khi có số điện thoại, mà quay lại phòng tìm Thẩm Thanh Hoà.

Phát hiện người này đã thay đồ ngủ, nghiêng người ngủ.

Tưởng Duy Nhĩ lặng lẽ đi đến, gương mặt xinh đẹp này, chỉ khi ngủ mới thả lỏng không có chút cảnh giác nào.
Đầu ngón tay của Tưởng Duy Nhĩ dừng lại cách má Thẩm Thanh Hoà vài cm, nhẹ nhàng phác họa những nét trên khuôn mặt của cô ấy, người này kiếp trước làm chuyện tốt gì mà kiếp nay sinh ra lại đẹp như vậy chứ? Toàn bộ cơ thể của Thẩm Thanh Hoà có thể được miêu tả là thuần khiết và tự nhiên, thậm chí người này còn chưa bao giờ cắt tỉa lông mày, khi còn trẻ, Tưởng Duy Nhĩ đã đưa Thẩm Thanh Hoà đến cửa hàng làm đẹp, chủ tiệm cầm kéo nửa ngày sau đó dứt khoát đặt xuống, nói thẳng có sửa cũng không đẹp.
Tưởng Duy Nhĩ nghiêng người nhìn, vừa lúc đầu ngón tay sắp chạm vào cánh hoa thuần khiết mềm mại, Thẩm Thanh Hoà hơi nhướng mày, trở mình, đồng thời nói: “Rảnh vậy à, còn nhìn lén tôi ngủ.” Tưởng Duy Nhĩ bật cười, ngồi xuống bên cạnh giường, “Biết tôi nhìn trộm, thế mà vẫn còn tiếp tục giả vờ ngủ, có phải cho tôi cơ hội trộm hôn cậu không?”
“Cậu có thể thử.” Đôi mắt Thẩm Thanh Hoà không nhúc nhích, biết Tưởng Duy Nhĩ sẽ không dám.
“Thanh Hoà, tôi có số điện thoại rồi.” Tưởng Duy Nhĩ choàng tay qua eo Thẩm Thanh Hoà, chống người xuống giường, nhìn chằm chằm vào mặt cô ấy, “Hay là cậu hẹn người ta đi.”
“Không hẹn.”
“Nhìn xem, tôi hẹn thì cậu không yên tâm, vậy nếu cậu không hẹn thì tôi tự hẹn đó.” Tưởng Duy Nhĩ cố tình uy hiếp, đầu ngón tay chơi xấu, viết loạn trên cánh tay Thẩm Thanh Hoà.

Thẩm Thanh Hoà lười để ý đến hành động của người này, “Cậu đường đường là tổng giám đốc của Nhã Nại, lại tự mình gọi điện thoại hẹn phiên dịch, cậu nghĩ người ta sẽ nghĩ sao về cậu?”
“Tôi trân quý tài năng, yêu thích người tài giống như sinh mệnh.” Tưởng Duy Nhĩ không quan tâm, đứng dậy nói: “Tôi cho cậu một cơ hội, chính cậu không muốn.” Đi được vài bước, quay đầu lại hỏi.

“Buổi tối cậu thật sự không đi sao?”
“Nói sau đi.” Thẩm Thanh Hoà không nói rõ, bởi vì cô biết tiểu sư tử Thẩm Giáng Niên, trông thì có vẻ lợi hại lắm, nhưng thật ra bên trong lại là con cừu nhỏ, a, cũng có thể là mèo con.

Suy cho cùng, giao tiếp cũng hạn hẹp, mà người lại quá mức thật thà, lỡ gặp trúng người xấu, rất dễ bị tổn thương.
Thời gian tiệc tối là 18h chiều, Thẩm Giáng Niên chào tạm biệt vị khách nước ngoài, định quay về phòng nghỉ ngơi.

Số phòng của Thẩm Giáng Niên là 202, cô biết các khách quý được sắp xếp ở tầng 3, bao gồm cả Thẩm Thanh Hoà.

Thẩm Giáng Niên không đi thang máy, khi cô đứng ở giữa cầu thanh tầng 2 và tầng ba khoảng 5 phút.

Điện thoại vẫn không có động tĩnh gì, Thẩm Thanh Hoà nhìn thấy cô nhưng lại không liên lạc với cô, nói không có thất vọng là giả.

Cô đã chủ động tìm tới trước mặt Thẩm Thanh Hoà rồi, cũng cố gắng muốn nhắn một cái tin cho Thẩm Thanh Hoà lắm, nhưng mà biết làm thế nào đây, ngay cả một tín hiệu Thẩm Thanh Hoà cũng không cho cô, cô sợ bản thân tự mình đa tình, bị vả mặt, từng bị vả một cái rồi.
Đêm đó ở Bắc Kinh, Thẩm Giáng Niên đã bị vả một cái, lần này, cô có chút sợ hãi.

Nhưng mà cứ như thế này đi về, Thẩm Giáng Niên không cam lòng, cô đã cố tình sửa lại lịch làm việc, từ chối lương cao, để đi đến Thượng Hải, không phải vì một cuộc gặp gỡ quái quỷ như vậy, tất cả đều là vì người ở 301. Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Thanh Hoà…!tại sao người không tìm em? Không nhớ em chút nào sao? Em rất nhớ người.

Nhớ đến nỗi cũng không đành lòng hận người, cho dù đêm hôm đó người đã lỡ hẹn.
Thẩm Giáng Niên đã quay người và đi đến hành lang của phòng dành cho khách trên tầng 2.

Cô ấy đột nhiên quay lại và đi lên tầng 3.

Nếu có thể gặp thì sao? Lúc nào cũng có thể tạo cơ hội, cũng giống như khi còn đi học, cô ấy đã tạo ra một cuộc gặp gỡ tình cờ với một bạn nam nào đó chỉ để nhìn con gấu bông xinh đẹp lắc lư trên cặp sách của cậu ấy.
Phía bên phải của lối vào cầu thang là 320 và bên trái là 319.

Thẩm Giáng Niên tiếp tục đi về phía trước, cô biết rằng phòng của Thẩm Thanh Hoà nên ở phía bên trái, nó hẳn nằm phía trong cùng.

307, 305, 303…!Cuối cùng, đã thấy, cuối con đường là 301.

Tim Thẩm Giáng Niên đập rộn ràng, mọi thứ liên quan đến Thẩm Thanh Hoà đều khiến tim cô loạn nhịp.

Biển số phòng 301 vàng sáng chói dưới ánh đèn.

Nhịp tim của Thẩm Giáng Niên bất giác tăng nhanh, cô nuốt chất lỏng dư thừa tiết ra trong miệng, nắm chặt lòng bàn tay, mím môi và hít một hơi thật sâu, nếu cô gõ cửa thì sẽ ra sao?
Thật sự không có cách nào tưởng tượng ra được, bởi vì quá mức căng thẳng mà đầu óc Thẩm Giáng Niên trống rỗng.

Khi mà cơn trống rỗng đi qua rồi thì lại là hình ảnh đang xen gõ cửa hay không gõ cửa? Thật ra có gõ cửa cũng chẳng sao, coi như là bạn cũ gặp nhau tâm sự một miếng: Haizz, hôm nay tình cờ gặp nhau ở ngoài hội trường, thái độ của Thẩm Thanh Hoà thế nào đây? Hôm nay ở hội trường, Thẩm Thanh Hoà còn không thèm liếc nhìn cô một cái.

Nghĩ đến đây, Thẩm Giáng Niên do dự một lát, hay là đừng gõ cửa, nghĩ cách sáng tạo tình cờ gặp nhau đi, so với việc người đưa tới cửa vị vả mặt, rất đau.
Ừm, vậy thôi đừng gõ, Thẩm Giáng Niên nắm chặt lòng bàn tay, xoay người chuẩn bị rời đi.

Cánh cửa, với một tiếng lách cách, đã mở ra.

Xong đời…!Thẩm Giáng Niên lúc đó đã có một suy nghĩ, “Chúa ơi, cuộc gặp gỡ mà tôi sắp tạo ra không phải như thế này!”
Tim Thẩm Giáng Niên sắp nhảy ra ngoài, vẻ mặt kinh hãi trên mặt khiến nhân viên phục vụ cũng phải giật nảy mình, cô đang định nói thì Thẩm Giáng Niên vươn tay nhanh chóng đóng cửa lại, nhân viên phục vụ vội vàng hỏi: “Cô là…!”
“Tôi đi nhầm phòng.” Thẩm Giáng Niên giải thích, nhân viên phục vụ thở phào nhẹ nhõm, còn nghĩ có chuyện gì, “Cô ở phòng nào vậy?” Thẩm Giáng Niên thản nhiên nói, “Tôi đang tìm một người bạn, nhưng hình như cô ấy nói sai số phòng.” Thẩm Giáng Niên sợ hãi trở về phòng với một lớp mồ hôi mịn trên trán.
Thẩm Giáng Niên, mày thực sự vô dụng đáng chết.

Còn chưa kịp phỉ nhổ bản thân thì lại có tiếng gõ cửa phòng, Thẩm Giáng Niên đoán có lẽ là nhân viên phục vụ, rốt cuộc ở nơi này cô không có người quen, Thẩm Thanh Hoà không có khả năng chủ động đến tìm cô đâu, nhưng mà người đi công tác quanh năm như Thẩm Giáng Niên, vẫn luôn chú ý an toàn, cô thuận miệng hỏi, “Ai vậy?”
“Tập đoàn Nhã Nại, Thẩm Thanh Hoà.”
Thình Thịch! Tim lỡ nhịp, là ai? Cô bị ảo giác à? Thẩm Giáng Niên gần như hỏi trong tiềm thức, “Cô là ai?”
“…” Ngoài cửa im lặng một lúc, giọng nói ấm áp Thẩm Thanh Hoà vang lên: “Thẩm Thanh Hoà của tập đoàn Nhã Nại, có chuyện muốn nói với cô một chút.”
Ah ah ah! Thật sự là Thẩm Thanh Hoà, cô ấy thật sự có chuyện muốn nói với cô sao? Đừng nói một chút, cả đêm cũng được nữa!
“Chờ một chút!” Thẩm Giáng Niên nhanh chóng trang điểm nhẹ, cởi hai cúc áo đã cài chặt lên trên, đường xương quai xanh hơi lộ ra, tự cho rằng rất quyến rũ.

Thậm chí, cô còn điều chỉnh nụ cười mấy lần, lòng tràn đầy vui vẻ đi mở cửa, rồi còn tính toán dùng bao nhiêu hơi mà gọi, “Thẩm Thanh Hoà”, nhưng mà đứng ở ngoài cửa, lại là hai người.
Một người thì vô cảm, người kia thì nhiệt tình.
“Xin chào ~ Phiên dịch.” Tưởng Duy Nhĩ nhiệt liệt chào hỏi, Thẩm Thanh Hoà né sang một bên, chỉ vào Tưởng Duy Nhĩ nói, “Xin chào, đây là tổng giám đốc của Nhã Nại, Tưởng Duy Nhĩ, Tưởng tổng.” Giọng điệu cứng nhắc, khách sáo.
Nụ cười của Thẩm Giáng Niên từng chút một biến mất, Thẩm Thanh Hoà, chúng ta gặp lại nhau sau một thời gian dài vắng bóng, đây là cách người gặp em sao? Thật là con mẹ nó phiền! Nếu vậy, thì đừng ai nghĩ vui vẻ, “Đã nghe danh tiếng của Tưởng tổng từ lâu, không ngờ lại là một người đẹp như vậy, mời vào.”
Thẩm Giáng Niên trực tiếp bỏ qua Thẩm Thanh Hoà, mời Tưởng Duy Nhĩ vào trong.

Hiển nhiên là Tưởng Duy Nhĩ rất thích biểu hiện của Thẩm Giáng Niên, cho nên vui vẻ đi vào, lúc sau mới phát hiện thiếu mất một người, “Thanh Hoà, vào đi.” Thẩm Thanh Hoà đứng ở cửa, ánh mắt khẽ liếc qua cái người hơi nâng cằm lên, trên mặt viết rõ hai chữ khiêu khích, rồi cũng đi vào trong.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.