Dư Âm

Chương 29



Các bạn đang đọc truyện Chương 29 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Bởi vì có Thẩm cha và Thẩm Trị che giấu nên đến bây giờ Thẩm mẹ vẫn chưa biết chuyện Thẩm Nhương gặp tai nạn ở nước ngoài. Bà rất thương Trình Tễ Minh nên đã nhờ Thẩm Trị khuyên bảo hai vợ chồng Thẩm Nhương, không hy vọng họ ly hôn. Dạo này Thẩm Trị toàn ở thành phố G, còn Thẩm cha thì lấy cớ bận rộn mà trả lời qua loa.

“Anh trai con chẳng làm cho mẹ bớt lo được chút nào. Hồi xưa thì ôm Tễ Minh về nói muốn kết hôn làm cho mẹ hết hồn, bây giờ thì lại muốn ly hôn. Lớn già đầu rồi mà không biết vì con mà suy xét, cứ như con nít vậy, chẳng có bóng dáng người cha gì cả.”

Về chuyện này, Thẩm Trị có thể nói cho bà nghe một ít tin tốt. Theo ý Thẩm Nhương mà nói thì Trình Vũ Sơ không nhắc tới chuyện ly hôn nữa, dù sao hai người kết hôn đã lâu, tình cảm đối với nhau cũng sâu sắc. Dưới sự dịu dàng của Thẩm Nhương thì thái độ của Trình Vũ Sơ cũng từ từ dịu lại. Thẩm Trị bỏ qua một số chi tiết rồi nói với Thẩm mẹ rằng Trình Vũ Sơ đã sang nước ngoài tìm Thẩm Nhương và có dấu hiệu làm hòa nên anh đến thành phố G chăm sóc cho Trình Tễ Minh. Lúc này Thẩm mẹ mới yên tâm.

Sắp đến tết dương lịch, Thẩm mẹ luôn nhắc Thẩm Trị mang Trình Tễ Minh về nhà ăn tết.

“Nếu các con không muốn về thì mẹ qua đó cũng được. Dù sao mẹ cũng rảnh rỗi không có việc gì làm.”

Thẩm mẹ đã nói vậy, Thẩm Trị không thể không mang Trình Tễ Minh về thành phố H.

Thẩm Trị nói chuyện điện thoại với mẹ không tránh Du Âm, nhưng cô sẽ tự tránh khi anh đang nói. Chờ anh nói chuyện xong thì thấy Du Âm đang đứng ngoài ban công phơi quần áo, dáng vẻ cô vẫn bình thường. Cô không nói nhưng anh biết lòng cô lại suy nghĩ gì nữa rồi.

Vấn đề này không thể xem thường mà bỏ qua nó được.

Thẩm Trị biết rằng cả đời này ngoài anh ra thì người mà Du Âm quan tâm nhất chính là Thẩm mẹ. Xuất thân, định kiến xã hội, lòng mặc cảm sâu thẩm của cô mãi mãi không bằng sự áy náy đối với Thẩm mẹ.

Cô quan tâm mọi người, nhưng khi người khác quan tâm lại cô thì cô sẽ rơi vào tình huống khó xử.

Anh sẽ không để điều này xảy ra.

Thẩm Trị đến ban công phụ cô phơi quần áo, có vài món mà cô đã phơi hơn mười phút chưa xong. Thấy anh bước đến, cô nặn nụ một nụ cười giả vờ không quan tâm.

Anh cầm quần áo trên tay cô, “Tết dương lịch anh sẽ mang Tễ Minh về thành phố H.”

“Ừm, em biết rồi.”

“Anh không yên tâm để em một mình ở đây.”

Du Âm cười cười, “Em lớn rồi, có gì đâu mà không yên tâm?” Ở thành phố G nhiều năm rồi mà cô vẫn chưa gặp chuyện gì lớn đó nha.

Thẩm Trị treo quần áo lên sào rồi ôm lấy eo cô, ánh mắt lưu luyến, “Anh sợ em bỏ đi.”

Du Âm nghiêm túc nhìn anh, đem lời đã ấp ủ từ lâu nói ra.

“Thẩm Trị, em nguyện ý tin anh một lần. Em sợ, em cũng không biết mình có thể đối mặt được với nó không, nhưng em đã chấp nhận tin tưởng anh thì em sẽ không bỏ đi khi mọi chuyện chưa có kết quả.”

“Em chỉ làm được đến đây, những chuyện khác em không dám chắc.”

Cô không phải người dũng cảm nên cô không dám đưa ra lời hứa hẹn.

“Chỉ cần như vậy là được rồi, những chuyện khác cứ giao cho anh.”

Những gì anh cần chỉ là thế thôi.

– —

Kỳ nghỉ Tết dương lịch sắp đến, Du Âm tiễn hai người ra sân bay.

“Cô giáo Du ở nhà chờ con với chú về nha.”

Du Âm sờ má bánh bao của Trình Tễ Minh, dạo này cho thằng nhóc ăn nhiều thịt quá, mập lên không ít nhưng sờ lên sướng tay lắm nha, “Cô ở nhà chờ mọi người về mà.”

Thẩm Trị hôn lên trán cô, dịu dàng dặn dò, “Nhớ gọi cho anh đấy.”

“Được.” Cô khẽ nhón chân hôn lên mặt anh.

Trình Tễ Minh không thèm nhìn, một mình kéo cái vali nhỏ của mình bỏ đi.

Trên máy bay, cậu bé buồn chán nói nhỏ với Thẩm Trị, “Chú ơi, sao chú không mang cô giáo Du về luôn ạ? Bà nội nhất định sẽ vui lắm đó.”

Bà nội là người hiền lành, nhất định sẽ thích cô giáo Du. Còn có cậu ở đây nữa, bà sẽ thích càng thêm thích cho mà xem.

“Nói theo lời chú dặn là được, không được nhiều chuyện đâu đấy, biết không?”

“Dạ.”

Chú lại chê cậu nhiều chuyện, hừ.

Thẩm mẹ đã lâu chưa gặp Trình Tễ Minh nên trực tiếp ra sân bay đón cậu bé. Trình Tễ Minh thấy bà nội thì vui vẻ không thôi, tặng cho bà một cái ôm thật chặt. Thẩm mẹ tỉ mỉ quan sát đứa cháu trai bảo bối, buồn bã nói, “Tễ Minh gầy rồi.”

Về vấn đề cân nặng, mỗi khi có ai nhắc đến đều khiến cậu xấu hổ đó, “Cháu không gầy đâu, cháu mập lắm rồi bà nội ơi.”

“Mập đâu mà mập. Đi về thôi, trong nhà nấu nhiều món con thích lắm đấy. Chúng ta về ăn nhiều một chút.”

Về đến nhà, quả nhiên có một bàn đồ ăn phong phú đang chờ cậu đến ăn. Thẩm cha nghe nói hôm nay Trình Tễ Minh về nên cũng về sớm chờ cậu bé.

“Ông xem nào, Tễ Minh mập lên một chút rồi.” Thẩm cha nhìn Trình Tễ Minh nói.

Trình Tễ Minh nhỏ giọng phản bác, “Cháu chỉ mập lên một chút xíu thôi.”

– —

Ăn cơm xong, Thẩm mẹ với Trình Tễ Minh ngồi trên sofa xem phim hoạt hình, Thẩm Trị với Thẩm cha thì vào thư phòng nói chuyện.

Sau khi nói chuyện công việc xong, tự nhiên cũng nói tới chuyện Thẩm Nhương.

“Anh con nói khi nào trở về?”

“Anh ấy nói trước năm mới sẽ về.”

Thẩm cha gật đầu, “Kỳ nghỉ đông của Tễ Minh cũng sắp hết rồi, đợi chuyện giải quyết ổn thỏa rồi đưa Tễ Minh về với cha mẹ thằng bé.”

“Cha.”

Thẩm Trị trịnh trọng gọi Thẩm cha khiến ông tò mò không biết anh muốn nói gì.

“Con có bạn gái ở thành phố G nên tạm thời không muốn về đây ạ.”

Thẩm cha không phải người không sáng suốt, “Có bạn gái là chuyện tốt.”

Khi Thẩm Trị nói ra chuyện này, vẻ mặt anh cực kỳ nghiêm túc nên ông nói tiếp, “Nếu không thì Tết con dẫn con bé về đi.”

“Cha gặp cô ấy rồi, là Du Âm ạ.”

Thẩm mẹ không xem phim hoạt hình, bà chỉ ngồi kế bên nhìn Trình Tễ Minh xem thôi.

“Tễ Minh à, cháu ở với chú có chịu khổ gì không? Chú là đàn ông, bà chỉ sợ chú không chăm sóc cháu chu đáo.”

Trình Tễ Minh thấy cơ hội đã đến nên chụp lấy ngay, vô tình nói, “Không đâu bà, chú chăm sóc cháu tốt lắm, bạn gái chú cũng chăm sóc cháu tốt luôn.”

Nói xong thì “Aiya” một tiếng, bịt kín miệng lại, giả bộ hoảng sợ.

“Bạn gái? Cháu nói chú cháu có bạn gái hả?” Thẩm mẹ kinh ngạc, nóng lòng hỏi lại, “Chuyện khi nào vậy?”

“Chú không cho cháu nói nhiều ạ.”

“Nói với bà nội thì sao gọi là nói nhiều được. Nào nào nói cho bà biết bạn gái chú như thế nào đi.”

Cậu bé vừa tỏ ý “muốn nói lại thôi” vừa tỏ ý “khó xử” mà nói, “Cô ấy vừa xinh đẹp vừa cực kỳ dịu dàng, là giáo viên Ngữ văn của cháu. Bởi vì cháu mà hai người họ mới gặp được nhau đó.”

“Là giáo viên hả, vậy cũng được lắm rồi.”

“Đúng vậy, cháu nói mà, bà nội nhất định cũng sẽ thích cô ấy. Nhưng chú lại không cho cháu nói, còn nói bà nội sẽ không thích cô ấy.”

Nghe những lời này, Thẩm mẹ không vui, “Chưa dẫn tới gặp bà mà đã nói bà không thích người ta. Tính của bà tốt lắm mà ta?”

Trình Tễ Minh không ngừng gật đầu phụ họa, “Đúng vậy đúng vậy, cháu cũng nói y hệt bà. Nhưng chú vẫn khẳng định bà sẽ không thích cô ấy.”

Thẩm mẹ không tin, “Cháu có hình chụp bạn gái của chú không? Bà phải nhìn xem con bé như thế nào mới được.”

Trình Tễ Minh suy nghĩ một lúc rồi nói, “Hình như cháu có, lúc đi chơi vườn bách thú có chụp một tấm ạ. Cháu cũng có mang theo nữa, để cháu lấy cho bà xem.”

Cậu bé chạy về phòng lấy tấm ảnh cất trong vali ra, không đưa ngay cho Thẩm mẹ mà giả bộ diễn một vở kịch, “Bà nội, bà không được nói cho chú biết chuyện này là do cháu nói với bà đâu đó.”

Thẩm mẹ móc ngoéo với cậu, “Bà không nói đâu.”

Trình Tễ Minh đưa bức hình cho Thẩm mẹ. Bà nhìn qua, ánh mắt sáng ngời bỗng chốc ảm đạm.

– —

Từ thư phòng bước ra, dì Trần đã đợi anh ngoài cửa. Thẩm Trị hỏi dì, “Dì Trần, mẹ con đâu rồi?”

“Hôm nay mẹ con không muốn gặp con, dặn dì nói với con đừng đến gặp bà ấy.”

Phản ứng của Thẩm mẹ hoàn toàn nằm trong dự đoán của anh.

“Dì Trần, mẹ con có ở nhà không?”

Dì Trần gật đầu, Thẩm Trị cũng không hỏi nhiều, tự mình đi tìm mẹ.

Thẩm Trị tìm thấy bà trong phòng chứa đồ. Nơi này trước kia là phòng của Du Âm ở Thẩm gia.

Bà ngồi quay lưng về phía cửa, nghe thấy tiếng bước chân, cho rằng người đến là dì Trần, “Bích Hà, có phải tôi đã làm sai rồi không?”

Thẩm Trị mở đèn, nói, “Mẹ, là con.”

Thẩm mẹ hốt hoảng lau đi nước mắt trên mặt, “Sao con lại tới đây?”

“Con tới tìm mẹ.”

Thẩm mẹ không phải là người giỏi che giấu cảm xúc nên bà đã đến đây ngồi. Bà sợ hỏi anh nhưng cuối cùng bà vẫn hỏi, “Tiểu Trị, con luôn trách mẹ đúng không?”

“Trách mẹ đã đuổi Tiểu Âm đi.”

“Vâng.”

Năm mười tám tuổi Thẩm Trị đã từng nghĩ mẹ thích Du Âm như vậy, nếu bọn họ ở bên nhau thì bà sẽ cực kỳ vui mừng nên anh đợi, đợi bọn họ lớn lên một chút rồi sẽ nói với cha mẹ nghe tin tốt lành này, anh còn tưởng tượng lúc đó Thẩm mẹ sẽ vui vẻ biết bao nhiêu.

Anh chưa từng nghĩ chuyện giữa anh và Du Âm sẽ bị lộ ra trong tình huống bất ngờ như thế, cũng chưa từng nghĩ Thẩm mẹ sẽ phản đối bọn họ.

“Mẹ biết rõ cô ấy không phải người như vậy mà.”

Cô ấy không phải là người vì lợi ích trước mắt mà làm ra chuyện như vậy mà.

“Tiểu Trị, mẹ cũng không biết nên làm gì bây giờ. Con là con của mẹ, mẹ chỉ biết bảo vệ con thôi.”

Thẩm Trị bước đến chỗ bà, ngồi xuống, lau đi nước mắt ở trên mặt bà, “Con không trách mẹ, nhưng con không thể tha thứ cho bản thân mình được, chuyện con làm sai mà lại bắt người khác gánh vác.”

“Nhưng mẹ tự trách mẹ.” Thẩm mẹ không kiềm chế được, gục lên vai Thẩm Trị thút thít khóc, “Mẹ không đối xử tốt với con bé mà còn đuổi con bé đi. Tiểu Trị, mẹ thật sự không còn mặt mũi gặp lại con bé nữa.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.