Đoàn Du Lịch Vô Hạn

Chương 20-3: Say đắm Tương Tây (20-3)



Các bạn đang đọc truyện Chương 20-3: Say đắm Tương Tây (20-3) miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

“Hướng… Hướng dẫn viên Bính!”

Úc Hoà An bặm nát môi khiến miệng nồng nặc mùi rỉ sắt, mắt hắn đăm đăm y hệt đá khắc, giọng xa xăm như vọng ra từ trong cơn mơ, thân thể thì run bần bật.

Bóng người trước mắt giống Bính Cửu mà lại không giống. Vì nó càng giống cứu tinh, giống hy vọng, giống anh hùng hơn!

Anh hùng đến cứu vớt hắn ta này!

“Hướng dẫn viên Bính đã trở lại!”

Tiếng la gần như gào rống, âm điệu chẳng khác gì quái vật được tiêm thêm sức mạnh khiến cả lữ đoàn chấn động. Rõ ràng còn đang giãy giụa giữa địa ngục nhưng tinh thần lại phấn chấn như tàu biển tìm được hải đăng.

“Hướng dẫn viên Bính trở về rồi!”

“Trở về rồi kìa!!!”

Thế là cả đám hào hứng sôi nổi hẳn, dường như có sự xuất hiện của tên trùm phản diện như Bính Cửu thì đám xác thối trước mặt cũng không khó xơi đến vậy. Nhưng khi bọn họ đang hăng máu gà, tính nhào vô đánh tiếp thì một tiếng quát vang dội vào tai thông qua mic hướng dẫn.

“Chạy mau, ở đây đánh đấm cái gì hả mấy đứa ngu này?”

Vệ Tuân không hề nương mồm mà chửi thúi đầu cả đoàn: “Mấy người còn muốn giết sạch xác sống này hả? Có coi thời gian chưa?!”

“Nửa tiếng nữa là 1h rồi đó!”

Lời Bính Cửu vả cho đám hành khách rùng mình bừng tỉnh, đúng vậy, nhiệm vụ của bọn họ là dẫn xác qua sạn đạo Hung Cốt, không nên lãng phí thời gian ở chỗ này! Miêu Phương Phỉ hổ thẹn, mặc dù là người có thực lực mạnh nhất nhưng đây là lần đầu tiên cô dẫn đoàn, suýt chút nữa đã làm rối tung mọi chuyện rồi.

Sự trở lại của Bính Cửu khiến hành khách cảm giác như có người chống lưng, bọn họ làm việc theo cặp, một người bảo vệ phía sau, một người cảnh giác vách đá. Thực lực cá nhân các tay du khách già đời này đều không tệ, dần lấy lại trật tự rồi bắt đầu tiến lên.

Sạn đạo dưới chân nói là đường nhưng thật chất chỉ là một hàng gỗ trơn ướt được đóng vào vách đá. Từ kẽ hở các khúc gỗ có thể thấy hẻm núi tối om và không có rào chắn, đứng yên thôi cũng khiến người ta sợ tới mức hoảng hốt nhũn cả chân rồi.

Các du khách lần lượt bám vào vách đá, bảo vệ chặt chẽ cương thi trên lưng mình, nhích từng bước về phía trước như đàn rùa đen, tay cầm nhánh cây hoặc gậy leo núi. Một khi xác thối bổ nhào xuống từ vách đá thì quơ gậy là có thể quét nó bay khỏi sạn đạo!

Thấy các du khách có thể tự giải quyết vấn đề, Vệ Tuân vui vẻ phủi tay làm kẻ rỗi việc. Giờ phút này, cậu đang đứng dựa vào vách núi một cách ngầu lòi. Vạch núi nghiêng gần 45 độ, đối với cơ thể đã dị hoá của cậu chả khác gì giẫm trên đất bằng. Vệ Tuân còn thấy mình có thể chơi parkour* giữa núi nữa cơ!

*Parkour là kiểu thể thao vận động với những cú nhảy vượt chướng ngại vật. Điều đặc biệt là parkour không nhảy theo kiểu bình thường mà là nhảy ở một không gian và điều kiện vô cùng mạo hiểm.

Ban nãy khi lôi Úc Hòa An trở về, Vệ Tuân nhận được hai thông báo cùng lúc từ khách sạn.

[Cảnh cáo: Ở sạn đạo Hung Cốt, hướng dẫn viên du lịch Bính Cửu có hành vi vi phạm hỗ trợ du khách thông qua điểm du lịch, nhân đây cảnh cáo! Do vi phạm lần đầu nên phạt 100 điểm. Nếu tái phạm sẽ xử phạt gấp đôi!]

[Bạn cứu về một du khách kề cận tử vong, *** rất hài lòng, hy vọng bạn cố gắng hơn nữa.]

“Cái khách sạn này bị đa nhân cách à?”

Vệ Tuân không hề có ý thức mình đang làm công ăn lương cho người ta mà móc mỉa ông sếp: “Một bên trừ điểm, một nẻo lại mong mình cố gắng nhiều hơn? Đúng là ông hoàng tư bản.”

Đối mặt với cảnh cáo của khách sạn, Vệ Tuân tỏ vẻ… xin lỗi nha, lần sau tôi dám nữa.

Giết du khách thì dễ thôi nhưng cứu người mới càng thú vị, Vệ Tuân đơn giản là muốn tăng độ khó cho game thôi, đã chơi thì phải chơi cho đã ghiền!

“Sắp, sắp tới rồi!”

Miêu Phương Phỉ đi đằng trước lấm lem bùn đất, cô đã thấy điểm cuối của sạn đạo Hung Cốt, đó chính là hừng đông hy vọng! Nhưng không đợi cô vui mừng thì nụ cười chợt cứng bên môi, sau đó biến thành khủng hoảng.

“Mau, mau mau…”

Giọng như mắc nghẹn trong cổ họng, phải gồng hết sức mới bật ra thành tiếng: “Chạy mau, chạy mau lên!!!”

Miêu Phương Phỉ cõng cương thi, co giò chạy như bay! Hành khách không biết chuyện gì cũng bàng hoàng chạy nối theo cô, ngoái đầu nhìn phía sau thì ai nấy muốn đứng tim.

Mấy cái xác thối đó thế mà men theo vách đá, lúc nhúc tụ tập với nhau như đám dòi tái nhợt mưng mủ điên cuồng cắn sạn đạo! Sạn đạo được làm bằng gỗ thoáng chốc ngắn củn dưới sự cắn của chúng nó.

Chúng nó cuồng bạo đến mức muốn huỷ hoại sạn đạo, không muốn cho các du khách dẫn cương thi rời khỏi núi Ô Loa!

“Chạy! Nhanh chân lên!!!”

“Chạy mau!!!”

Chẳng cần thúc giục, các hành khách đều tăng tốc chạy nhanh về phía cuối sạn đạo Hung Cốt, những dải gỗ trơn trượt dưới chân bị xác sống cắn nát, sạn đạo vốn đã không vững nay càng thêm lắc lư.

Lâm Hi bước hụt một chân, nhưng cảm giác mất trọng lượng và nỗi tuyệt vọng chưa kịp ập tới thì cơ thể bỗng dưng khựng ngang.

Là cương thi, con cương thi mà Lâm Hi đang cõng sau lưng đang bấu vào vách đá, giảm xóc kịp thời cho gã. Không biết có phải ảo giác hay không mà cánh tay cứng ngắt của cương thi dường như đã trở nên mềm mại hơn, hơi thở rét lạnh nguy hiểm cũng dần suy yếu như thể bọn họ biết nhóm dẫn xác này đang đưa mình về quê.

Về quê, về quê!

Miêu Phương Phỉ là người đầu tiên nhảy tới chỗ đối diện sạn đạo, xoay người kéo Lâm Hi qua. Ngay sau đó là Vương Bành Phái, hắn vốn nặng cân còn cõng cương thi nên dọc đường dẫm sụp không ít ván gỗ, may nhờ kỹ năng linh hoạt khéo léo như xiếc mới không ngã.

“Đáng lẽ phải để anh đi cuối cùng!”

Triệu Hoành Đồ theo sát phía sau Vương Bành Phái hung tợn nói. Cậu ta ăn đủ hậu quả mà Vương Bành Phái tạo ra, bản thân phải nhảy cả một đường mới tới đích. Triệu Hoành Đồ quay đầu thấy Hầu Phi Hổ bước hụt chân suýt ngã, không rảnh khịa gã Mập nữa mà vội cùng hắn kéo Hầu Phi Hổ lên.

“Thôi chết!”

Hầu Phi Hổ chưa hết bàng hoàng, mặt xanh tái nhìn sạn đạo phía sau. Dưới sự cắn của đám xác thối và hành động dẫm đạp của bọn họ, tất cả những thanh gỗ sát bên này đều bị gãy, mấy thanh gần nhất thì còn non nửa đủ đặt một chân để trợ lực, cách điểm cuối đường núi gần 1 mét 5!

1 mét 5 bằng bước nhảy xa thời học sinh nên khá là dễ, nhưng mặt đất hiện tại đâu phải sân thể dục mà chính là hẻm núi trơ trọi sâu vài trăm thước, hụt chân rơi xuống là toi đời ngay!

Mà cái đầu sưng tấy và mưng mủ của đám xác vẫn đang gặm nhấm sạn đạo không ngơi nghỉ. Đôi mắt vẩn đục trợn trừng như sắp lồi khỏi hốc mắt của quái vật nhìn đoàn người trên sạn đạo chằm chằm. Chúng đáng sợ tới nỗi khiến Úc Hoà Tuệ vô thức lùi về sau, không dám dòm xuống chân, sắp sửa bật khóc tới nơi.

“Tôi, tôi không…!!”

“Nhảy nhanh coi!”

Sau lưng đột nhiên bị đẩy mạnh, Úc Hòa Tuệ hốt hoảng quơ quào nhào đầu vào khoảng không phía trước. Vương Bành Phái và Hầu Phi Hổ đã có chuẩn bị bắt được cậu ta, lôi mạnh Úc Hoà Tuệ lên.

Bên kia sạn đạo chỉ còn mỗi Úc Hòa An, nhưng tình hình còn tệ hơn. Hắn ta dùng hết sức đẩy Úc Hòa Tuệ khiến sạn đạo dưới chân sụp thêm, nếu Úc Hòa An không phản ứng nhanh thì hắn ta đã rơi xuống vực rồi.

Tình huống bây giờ không khả quan lắm, sạn đạo bị gãy nên Úc Hòa An phải lùi về sau khiến khoảng cách giữa bọn họ bị kéo ra gần hai mét!

Hai mét nhảy trên mặt đất bằng còn không dễ chứ nói chi tới việc còn đang cõng một con cương thi nặng nề trên lưng. Giữa vách núi hiểm trở chênh vênh, chân của Úc Hòa An mềm nhũn, những thanh gỗ trên sạn đạo lung lay bởi đám xác thối đang điên tiết cắn, muốn kéo hắn ta xuống vực sâu.

“Nhảy đi, lão Úc anh nhảy mau lên!!!”

Vương Bành Phái sốt ruột rướn người gào thét: “Nhảy lẹ đi trời ơi! Bọn tôi chụp được anh mà!”

“Nhảy đi, Úc Hòa An nhảy mau!”

Mọi người đều thấy được hiểm cảnh của Úc Hòa An, lòng như kiến bò trên chảo nóng. Úc Hòa Tuệ đã lấy lại bình tĩnh thậm chí còn lao tới, mắt cậu ta đỏ hoe nhưng không khóc nữa, biết anh trai sợ độ cao nên hô lớn:

“Anh đừng dòm xuống, nhìn vào mắt em này! Anh có thể nhảy qua mà, nhảy lẹ đi anh!”

Nhảy, nhảy!

Chẳng qua lời nói của đồng đội vào tai Úc Hòa An lại thành một nùi âm tiết vô nghĩa. Cả người hắn ta mềm nhũn, trước mắt đen kịt, cương thi phía sau dường như càng ngày càng nặng, ép hắn không thở nổi.

“Anh ơi nhảy đi! Đừng nhìn xuống dưới…”

Là, là giọng của Hoà Tuệ. Con người vốn là thế, càng nói đừng nhìn thì Úc Hòa An càng không kiềm lòng được mà dòm xuống.

Đập vào mắt là khuôn mặt sưng tấy đáng sợ của đám xác sống đang ngước lên!

Úc Hòa An run cầm cập. Khoảnh khắc trông thấy xác sống cắn nát sạn đạo, một khi sảy chân ngã xuống sẽ bị bóng tối nuốt chửng, chẳng còn gì nữa.

Úc Hòa An biết mình nên dốc sức nhảy vọt qua nhưng đầu hắn cứ như mới bị xe tông giữa đường cái, mất hồn mất vía không nhúc nhích nổi. Hắn ta đứng yên, cơ thể như cái máy rỉ sét hỏng hóc, lung lay suýt ngã xuống như bọn xác thối.

“Anh, anh ơi!”

Cơ thể Úc Hòa An lắc lư doạ Úc Hòa Tuệ toát mồ hôi lạnh, đầu óc cậu ta trống rỗng đờ đẫn, môi run rẩy bởi nỗi sợ kinh hoàng bao trùm. Cậu ta lặng câm không nói thành lời như một dúm bùn nhão xụi lơ.

Cho đến khi ai đó đi ngang qua, đá thứ vướng bận chặn đường là cậu ta văng sang một bên. Úc Hòa Tuệ lăn lóc như cái bánh xe dính đầy bùn. Cậu ta nhìn bóng dáng gầy gò đang đi về phía đoạn đường gãy, tay cầm theo lá cờ hướng dẫn, không hiểu sao Úc Hòa Tuệ lại bật khóc.

Lúc này cậu ta không nói được gì ra hồn, chỉ dùng sức dập đầu, liều mạng dập đầu với Bính Cửu.

Cứu anh trai tôi, cầu xin anh hãy cứu anh trai tôi!

“Úc Hòa An.”

Là ai, ai đang gọi hắn ta.

“Sao còn chưa qua đây?”

Bính Cửu hơi nghiêng đầu, câu hỏi xuyên qua tiếng mưa rơi và tiếng gào rống thê lương của đám xác thối, văng vẳng bên tai mỗi người.

Dường như gã chỉ khó hiểu sao Úc Hòa An lại tụt phía sau mà thôi.

Úc Hòa An mơ màng ngước mắt nhìn lá cờ dẫn đường vẫn mãi đỏ rực trong đêm đen, trong mắt hắn ánh lên một tia sáng giống dã thú, đó là ánh sáng của khát vọng sinh tồn.

Là Bính Cửu, là Bính Cửu đang gọi hắn ta!

Bính Cửu mạnh như vậy, không gì không làm được. Gã sẽ cứu hắn, giống như vừa nãy ở sạn đạo, gã sẽ cứu hắn…

“Úc Hòa An, chúng ta phải đi.”

Giọng Bính Cửu thoạt nghe rất nhẹ nhàng, nhưng bên trong lại mang một cảm giác ớn lạnh.

“Tới giờ rồi.”

“Tôi… tôi…”

Úc Hòa An đầu óc rối bời. Hắn ta há miệng, cổ họng run rẩy muốn năn nỉ Bính Cửu cứu mình, cầu xin gã đừng bỏ rơi mình, lời ngấp nghé khoé miệng nhưng không bật được thành tiếng. Không biết vì sao khi đối mắt với Bính Cửu, những lời khẩn cầu đó chẳng thể thốt ra mà đổi thành hổ thẹn.

Lỗi là do hắn, hắn qua yếu, liên luỵ lữ đoàn.

Hướng dẫn viên Bính đã cứu hắn một lần, sao hắn có thể không biết xấu hổ lại mở miệng cầu xin thêm lần nữa.

“Cái này còn cần phải hỏi hả? Ổng có chịu nhảy qua đâu!”

Triệu Hoành Đồ tính tình nóng nảy, nôn nóng đến mắt toé cả lửa, quát lớn: “Đờ mờ Úc Hoà An mau nhảy đi, sắp trễ giờ rồi đó!”

“Khoảng cách quá xa, lão Úc đang cõng cương thi nên không nhảy nổi đâu.”

Miêu Phương Phỉ dằn xuống nỗi nôn nóng lo lắng, trộm nhìn Bính Cửu: “Nếu, nếu có người bên vách núi đẩy giúp chú ấy…”

Miêu Phương Phỉ không biết Bính Cửu đã có dị biến gì, nhưng cảnh gã vững vàng đứng trên vách núi nghiêng thì cô đã thấy rồi. Nếu, nếu Bính Cửu bằng lòng đỡ hộ Úc Hòa An, nói không chừng…

“Chú muốn tôi giúp à, Úc Hòa An?”

Đằng sau chiếc mặt nạ đồng thau, Vệ Tuân nhìn Úc Hòa An suy sụp tuyệt vọng, giọng điệu mang vài phần quan tâm nhưng thật ra là hờ hững đến lạnh lẽo. Như lời thì thầm của ma quỷ, mọi người thường bị bề ngoài dịu dàng mập mờ kia lừa gạt, mà quên đi sự bạc tình cợt nhả trong đó.

Vệ Tuân hơi ngừng, dưới ánh mắt trông đợi của mọi người mà buông những lời tàn nhẫn.

“Thật đáng tiếc, khách sạn không cho phép hướng dẫn viên hỗ trợ du khách. Lúc nãy vì cứu chú mà tôi bị phạt đấy!”

“Cái gì?!”

“Sao lại như vậy!”

Đám người Miêu Phương Phỉ khiếp sợ im bặt. Triệu Hoành Đồ không dám tin nhìn Bính Cửu, cơ thể Úc Hòa An càng run rẩy. Bọn họ không ngờ Bính Cửu sẽ nói như vậy, nhưng chẳng ai nghi ngờ tính chân thật trong lời của gã. Bính Cửu không cần phải nói dối! 

“Chẳng trách, chẳng trách.”

Hứa Thần lẩm bẩm với sắc mặt khó coi, Miêu Phương Phỉ mím môi, chẳng dám xin Bính Cửu giúp Úc Hòa An nữa. Úc Hòa Tuệ cắn răng lau nước mắt, gào sang bờ bên kia: “Anh ơi nhảy đi mà, nhảy qua đây!”

“Sắp không kịp nữa rồi!”

“Bây giờ là 12 giờ 50, chú còn mười phút.”

Vệ Tuân nói nhỏ, giả đò thở dài: “Úc Hòa An, chú phải tự cứu lấy mình thôi.”

“Muốn sống sót vượt qua hành trình, yếu ớt là thừa thãi.”

Đúng vậy, Bính Cửu nói không sai, muốn sinh tồn trong hành trình chết dẫm này thì mình phải dốc toàn lực mạnh lên mới được!

Sau câu nói đó, ở bờ kia sạn đạo, cả người Úc Hòa An run lẩy bẩy, cúi gằm đầu xuống. Vệ Tuân không nói thêm nữa, xoay người sắp sửa bỏ đi.

Dị biến ảnh hưởng đến tính cách của cậu. Chỉ trong vài câu nói ngắn gọn, đầu tiên Vệ Tuân cho hắn ta hy vọng, sau đó khiến hắn tuyệt vọng, chuyển dời mâu thuẫn về phía khách sạn. Đúng như ác ma vừa xảo quyệt vừa tàn độc, vô tâm bạc nghĩa, đùa bỡn lòng người.

Đáng tiếc, nếu Úc Hòa An chết thật thì không thể đạt được danh hiệu “cả đoàn đều sống”.

Vệ Tuân thờ ơ nghĩ, nhưng nếu cậu lại ra tay thì e không chỉ bị khách sạn cảnh cáo đơn giản vậy đâu.

Tuy đáng tiếc, nhưng nếu Úc Hòa An không thể tự nhảy qua… Hắn ta chỉ còn nước chết thôi.

“Úc Hòa An!”

Hửm?

Ngay lúc Vệ Tuân vừa xoay người, sau lưng chợt liên tục truyền đến những tiếng kêu sợ hãi.

“Úc Hòa An!!!”

Cậu quay đầu, thấy Úc Hòa An gầm nhẹ rồi đột nhiên nhảy bật lên, hai mắt đỏ bừng liều mạng lao về phía bên này!

‘Đừng vứt bỏ tôi, xin đừng vứt bỏ tôi!’

Khi Bính Cửu quay lưng, nỗi sợ hãi kinh hoàng lấn át sự tuyệt vọng của Úc Hòa An, hắn ta vô thức muốn đuổi theo nhưng cúi đầu xuống thấy hẻm núi quáng mắt, chân cẳng lại bắt đầu nhũn ra.

Nhưng giờ phút này, trong lòng Úc Hòa An chỉ còn bóng lưng sắp sửa rời đi của Bính Cửu. Hắn ta không trách Bính Cửu, anh hùng của hắn, chúa cứu thế của hắn, thậm chí vừa rồi còn bị khách sạn trừng phạt vì cứu hắn.

Không ngờ thật sự có hướng dẫn viên tốt như vậy!

Trái tim chết lặng vì những chuyến hành trình tăm tối lại bắt đầu đập, những xung động lạ lùng bùng lên từ tận đáy lòng. Một sức mạnh vô danh trào dâng trong lòng Úc Hòa An, nhanh chóng truyền sức sống mới vào tứ chi và cơ thể hắn, thậm chí vượt qua cả nỗi sợ độ cao.

Sống sót.

Tôi muốn tồn tại, tôi có thể tồn tại, tồn tại để báo ơn, tồn tại để sóng vai cùng Bính Cửu!

Úc Hòa An lui về sau hai bước, cắn chặt răng, hai chân nôn nóng dẫm lên sạn đạo giống như một con bò bị đẩy vào tuyệt cảnh.

Tồn tại và rời khỏi nơi quỷ quái này!

Khi sạn đạo dưới chân càng ngày càng không ổn định, Úc Hòa An rống lên như điên, chợt lấy đà nhảy về đích!

“Aaaa!”

Tôi muốn sống tiếp để đi theo Bính Cửu!


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.