Đại Tụng Sư

Chương 26: Chương 26: Không Thể Quá Mệt



Các bạn đang đọc truyện Chương 26: Chương 26: Không Thể Quá Mệt miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Q1 – CHƯƠNG 26: KHÔNG THỂ QUÁ MỆT

Editor: Luna Huang
Cuối giờ dần, trời còn chưa sáng hết, mọi người lục tục rời giường, Ngân Thủ đứng ở cửa duỗi thắt lưng, Nháo nhi đánh một ngáp dễ nghe, bỗng nhiên bịch một tiếng, một cái gì đó đập đến.

“Người nào?” Ngân Thủ bị hoảng sợ nhảy lên, tất cả mọi người từ trong phòng đi ra, nhìn chằm chằm chỗ tối bên tường, “Là người hay là chó?”

Huyên huyên náo náo, thứ đó nhảy từ bóng tối ra, phủi bụi trên người một cái, “Là ta, chân đứng không vững!” Dứt lời, kéo hai cục gạch ra.

Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía bọn họ nhún vai, “Không phải ta không được, là hai cục gạch này không rắn chắc.”

“Cửu ca, ngươi bắt đầu bò tường thật sao?” Ngân Thủ hỏi.

Nháo nhi chạy tới mở sợi dây trên chân cho nàng, “Tường của chúng ta cao, Cửu ca tìm tường thấp chút đi.”

“Bò tường người khác không thích hợp a.” Đỗ Cửu Ngôn tự cởi dây, Trần Lãng bật cười, lắc đầu nói: “Ta đi nấu nước cho ngươi, một hồi tắm một cái.”

Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, “Tạ ơn tiên sinh, một thân mồ hôi thúi thật đúng là cần.”

Bả Tử nhìn thoáng qua cục gạch nát, mặt không thay đổi trở về phòng.

“Ta tự tới.” Ngân Thủ nấu nước nóng cho nàng, “Ta nâng được đồ nặng!”

Ngân tay cầm thùng ra ngoài, Hoa Tử cửa lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn gầy teo, hô: “Cửu tỷ, ngươi là nữ hài tử, chiếu cố ngươi là phải.”

“Ta?” Đỗ Cửu Ngôn chỉ chỉ bản thân, nàng đều quên chuyện mình là nữ nhân rồi.

Ngân Thủ gõ đầu của Hoa Tử: “Ồn ào cái gì, để người nghe được nàng sẽ không thể lăn lộn.”

“Không nói, không nói.” Hoa Tử che miệng.

Tắm xong đi ra ăn điểm tâm, tất cả mọi người đều có mặt chỉ thếu mỗi Bả Tử, Trần Lãng giải thích với nàng: “Sáng sớm ra cửa, bảo hôm nay đi báo danh bắt đầu làm việc.” Dứt lời ngừng lại, ngưng mi nói: “Bả Tử, thay đổi rồi!”

“Trước đây thế nào?” Đỗ Cửu Ngôn gặm bánh bao, Nháo nhi nghiên đầu suy nghĩ một chút, “Trước đây không nói lời nào, nằm không đứng. Hắn còn nói sống không có ý nghĩa.”

Nói như vậy thật đúng là thay đổi rồi. Đây là có mục tiêu sống rồi? Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đây là chuyện tốt, chúng ta nên cổ vũ hắn, kiếm tiền nhiều làm việc nhiều, chịu cực chịu khó.”

“Cửu tỷ, ta cũng chịu cực chịu khó, Hoa Tử đứng lên vỗ vỗ bụng, “Ta xuất môn làm việc.”

Nháo nhi sờ sờ đầu của hắn, chỉnh y phục, “Cơ linh chút, không nên gây chuyện.”

“Biết rồi.” Hoa Tử cười, hai cái răng khểnh vưu kì khả ái.

Đỗ Cửu Ngôn cũng thả chén xuống, “Ta cũng đi, ngày hôm nay phải báo danh, buổi tối không biết lúc nào trở về, các ngươi ăn cơm không cần chờ ta.” Lúc nói chuyện, dắt củ cải nhỏ xuất môn.

Vọng Thư Uyển.com
“Về trễ thì ăn trễ chút.” Trần Lãng nói: “Người học cho giỏi, hỏi nhiều nghe nhiều.”

Đỗ Cửu Ngôn phất phất tay, ra cửa với củ cải nhỏ.

. . .

Cửa của Tam Xích đường đóng lại, Đỗ Cửu Ngôn cầm theo một túi màn thầu, vỗ hơn mười cái cũng không ai mở, củ cải nhỏ hồ nghi đẩy khe cửa ra nhìn, “Nương, bọn họ sẽ không trốn chứ?”

“Sẽ không, bọn họ không có tiền.” Đỗ Cửu Ngôn lui về phía sau, “Ở cửa chờ ta.”

Nàng nói, nhảy lấy đà, lên tường, bàn tay đỡ người vào viện tử, mở cửa để củ cải nhỏ vào.

Vừa qua người, Đậu Vinh Hưng mặc trung đứng ở cửa, trợn mắt hốc mồm nhìn nàng!

“Sớm a!” Đỗ Cửu Ngôn lên tiếng chào, trực tiếp vào chính sảnh, “Mỗi ngày các ngươi làm cái gì?”

Đậu Vinh Hưng vuốt bụng của mình, gãi đầu ngáp, “Không có việc gì làm a, Cửu Ngôn ta ngủ một lát nữa.”

Lúc nói chuyện, lại trở về phòng ngủ.

“Thảo nào nghèo.” Củ cải nhỏ ghé vào bàn thanh âm đè nặng lặng lẽ nói, “Là bởi vì lười!”

Đỗ Cửu Ngôn thu thập chính sảnh một phen, ngày hôm qua lao lực lưu lại, nàng sẽ chăm chú đợi ở chỗ này, thẳng đến lấy được tụng sư tư cách chứng!

“Rời giường, ăn cơm thôi!” Củ cải nhỏ bò lên trên bàn, dùng khay trà gõ bát trà, “Nếu không ăn sẽ hết!”

Dứt lời, đinh đinh đang đang, két két, tiếng cửa mở tiếng mang hài tiếng rửa mặt. . . Thời gian trong nháy mắt, năm người quần áo nón nảy chỉnh tề, cùng xuất hiện ở cửa.

“Cửu Ngôn, thế nào tới sớm như vậy, tối hôm qua ngủ ngon không?” Chu Tiếu phe phẩy cây quạt, mặc dù tốc độ rời giường nhanh, nhưng lại ngăn nắp nghiêm túc, sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, “Sau này không cần tới sớm như thế, học sớm hiệu suất tốt nhất, không bằng ngươi ở nhà đọc thêm chút sách.”

“Ta đến đưa đồ ăn sáng.” Đỗ Cửu Ngôn chỉ chỉ bàn, “Không muốn ta đến sớm một chút sao?”

Trên bàn màn thầu rõ ràng còn bốc hơi nóng, năm người bọn họ đã lâu không có ăn điểm tâm. Chu Tiếu tòng thiện như lưu ngồi xuống, “Ngươi lúc nào tới, chúng ta cũng hoan nghênh.”

Dứt lời, một chút cũng không khách khí lấy màn thầu.

Mấy người nghiêm trang chia màn thầu, liền ăn rất thô bạo rất ngon miệng.

“Có hồ sơ tụng án lúc trước, hoặc là sao chép lại phán độc(công văn vụ án) trong nha môn hay không?” Không có việc gì làm, nàng có thể xem án cũ năm xưa.

Tiền Đạo An không để ý tới nàng.

Chu Tiếu gật đầu, “Có!” Lúc nói chuyện, chỉ chỉ một cái rương gỗ cũ nát ở góc tường, “Đều ở bên trong, là Cát Xương tận lực chép về đó.”

“Không nên làm lộn xộn, thu thập rất khổ cực.” Tống Cát Xương bất mãn nói.

Vọng Thư Uyển.com
Đỗ Cửu Ngôn mở rương ra, một lớp bụi bay đầy mặt và đầu cổ, nàng chỉ chỉ cái rương khinh miệt nhìn chằm chằm Tống Cát Xương, “Bảo ta không nên làm lộn xộn, lời nói này rất không có trách nhiệm a.”

Hồ sơ rời rạc tạp nhạp chất đống ở bên trong, nếu không có nói rõ đây là án cũ, Đỗ Cửu Ngôn sẽ cho rằng đây là giấy vụn.

“Khụ khụ. . .” Tống Cát Xương cũng không biết bên trong là như vậy, “Cái này gọi là hình tán thần bất tán(hình dạng có thể hỏng nhưng thần thái không hỏng).”

Đỗ Cửu Ngôn lấy hai bản ra, ngồi ở bên cạnh bàn lật lật.

Tiền Đạo An không nói với nàng, nàng sẽ chủ động sẽ chủ động mở miệng, người này cố chấp, bảo thủ còn lòng dạ hẹp hòi.

Củ cải nhỏ ghé vào bàn cười ha hả nhìn Tống Cát Nghệ, kinh qua nhận thức ngày hôm qua, hắn đối với mỗi người đều có hiểu biết, Chu Tiếu khéo đưa đẩy, Tiền Đạo An giả đàng hoàng, Đậu Vinh Hưng đần, Tống Cát Xương miệng cọp gan thỏ, Tống Cát Nghệ đơn thuần nhất.

“Cát Nghệ thúc thúc.” Củ cải nhỏ nháy con mắt, “Người ăn cơm xong, có thể dạy ta học chữ hay không?”

Tống Cát Nghệ cắn màn thầu nhìn hắn.

“Học vấn của ngươi tốt nhất.” Củ cải nhỏ sùng bái nhìn hắn, “Có được hay không vậy!”

Tống Cát Nghệ cho nửa cái màn thầu vào trong miệng, lập tức sảng khoái gật đầu nói: “Ngươi, ngươi, có mắt, nhìn, nhìn.”

“Tốt quá, Cát Nghệ thúc thúc tốt nhất.” Củ cải nhỏ ghé vào bên tai Đỗ Cửu Ngôn, thấp giọng nói: “Cha a, tiền màn thầu này của chúng ta không thể tiêu không công được, đỡ phải để tiên sinh dạy vỡ lòng.”

Lúc nói chuyện, chớp chớp mắt.

“Thông minh!” Đỗ Cửu Ngôn vuốt đầu của nhi tử, “Mau đi đi, biết thêm nhiêu chữ, như vậy lại càng không thiệt thòi!”

Chân ngắn ngủn của c cải nhỏ theo Tống Cát Nghệ vào phòng của hắn.

“Các ngươi trò chuyện, ta còn có việc phải đi trước.” Lúc nói chuyện, Chu Tiếu đứng dậy phe phẩy cây quạt liền đi.

Tiền Đạo An nghiêm túc đứng lên, cứng rắn lôi kéo Đậu Vinh Hưng và Tống Cát Xương, “Chúng ta cũng đi.”

Hắn muốn cô lập nàng!

“Bên ngoài quá nóng, ta ở nhà bồi Cửu Ngôn đọc sách.” Các ngươi đi đi.”

Tiền Đạo An tức giận, Đậu Vinh Hưng chính là đầu gỗ cạy không ra.

“Ngươi có lập trường hay không.” Tống Cát Xương nói kéo Đậu Vinh Hưng, “Đi!”

Đậu Vinh Hưng vừa đi ra ngoài, vừa hô, “Cửu Ngôn, ngươi nhớ giữ nhà nga.” Lại quay đầu nói với Tiền Đạo An: “Nghe nói ngày hôm qua bảng hiệu của Tây Nam bẻ rồi, chúng ta đi xem a.”

—— lời nói ngoài ——
Cảm tạ tiểu mỹ nhân tặng hoa và tặng kim cương, moa moa ta! “Kỳ thực muốn ghi rõ tên để cảm tạ từng người một, cảm thấy như vậy càng có thành ý. Thế nhưng, phát hiện đó là một chuyện rất khó làm, vì vậy ta bỏ qua.)


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.