Cuồng Nữ Bắt Phu: Cưỡng Bức Lãnh Thái Tử

Chương 7: Chương 7: Lãnh Thái Tử



Các bạn đang đọc truyện Chương 7: Chương 7: Lãnh Thái Tử miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Thải Tử nước Đông Vũ – Vũ Văn Dục, trời sanh tính lạnh bạc, mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng. Từ nhỏ tập văn luyện võ, võ nghệ trên đời không người nào có thể địch, văn càng không người nào có thể so sánh. Hắn có yêu thích khác một chút, đó là nghiên cứu y thuật, y thuật có thể nói là thiên hạ đệ nhất nhân, vì vậy hắn được ca tụng là văn võ y đệ nhất thiên hạ.
Vũ Văn Dục cũng là người không thích tranh công đoạt quyền, tuy nói như vậy, nhưng cũng không người nào dám cùng hắn tranh ngôi vị thái tử. Tam hoàng tử so với thái tử Vũ Văn Dục sinh sau một ngày. Vì vậy hắn đối với việc Vũ Văn Dục làm thái tử bất mãn hết sức, trong lòng hắn, hắn mới chính là người trị quốc tài ba.
Tam hoàng tử Vũ Văn Nhân mặt ngoài đối với thái tử Vũ Văn Dục hết sức hữu nghị. Bởi vì Vũ Văn Dục tính lạnh bạc, trong mắt người ngoài, thái tử Vũ Văn Dục không phải là người dễ thân cận.
Hoàng hậu là mẫu thân của thái tử Vũ Văn Dục, Vũ Văn Nhạc mẫu thân chết sớm, từ nhỏ hoàng hậu nuôi dưỡng, Vì vậy Tứ hoàng tử Vũ Văn Nhạc cùng Vũ Văn Dục tình cảm tốt hơn.
Tam hoàng tử là do Đức Phi sinh, Đức Phi cả đời vì ngôi vị mà cùng hoàng hậu tranh quyền đoạt lực, vì vậy con trai thứ ba cũng giống tình tình Đức Phi, tham công yêu quyền.
Ngự vườn Thưởng Hoa hội ngày ấy, hoàng hậu sáng sớm cố ý dặn dò muốn thái tử tham gia.
Đối mặt với công công tuyên chỉ, Vũ Văn Dục chậm rãi ngẩng đầu, mặt lạnh nhạt, khẽ mở môi mỏng, lạnh nhạt nói: “Ai cho ngươi tiến vào?”
Công công nghe xong, thân thể rung động hai cái, thanh âm vốn chói tai đã không còn sức sống, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Nô tài nô tài. . . . . .”
“Ta sẽ đi, tuy nhiên đừng nói đến chuyện chọn phi.” Thái tử lạnh lùng liếc nhìn công công, mặt tràn đầy ghét bỏ.
Công công ở trong lòng thầm kêu không được, biết mình quýnh lên liền xông vào thái tử điện thật sự là lỗi, thân thể rung động như run rẩy , “Chuyện này. . . . . . Chuyện này. . . . . . Hoàng thượng cùng hoàng hậu chỉ ý, nô tài. . . . . . Nô tài. . . . . . Cũng không dám vọng tự suy đoán, đối với việc chọn phi. . . . . . Chọn phi. . . . . .” Hoàng thượng hoàng hậu làm Thưởng Hoa hội bản ý chính là muốn cho thái tử cùng Tứ hoàng tử tìm được giai nhân, muốn công công tìm cách truyền lời với hắn. Công công gấp đến độ giơ tay áo lau mồ hôi.

” Lui đi, cứ nói thật.” Vũ Văn Dục giọng lãnh mà nhẹ cúi đầu, tiếp tục nghiên cứu cuốn sách y thuật thất truyền.
Công công vội lau mồ hôi lui đi, tránh thái tử điện hạ, vội vàng tới hoàng hậu ở điện Phượng Nghi, thân thể run rẩy ‘ phù phù ’ một tiếng, quỳ trên mặt đất, lắp ba lắp bắp đáp lời, “Hoàng hậu. . . . . . Thái thái thái tử. . . . . . Nói. . . . . . Chọn phi không được nhắc đến.”
“Ngươi gặp quỷ sao? Câu nào cũng run lẩy bẩy.” Hoàng hậu cười ha hả nói, “Đứng lên đi! Bãi giá thái tử điện.”
“Vâng” công công đứng lên, trong lòng suy nghĩ, hoàng hậu Lão Nhân Gia không biết con trai của người, thái tử so quỷ còn dọa người hơn sao?
Một đoàn người trùng trùng điệp điệp đi tới thái tử điện, trừ hoàng hậu tất cả mọi người bị chặn lại ngoài điện.
Không có cung nhân đi theo, hoàng hậu đột nhiên giống như biến thành người khác vậy, mấy cái lắc mình liền vào thư phòng, người còn chưa tới âm thanh trước hết đến, “Tiểu Dục! Nhi tử! Cái người này vừa xướng ra tuồng gì nha! Ngươi cũng trưởng thành rồi, 20 tuổi rồi, vẫn không có hôn ước, mẫu hậu sợ ngươi mấy năm tiếp theo sẽ lực bất tòng tâm đấy!”
Lộn xộn cái gì? Vũ Văn Dục nhăn lại mày, ngẩng đầu nhìn mẫu thân luôn luôn sinh động, sắc mặt vẫn nhàn nhạt, không lạnh không nóng chậm rãi khạc ra hai chữ, “Có chuyện?”
Hoàng hậu mặt bi thương, làm bộ che mặt khóc lóc kể lể, “Tiểu Dục ngươi không có lương tâm, ngươi muốn mẫu thân nghĩ tức chết hay sao! Ngươi hôm nay nếu không đi tham gia Thưởng Hoa hội, mẫu hậu sẽ chết cho ngươi xem.”
Đối mặt với mẫu thân khóc rống, Vũ Văn Dục mặt không đổi sắc, không phải là không có biểu cảm gì, tiện tay cầm hai chai thuốc đưa tới trước mặt mẫu thân.
Hoàng hậu nhìn sang, không rõ chân tướng mà nói: “Ta không có bệnh, uống thuốc cái gì?”

“Độc dược.” Vũ Văn Dục không mặn không lạt khạc ra hai chữ, tiếp theo sau đó cúi đầu nhìn sách y thuật trong tay.
Đối với nhi tử phản ứng như thế, hoàng hậu không trách, ngược lại cười hì hì nghiêm mặt nói: “Ngươi bảo ta ăn thì ăn, rất không có mặt mũi.” Sau đó hết sức cười hả hê nói: “Đây là sư phụ lão nhân gia ra lệnh, ngươi không đi cũng phải đi.” Hoàng hậu không biết lúc nào từ trên thân lấy ra một lá thư, đặt xuống bàn thái tử quay đầu liền rời đi.
“Mẫu hậu. . . . . .” Vũ Văn Dục cả kinh cầm lên, muốn hỏi là thứ gì, lại thấy mẫu thân mấy cái lắc mình đã ra khỏi thái tử điện.
Xem qua thư, trên mặt hắn không có bất kỳ vẻ mặt nào, chỉ là nhàn nhạt phân phó phòng thị vệ bên ngoài nói: “Chuẩn bị một chút, đi Thưởng Hoa hội.”
“Vâng” tên thị vệ Đường Liêm cũng rét lạnh tuân mệnh.
——
Viên Chiêu Quân sáng sớm liền đứng lên trang điểm ăn mặc một phen, dùng hết kỹ năng trang điểm của nàng thời hiện đại bôi bôi trét trét, thời gian nửa nén hương cũng không thể khiến sắc đẹp phô ra ngoài, ngược lại còn khoai không ra khoai, ngô không ra ngô.
Cuối cùng nàng đành phải bỏ cuộc, rửa sạch mặt, đẩy đồ trang điểm ra trước mặt chuyên gia.
Đối với việc ăn mặc của Viên Chiêu Quân , sư phụ sư muội cũng không có dị nghị. Chỉ là đối với Viên Chiêu Quân trước khi xuất môn còn mang một túi thức ăn liền không đồng ý.
“Đây là Thưởng Hoa hội, không phải hội thức ăn ngon.” Đông Phương Tố nói xong liền muốn đem Viên Chiêu Quân bỏ bao vứt đi.

Viên Chiêu Quân che đi thức ăn trong ngực, ở trong sân tránh né, kêu: “Sư phụ, người muốn người khác đói chết sao! Cũng là bởi vì không có thức ăn ngon nên ta mới đem đi! Nếu không những thứ hoa hoa thảo thảo làm sao ăn được!”
Quả Khế cảm thấy tiểu thư nói rất đúng, tất nhiên giúp đỡ tiểu thư nói chuyện, “Sư phụ, ngài để cho tiểu thư mang theo ăn đi đi! Tiểu thư không ăn đồ sẽ rất đói, rất đáng thương.”
Quả Khế dùng giọng nói âm u giúp đỡ, khiến Viên Chiêu Quân nghe xong không khỏi cả người nổi da gà lên, còn bắt chước giọng nói của Qủa Khế: “Cám ơn!”
Cây Dương Mai thấy cười đến ha hả, “Tiểu thư người thật buồn cười, người học Quả Khế căn bản cũng không giống nha! Ta nói cho người xem.” Cây Dương Mai cười học theo câu nói trước của Qủa Khế.
Đông Phương Tố nhìn ba đồ đệ cười cười nói nói, bộ mặt cưng chìu nói: “Thôi, sẽ theo ý ngươi.”
Cứ như vậy, Viên Chiêu Quân và hai sư muội cùng nhau theo Thừa Tướng, Nhị phu nhân, Viên Tiểu Điệp, vào cung.
——
Quả Khế Cây Dương Mai chưa từng vào cung, đối với hoàng cung tràn ngập tò mò, dọc theo đường đi Quả Khế hết nhìn đông tới nhìn tây, Cây Dương Mai liền líu ríu nói chuyện không ngừng.
Bọn họ đến Thưởng Hoa hội thì tất cả quan viên cùng con cái chưa lập gia đình đã có mặt, Quả Khế cùng Cây Dương Mai mặt hiếu kỳ, khiến Viên Tiểu Điệp hừ lạnh nói: “Thật không có kiến thức, như nha đầu ở nông thôn.”
Cây Dương Mai đang muốn chống đối, lại thấy Viên Tiểu Điệp theo mẫu thân của nàng Nhị phu nhân đi cùng với một đám phu nhân tiểu thư khác.
Những tiểu thư phu nhân đối với Viên Tiểu Điệp hôm nay ăn mặc xinh đẹp khen ngợi liên tiếp, khiến cho Viên Tiểu Điệp trở nên kiêu ngạo như khổng tước, cười một cái liền liếc mắt đến Viên Chiêu Quân muốn chọc tức.
Viên Chiêu Quân không có tâm tư cùng Viên Tiểu Điệp tranh, nàng chỉ muốn tìm đến chỗ ở thái tử, nàng nhất định phải đến gần thái tử, khiến Thái Tử thích nàng, chỉ có như vậy mới có thể hút Thuần Dương Chi Khí giữ được mạng nhỏ.

Nàng đang tìm kiếm mùi vị Thuần Dương Chi Khí trong đám người thì âm thanh của một nam tử ở sau lưng nàng vang lên, “Viên Chiêu Quân, là ngươi nha! Người cũng tới rồi?”
Viên Chiêu Quân thuận miệng nói về: “Ngươi không có mắt nha! Chúng ta ở chỗ này, dĩ nhiên tới.” Nàng nói qua quay đầu đi, lại thấy nụ cười tươi tắn như ánh mặt trời y hệt Tứ hoàng tử Vũ Văn Nhạc.
Lời của nàng khiến nhiều người nhìn bằng ánh mắt kinh dị, nhìn Viên Chiêu Quân đều là mặt không thể tin, đây là tiểu thư nhà ai? Lại dám nói Tứ hoàng tử không có mắt? Nàng thật là không muốn sống sao?
Thử nghĩ Tứ hoàng tử tuy là hoàng tử không có quyền thế nhất, nhưng cũng là hoàng tử được hoàng thượng thương yêu nhất, vì vậy đắc tội với hắn thì đồng nghĩa việc đắc tội với Hoàng đế.
Đôi với mọi người không thể tin được, Tứ hoàng tử không có tức giận, ccòn tiếp tục nở nụ cười như ánh mặt trời, đối với Viên Chiêu Quân nói: “Ngươi ở đây tìm cái gì?”
Thấy Tứ hoàng tử nói như vậy, các tiểu thư, phu nhân cảm thấy thích hợp để đùa giỡn, cũng một bộ hứng thú, tiếp tục mục đích của mình.
Viên Chiêu Quân quay đầu thấy nụ cười như ánh mặt trời của Vũ Văn Nhạc, tâm cũng cảm thấy ấm áp, tựa như thấy được bằng hữu nhiều năm không gặp vậy, cười nói: “Tại sao là ngươi? Nhị ca của ngươi thái tử đâu?”
“Ngươi muốn gặp thái tử?” Vũ Văn Nhạc cau mày hỏi.
“Dĩ nhiên, nếu không ta sao phải hỏi như vậy?” Viên Chiêu Quân không khỏi bĩu môi nói, cảm thấy người này thật đúng là thích hỏi nói nhảm đây.
“Ta hiểu biết rõ nhị ca của ta ở nơi nào, ta dẫn ngươi đi đi!” Vũ Văn Nhạc cười nói.
Viên Chiêu Quân vừa nghe có thể nhìn thấy thái tử, nghĩ đến Thuần Dương Chi Khí trên người thái tử, trong lòng liền táo động lo lắng, một vui mừng liền quên hình, hì hì mà nói: “Cám ơn Tứ hoàng tử, Tứ hoàng tử vạn tuế.”
“Lớn mật, Tứ hoàng tử được vạn tuế, lại đem trẫm trang trí?” Âm thanh hoàng đế như chuông lớn đột nhiên vang lên, khiến khiến Viên Chiêu Quân nội tâm táo động, Thuần Dương Chi Khí cũng bay vào trong lỗ mũi Viên Chiêu Quân .


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.