Có Thời Hạn

Chương 8: 8: Đồ Cặn Bã!



Các bạn đang đọc truyện Chương 8: 8: Đồ Cặn Bã! miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Tuy rằng thi đấu bóng rổ thua, nhưng lý do đó cũng chẳng thể ngăn được học sinh lớp một tụ tập ra ngoài ăn cơm.

Sau khi tan học, đội bóng rổ lớp một bàn nhau cùng đi ăn lẩu.

Ngoài đội bóng ra, Sầm Bắc Đình còn mời rất nhiều người, cả Thôi Tuệ Lợi và Bối Bác Nghệ cũng kêu đi cùng, hai người họ cũng đáp ứng.

Đương nhiên Sầm Bắc Đình không thể nào quên lôi kéo thêm người bạn cùng bàn là Hứa Hân, “Cậu nhất định phải đi”, Sầm Bắc Đình không nói đạo lý, “Nửa trận sau cậu đã không xem, bây giờ ăn lẩu cậu cũng không đi, cậu có phải bạn cùng bàn kiêm bạn tốt của tôi không?”
Hứa Hân sau khi ăn xong hộp kem Sầm Bắc Đình tốn công sức chạy đi mua đã hơi mềm lòng, hơn nữa cô cũng muốn làm quen nhiều hơn với bạn học trong lớp, vừa quyết định xong cô lập tức hỏi: “Địa chỉ ở đâu? Đến lúc đó tôi qua tìm cậu”.

“Tìm cái gì,” Sầm Bắc Đình nói: “Đi với tôi không phải được rồi sao?”
Hứa Hân sửa sang lại cặp sách trên lưng, quay lại hỏi: “Vậy cậu không đi với đội bóng sao.”
“Lý Hiểu Hầu cùng đội bóng qua đó trước rồi, Bối Bác Nghệ cũng tự đi, chỉ còn cậu với tôi thôi.”
Sầm Bắc Đình đeo cặp sách ra sau lưng, cặp sách của cậu xẹp lép, bên trong chỉ đựng một cái bút chì cùng một cây bút bi đen.

“Được rồi, vậy đi như thế nào.” Hứa Hân đi theo Sầm Bắc Đình ra khỏi khu dạy học.

“Tôi có xe.” Sầm Bắc Đình huýt sáo, đầy đắc ý nói.

Sầm Bắc Đình đúng là có xe, là xe đạp hai bánh.

Hứa Hân đứng trước đầu xe, nhìn chiếc xe đạp màu đen không còn gì để nói.

Đó là một chiếc xe đạp leo núi đắt tiền, giá cả của chiếc xe cao ngất ngưởng như vẻ bề ngoài nó, nhưng để hoàn thiện được hình dáng độc lạ của chiếc xe theo ý muốn của Sầm Bắc Đình, phía sau đã bỏ đi chỗ ngồi nhà sản xuất dụng tâm thiết kế.

Nhưng Sầm Bắc Đình cũng rất quan tâm đến những người ngồi trên chiếc xe yêu quý của mình, cố ý lắp ở bánh xe sau thêm một cái bàn đạp.

“Mau lên xe, cậu còn đứng ngây ngốc ở đấy làm gì?” Sầm Bắc Đình nâng chiếc xe ra khỏi khung để xe, đạp chân chống, nhảy lên yên xe, một chân chống trên mặt đất.

Hứa Hân không thể tin vào hai mắt của mình, từ nội tâm phát ra một nỗi nghi hoặc cực lớn: “Vậy tôi ngồi ở đâu?”
Sầm Bắc Đình xoay đầu, chỉ vào bàn đạp được lắp ở bánh sau, “Dẫm lên đây, Lý Hiểu Hầu đều ngồi như vậy.”
Hứa Hân: “……”
Cậu thấy Hứa Hân dường như vẫn không quá nguyện ý, lập tức đảm bảo: “Dẫm lên cảm giác rất thích, Lý Hiểu Hầu nói cảm giác như bay lên trời.”
Hứa Hân hoàn toàn phục Sầm Bắc Đình, cô không nghĩ sẽ đi giải thích bản thân không muốn trải nghiệm cảm giác giống như bay, cũng không muốn giải thích nữ sinh bình thường ngồi trên xe đạp đều là ngồi ở ghế phía sau chứ không ai dẫm lên trên bàn đạp cả, càng không muốn giải thích hôm nay mình mặc váy, đứng như vậy sẽ bị gió thổi tốc lên.

“Hay là để tôi đi cùng Bối Bác Nghệ qua nhà hàng”.

Hứa Hân quay đầu tính rời đi.

“Dừng dừng dừng.” Hứa Hân quay người lại, Sầm Bắc Đình từ phía sau bắt lấy quai cặp sách của cô.

Cậu híp mắt tức giận: “Cậu đúng là không có mắt nhìn mà.”
“Tôi làm sao?” Hứa Hân hỏi.

Sầm Bắc Đình nhếch khóe miệng: “Được, cậu đi đi, câu thử đi đến chỗ họ chen giữa làm bóng đèn xem Bối Bác Nghệ có đánh cậu không”.

Hứa Hân dừng bước chân lại.

Sầm Bắc Đình nói: “Cho bọn họ chút không gian riêng tư đi, mau lên xe, tôi không lừa cậu, cảm giác thật sự rất sảng khoái”.

Hứa Hân không lay chuyển được, liền bị túm lấy mang lên xe.

“Đứng cho vững.”
Hứa Hân hít một hơi sâu, tay vô thức nắm lấy quai cặp của Sầm Bắc Đình.

Xe đạp loạng choạng vài vòng, Hứa Hân ghé vào vai Sầm Bắc Đình.

Vai Sầm Bắc Đình thật sự rất rộng, trên bả vai hiện lên cơ bắp vô cùng rắn chắc.

Hứa Hân thật sự sợ ngã từ trên xe xuống vỡ đầu, cô đỡ lấy vai Sầm Bắc Đình, hai tay run run một chút.

Sầm Bắc Đình cảm giác bàn tay đang đặt trên vai mình run rẩy, cậu buồn cười nói: “Lá gan của cậu cũng nhỏ quá đấy, ha ha ha.”
Hứa Hân giận dỗi đấm lên vai Sầm Bắc Đình, cô trừng mắt, “Cậu lại cười”.

“Ha ha ha,” Sầm Bắc Đình cười càng lớn, chân cậu đặt trên bàn đạp, người hạ thấp về phía trước, chóp mũi gần như chạm đến góc váy của Hứa Hân, “Cậu đứng yên một chút.” Sầm Bắc Đình nói.

“Làm gì?”
Cậu nghiêng nửa người, bắt một góc váy Hứa Hân buộc chặt lại.

Bàn tay nam sinh to rộng nhưng không linh hoạt, động tác buộc lại thô lỗ, cuối cùng trong tay cậu cầm một đống đuôi váy màu xanh trắng của Hứa Hân.

Hứa Hân theo bản năng khép chân lại, “Cậu, cậu làm gì!”
“Đừng lộn xộn,” Sầm Bắc Đình nói, làn váy trắng quét nhẹ qua chóp mũi cậu, cậu nghiêng đầu, cầm làn váy nắm lại trong lòng bàn tay, sau đó thắt một nút xoắn ở đuôi váy.

Nút buộc kia vô cùng xấu, nhìn đã biết là phong cách của thẳng nam.

“Xong rồi.” Buộc xong đuôi váy, Sầm Bắc Đình vô cùng hài lòng vỗ tay.

Váy bị buộc cố định lại, mặc kệ gió thổi thế nào cũng không thể lay động.

Hứa Hân đứng sau xe không vững, cả người lung lay một chút, tay chống ở trên vai Sầm Bắc Đình.

Sầm Bắc Đình giang hai cánh tay đỡ lấy người cô: “Như vậy không phải tốt hơn sao?”
Hứa Hân nhìn nút buộc kia, bĩu môi nói: “Xấu chết đi được.”
Sầm Bắc Đình bị mắng, cố ý lái đầu xe xiêu vẹo, “A a sắp ngã, sắp ngã rồi.”
Hứa Hân hoảng sợ, cả người căng chặt, thét chói tai: “Sầm Bắc Đình, cậu tập trung lái xe đi!”
“Ha ha ha, tuân lệnh, đi thôi!” Cậu nhảy lên xe, chân dẫm lên bàn đạp, xe đạp chuyển động xông ra đường lớn.

Chạng vạng chiều từng cơn gió thổi phất ở trên má.

Phía trước là ánh hoàng hôn vàng ruộm, óng ánh như lòng đỏ trứng vịt muối, từng bóng cây lốm đốm chiếu xuống những căn nhà thấp bé hai bên đường, tóc cô bị gió thổi lên, giống lá cờ đen đang bay phấp phới.

Giờ phút này Hứa Hân thật sự cảm nhận được cảm giác bay lên trời cao mà Lý Hiểu Hầu nói.

Bọn họ giống như hai người đang ôm nhau sưởi ấm trên con đường này, cùng nhau đuổi theo ánh mặt trời.

Hứa Hân cúi đầu nhìn sau lưng Sầm Bắc Đình, lưng cậu thật sự rất rộng, giống một tòa núi nhỏ, nhìn xuyên qua cơ bắp rắn chắc trên lưng của người thiếu niên, cô có thể chuẩn xác tìm thấy vị trí của trái tim cậu.

Ở nơi đó, một trái tim đỏ rực đang đập mãnh liệt, bừng lên sức sống bất tận giống trái tim của cô.

***
Trước cửa quán ăn náo nhiệt, Sầm Bắc Đình đột nhiên phanh lại, cả người Hứa Hân đứng không vững liền bị đập vào tấm lưng to rộng của Sầm Bắc Đình.

Hứa Hân lấy tay đấm Sầm Bắc Đình, kêu lên: “Đau quá!”
Sầm Bắc Đình hít một hơi: “Đau? Cậu còn biết đau? Đau còn dám đấm tôi, tay sẽ hết đau à?”
Bọn Lý Hiểu Hầu đã tới trước chiếm lấy cái bàn tròn lớn nhất ngoài cửa.

“Chậc.” Có người huýt sáo, “Nhìn không ra, Sầm ca động tác thật là mau.”
Sầm Bắc Đình gạt chân chống xe, lấy chân đạp Lý Hiểu Hầu một cái, nhếch mép cười như hoa, “Thôi đi.”
Da mặt Hứa Hân không dày được như Sầm Bắc Đình, cô hận không thể đào một lỗ chui xuống.

Cô đang tính nhảy từ trên xe xuống nhưng váy bị buộc chặt, chân chỉ cử động được bước nhỏ, cũng không thể đặt xuống đất.

“Sầm Bắc Đình,” Hứa Hân một bên liều mạng lôi kéo nút thắt, một bên mắng cậu: “Cậu buộc kiểu gì thế này!”
“Không buộc chặt một chút trên đường gió thổi bay lên thì sao?” lúc này Sầm Bắc Đình mới nhớ tới váy Hứa Hân vẫn đang bị buộc chặt, liền xoay người, chân tay vụng về nhưng vô cùng cẩn thận tháo nút thắt ra.

Ngón tay cậu hơi thô, móng tay được cắt tỉa chỉn chu.

Màu sắc trên móng tay cũng giống bản thân cậu, nhìn vô cùng khỏe mạnh.

Hứa Hân nhịn không được lại gõ vào sau lưng Sầm Bắc Đình: “Cậu đừng cười!”
Người này cười càng ngày càng nhiều, Sầm Bắc Đình cũng cười đến cả người phát run, một bên chăm chú tháo nút, một bên cười như hoa đùa giỡn cùng anh em trong đội bóng.

Cuối cùng cũng tháo được nút thắt, cậu đỡ Hứa Hân từ trên xe nhảy xuống, mặt Hứa Hân đã đỏ như tôm luộc.

Đây là cái chuyện gì vậy!
Sầm Bắc Đình dựng xe, Lý Hiểu Hầu đi tới đẩy cậu một cái: “Cậu đã nói phía sau xe chỉ cho tôi ngồi.”
Sầm Bắc Đình búng nhẹ cái chắn bùn, nở nụ cười như một tên tra nam nói với Lý Hiểu Hầu: “Cậu ấy mới ngồi một lần, không tính gì hết”.

Hứa Hân đen mặt, cô bắt đầu thấy hối hận khi quyết định đi đến đây.

Cô không để ý đến Sầm Bắc Đình cùng bạn cậu ở phía sau nói cái gì, xoay người lập tức đi vào trong quán.

Vài phút sau, những người khác cũng bắt đầu đến đông đủ.

Thôi Tuệ Lợi cùng Bối Bác Nghệ tới sau cùng.

Chờ sau khi hai người ngồi xuống, Sầm Bắc Đình bắt đầu gọi món ăn.

Sầm Bắc Đình rất được hoan nghênh, lại có nhiều bằng hữu như vậy, nguyên nhân chính là cậu thật sự rất biết cách ứng xử với người khác, lại biết cách khuấy động bầu không khí.

Lần này đi ăn, có thành viên trong đội bóng, có bạn học cùng lớp, Sầm Bắc Đình giống như tia nắng nhỏ ở giữa gắn kết bọn họ.

Cậu sẽ nhìn mặt đoán ý, biết đối phương thích nghe cái gì, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, đến ngay cả Hứa Hân tính cách xa lánh cách biệt như vậy cậu cũng có thể mặt dày quấn lấy.

Nếu đổi sang một người khác, chưa chắc đã có thể tạo ra bầu không khí vui vẻ như vậy.

Hứa Hân xé lớp màng ni lông bao quanh chén đũa, dùng nước nóng tráng qua một lần.

“Thịt dê cuốn, đậu phụ khô xào sợi, ruột vịt……”Sầm Bắc Đình gọi món giống như báo danh, lớn tiếng kêu lần lượt những món ăn đặc biệt nhất trong quán.

“Hứa Hân, cậu muốn ăn cái gì?”Sầm Bắc Đình không biết từ khi nào đã hỏi xong những người khác, ngồi xuống ghế trống bên cạnh Hứa Hân.

Cậu phe phẩy cây bút chì gỗ trong tay, nói: “Cậu ăn được cay không? Có ăn thịt không?”
Hứa Hân không kén ăn liền nói: “Món gì tôi cũng ăn được.”
“Được,” Sầm Bắc Đình đánh dấu vào một món ăn, “Vậy gọi thịt bò ướp cay đi.”
Cậu mỉm cười làm cái mặt quỷ hỏi các nữ sinh khác đang ngồi đối diện “Các vị tiểu tỷ tỷ muốn uống gì nào?”
Thôi Tuệ Lợi nói: “Nước trái cây.”
Một nữ sinh khác lại kêu Coca.

Sầm Bắc Đình lần nữa hỏi ý kiến Hứa Hân, cô nói: “Nước trái cây đi.”
Sầm Bắc Đình đánh dấu thêm đồ uống vào tờ gọi món, đem thực đơn đưa cho phục vụ.

Gọi xong đồ ăn, Sầm Bắc Đình ngồi im không quay trở lại chỗ cũ.

Cậu ngồi cạnh Hứa Hân, dáng người vừa cao vừa lớn, ép Hứa Hân đến không thể động đậy.

Chảo dầu đã nóng, cậu đem từng lát thịt vào chảo, rất nhanh mùi thịt thơm phức đã bay ra.

Ăn được một nửa, Sầm Bắc Đình gõ gõ vào ly thủy tinh trên bàn, nâng chén nói: “Trận bóng rổ lần này mọi người đều đã rất nỗ lực, chơi cũng vô cùng hay.

Đừng để ý những chuyện khác, chỉ cần chúng ta không thẹn với lương tâm.”
Sầm Bắc Đình là đội trưởng đội bóng rổ, lần thi đấu này, nửa trận sau điểm sổ bị dẫn trước quá nhiều khiến đội bóng không thể chiến thắng.

“Trọng tài bị mù sao? Cứ nhất định phải thổi còi lúc cậu ném quả bóng cuối cùng” Lý Hiểu Hầu oán giận nói.

“Quên đi”, thua là thua, Sầm Bắc Đình cũng không giống trên sân thi đấu ban sáng hùng hổ tức giận, cậu cầm được thì cũng buông xuống được, nhàn nhạt nói: “Chơi hết sức mình là được rồi”.

Có những lời này của Sầm Bắc Đình, thành viên trong đội bóng cũng thoải mái hơn không ít, cả bàn cùng nhau nâng chén, đem tất cả thất bại khi thi đấu vào một ly này uống một hơi cạn sạch.

Sầm Bắc Đình cùng Lý Hiểu Hầu chạm cốc, chuyển đề tài nói chuyện: “Hôm nay cậu thu hoạch không nhỏ,” lông mày Sầm Bắc Đình nhướng lên, những người khác cũng nở nụ cười mập mờ.

Lý Hiểu Hầu cười vui sướng: “Chỉ là một ly trà sữa, không tính là cái gì, ngược lại là cậu đấy Sầm ca”
Lý Hiểu Hầu đẩy bả vai Sầm Bắc Đình: “Bên cậu sao một chút động tĩnh cũng không có, không phải ngày nào cậu cũng ồn ào đòi thoát kiếp độc thân sao?”
“Ha ha.” Sầm Bắc Đình cười rạng rỡ.

Hứa Hân yên lặng trợn mắt, dùng chiếc đũa đâm vào lá bắp cải trắng chấm đẫm sốt mè trong bát.

“Đừng có giả vờ”, Lý Hiểu Hầu không thể chịu được Sầm Bắc Đình được tiện nghi còn khoe mẽ, cầm một chiếc đũa đứng dậy, gõ gõ vào thành bàn, tức giận nói: “Trước đây cậu có thế đâu, hôm nay có bao nhiêu nữ sinh đưa nước cho cậu, cậu còn nói không cần, hay hôm nay não cậu bị úng nước!”
Sầm Bắc Đình cười đến vui vẻ, đụng phải ánh mắt của Hứa Hân, cậu xấu hổ mà ho khan một tiếng, “Khụ,” mở tay Lý Hiểu Hầu ra, nghiêm trang mà nói: “Nói bậy gì vậy? Trong lòng tôi hiện tại chỉ có học tập, tôi thề đấy.”
Hứa Hân tiếp tục dùng đũa chọc lá cải, trong lòng cô đã biến Sầm Bắc Đình thành lá cải trắng vô tội này, một bụng tức giận không có chỗ phát tiết liền trút hết lên lá cải trắng, chọc cho lá cải đến nát ra.

Hứa Hân không biết chiều nay còn có việc này, vậy mà Sầm Bắc Đình còn diễn kịch với mình.

“Không thể nào, mọi người đều là bạn bè……” Sầm Bắc Đình vẫn còn ngồi cười, thực hiện đúng nguyên tắc của một tra nam — không thừa nhận, không phủ nhận, không phụ trách.

Hứa Hân thật sự bị làm tức chết rồi, ở dưới bàn cố ý dẫm lên đôi giày Nike AJ của Sầm Bắc Đình.

Sầm Bắc Đình gào lên một tiếng, “Hứa Hân, cậu dẫm tôi làm gì?”
Hứa Hân lạnh mặt nói, “Tôi không có.”
Lúc này ngoài cửa tiệm truyền đến âm thanh xe máy gầm rú, mấy thiếu niên vẻ ngoài bất lương đỗ xe trước cửa.

Trong đó một người cởi mũ bảo hiểm, lộ ra một mái tóc vàng như rạ, cô ấy rất trắng, giống như đồ sứ phát sáng trong đêm khuya, mắt tô vẽ cầu kỳ, váy đen ngắn, một tay cầm mũ, cùng đám người kia bước vào trong tiệm.

“Kia không phải là Ngô Nhạc Nhiễm sao?” Thôi Tuệ Lợi nói.

“Đúng vậy, chính là cô ấy”.

Hứa Hân liếc mắt nhìn một cái, Ngô Nhạc Nhiễm mắt nhìn thẳng đi lướt qua bàn bọn họ, cô ấy ngồi ở bàn phía trước, quay lưng lại với bọn Hứa Hân, mũ bảo hiểm để trên bàn, đám bạn của cô ấy nhìn về phía này chỉ trỏ nói gì đó.

Ngô Ngạc Nhiễm trước sau không nói một lời, lấy ra từ cái bao màu vàng một điếu thuốc..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.