Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy (Đổi Nữ Thành Phượng)

Chương 22: Lại Qua Một Cửa



Tuân Quán cùng Thanh Hà chơi ném thẻ vào bình rượu, hai người chơi ngang sức, trong mỗi bình có chín cái thẻ trúc.

Tuân Quán phát hiện, kỳ thật Thanh Hà đều không phải là cái gì cũng tệ —— chỉ cần liên quan đến ăn nhậu cùng chơi bời, nàng đều rất am hiểu.

Cái vị công chúa này là được nuông chiều lớn lên, không chịu quá quá nhiều ước thúc.

“Cảm giác tay và độ chính xác của ngươi, nếu không học bắn tên quá đáng tiếc.” Tuân Quán nói: “Ngày mai ta sẽ mang cho ngươi một bộ cung nhỏ dễ kéo, dạy ngươi bắn tên.”
Thanh Hà lại lắc đầu, “Ngươi cũng không cần mang bất cứ vũ khí gì tiến cung, ta không thể trắng trợn học loại võ nghệ có thể sát thương từ cự ly xa……!Sẽ khiến cho người khác hiểu lầm.

Ta đi trại nuôi ngựa Kim Câu ngươi lại dạy ta bắn tên, cung tiễn cũng chỉ có thể đặt ở trại nuôi ngựa, không thể mang vào cung.”
Đoản chủy dễ giấu, có thể lấy cớ thưởng thức, cung tiễn không được, quá rêu rao.

Cái vị người khác này chính là hoàng đế, Tuân Quán minh bạch ý tứ của Thanh Hà, tiểu công chúa nơi chốn chịu người cản tay, không được có hành vi khác người, cha mẹ bị nhốt ở Kim Dung Thành sinh tử chưa rõ, thật sự rất đáng thương.

“Hảo.” Tuân Quán đáp ứng.

Thanh Hà nói: “Ngươi không cần mỗi ngày tới, ba ngày một lần là được, đối ngoại cũng đừng nói ta học tốt dở thế nào, liền nói là ta nhất thời cảm thấy mới mẻ, cảm thấy chơi vui mà thôi.

Ngươi và ta giao hảo không cần quá tốt, miễn cho có người nghi ngờ, liên lụy Tuân gia.”
Tuân Quán cười nói: “Tuân gia chúng ta không sợ hoàng đế.

Huống chi ta dạy cho ngươi lại không phải vì ngươi, ta chỉ là vì Phong Tùng kiếm, vì tư lợi bản thân mà thôi, cùng Tuân gia không có quan hệ.”
Tuân Quán thẳng thắn như thế, Thanh Hà càng thêm thích nàng, rất có cảm giác chỉ hận gặp nhau quá muộn.

Tuân Quán cáo biệt, “Hai ngày sau, ngươi đi trại nuôi ngựa Kim Câu tìm ta, ta mang ngươi đi săn thú, bắn bia ngắm và bắn vật còn sống có sự thú vị khác, đến lúc đó ta dạy cho ngươi.”.

truyện ngôn tình
Ngày kế, Thanh Hà chỉ cảm thấy cả người không có chỗ nào không đau, nàng không hé răng, nhịn xuống đau đớn luyện bộ võ dùng đoản chuỷ mà Tuân Quán dạy nàng, Kỷ Khâu hầu phu nhân Tào Thục lại phái người đưa thiệp mời tới, mời nàng đi thưởng mai.

Thanh Hà biết Tào Thục muốn khuyên nàng sớm ngày đi Giang Nam Kiến Nghiệp tránh tai họa.

Bởi vì Vương Duyệt đã nói cho mẫu thân việc Thanh Hà tính toán kéo dài, bại lộ mấy câu hứa cho có lệ của Thanh Hà.

Thanh Hà cự tuyệt.

Nàng không nghĩ đi tới Vương gia, cùng Tào Thục tranh luận không hề có ý nghĩa gì, nàng có nàng ý nghĩ của mình, cự tuyệt an bài của mẫu thân các nàng.

Thanh Hà không chỉ l cự tuyệt Tào Thục, còn cùng Phan mỹ nhân xa cách —— bởi vì Vương Duyệt nói cho nàng hắn ở tứ di lí nhìn thấy Phan mỹ nhân đến cửa hàng hương liệu của Lưu Diệu.

Mẫu thân, Tào Thục, Phan mỹ nhân là một phe, đều muốn đưa nàng đi.

Phan mỹ nhân cầm thiệp mời của Tào Thục, “Công chúa muốn trả lời Kỷ Khâu hầu phu nhân như thế nào?”
Thanh Hà đang thử mặc lễ phục ngày sinh nhật sắp tới, y phục màu đen, trên tay áo rộng thêu một đôi phượng hoàng.

Thanh Hà ở trước gương đồng tạo dáng, bày ra các loại tư thái, một lòng đều đặt trên lễ phục, giống như đối với việc Phan mỹ nhân hỏi có chút không kiên nhẫn, “Trời lạnh như vậy, ta không muốn đi, Hoa Lâm viên có rất nhiều hoa mai, ra ngoài cung xem làm chi? Phan mỹ nhân tìm cái lý do gì đó thay ta qua loa lấy lệ —— phượng hoàng này thêu không đúng, không có khí chất chim thần, châm công cục các ngươi là chiếu theo chim trĩ trong Hoa Lệ viên thêu sao? Ta không thích, cầm đi làm lại một bộ khác đi.”
Phan mỹ nhân hiểu được Thanh Hà đã biết an bài của các nàng, cố ý tránh không gặp, trong lòng thở dài, công chúa cùng thái hậu quật cường giống nhau.

Lại nhìn kỹ lễ phục, phát hiện đều không phải là Thanh Hà cố ý bắt bẻ, phượng hoàng trên bộ lễ phục này đích xác thêu có lệ, không hề có phong thái chim thần.

Nếu Dương Hiến Dung vẫn là hoàng hậu, châm công cục quả quyết không dám coi khinh Thanh Hà như vậy.

Trong cung chính là như thế, phủng cao dẫm thấp.

Trước kia Dương Hiến Dung là con rối hoàng hậu không giả, nhưng chỉ cần nàng là hoàng hậu, chính là nữ chủ nhân trong cung, đừng nói châm công cục, ngay cả Hà Đông công chúa kiêu ngạo ương ngạnh cũng chỉ dám ở trong bụng chửi thầm, bên ngoài không dám khi dễ Thanh Hà.

Tú nương châm công cục mặt lộ vẻ khó xử, “Chỉ có 23 ngày, cho dù thức đêm chế tạo gấp gáp, chỉ sợ cũng không còn kịp rồi.

Công chúa có thể hay không chỉ ra rốt cuộc nơi nào không đúng? Chúng ta có thể cắt chỉ thêu lại.”
Thanh Hà ở trước gương dạo qua một vòng, vung tay áo lên, “Rõ ràng nơi nào cũng đều không đúng, chẳng lẽ sửa chữa mấy chỗ nhỏ là có thể được? Ta hàng năm ăn sinh nhật, châm công cục đều là trước nửa năm liền bắt đầu làm lễ phục cho ta, chưa từng thay đổi, năm nay hoàng thượng hạ khẩu dụ, làm yến hội sinh nhật cho ta, các ngươi mới hấp tấp đẩy nhanh tốc độ, thêu ra chim trĩ hai màu chẳng ra cái gì cả, qua loa cho xong, mặc loại đồ vật này đi ra ngoài, chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ?”
Thanh Hà mở rộng hai tay, ý bảo thị nữ giúp cởi áo.

Tú nương nói: “Công chúa, trong 23 ngày châm công cục thật sự không làm được, huống chi tới cuối năm, các loại tiết khánh, lễ phục, đồ lễ, thường phục của hoàng thượng hoàng hậu, thái tử thái tử phi, còn có Đông Cung tiểu quận vương quận chúa, đều phải làm mới, châm công cục mỗi đêm đều đèn đuốc sáng trưng, chưa từng chậm trễ một giây, mong rằng công chúa thông cảm một chút.”

Ngụ ý là, châm công cục còn đang vội hầu hạ một nhà tân chủ nhân, không có thời gian hầu hạ ngươi – chỉ là phượng hoàng rơi xuống đất.

Phan mỹ nhân nhìn không được, đem lễ phục ném lên người tú nương, “Ngươi chớ có tìm lấy cớ, cầm đi may bộ khác, công chúa tổ chức sinh nhật, loại đồ vật không lên được mặt bàn này cũng dám lấy ra làm mất mặt xấu hổ.”
Phan mỹ nhân gần đây đều dụng tâm phụ tá tân hậu quen thuộc sự vụ cung đình, địa vị được củng cố, có tân hậu coi trọng, tú nương không dám đắc tội, vội vàng ôm quần áo lui ra.

Thanh Hà thử bộ đồ mới, nói với Phan mỹ nhân: “Gọi cả trân bảo cục đem trang sức ngọc bội hôm sinh nhật ta định mang lấy lại đây để ta nhìn một cái, đừng làm ra trân châu giống mắt cá, sớm một chút phát hiện còn kịp.”
Phan mỹ nhân đồng ý.

Trân bảo cục đưa trang sức ngọc bội tới, Thanh Hà lấy lý do “ngọc bội tỉ lệ không tốt”, “phượng trâm chạm trổ thô ráp” các loại, từ hộp trang sức lấy hơn phân nửa ném ra, lại yêu cầu làm lại.

Châm công cục cùng trân bảo cục đều là mặt phục tâm không phục, sau lưng nói Thanh Hà công chúa làm trời làm đất, ngày nào đó chọc giận đế hậu, sợ là sẽ giống tỷ tỷ Hà Đông công chúa của nàng bị đuổi ra khỏi cung, gả thấp đến hàn môn.

Từ ngày tân đế đăng cơ, Thanh Hà tựa như một con tiểu bạch thỏ dịu ngoan nghe lời, mấy ngày nay đột nhiên thay đổi tính tình, lại còn mời Tuân gia Quán Nương dạy võ nghệ, lại còn bắt bẻ ăn mặc, giáo huấn cung nhân, trong cung tiếng oán than dậy đất, này đó đều bị nhãn tuyến bên người Thanh Hà nói cho Kiến Thủy đế.

Kiến Thủy đế gần đây bị Tôn thừa tướng làm ra thao tác “thiếu gấm chắp vải thô” tệ hại làm cho sứt đầu mẻ trán, nghe tai mắt nói Thanh Hà không nghe lời, làm ra các loại động tác nhỏ, khối đen trên mí mắt giật nảy kinh hoàng, “Trẫm xem nàng ngày thường còn tính an phận, như thế nào càng ngày càng giống tỷ tỷ nàng? Tuyên Thanh Hà công chúa tới đây.”
Trường Nhạc cung.

Kiến Thủy đế hỏi: “Công chúa mấy ngày nay như thế nào đột nhiên thích học võ? Nghe nói Tuân gia Quán Nương đều bị ngươi mời đến trong cung làm lão sư?”
Kiến Thủy đế nghi kỵ nàng mượn sức sĩ tộc, Thanh Hà đã sớm dự liệu, nàng một bộ dáng dương dương tự đắc, giống như cùng Kiến Thủy đế rất quen, làm nũng nói: “Hoàng Thượng đem Kê tiến sĩ của ta cướp đi làm Kê thị trung, không ai dạy ta, như thế cũng tốt, ta đi theo Kê thị trung học văn lâu như vậy, đã sớm phát chán, muốn thay đổi chút mới mẻ.

Nghe nói Tuân gia Quán Nương võ nghệ cao cường, lại còn là học trò của Lưu Côn – người dạy cho cả thái tử, ta ngưỡng mộ đã lâu, liền mời nàng tới dạy ta.”
Kiến Thủy đế đánh giá Thanh Hà: “Nhị nhi tức (con dâu thứ hai) mời nàng đi Vương phủ thưởng hoa mai, nàng cũng chỉ là ngồi một lát liền đi.

Công chúa làm thế nào mời được Tuân gia Quán Nương?”
Thanh Hà cười nói: “Gãi đúng chỗ ngứa thôi, Quán Nương yêu võ, hoa mai gì đó đương nhiên không có hứng thú, có cái gọi là bảo kiếm tặng anh hùng.

Ta đến nhà Kê thị trung, đem Phong Tùng kiếm của hắn cầu tới tay, lấy Phong Tùng kiếm làm lễ vật, Quán Nương mới đáp ứng dạy ta ba tháng.”
Đây là nội tình mà tai mắt cũng chưa dò hỏi ra được, Thanh Hà thế mà lại không có bất cứ dấu diếm gì, toàn bộ đều nói ra, Phong Tùng kiếm là danh kiếm tuyệt thế do Kê Khang đúc ra đấy, Kiến Thủy đế có chút khó có thể tin: “Kê thị trung bỏ được mà cho ngươi?”
“Kê thị trung không làm lão sư của ta nữa, phải giúp ta tìm một lão sư khác chứ”.

Thanh Hà chơi xấu nói một cách vô lý, “Cái gì gọi là đến nơi đến chốn, ta nửa đường thất học, Kê thị trung phải phụ trách chứ, dù sao Kê thị trung cũng phải đưa Phong Tùng kiếm cho ta.”
Thanh Hà thẳng thắn như thế, Kiến Thủy đế liền yên tâm, bất quá, hắn vẫn có lòng nghi ngờ: “Một phen tuyệt thế danh kiếm chỉ để đổi lấy ba tháng làm lão sư?” Quả thực phí phạm của trời.

Bởi vì còn không đến một tháng nữa ngươi sẽ phải chết nha, ngươi quản ta học bao lâu làm gì nữa.

Thanh Hà hắc hắc cười nói: “Kỳ thật ba tháng ta đều ngại quá dài, chính là thay đổi khẩu vị chơi một chút mà thôi.

Quán Nương ngày hôm qua còn mang ta đến khu vực săn bắn nhà nàng đạp tuyết săn thú, rất có ý tứ, chính là quá mệt mỏi, hai ngày này ta eo đau lưng đau, liền không muốn triệu nàng tiến cung nữa, về sau nhiều lắm ba ngày học một lần, gom đủ ba tháng, liền coi như học xong, không muốn lại phải chịu tội.”
Thanh Hà cười ngây thơ hồn nhiên, một bộ dáng vô tâm vô phế.

Kiến Thủy đế nói: “Nếu cảm thấy quá mệt mỏi, không học cũng được, phỏng chừng Tuân Quán cũng thấy vui vẻ”.

Thanh Hà lắc đầu, “Không được, bỏ dở nửa chừng, sĩ tộc lại có dịp chê cười hoàng tộc chúng ta ham ăn biếng làm, ba ngày học một lần mà thôi, hà tất cho người mượn cớ nhạo báng, ta nhịn một chút liền qua thôi.”
Thanh Hà cáo từ, trên chén trà sứ men xanh có một chút hồng, Kiến Thủy đế cầm lên nhìn kỹ, có mùi hương nhàn nhạt, đây là son môi, lại hồi tưởng vừa rồi Thanh Hà dùng giọng nói và dáng điệu nụ cười như thế nào, lông mày tiểu cô nương so với trước kia đậm hơn một ít, mặt cũng trắng hơn một ít, hai má hồng nhuận mất tự nhiên……!Hoá ra bắt đầu học bộ dáng tô son điểm phấn của người lớn!
Sắp mười hai tuổi, hình như cũng không nhỏ nữa.

Cũng đúng, cô nương lớn lên, nổi lên lòng yêu cái đẹp, đối với quần áo trang sức bắt bẻ cũng không tính lf khác người.

Kiến Thủy đế đánh mất lòng nghi ngờ.

Thanh Hà dựa vào việc giả ngu giả ngơ, tô son điểm phấn lại qua một cửa.

Nhưng mà qua một cửa, lại tới một cửa.

Tỷ phu Tôn Hội tìm Thanh Hà, nói thái hậu muốn gặp nàng, muốn nàng giả làm thân binh đi Kim Dung thành.

Thanh Hà đương nhiên cự tuyệt, nói phải vội vàng chuẩn bị sinh nhật mười hai tuổi, không dứt ra được.

Đơn giản là muốn nàng cùng Tào Thục đi Kiến Nghiệp, Thanh Hà đã quyết định trong ngày sinh nhật hôm đó ám sát Kiến Thủy đế, không chịu phục tùng an bài của mẫu thân.

Tôn Hội nghĩ đến bộ dáng thất vọng của nữ thần, rất là đau lòng, mắng to Thanh Hà: “Ngươi là kẻ vô tình vô nghĩa không có tâm can! Mẹ ruột ngươi ngày đêm nhớ thương ngươi, trước ngày sinh nhật hết sức muốn trông thấy ngươi, ngươi lại vì yến hội sinh nhật tân quân tổ chức mà tránh không gặp! Mẹ ngươi sinh ngươi, còn không bằng sinh một con chó!”
Thanh Hà nói: “Gặp mặt lại như thế nào? Mẹ con ôm nhau khóc một hồi, cuối cùng còn không phải phải về cung tiếp tục làm công chúa.

Nếu ở trong tay người ta kiếm ăn, vì cái gì không thể giúp bản thân mình thoải mái một chút? Ta chỉ cần nghe lời, hoàng đế hoàng hậu liền sẽ rất tốt với ta, kết cục không nghe lời, chẳng lẽ tỷ tỷ của ta – Hà Đông công chúa còn chưa đủ thảm sao? Đường đường là công chúa, gả thấp hàn môn, ta lại không muốn phải chịu loại nhục nhã này”.

Tôn Hội cả giận nói: “Ta cũng là thân bất do kỷ, lại không phải ta muốn cưới người đàn bà đanh đá đó!” Đều là do tổ phụ muốn thay đổi môn đình.

Thanh Hà cười lạnh nói: “Tỷ phu cũng minh bạch đạo lý thân bất do kỷ à, một khi đã như vậy, tỷ phu dựa vào cái gì chỉ trích ta vô tình vô nghĩa không có tâm can? Chúng ta đánh cuộc đi, tỷ phu dám cùng Hà Đông công chúa hòa li, ta liền lập tức đi gặp thái hậu.”
Tôn Hội á khẩu không trả lời được.

Tôn Hội thất vọng mà về, nhìn bộ dáng Dương Hiến Dung rơi nước mắt, tâm can đều cảm thấy đau đớn.
_Me0xauxi_
Tác giả có lời muốn nói: Nhẫn nhục vì việc lớn, cháy nhà ra mặt chuột, Thanh Hà cố lên.
Ngoài ra hôm trước nói về tiếng lừa kêu, lên mạng tìm nghe thử quả thật cảm thấy thư thái tinh thần..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.