Điện Vương Ở Rể

Chương 145: Cáo Mượn Oai Hùm



Các bạn đang đọc truyện Chương 145: Cáo Mượn Oai Hùm miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Người bình thường đều không có tư cách biết đến.
Ngay cả gia tộc cấp hai hay thậm chí là gia tộc cấp một ở Khế Lệ đều không biết được những điều này.
Bây giờ, họ được tiếp cận với Vương Lâm Sơn, một người gần gũi với Thẩm gia.
Vương Lâm Sơn cũng hay rêu rao vài bí mật để được người khác ngưỡng mộ.
Đột nhiên Vương Lâm Sơn dường như nhớ ra cái gì đó.
Trên mặt anh mang theo vẻ không vui: “Vương Lộ Nguy, tên quản lý bé nhỏ vừa rồi sao còn chưa về? Tôi nhớ không lầm, tên đó còn nợ tôi tận ba ly.”
Vương Lâm Sơn vênh váo, cao cao tại thượng.
Vương Lâm Sơn tửu lượng cao, Vương Lộ Nguy đã để cho Quách Tuấn Kiệt mời rượu cho Vương Lâm Sơn.
Vương Lâm Sơn đã nói anh uống một ly thì Quách Tuấn Kiệt phải uống sáu ly.
Toàn bộ đều là rượu mạnh 53 độ.
An Liêm vội vàng nói: “Vương tổng, tên kia đích thực là không biết tốt xấu.

Tôi đề nghị, chờ một lúc tên đó trở về, cho nó quỳ xuống trước Vương tổng chịu tội, bắt tên đó uống sáu ly.”
“Nếu không về sau tôi làm sao mời Vương tổng đến dự yến tiệc?”
Vương Lộ Nguy vội vàng nói: “Vâng vâng……!Vương Nhâm, lập tức gọi cậu ta tới đây.”
Nếu để cho Quách Tuấn Kiệt uống sáu ly như lời họ nói, e rằng, anh ta sẽ ngất đi mất.
Nhưng, đối với những người có cấp bậc như Vương Lộ Nguy mà nói, căn bản vốn không để ý đến sống chết của Quách Tuấn Kiệt.

Chỉ cần để cho Vương Lâm Sơn vui vẻ, mới là quan trọng nhất.
Vương Nhâm cũng là cháu trai của Vương Lộ Nguy, anh ta vội vã chạy đến, do dự nói.
Vương Lộ Nguy nói: “Ấp a ấp úng cái gì.

Nói cho tôi biết tên Tuấn Kiệt kia đang làm gì? Có còn muốn làm nữa hay không? Không muốn làm thì kêu tên đó cút đi.”
Vương Nhâm thành thật nói: “Có người tên Diệp Đông trả lời điện thoại.

Anh ta nói muốn Quách Tuấn Kiệt làm việc với anh ta.

Nếu có gì phản đối, anh ta kêu hãy đến phòng riêng của tầng Kim Cương tìm anh ta.”
Vương Lâm Sơn, Vương Lộ Nguy và những người khác đều cau mày lại.
“Diệp Đông là ai? Thật không ngờ ngông cuồng như vậy.”
Vương Lộ Nguy nói.
An Liêm nói: “Vương tổng, tôi nghĩ ngài cần giáo huấn Quách Tuấn Kiệt.

Chỉ có ngài mới có thể sa thải tên đó, làm sao hắn có thể tự động rời đi.”
Vương Lâm Sơn tức giận không thôi.
Trong lòng hắn, hắn là nhân vật lớn.
Hành động này của Quách Tuấn Kiệt là một sự thách thức với chính anh.
“Tôi rất muốn xem tên Diệp Đông rốt cuộc là ai.”
“Tôi còn muốn xem bộ dáng tên Quách Tuấn Kiệt nhỏ bé quỳ trên mặt đất thút thít cầu xin tôi tha thứ.”
Vương Lâm Sơn lạnh lùng nói.
“Vương tổng, phòng riêng cao cấp ở tầng Kim Cương, dường như là phòng cao cấp nhất ở đây,bên kia……”
Vương Nhâm nhắc nhở.
Vương Lâm Sơn vẻ mặt: “Im lặng, người cảm thấy lão tử không biết điều đó sao?”
“Cậu không biết chúng ta cũng đang ở phòng cao cấp ở tầng Kim Cương?”
“Cậu cảm thấy ông đây sẽ sợ bên kia?”
Vương Lộ Nguy tát vào mặt của Vương Nhâm: “Nhiều chuyện.”
“Tại Khế Lệ, ai dám không nể mặt tôi?”
Vương Nhâm vội vàng nói: “Là tôi sai rồi, Vương tổng, xin bớt giận.”
Rất nhanh.
Vương Lâm Sơn, An Liêm, Vương Lộ Nguy mấy người bọn họ đi đến phòng riêng cao cấp kia của tầng Kim Cương.
Vương Lực lúc này lại tạm thời rời đi một chút, ông muốn đích thân dặn dò làm mấy món ăn cho Diệp Đông.
Bọn họ vừa hay nhìn thấy Vương Lực tiến vào trong thang máy, còn gọi điện thoại dặn dò.
“Đó chính là tổng giám đốc nhà hàng Đệ Nhất, Vương Lực.

Xem ra có vị khách quý đến đây, ông ta muốn tự mình đi phòng bếp kêu đồ ăn.”
An Liêm thấp giọng thở dài.
Vương Lâm Sơn cũng thở dài, ít nhất ông cũng có thể để Vương Lực sắp xếp bát đĩa.
Nhưng như thế này thì ông không có tư cách để kêu Vương Lực sắp xếp.
“Đây là phòng riêng.”
An Liêm nhìn căn phòng trước mặt.
An Liêm muốn thể hiện tốt trước Vương Lâm Sơn, tranh thủ cùng tạo mối quan hệ tốt với Vương Lâm Sơn
Lúc này, An Liêm chạy tới phía trước, lập tức đẩy cửa ra.
“Quách Tuấn Kiệt, lập tức ra đây, quỳ xuống xin lỗi Vương tổng.

Mời rượu.”
“Vừa rồi là ai nghe điện thoại?”
An Liêm lên tiếng hỏi.
Lúc này, Thẩm Chấn đang pha trà cho mọi người.
Quách Tuấn Kiệt nghe được cái giọng này, toàn thân lập tức run lên, ánh mắt hiện lên tia lo âu cùng sợ hãi.
“Tuấn Kiệt, anh cứ việc ngồi đó.”
Diệp Đông thản nhiên nói.
Lập tức.
Diệp Đông nói: “Là tôi.”
An Liêm, Vương Lộ Nguy lập tức cũng thấy rõ bộ dạng của Liễu Diệp Đông.
“Thì ra là mày.”
“Tên nhãi, mày thật sự rất ngông cuồng.”
“Lần trước muốn mua biệt thự số một ở Ngũ Giai, kết quả bị Thẩm gia chủ khuyên bảo.

Mày vẫn không rút ra được bài học à?”
“Bây giờ, lại còn đưa bạn gái công nhân của mày đến đây.”
An Liêm, Vương Lộ Nguy  cũng nhìn thấy Lý Mỹ Na.
Liên Thục Giai lông mày hơi nhíu lại: “Đây là tiệc riêng của chúng tôi.

Các người lập tức rời đi.

Nếu không, tôi sẽ gọi bảo vệ.”
Trong lòng Liên Thục Giai, Diệp Đông là chàng trai cô yêu nhất, không ai có thể xúc phạm.
An Liêm, Vương Lộ Nguy liếc nhìn Liên Thục Giai, lập tức bị sốc.
An Liêm biết Vương Lâm Sơn rất dê xồm, rất ưa thích mỹ nữ.
Lúc này tâm tư tên này trở nên nhộn nhạo.

“Tên nhãi, không ngờ mày rất có phúc.

Lại còn làm hai cô bạn gái đẹp như vậy yêu thương.”
“Mày có biết Vương tổng rất không hài lòng với hành động của mày.”
“Cho nên, mày xem mà để hai người cô gái này đi cùng Vương tổng, chuyện này coi như xong.”
An Liêm trên mặt tràn đầy nụ cười nhìn về phía Vương Lâm Sơn.
“Vương tổng, tôi thay ngài làm chủ, ngài sẽ không để tâm chứ?”
An Liêm cho rằng mình nói được tiếng lòng của Vương Lâm Sơn, chắc chắn sẽ không để ý.
Ngược lại còn có thể làm Vương Lâm Sơn vui mừng.
Nhưng mà.
Bốp.
Vương Lâm Sơn tát vào mặt An Liêm.
“Đồ khốn nạn, câm miệng.”
Vương Lâm Sơn hai mắt như muốn bốc lửa.
An Liêm sững sờ trong phút chốc.
“Vương tổng, ngài sao vậy.”
An Liêm như bị sét đánh ngang tai.
Vương Lâm Sơn nhìn Lý Mỹ Na với vẻ mặt xin lỗi.
“Lý tổng, tôi không hề có ý gì như hắn nói, xin đừng nghe tên cẩu này nói lung tung.”
Vương Lâm Sơn cũng là tổng giám đốc của một công ty ngành y dược, cho nên ông ta cũng biết đến Lý Mỹ Na, đã từng gặp Lý Mỹ Na một lần.
Nhà họ Lý, vì thân phận là gia tộc thần y, địa vị của họ có thể so sánh ngang với Thẩm gia.
Vương Lâm Sơn kỳ thực cũng chỉ là cáo mượn oai hùm, mượn sự ảnh hưởng Thẩm gia để phát triển.

Nói trắng ra là anh chỉ là con sâu hút máu Thẩm gia.
Với thân phận như vậy, anh làm sao có thể với tới đại tiểu thư nhà họ Lý.
Lần trước tại đại sảnh ở Hà Sơn, Lý Mỹ Na đã có ấn tượng xấu về Vương Lộ Nguy và An Liêm
Vương Lâm Sơn ở cùng với họ thì cũng không phải là điều tốt..
Lý Mỹ Na nhíu mày..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.