Eros Không Nói Dối

Chương 12



Các bạn đang đọc truyện Chương 12 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

12.

Sau khi Tiêu Dương nói xong với Từ Giác, cậu nhìn thoáng qua que thử thai trong tay, vẻ mặt bỗng nhiên đơ ra một lúc.

Cậu duỗi tay nhẹ nhàng đẩy Từ Giác giống như pho tượng sang một bên, cầm que thử thai đi tới phòng khách sáng đèn.

Cậu nhìn kỹ vào que thử thai trong tay khoảng một phút.

Sau đó, cậu nhìn Từ Giai Vận đã sợ đến mức mất hồn: “Chị Vận, chị tới đây.”

Từ Giai Vận nhìn chằm chằm Từ Giác, cả người đổ mồ hôi lạnh.

Thấy cô không nhúc nhích, cậu lại thấp giọng gọi: “Không sao đâu, tới đây.”

Thấy cậu bình tĩnh như thế, cô nghiến răng, đỏ mặt nhìn lướt qua Từ Giác còn đang đơ như hóa thạch, nhẹ nhàng đi về phía cậu.

Tiêu Dương khẽ nắm bàn tay cô, kéo cô tới gần mình: “Chị vừa làm đúng như những gì em bảo chứ?”

Cô gật đầu.

“Vậy nếu em không nhìn nhầm.” Cậu chỉ vào đường kẻ ngang trên que thử thai đến mức không thể thẳng hơn, nói nhỏ, “Ở trên đây chỉ có một vạch.”

Que thử thai của thương hiệu này là nhạy và chính xác trên thị trường, dù chỉ số hCG trong cơ thể có thấp đến đâu, thời gian mang thai ngắn như thế nào, chỉ cần có thai thì nội tiết tố trong cơ thể sẽ được phản ánh trực tiếp lên que thử thai.

Hay nói cách khác, sẽ có một vạch khác hiện ra.

Dù mờ đến đâu cũng có thể nhìn thấy rõ.

Như vậy, kết quả của que thử thai này là — Cô không có thai.

Lúc nhìn thấy kết quả trong phòng tắm, tâm trạng của Từ Giai Vận có hơi phức tạp.

Thở phào nhẹ nhõm một hơi, đúng là cô cảm thấy may mắn, dường như có thể đối mặt với những phức tạp muộn hơn, có thể lập kế hoạch tương lai toàn diện hơn một chút; mà hơn hết, sâu trong nội tâm vô lại chứa đầy sự tiếc nuối không nói nên lời.

Bởi vì trên đường về nhà, thật ra cô đã chuẩn bị tốt tâm lý. Nếu cô thật sự có đứa con của mình và Tiêu Dương, vậy thì chắc chắn cô sẽ rất vui.

Liệu đứa bé đó có gương mặt giống cô và Tiêu Dương không? Khi cười có giống Tiêu Dương không?

Cô đã nghĩ xong hết trên quãng đường ngắn ngủi, đồng thời cũng kỳ vọng chưa từng có đối với sinh mệnh bé nhỏ này.

Bình thường Tiêu Dương không hay bộc lộ biểu cảm, nhưng giờ phút này cô có thể nhận ra, sau khi xem xong kết quả trên que thử thai, toàn thân cậu có sự thất vọng không nói nên lời.

Mặc dù không quá rõ ràng, nhưng khóe miệng cậu hơi trầm xuống.

Trong lòng cô hơi nhói đau, vươn tay kéo nhẹ cổ tay áo cậu.

Cậu lập tức kìm nén cảm xúc trên mặt, đặt que thử thai lên bàn, không nói gì lập tức ôm cô vào trong ngực.

“Tiêu Dương.” Cô dựa vào ngực cậu, rầu rĩ nói: “Em…”

Cậu cúi đầu, nhẹ nhàng hôn cô: “Em không sao.”

Mặc dù nói không thất vọng và buồn là giả, dù sao lúc đó cậu cũng cố tình thử may mắn, nhưng đúng là trên đời này không có chuyện luôn được như ý nguyện.

Có lẽ điều này cũng là để nhắc nhở cậu, hành vi lên xe rồi mua vé bổ sung là không thể được, bé con phải đến theo trình tự.

Cậu nên hoàn thành công việc từng bước một, cuối cùng là chuẩn bị sinh em bé với cô.

Niềm vui trong dự đoán cuối cùng lại biến thành hiểu lầm, hai người im lặng ôm nhau một lúc, Từ Giai Vận bỗng nhiên cảm thấy sau lưng có ánh mắt nóng hầm hập đang nhìn.

Cô giật mình, lúc này mới nhớ ra hai bọn họ chỉ đứng đây lo chuyện cô có thai, mà phía sau còn có một quả bom có thể nổ mạnh bất cứ lúc nào!!!

Không đợi cô lên tiếng, Tiêu Dương đã thả cô ra trước, khẽ đẩy cô ra phía sau mình.

Sau đó, cậu hướng về Từ Giác đang bốc lửa ngùn ngụt, bình tĩnh nói: “Từ Giác, có gì thì mày cứ nhắm vào tao này.”

Từ Giác làm phông nền cả buổi từ lúc nghe được chữ “tao” kia, còn tưởng là lỗ tai mình có vấn đề.

Nhưng sau đó, cậu ta lại cảm thấy hai mắt và đầu óc của mình cũng bị hỏng.

Chị gái ruột và người anh em tốt nhất của cậu ta, hai người không chỉ quấn quýt thì thầm không coi ai ra gì trước mặt cậu ta, mà còn nghiêm túc cùng thảo luận về que thử thai… Thậm chí còn chẳng sợ gì ôm nhau nữa.

Đã thế bạn tốt lại còn hôn lên tóc của chị gái cậu ta!!!

Ban đầu cậu ta còn muốn tự lừa mình dối người, không quan tâm đến chữ “tao” của Tiêu Dương, nghĩ rằng có lẽ hai người này gạt cậu ta, coi nhau như chị em ruột rồi. Nhưng sau đó cậu ta phát hiện không thể dùng lý do này để giải thích mọi chuyện được nữa.

Con mẹ nó, nhìn thế nào cũng không giống quan hệ nam nữ bình thường!

Từ Giác đứng tại chỗ nghẹn khoảng một phút, rồi mới rít ra câu hỏi ngu ngốc từ trong kẽ răng: “Tiêu Dương, mày với chị gái của tao có quan hệ gì?”

Tiêu Dương vô cùng trấn định: “Quan hệ người yêu, sau này còn là quan hệ vợ chồng.”

Từ Giác: “Bắt đầu từ khi nào?”

Tiêu Dương: “Hai năm trước.”

Từ Giác: “….. Là lúc hai chính ta mới quen, tao dẫn mày về nhà chơi sao?”

Tiêu Dương: “Ừ.”

Từ Giai Vận đứng phía sau Tiêu Dương, nghe cuộc nói chuyện của họ mà rét run người. Nghe đến đây, cô thật sự không nhịn được nữa, ló đầu ra nhìn Từ Giác.

Làn da Từ Giác rất trắng, bây giờ lại đỏ bừng, càng đáng sợ hơn là trong mắt cậu ta có tia máu.

Cậu ta siết chặt nắm tay, toàn thân không ngừng run lên bần bật.

Giống như một con thú nhỏ giận dữ và cô độc.

Từ Giai Vận thấy mà đau lòng, lúc này bước ra từ phía sau lưng Tiêu Dương, muốn chạy đến an ủi Từ Giác: “Tiểu Giác à…”

“Lừa tao vui lắm sao?” Từ Giác như đã nhẫn nại tới cực điểm, không chịu nổi phát điên, “Lừa tao thú vị lắm sao?”

“Tiêu Dương, mấy năm nay, tao dẫn mày về nhà chơi, đối xử với mày như anh em ruột, nhưng mà đối xử với tao như thế nào?” Cậu ta nhìn Tiêu Dương, khóe mắt đỏ lên, hình như sắp khóc, “Cmn mày lừa tao chơi đùa với chị của tao, ngủ với chị gái tao, còn suýt chút nữa làm chị ấy lớn bụng! Khốn nạn, mày có còn là người nữa không?”

“Mày chính là một con súc vật!”

Cả căn nhà đều vang vọng tiếng hét giận dữ.

Từ Giai Vận đi tới trước mặt Từ Giác, nhìn thấy Từ Giác rơi một giọt nước mắt.

Lòng cô quặn thắt, muốn vươn tay lau đi nước mắt trên khóe mắt của Từ Giác, lại bị cậu hất tay ra.

Cô thấy Từ Giác ngẩng đầu, nhìn cô bằng ánh mắt xa lạ và kháng cự.

“Cả chị nữa, chị.” Giọng cậu ta nhẹ nhàng, “Em thật sự không nghĩ chị sẽ yêu bạn của em.”

“Cậu ta nhỏ hơn chị nhiều như vậy, bằng tuổi em, làm sao chị ra tay được?”

Dường như là vừa dứt lời, Từ Giai Vận không kịp nói gì, đã thấy một bóng người nhanh chóng lao về phía cô.

Một giây sau, Tiêu Dương đấm Từ Giác ngã xuống đất.

“Mày dám nói chị ấy thêm một câu nữa xem.”

Giọng của Tiêu Dương lạnh đến mức chẳng có chút độ ấm nào.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.