Đại Giá Thế Tử Phi

Chương 6: 6: Tuyệt Thế Giai Nhân



Các bạn đang đọc truyện Chương 6: 6: Tuyệt Thế Giai Nhân miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Tô Thê Thê cẩn thận diễn vai vô hình, tự mình đi theo Lục Minh Tịch.

Tô Thê Thê nhìn mọi người xung quanh, Lục tiểu thư cùng Ngũ tiểu thư, còn có biểu tỷ, đều không ở đó chứng minh, bọn nha hoàn bên cạnh Tô Thê Thê cũng không hề biết, vẻ mặt bọn họ cũng không nhìn ra điều gì, bộ dạng vẫn là đại gia khuê tú.

.

Truyện Đoản Văn
Vương thị hỏi một vòng cũng không hỏi được gì, liền trách phạt một nha hoàn tự tiện rời khỏi chỗ, “liên nghị” lần kết thúc, chuyện tam công tử kia, không biết Vương thị xử lý thế nào, Tô Thê Thê cũng không lo chuyện không phải của mình nữa, giải tán liền quay về Thanh Lan Uyển của mình.

Trong lòng Tô Thê Thê lại cẩn thận thêm vài phần, người dẫn tam công tử An quốc công vào đó không có chút gì khả nghi, có thể làm như vậy không bị phát hiện, bất luận là An Bình hầu phủ có tâm cơ hay xã giao với, thì không thể khinh thường được, nàng không biết khi nào thì mới gả đến thế tử Trấn Nam vương, trước lúc này phải bảo vệ tốt chính mình.

Dựa vào mỗi nàng thì không được, nhất định phải có người giúp, hiện tại người có thể tin tưởng giúp nàng chỉ có nha hoàn, trong ký ức của nàng, người tín nhiệm nhất chính là Tử Nhị.

Thất tiểu thư không vinh danh lại được thăng lên đích tiểu thư nha hoàn bên cạnh đều nghĩ cách để đi, chỉ có Tử Nhị ở bên cạnh lâu nhất, từ khi 7, 8 tuổi đã luôn theo đến 15, 16 tuổi.

Muốn để Tử Nhị quay lại cũng không đơn giản, thái độ Trương ma ma đó cũng rất tồi, cũng là đại diện ý của đích mẫu, đem mọi chuyện của nàng đổ lên người Tử Nhị.

So với Trương ma ma thì đích mẫu có chính là quyền uy của An Bình Hầu, chính là cha ruột.

Thất tiểu thư trước kia luôn vâng vâng dạ dạ, thấy An Bình Hầu liền sợ, không dám đòi gì, Tô Thê Thê quyết định ở nơi không có người quyết định hướng vị phụ thân này bán chút đáng thương, thử xem có thể mò được gì tốt không…!
“Tiểu thư, Vân Hương đến chào từ biệt tiểu thư…” Tô Thê Thê đang suy nghĩ làm sao đi gặp An Bình Hầu, thì đột nhiên Lăng Hương vào bẩm báo.

“Từ biệt? đi đâu?” Tô Thê Thê tỉnh hồn nói.

“Nàng tìm nơi cao chèo kéo, phải đến nơi nhị lão gia hầu hạ…” Lăng Hương mặt không cảm giác nói một câu, trong giọng nói còn có nhàn nhạt khinh thường.

“Nhị lão gia?” Tô Thê Thê cười ha ha, vậy nhị lão gia chính là đệ đệ An Bình Hầu, đúng kiểu hoàn khố đệ tử, so với An Bình Hầu còn phong lưu hơn, làm người không chú trọng lễ phép, loại này muốn nha hoàn là vãn bối của mình thì cũng còn làm được.

“Tiểu thư thứ tội, cho nô tỳ dập đầu với tiểu thư, sau này không hầu hạ tiểu thư được…” Vân Hương đeo túi quần áo dập đầu với Tô Thê Thê.

“Được, ngươi đi đi…” Tô Thê Thê dừng một chút nói, Vân Hương ở đây cũng không vui nàng biết, nhưng không ngờ nàng ta lại bỏ mình đến nhà nhị lão gia ở.

Nha hoàn gả đi hầu hạ, thì cũng như thị thiếp ở đây để thông phòng, số mạng theo chủ nhân, Trấn Nam vương thế tử này mà cũng bị nha hoàn chê…!
Tô Thê Thê im lặng đồng cảm một chút với trái hồng.

Cũng may Tô Thê Thê không phải người cổ đại, nếu không sẽ bị chọc tức chết.

Người cũng có quyền chọn lựa cho mình, còn tốt xấu thì lòng mình tự biết, Tô Thê Thê lại thương hương tiếc ngọc, cũng không làm khó nàng, để cho nàng đi.

“Lăng Hương, ngươi cũng muốn đi?” sau khi Vân Hương rời đi, Tô Thê Thê hỏi Lăng Hương.

“Hồi tiểu thư, nô tỳ nguyện ý hầu hạ tiểu thư, sẽ không đi.” Lăng Hương thi lễ nói với Tô Thê Thê.

“Nếu ngươi trung thành, ta tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi, ngươi cũng thấy rồi, hôm nay ta cùng tiểu thư Lục gia giao hảo.

Vì sao nàng muốn giao hảo cùng ta, thông minh như ngươi hẳn biết.

Trấn Nam vương phủ, thân phận địa vị ở đó so với lạc đà gầy còn tệ hơn mã đại.

Ta hiện tại cũng không có gì tốt, cây trâm này thưởng cho người, nếu ngươi trung thành, sau này ta tốt thì ngươi cũng sẽ tốt theo.” Tô Thê Thê cầm một cái trâm khảm ngọc đưa cho Lăng Hương nói.

“Tiểu thư, đây là?” Lăng Hương không hỏi tiếp.

“Nhận đi, coi như là thành ý của ta, ngươi cũng không phải nhận không, ngươi giúp ta làm vài chuyện, chuyện này không được cho Trương ma ma biết…” Tô Thê Thê nhìn Lăng Hương, quyết định đánh cuộc một lần, bên cạnh nàng quả thực không có ai, chỉ hy vọng Lăng Hương vì nàng biểu hiện một chút.

“Tiểu thư có chuyện gì, Lăng Hương nhất định sẽ dùng hết khả năng.” Lăng Hương ngưng mắt nói.

Tô Thê Thê nói với Lăng Hương vài câu, đem vài lượng bạc còn lại của mình cho Lăng Hương coi như phí tiêu dò xét.

Nơi này của Tô Thê Thê sắp đặt nha hoàn, hẳn là hai thiếp thân đại nha hoàn, bốn nhị đẳng nha hoàn, còn bốn nha hoàn thô kệch, hai bà mụ, những nha hoàn này cùng bà mụ đều là của Trương ma ma, còn lại đều không phải.

Hiện tại Vân Hương đi bên cạnh Tô Thê Thê trống một người, Tô Thê Thê cũng không muốn để đích mẫu an bài người khác.

Tô Thê Thê để Lăng Hương đi tìm hiểu tin tức một người đó chính là hành tung của An Bình Hầu, đi chỗ nào thì có thể vô tình gặp được An Bình Hầu.

Tô Thê Thê dùng trí khôn không nhiều của mình giúp mình một phen, cảm giác tóc cũng rụng hết mấy cọng, đầu cũng đau hơn, sau khi xỏa tóc liền nhớ còn đại sự chưa làm.

Nàng còn chưa nhìn hình dáng của nàng mà!
Tô Thê Thê kêu Lăng Hương mang chậu nước đến, nhân lúc trời chưa tối, trong phòng còn sáng, tìm một góc nhìn xuống cho kỹ.

Chỉ là nhìn một cái Tô Thê Thê liền ngây dại, nàng bị bệnh si mê kích thích đến mức trước giờ chưa có.

Nữ nhân trước mắt tóc dài đen nhánh, phủ xuống, làn da trắng nõn không tạp chất, so với những tỷ muội Tô Thê Thê đã gặp thì còn trắng hơn, ngũ quan tinh xảo như được vẽ ra, lông mày tự nhiên như Lâm Đại Ngọc, cong cong tỉ mỉ, tựa như có như không, đôi mắt đào hoa thủy nhuận, lông mi dài, đuôi mắt nhỏ cong lên, từ da mắt đến dưới mí mắt có một độ cong rõ ràng, ánh mắt mông lung, doanh mãn thủy ý, tự như mang một sự mê ly đặc hiệu.

Bên dưới cái mũi tinh xảo dày phấn là cánh môi mỏng, đường cong xinh đẹp trên môi hoàn mỹ, cánh môi nhu thuận hơi vểnh lên khôn khéo, lúc mở khẽ ra thì vô cùng hấp dẫn khả ái.

Cả khuôn mặt mặc dù còn có chút ngây thơ, nhưng cũng khiến cho Tô Thê Thê cảm giác nhu mì xinh đẹp, mỹ lệ không thể tả.

Không phải là Tô Thê Thê chưa thấy qua cuộc sống, người này chính là thiên tiên a!
Kiếp trước nàng từng gặp qua những người trang điểm, idol dùng khuôn mặt xinh đẹp để ăn cơm, cũng không có ai có gương mặt xinh đẹp như vậy.

“Tiểu thư, nước sắp lạnh…!tiểu thư có thoải mái không? tiểu thư?” Tô Thê Thê say mê ngắm mặt mình mà quên mất, Lăng Hương lo lắng kêu Tô Thê Thê, Tô Thê Thê vẫn không có phản ứng, nàng không thể không đụng đến Tô Thê Thê một cái.

“À…” Tô Thê Thê đang si mê mỹ sắc liền tỉnh hồn, thuận tiện rửa mặt liền thanh tỉnh lại.

Tô Thê Thê cảm giác mình có thể dựa vào mặt mà ăn cơm, đồng thời vui mừng, khuôn mặt này không nên nhìn quá nhiều nếu không thì ngày nào nàng cũng ngắm khuôn mặt này đến ngây dại mất.

Cuộc sống sau này có khổ đi nữa nghĩ lại có khuôn mặt này theo mình, thì cười đến tỉnh…!
Tô Thê Thê cả cảm giác mình trở thành người thắng, buổi tối sờ mặt mình vui vẻ mà ngủ.

Ngày thứ hai, Lăng Hương đứng ngoài sân báo cáo với Trương ma ma rồi mang theo Tô Thê Thê đi ra.

“Tiểu thư, Hầu gia thường ngày sẽ đi con đường này đến thư phòng, nô tỳ hỏi thăm nha hoàn Tiểu Ngọc quét dọn biết được, không sai…” Lăng Hương nói với Tô Thê Thê.

“Đúng vậy, Lăng Hương, ngươi làm rất tốt…” Tô Thê Thê khích lệ nói, Lăng Hương nghe Tô Thê Thê khen có chút đỏ mặt, nói cho cùng thì vẫn là nữ hài 16, 17 tuổi mà thôi.

Tô Thê Thê cùng Lăng Hương sang bên kia chờ, chốc lát thì thấy An Bình Hầu..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.