Cuộc Hôn Nhân Lầm Lỗi

Chương 30: 30: Mẹ Ruột Đòi Tiền



Các bạn đang đọc truyện Chương 30: 30: Mẹ Ruột Đòi Tiền miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

“Mẹ… mẹ à… chúng ta để chuyện này nói sau được chứ? Thời gian hiện tại con không được khỏe.”
Thanh âm khản đặc vang len truyền tới phía đầu dây bên kia điện thoại, sắc mặt cô nàng trắng bệch, nhợt nhạt, vật vã nằm bò trên giường mấy ngày liền, Đỗ Nhược Vi thở hổn hển, cô gắng gượng nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, cật lực giải thích.

Đỗ phu nhân gọi điện cho cô ngoại trừ vấn đề tiền nong ra thì chả còn gì khác.

Biểu hiện bệnh của Đỗ Nhược Vi vô cùng rõ ràng, tuy nhiên, đối phương từ nãy tới giờ chưa hề có lấy bất kỳ câu hỏi thăm nào.
Hiện tại, Đỗ Nhược Vi đến chăm sóc bản thân mình còn vất vả, bên cạnh đó, cô phải lo lắng cho con gái, khó khăn lắm bỏ ra chút tiền dành dụm được thuê một người giúp việc trong nhà để ý Vị An giúp cô, dù đối phương tỏ vẻ khó chịu nhưng tiền vẫn quan trọng hơn mới chấp nhận thay Đỗ Nhược Vi chăm sóc Quách Vị An.
Hơn ba ngày liền, cô cứ nằm lì trên giường, liên tục sốt cao, ai nấy trong nhà mặc dù biết tình trạng người con gái hiện tại ra sao, tuy nhiên, bọn họ cứ bỏ mặc cô sống dở chết dở trên phòng ngủ, chuyên tâm làm nhiệm vụ được giao, hết việc thì ra ngoài chơi.

Bị bệnh, Đỗ Nhược Vi đều phải tự ra ngoài mua thuốc, rồi nấu cháo.

Nhiều lúc cô nàng cũng thật sự cảm thấy tuyệt vọng, dẫu vậy, cô cần nhanh chóng khỏe mạnh để lo cho đứa con gái bé bỏng mới sinh ra được một thời gian ngắn kia.

Đó chính là động lực giúp Đỗ Nhược Vi sống tiếp trong cái tình cảnh muôn vàn khó khăn, gian khổ này.

Về yêu cầu từ mẹ ruột, cô đặc biệt cảm thấy khó xử.

Gia đình gặp khó khăn, Đỗ Nhược Vi quan ngại họ gặp chuyện bất trắc, nhưng kêu cô bỏ ra số tiền lớn trong thời gian ngắn thì cô chỉ biết bất lực đứng nghe cha mẹ chửi mắng mình là kẻ vô dụng mà thôi.

Từ nhỏ tới lớn, tiền trang trải của Đỗ Nhược Vi gần như đều do một tay cô ra ngoài kiếm được, thậm chí còn bị anh trai cướp hết, ba mẹ cật lực bênh vực đứa con trai yêu quý, gạt Đỗ Nhược Vi sang một bên.

Bây giờ xin việc đã khó, huống hồ cô đang bận chăm con và ở nhà bởi bị Quách Thừa Nhân cảnh cáo, tránh ra ngoài rêu rao bôi tro trát trấu vào mặt hắn.
Chính vì thế, Đỗ Nhược Vi chẳng có đồng nào trong tay cả.
Hỏi Quách Thừa Nhân chắc chắn đối phương không đồng ý, hắn ta thiếu điều chỉ muốn một phát bóp chết Đỗ Nhược Vi thôi chứ lấy đâu ra lòng thương cảm đối với người như cô.

Cam đoan rằng kiểu gì Quách Thừa Nhân nhất định nghĩ cô lật mặt, bắt đầu để lộ bản chất thật.

Chịu bao nhiêu tổn thương qua những lời sỉ nhục phát ra từ chính miệng người đàn ông mình yêu bao nhiêu lần đã quá đủ rồi, Đỗ Nhược Vi chẳng còn đủ can đảm để tiếp tục chịu đựng nữa.

Cô gái đáng thương tựa như đang đứng trên sợi dây mỏng manh, chỉ cần chạm nhẹ một chút ngay lập tức đứt ra.
Đỗ phu nhân nghe xong, bà ta liền sửng cồ, mắt mũi trợn ngược, điên tiết mắng: “Đỗ Nhược Vi, mày đừng đánh trống lảng nữa.

Mau nôn tiền ra ngay cho tao, anh trai mày đang cần đến.” Bà ta hùng hổ gằn mạnh từng chữ, ngữ khí đầy ghét bỏ phát ra từ miệng.
“Mẹ à.” Người con gái yếu ớt thều thào từng hơi: “Hiện giờ con đang bị bệnh nằm trên giường, chưa thể nào xử lý hết mọi chuyện được.

Huống chi con chẳng có đồng nào, mẹ biết tình cảnh con gặp phải lúc bấy giờ còn gì.” Đỗ Nhược Vi mấp máy môi, hơi thở nặng nề, cả cơ thể run lên, cuộn tròn một góc trong chăn nhằm che đi cái lạnh sắp sửa đóng băng con người ta.
Giờ bà ấy có tới đây làm loạn lên thì mọi thứ vẫn vậy thôi.
Đỗ Nhược Vi lấy đâu ra tiền để đưa chứ, đã thế còn vì ông anh trai suốt ngày ăn chơi đua đòi, đập phá tiền của kia nữa.

Hơn nữa, Đỗ Nhược Vi hết sức rồi, cô chẳng khác gì kẻ tàn tật nằm yên trên giường cả.
Phía đầu dây bên kia truyền tới tiếng hừ lạnh, Đỗ phu nhân nhếch môi, bà ta nghiến răng nghiến lợi, cay độc mở miệng: “Đỗ Nhược Vi, mày bớt nói dối đi, không muốn giao tiền thì nói thẳng ra.

Ở đấy mà giả bệnh.

Cái kẻ suốt ngày ăn sung mặc sướng như mày thì lấy đâu ra nguyên nhân khiến mày bị bệnh.

Tao già nhưng chưa hề lú lẫn đâu, biết đường thì nhanh chóng mang số tiền tao yêu cầu ra.” Lồng ngực bà ta phập phồng lên xuống: “Chả đủ thì động não lên, tới tìm Quách Thừa Nhân kêu chồng mày đưa cho.

Bớt làm mấy trò lừa lọc lại, lấy được thằng chồng giàu sang phú quý thì phải biết lợi dụng, đến lúc mày nên báo đáp công ơn dưỡng dục cái nhà này rồi.”
“Mẹ, những gì con nói hoàn toàn là sự thật.” Đỗ Nhược Vi khóe mắt đỏ ửng, sống mũi cay xè, cổ họng đau rát vì lần dầm mưa đó, khó khăn lắm mới rặn ra được từng chữ: Bây giờ sức khỏe con chẳng ổn chút nào.

Quách Thừa Nhân hỏi mượn anh ấy nhất định không cho đâu.

Huống chi mẹ cũng nên để anh hai tự thân vận động đi, đừng để anh ấy mãi phụ thuộc vào ba mẹ như vậy.”
Trái tim Đỗ Nhược Vi lúc bấy giờ như thể bị ai đó hung hăng cầm gậy đánh mấy nhát, nứt toạc ra thành từng mảnh vụn.
Thật khó có thể tưởng tượng được rằng những lời tàn nhẫn có khả năng giết chết ai nấy ta lại phát ra từ chính miệng một người mẹ đã đứt ruột mang nặng đẻ đau, chỉ chăm chăm lợi dụng đứa con gái để đoạt được lợi ích cùng việc được sống trong sung sướng.
Chưa dừng ở đó đâu, ngay cả Quách Thừa Nhân khi biết cô bị bệnh, thái độ hắn hời hợt chả kém, với Đỗ Nhược Vi chưa từng có lấy một ánh mắt hỏi han, quan tâm.
Thậm chí, khi chứng kiến bộ dạng cô nàng di chuyển khó khăn, khóe môi người đàn ông nhếch lên, khinh bỉ mở miệng: “Đỗ Nhược Vi, ở trước mặt tôi cô bớt giả vờ giả vịt đi, đừng tưởng làm ra vẻ bản thân gặp chuyện gì nghiêm trọng lắm để lấy lòng thương hại từ phía tôi.

Loại như cô tôi gặp nhiều rồi, tránh làm tôi ngứa mắt.

Dầm mưa chút xíu thôi mà đã chẳng chịu nổi thì mai sau cô tính sớm về gặp tổ tiên luôn à?” Dáng người Quách Thừa Nhân lừng lững, thân ảnh cao lớn, toàn thân hắn bao bọc bởi luồng sát khí rùng rợn.
Hiểu rất rõ dù có giải thích ra sao thì Quách Thừa Nhân đều chả thèm tin, nên Đỗ Nhược Vi chỉ đành giữ im lặng, tự nuốt đắng cay cùng biết bao ấm ức xuống tận đáy lòng.

Nói đến khàn cổ họng thì với người đàn ông đứng trước mặt chỉ như gió thoảng bên tai thôi.
Đỗ phu nhân hằn học quát: “Tao thích lo lắng cho anh mày đấy, Đỗ Nhược Vi, mày quản được à? Thứ vô dụng đến mỗi việc lấy lòng chồng cũng làm không xong, ở đấy lên giọng với ai?” Bà ta càng mắng càng thể hiện rõ thái độ cay nghiệt: “Tao đếch cần biết mày bệnh thật hay đang giả vờ đóng kịch, Đỗ Nhược Vi, cuối tuần này, mày nhất định phải nôn đủ số tiền tao yêu cầu ra.

Nếu không thì tao sẽ rêu rao cho cả nước biết mày là loại người như thế nào, đặc biệt, tao hoàn toàn dễ dàng khiến đứa nghiệt chủng mày sinh ra biến mất hoàn toàn đấy.”
Dứt lời, bà ta trực tiếp cúp máy.
Đỗ Nhược Vi mệt mỏi khóc chẳng thành tiếng, nước mắt lăn dài trên gò má.
Hai ngày sau, tình trạng Đỗ Nhược Vi gặp phải đã dần giảm bớt, cô cố gắng bước xuống giường tập thể dục, rồi tới tìm Quách Thừa Nhân đề nghị đối phương giúp đỡ việc tiền nong.

Cô thật sự hết cách rồi, đặc biệt, con gái đối với Đỗ Nhược Vi vô cùng quan trọng, nhất định cần bảo vệ con bé.
Cô nàng khổ sở mở miệng: “Quách Thừa Nhân, anh có thể cho em mượn một ít tiền được chứ? Nhất định em sẽ trả lại anh.”.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.