Chúng Ta Yêu Nhau, Vì Dân Trừ Hại

Chương 3



Các bạn đang đọc truyện Chương 3 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Từ chương 3 trở đi sẽ do mình, Katherine, edit ạ

————————————————————————–

Trì Gia nghiêng người tựa đầu dựa vào lưng ghế, quay về dáng vẻ tĩnh lặng,

Gió lạnh vù vù thổi qua, ngoài cửa xe là cảnh đêm óng ánh với những ánh điện đẹp đẽ, nhưng nàng lại không có tâm tình thưởng thức, cơn buồn ngủ đang dần quấn lấy nàng.

Bất kể là trong công việc hay cuộc sống thường nhật, Trì Gia so với người bình thường, sức chịu đựng vẫn nhiều hơn một chút. Bộ dáng mạnh mẽ, cho nên dù có đau đến cắn răng, nàng cũng sẽ không rên một tiếng.

Lúc trước học đại học, giáo sư đề cử nàng đi AS thực tập đã nói rằng, một cô gái quật cường như nàng ắt hẳn sẽ rất có tiền đồ.

Bây giờ, trong số rất nhiều nhân tài ở AS, Trì Gia cũng coi như là nhà thiết kế mới đầy tài năng trong truyền thuyết. Ở công ty, Trì Gia còn có danh xưng “Hokage Ninja”.

Nghề thiết kế cũng là một nghề phục vụ, đụng phải khách hàng xảo quyệt là chuyện thường như cơm bữa. Nếu như sự nhẫn nại có thể phân cấp, Trì Gia nhất định thuộc về “không phải dạng vừa đâu”. :v

Nghề này vừa khổ lại mệt, Trì Gia đều không có một câu lời oán hận, rất nhiều nam đồng nghiệp đều mặc cảm không bằng.

Các loại khách hàng hiếm có Trì Gia đều có thể nhẫn nhịn, chỉ có một người là ngoại lệ.

Đó chính là Cảnh Nhuế.

Những lời này nói ra, Trì Gia cũng không nghĩ tới, nàng sẽ cùng nữ nhân hồ ly tinh này dây dưa…

Xe chạy trên xa lộ đổ chừng mười lăm phút thì đến nơi.

Ở thành phố L thì khu vực này nổi danh là nơi thánh địa của giới nhà giàu.

Đi siêu xe một bệnh viện siêu cấp sang chảnh thế này, cũng coi như không có gì bất hợp lý.

Lúc Trì Gia ôm lấy dạ dày đau từ siêu xe đi xuống, nói thật, nàng xưa nay không có bị quá nhiều người chú ý như vậy, so với lúc thường ngày thì gấp 300% cũng là không nói quá.

Đặc biệt là bên người còn có một mỹ nữ khoác lấy nàng.

Đãi ngộ này rước lấy bao nhiêu ánh mắt người hâm mộ a.

Nếu người phụ nữ bên cạnh đổi thành nam nhân, nàng nhất định sẽ bị mọi người hiểu lầm thành bị bao nuôi.

Giữa tháng tám, nhiệt độ ở thành phố L càng ngày càng cao, tựa như một cái lồng hấp to lớn, thật khiến người ta không khỏi ca thán.

“Tôi có thể tự đi. ” Trì Gia tóc ở thái dương đều bị mồ hôi làm ướt, nàng quật cường muốn cùng Cảnh Nhuế giữ một khoảng cách, “Không cần cô đỡ.”

“Cô à, thời gian của tôi có hạn, không rảnh ở đây lãng phí với cô.”

“Tôi cũng đâu mượn cô đưa tôi đến bệnh viện.”

“Ai biết đây có phải là trách nhiệm của tôi hay không.” Cảnh Nhuế vẫn là lời ít mà ý nhiều. Mặc dù coi như không giống như là ngộ độc thức ăn, nhưng cô làm việc xưa nay có nguyên tắc của mình, chỉ mong sòng phẳng.

Lần này Trì Gia không có lời nào để nói, cô bỗng cảm thấy hồ ly tinh này quả nhiên vẫn còn có lương tâm. Nếu như đổi thành những người khác, trong nhà hàng xảy ra chuyện như vậy trốn còn không kịp, đâu có ai đem trách nhiệm hướng về trên người mình ôm đồm.

Bị lôi kéo đi vào bệnh viện tư nhân có viện phí cao nhất thành phố L, Trì tiểu thư khóe miệng hơi co giật.

Lúc đi vào chỉ là đau dạ dày, chờ đến đi ra lúc, có khi lòng dạ lại càng thêm nhức nhối.

Nàng mới từ một một học sinh nghèo “thăng cấp” thành trí thức nghèo, nếu cơ thể có chỗ nào không khỏe, có thể đến tiệm thuốc mua bừa vài liệu, tuyệt nhiên sẽ không chạy đến bệnh viện truyền nước biển.

Đêm nay…

Đại khái là thời điểm tiêu tài đến rồi.

Điều quan trọng là nàng thậm chí còn không thể than vãn rằng bệnh viện này quá đắt đỏ mà yêu cầu đến một bệnh viện khác được.

Quá mất mặt!

Cảnh Nhuế hiển nhiên so với Trì Gia bình tĩnh hơn nhiều, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, trực tiếp mang Trì Gia đi lối VIP.

Toàn bộ đãi ngộ cao cấp nha.

Trì Gia bị dẫn đến khoa dạ dày làm kiểm tra, truyền nước biển xong thì trực tiếp được đưa sang phòng bệnh VIP cao cấp. So với số tiền thuê nhà mà hằng tháng nàng bỏ ra cho căn hộ nhỏ của mình thì số tiền viện phí lần này hẳn là một con voi và một con chuột ốm đói.

Đây thực sự là một luận cứ vô cùng thuyết phục cho câu nói “Có tiền mua tiên cũng được.”

Kết quả kiểm tra là viêm dạ dày cấp tính, không phải quá nghiêm trọng, không hề liên quan đến đồ ăn nàng ăn ban tối. Nếu như miễn cưỡng muốn kéo điểm quan hệ, đó chính là mùi vị quá tốt, Trì Gia ăn nhiều, bị bội thực.

Một buổi tối Trì Gia đi phòng rửa tay vài lần, cảm giác đau đớn dần dần biến mất. Giờ khắc này nàng một mình nằm trên giường bệnh, buồn bực ngán ngẩm.

Tí tách, thời gian trôi qua thật quá chậm.

Sau khi vào phòng bệnh, Trì Gia liền không nhìn thấy Cảnh Nhuế nữa.

Chắc là đã đi rồi nhỉ? Trì Gia nghĩ, chuyện này nếu biết rõ không có quan hệ gì với nàng, nàng chẳng lẽ còn lưu lại cùng truyền nước biển? Xong chuyện rồi nhỉ.

Một lúc sau đó, từ bên ngoài vang đến tiếng gõ cửa.

“Mời vào.” Trì Gia đáp.

Gõ cửa chính là một cô y tá, trong tay còn cầm hai túi thuốc, mỉm cười tươi rói.

Trì Gia khẽ nhếch mày, đột nhiên trong lòng căng thẳng, nghĩ là đưa giấy tờ đến đây mà.

Hít một hơi thật sâu, Trì Gia ổn định tâm tình của mình, chỉ lo chờ một chút nữa nhìn thấy giấy tờ và một con số kếch xù nào đó, trái tim mỏng manh của nàng thiếu nữ sẽ không chịu nổi.

“Cô Trì, đây là thuốc của cô, đơn thuốc và cách dùng đều nằm ở bên trong.”

Không hổ là bệnh viện quý tộc, lại còn là phòng bệnh VIP, công tác chữa bệnh và thái độ chăm sóc của nhân viên y tá thật sự tốt đến không còn lời nào để nói. Trì Gia gọi cô y tá vừa mới quay đầu đi, “Xin hỏi… Nộp viện phí ở đâu ạ?”

“Chuyện đó… cô Cảnh đã thay cô trả tiền rồi.”

“Cô Cảnh?”

Y tá vừa cười vừa nói: “Vị mỹ nữ đi cùng cô lúc nãy trả tiền rồi.”

Trì Gia bây giờ mới biết thì ra người ta họ Cảnh, “Cô ấy đi đâu rồi nhỉ?”

“Thấy cô không có vấn đề gì nên cô ấy đi trước rồi.”

“Cảm ơn.”

Cái này là vụ án gì đây? Trì Gia tựa vào đầu giường suy nghĩ, nếu chuyện này không có liên quan gì với cô, cô trả tiền thuốc thang cho mình làm gì, mấu chốt là trả tiền xong lại không nói tiếng nào đã đi rồi, phương thức liên lạc cũng không lưu, làm sao trả tiền lại.

Trì Gia trong lòng buồn bực, lại là một tiếng bước chân nhè nhẹ.”Tiểu Gia, tốt hơn một chút nào chưa?”

Đứng ở cửa là một cô gái xinh đẹp, đeo đồ trang sức trang nhã, mi thanh mục tú, xấp xỉ tuổi Trì Gia, gò má hơi ửng hồng.

Xem dáng dấp là đã rất vội vàng chạy đến đây.

Có người đến thăm mình, Trì Gia trong lòng thoải mái hơn nhiều, chỉ là còn mạnh miệng nói lẫy, “Mình không phải đã bảo cậu đừng đến đây rồi sao.”

“Sợ cậu một mình buồn chán nên mới đến đây nè.” Giản Dịch ngồi xuống ở bên giường. Nàng cùng Trì Gia quen biết hơn bốn năm, làm sao không biết tính nết đối phương? Trì Gia thích náo nhiệt, bình thường sợ nhất là một mình chờ đợi.

“Vẫn là cậu tốt với mình… Mới tan tầm hả?”

“Ờ, gần đây hơi bận xíu.”

“Mình thấy bọn họ cho là cậu dễ tính, dễ nói chuyện, cho nên chuyện quái gì cũng dành phần cậu.” Trì Gia bắt đầu dùng giọng điệu người từng trải giáo dục Giản Dịch, “Không phải mình đã bảo cậu, đôi lúc cũng phải tỏ ra hổ báo chút, có biết không?”

Giản Dịch đối với tính cách của Trì Gia tuyệt nhiên ngược lại, nói chuyện đều là nhỏ giọng mềm giọng, cười lên còn có hai cái lúm đồng tiền dịu dàng, “Nào có khoa trương như cậu nói chứ…”

Trì Gia cùng Giản Dịch là lúc năm nhất đại học quen biết, cùng giới, đều là L đại level 12 công nhận nữ thần. (chỗ này đọc hong hiểu nên hong biết edit sao luôn huhu)

Một người khoa thiết kế, một người khoa tiếng Trung.

Trì Gia làm ầm ĩ, Giản Dịch điềm đạm, hai người ở chung lại bất ngờ hợp phách, sau đó trên căn bản là không có gì giấu nhau.

Sau khi tốt nghiệp, Trì Gia cùng Giản Dịch đều ở thành phố L công tác, vừa vặn chiếu cố lẫn nhau.

“Có còn đau hay không?”

“Không đau, bác sĩ nói không có gì, mấy ngày nay chú ý ăn uống là tốt rồi.”

“Mình nói cậu cũng nhiều lần lắm rồi, phải ăn uống cho đàng hoàng, bằng không sẽ bị đau dạ dày. Còn có, cậu không thể ngày nào cũng uống rượu, thương thân thể một chút đi, thức đêm cũng không tốt…”

Trì Gia bụm lấy lỗ tai, bất đắc dĩ nhìn trần nhà. Cô bạn thân này của nàng cái gì cũng tốt, mỗi tội tuổi còn trẻ mà cứ như bà cụ non. Quả nhiên so với Đường Tam Tạng chính là một chín một mười.

“Cậu đừng như vậy.” Giản Dịch kéo dài Trì Gia tay, đường hoàng ra dáng nói, “Sau này có muốn nghe cũng không có cơ hội mà nghe đâu ha, tháng sau mình dự tính đi thành phố S công tác.”

“Đi thành phố S? Ủa chi? Tự nhiên đi thành phố S vậy?” Lúc trước Trì Gia cùng Giản Dịch ước định cẩn thận, hai người ở thành phố L công tác, cùng nhau hướng về mục tiêu mua nhà mà cùng phấn đấu.

“Mình vừa nhận được thư từ công ty tổng bộ, muốn nắm bắt cơ hội.”

Thành phố S quả thực là thành phố cấp một, lại là công ty tổng bộ, môi trường phát triển tất nhiên sẽ tốt hơn thành phố L, nếu như Giản Dịch có thể tranh thủ cơ hội, Trì Gia cảm giác mình nên vì chị em tốt hài lòng.

Lại nói, hai thành phố cũng không phải trời nam biển bắc gì cho kham, muốn gặp mặt thì cứ xách ba lô lên và đi thôi chứ cũng chẳng có gì phải xoắn.

“Cậu vẫn nên cố gắng tranh thủ nắm bắt nha, tương lai mình vẫn trông chờ cậu bao nuôi đấy.” Trì Gia cười nói.

Giản Dịch bất đắc dĩ cười, nói hưu nói vượn Trì Gia đã thành thói quen.

“Tuần này mình mời cậu ăn cơm, coi như chúc mừng mình thăng chức.”

“Ừm.”

*

Ngày tiếp theo, Trì Gia lần đầu tiên không tăng ca, năm giờ rưỡi rồi rời khỏi công ty, chen lấn trên tàu điện ngầm 20′ , mới về tới căn hộ thuê.

Tắm rửa, trang điểm, làm tóc, lại đứng trước gương thử quần áo nửa giờ.

Cuối cùng Trì Gia một bộ váy liền thân khiêu gợi một chút, đổi lại tám trăm năm cũng không mang giày cao gót, vòng eo tinh tế, một cặp chân dài vừa mịn lại trắng, đặc biệt thu hút ánh nhìn.

Đứng trước gương, Trì Gia thoa son môi màu đỏ, hứng khởi tràn đầy. Lại tiện tay cầm lấy lọ nước hoa trên bàn trang điểm, nhẹ nhàng phun ở gáy cùng xương quai xanh. Này khoản nước hoa nàng cắn răng mua lúc tốt nghiệp, bỏ ra tận mấy ngàn, tổng cộng mới không cam lòng dùng hai lần.

Trì Gia đêm nay để tâm trang phục như thế, không phải đi gặp nam thần, mà là muốn đi Cửu Hào gặp hồ ly tinh. Nói đến buồn cười, nàng cùng Giang Thận hẹn hò lần đầu tiên, cũng không nghiêm túc trưng diện như thế này.

Vừa nghĩ tới gương mặt Cảnh Nhuế , Trì Gia không nhịn được âm thầm phân cao thấp.

Tối hôm qua đi khám bệnh, nàng còn thiếu tiền hồ ly tinh, cũng không thể không trả. Trì Gia tuy rằng tham tài, nhưng chưa bao giờ tham tiện nghi của người khác.

Huống chi là người phụ nữ kia, Trì Gia không muốn cùng cô có bất kỳ liên quan, chứ nói chi là nợ ân tình.

Bảy giờ tối, đang lúc hoàng hôn.

Cửu Hào lầu ba, là khu làm việc nghiêm chỉnh, rộng rãi sáng sủa, hiệu quả cách âm cũng rất tốt.

“Cảnh tổng, dưới lầu có một cô gái muốn gặp ngài.”

Cảnh Nhuế không ngẩng đầu, tiếp tục cầm bút máy hí hoáy viết gì đó trên giấy, ngữ điệu nhẹ nhàng, chậm chạp, “Hôm nay không gặp.”

Trợ lý Ngô dừng một chút, lại nói, “Cô gái kia nói, nàng là đến trả lại tiền.”

Một vệt tà dương xuyên qua ô cửa sổ sát đất, rơi trên sàn nhà.

Cảnh Nhuế lúc này mới thả bút máy trong tay xuống, ngẩng đầu, khẽ nâng cặp mắt kính gọng vàng tinh xảo trên sống mũi cao thanh tú, một thân trang phục công sở trắng đen đứng đắn, đôi môi đỏ của cô nở nụ cười, “Cô ấy họ gì?”

“Họ… Họ Trì.” trợ lý Ngô hô hấp có chút nhanh. Nói cách khác, bị nụ cười này làm cho điêu đứng rồi.

Từ lúc trợ lý Ngô biết bà chủ nàng là gái cong, thích nữ nhân, mỗi lần cùng Boss đối diện, trong lòng nàng cũng không nhịn được mà trở thành một chú nai vàng ngơ ngác, thậm chí nhẹ nhàng mặt đỏ.

Hết cách rồi, Boss tướng mạo quá yêu nghiệt, đặc biệt là đôi môi anh đào cười đến quyến rũ ấy.

Họ Trì, ngoại trừ vị kia còn có thể là ai? Cảnh Nhuế tiếp tục bận rộn, “Nói với cô ấy tiền không cần trả lại.”

Trợ lý Ngô hiểu ý, “Vâng ạ.”

Nửa giờ sau, Ngô trợ lý lại đến trước cửa phòng làm việc, vô cùng khổ sở nói, “Cảnh tổng, cô gái kia không chịu đi, nhất định phải gặp ngài. Còn nói… Còn nói ngài nếu như ngài không gặp nàng, nàng liền đem chuyện tối hôm qua ở nhà hàng chúng ta bị đau bụng rồi phải nhập viện đi đồn thổi bên ngoài.”

Nhớ tới gương mặt Tri Gia đó, Cảnh Nhuế cảm thấy nàng đúng là có thể làm được chuyện như vậy, nhiều năm như vậy rồi, đây hẳn là lần đầu tiên cô bị người uy hiếp, lại là một tiểu cô nương. Vừa vặn trong tay cũng hết bận rồi, Cảnh Nhuế khép lại nắp bút, “Dẫn cô ấy tới, tôi cùng với cô ấy đàm luận.”

Trì Gia không xưng được đại trí tuệ, nhưng một chút lươn lẹo thì vẫn dùng được.

Nàng tuy biết hồ ly tinh không thiếu tiền, ngược lại còn là một phú bà, sẽ không để tâm những đồng tiền lẻ kia, nhưng số tiền này nàng nhất định phải trả, đây là vấn đề nguyên tắc.

Trợ lý Ngô vẫn là khách khí, “Cô Trì, chính là chỗ này.”

Khu làm việc?

Trì Gia còn tưởng rằng bản thân tìm lộn người, nàng giải thích với trợ lý Ngô, “Mỹ nữ, cô có phải hay không nhìn nhầm a, tôi là tìm chủ nhà hàng dưới lầu.”

“Nhà hàng dưới lầu cũng là Cảnh tổng mở.”

Cảnh tổng? Trì Gia oán thầm, thời đại này mở nhà hàng nhỏ đều lưu hành xưng hô như vậy sao.

Trì Gia gõ gõ cửa.

“Mời vào.”

Mơ hồ nghe được giọng của hồ ly tinh.

Bày trí hiện đại, hoành tráng bên trong không khỏi khiến người ta tròn mắt.

Cùng phong cách dưới lầu tuyệt nhiên không giống.

Trì Gia đạp giày cao gót đi vào văn phòng, không khí yên tĩnh ban đầu, bị tiếng giày cao gót nện xuống nền đất đánh vỡ.

Có vẻ đột ngột.

Từ mắt cá chân, đến chân, đến eo, đến ngực, lại tới mặt. Cảnh Nhuế đơn giản một động tác ngẩng đầu, liền chú ý tới nhiều như vậy, chỉ là ấn tượng đầu tiên, cô hầu như không nhận ra vị này chính là Trì tiểu thư ngày hôm qua.

Một thân trang phục thành thục, nữ nhân này quá mực quyến rũ.

Cảnh Nhuế thừa nhận, rất đẹp. Ánh mắt của cô ngưng trọng trên người đối phương có chút lâu, đồng thời muốn tiếp tục thưởng thức.

Trì Gia cũng nhìn Cảnh Nhuế nhìn một hồi lâu. Có nữ nhân gợi cảm, quyến rũ là dựa vào trang điểm, trang phục, ví dụ như bản thân; mà cũng có nữ nhân gợi cảm quyến rũ là trong xương toả ra khí chất, ví dụ như hồ ly tinh trước mắt này.

Cảnh Nhuế từ trên ghế da đứng dậy, đồng dạng đạp giày cao gót, chậm rãi đi tới trước mặt Trì Gia, đôi mắt hoa đào phong tình nhìn thẳng nàng, vung lên khóe môi hỏi, “Không biết cô Trì đây tìm tôi có ý gì?”

Nụ cười này, trước sau như một kẻ lẳng lơ.

Một kẻ xào rau cũng cần phải dùng một gian văn phòng lớn như vậy sao? Trì Gia cố nén bản thân cảm giác buồn nôn, trong miệng cao lãnh phát ra ba chữ: “Trả tiền lại.”

Tác giả có lời muốn nói:

Cảnh lão bản OS: Nhân gia chỉ là nghiệp dư ham muốn xào rau mà thôi.

________________

Vốn định mỗi tối 11h đăng một chương truyện, nhưng mà quá trình edit kéo dài hơn mình nghĩ nhiều. Bây giờ là 3:24 sáng ngày 10.8.2020, khai hố~


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.