[Fanfic TFBoys] Thiên Đường Là Em

Chương 36



Các bạn đang đọc truyện Chương 36 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Hai ngày sau khi Hoa Trân biến mất, Tuấn Khải yên lặng làm tốt công việc, đến Nguyên cũng ngạc nhiên trước thái độ của anh. Anh đi làm, xong về nhà, biểu tình cũng chẳng có gì đặc biệt

Tử Kiệt thì lùng sục tìm Hoa Trân khắp mọi nơi. Điều động người tìm nơi cô đi tới, còn đến tận nhà ba mẹ cô hỏi nhưng bị họ đuổi từ khi chưa bước vào cổng

Trong khi đó, Tiểu Hoành, Thiên Tỷ cùng bố của Tiểu Hoành lại chuẩn bị hành lý đến Quảng Châu thành lập một chi nhánh mới

– Bố ở đây được rồi mà cứ bắt bố đi là sao?

– Con đi mấy năm liền, bố ở nhà một mình con không an tâm

– Thật, thằng bé ngốc này

Chí Hoành cười cười nắm tay bố mình thật chặt. Bố cậu chỉ mỉm cười một cách an nhiên

– Đã quyết định đi rồi thì đi thôi. Nhanh nhanh dọn đồ nào, sắp trễ giờ bay rồi

– Dạ

Chí Hoành vội vàng vào dọn dẹp cùng Thiên Tỷ, ông nhìn cặp đôi trẻ, liền cười nhẹ

Hoa Trân dậy có chút muộn, phần là cô chẳng muốn rời giường một chút nào hết, bởi vì cho dù có rời giường cũng chẳng được ra khỏi nhà. Bởi vì ra khỏi nhà là phải sử dụng chứng minh thư, mà sử dụng chứng minh thư chẳng khác nào tiết lộ địa điểm cho Tuấn Khải biết

Nhớ đến cậu ta, nước mắt cô không tự chủ mà trào ra

Minh Hàn đã trở về, trên tay là túi đồ, túi nào túi nấy đều đựng hoa quả rau củ cùng thịt tươi sống. Cô mở cửa tủ lạnh, đang định nhét tất cả vào tủ lạnh thì Hoa Trân bước ra. Trên mi mắt hẵng còn mọng nước của Hoa Trân mang vài tia kinh hãi

– Chị Minh Hàn

Minh Hàn giật nẩy mình, suýt chút nữa thì đánh rơi túi đồ xuống đất. Cô quay ra nhìn Hoa Trân đang chạy vội tới giằng lấy túi đồ trên tay cô

– chị phải phân loại ra trước khi cho vào tủ lạnh chứ

Hoa Trân vừa phân loại thức ăn vừa càu nhàu làm Minh Hàn chỉ biết gãi đầu. Là một người chị mà lại để một người kém mình vài tuổi dạy những vấn đề cơ bản này, cô thật không biết giấu mặt vào đâu

– Trưa nay chị muốn ăn gì?

Hoa Trân vừa ngồi nhai bim bim vừa hỏi Minh Hàn

Minh Hàn không kén ăn liền nói

– Cái đấy, em thích nấu gì thì nấu đi

Hoa Trân gật đầu, nhai nốt gói bim bim rồi vào bếp

Tiếng dao va chạm với thớt, tiếng nước xối xả rồi tiếng xèo xèo lần lượt vang lên, mùi thức ăn cũng toả hương thơm ngát

Thức ăn được bày hết lên bàn. Minh Hàn bước vào phòng bếp với ánh mắt long lanh lập tức ngồi xuống

– Oa, Hoa Trân, em siêu thật đấy. Nhưng mà em thích ăn những món này à

Hoa Trân đang cởi tạp dề liền dừng động tác, mắt hướng về nơi xa xăm nào đó

– Những món này là những món đầu tiên em làm cho Tuấn Khải ăn….

Cô dừng lại, nụ cười trên môi biến thành hư không

-…..cùng với Vương Nguyên

Minh Hàn không nói nữa, đồng thời thầm tự vả cho mình vài phát. Đang yên đang lành tự nhiên lại nhắc tới chuyện này làm gì không biết nữa

Bữa ăn trở nên nặng nề. Ăn xong Minh Hàn cũng tự động dọn dẹp. Hoa Trân thì cứ thẫn thờ ngồi đó. Dường như bất cứ chuyện gì cũng không thể tác động đến cô được

Hoa Trân lại ngủ

Minh Hàn cũng không muốn làm phiền tới cô nên TV cũng không dám mở. Cô chưa rơi vào tình trạng giống như Hoa Trân bao giờ nên không hiểu được cảm xúc của Hoa Trân. Việc cô có thể làm lúc này là im lặng nhìn cô ấy thôi

Hoa Trân vẫn làm bữa tối như thường. Món ăn khác với bữa trưa. Minh Hàn không dám hỏi ý nghĩa những món ăn mà Hoa Trân nấu, sợ lại liên quan tới ký ức gì đó đau lòng nên im lặng ngồi ăn

– Hoa Trân này

Một lúc sau Minh Hàn mở miệng, phá tan bầu không khí an tĩnh của bữa ăn từ vừa nãy tới giờ

Hoa Trân hơi ngẩng đầu nhìn Minh Hàn, đôi mắt không thể hiện quá nhiều cảm xúc

– Chị muốn hỏi em gì sao?

– Mấy hôm nay chị được nghỉ phép nên có thể dẫn em đi chơi đâu đó

– nhưng em không đi được. Em mà đi họ sẽ biết em ở đâu mất

– Về vụ chứng minh nhân dân, chỉ cần em đồng ý, chị sẽ lo liệu

Hoa Trân hơi lưỡng lự một chút rồi gật đầu. Minh Hàn vui vẻ nắm lấy tay Hoa Trân

– Em đồng ý rồi nhé, vậy mai đi luôn

Nhìm bộ dạng vui vẻ của Minh Hàn, Hoa Trân cười nhẹ một cái để hưởng ứng

Cô không mấy hứng thú lắm với những nơi được Minh Hàn dẫn đi, nhưng vì không muốn Minh Hàn buồn nên chẳng tỏ thái độ gì cả

Khung cảnh núi Bạch Vân thơ mộng. Cô ngẩng đầu hít thở không khí trong lành có phần khoan khoái. Mái tóc ngắn cũn được cô cột gọn lại. Vài lọn tóc loà xoà nhưng cô chẳng buồn túm gọn nó lên

Minh Hàn dúi vào tay cô chai nước. Cô cầm lấy uống ực một hơi

– Em còn muốn đi đâu nữa?

Minh Hàn thiện chí hỏi han, nhưng cô chẳng buồn trả lời, cứ đứng ngắm nhìn khung cảnh từ phía xa

– Như vậy, có lẽ là đủ rồi

Nhìn ánh mắt có đôi chút đượm buồn của Hoa Trân, Minh Hàn bèn nắm chặt lấy tay cô. Hai người cùng nhau nắm tay xuống núi

Hai người về nhà cũng đã tối muộn. Nhà hàng xóm hình như mới có người chuyển tới. Do quá mệt mỏi nên Hoa Trân còn chẳng để ý quá nhiều nữa. Vừa về đến phòng đã lập tức đi ngủ

Vì là nhà mới cho nên Chí Hoành cùng Thiên Tỷ vẫn chưa chuyển vào ở luôn được. Đồ đạc mới hôm qua được chuyển đến. Thiên Tỷ đã nhờ nhà thiết kế nội thất đến để sắp xếp đồ trong nhà theo ý muốn của anh, còn ba người thì ở khách sạn, sáng hôm nay mới trở về

Tiếng chuông cửa reo ing ỏi. Minh Hàn còn đang ngáp ngủ. Sang mở cửa phòng của Hoa Trân thấy cô nàng không có ý định dậy sớm bèn ra mở cửa

Đập vào mắt cô là gương mặt không mấy quen thuộc của một nam sinh. Cậu ta nở nụ cười tươi rói đưa túi bánh cho Minh Hàn

– Sau này chúng tôi sẽ chuyển tới đây sinh sống. Đây là bánh bao chúng tôi tự làm. Mong là cô sẽ không chê nó. Sau này chúng tôi còn phải nhờ cô giúp đỡ nhiều

Minh Hàn gượng cười nhận lấy túi bánh nói

– Tôi không phải chủ nhân của nhà này. Anh ấy hôm nay đi công tác nên tôi đến ở cùng với em gái anh ấy cho đỡ buồn thôi

Nam sinh cười cười, dường như đang ngầm suy đoán điều gì đó

Tiếng mở cửa phòng, hai người đều hướng mắt nhìn về phía Hoa Trân

– Chị chưa đi làm à?

– Chưa, chị chút nữa

Minh Hàn quay qua nhìn vị nam sinh, đang định giới thiệu chủ nhà cho “hàng xóm mới” thì nhìn thấy khuôn mặt nam sinh kia đang chết đứng, nhìn chằm chằm vào cô gái trong nhà

– Chị, chị Hoa Trân…

Minh Hàn tưởng đó là fans của Hoa Trân liền quay qua định kêu cô nàng thì bắt gặp một biểu cảm y hệt như nam sinh kia

Hai người này quen biết nhau, hơn nữa có khi Hoa Trân còn không muốn gặp nam sinh này

Linh cảm của phụ nữ mách bảo thế

Chí Hoành nhìn Hoa Trân, dường như còn đang nghĩ mình mơ. Hoa Trân đang đứng trước mặt cậu. Hoa Trân mà Tử Kiệt đang tìm kiếm, không thể ngờ lại là hàng xóm mới của cậu

Nói vậy đây có lẽ là nhà Nam Phong rồi. Có lẽ anh ấy không muốn cô bị làm phiền, cho nên mới giấu cô ở đây như vậy

– Chí Hoành, em làm gì mà lâu vậy

Giọng Thiên Tỷ tỏ vẻ khó chịu nhìn bộ dạng như tượng đá của Chí Hoành. Anh chưa hiểu điều gì khiến Chí Hoành thành vậy bèn tiến thêm vài bước

Hoa Trân đập vào mắt anh như một vị thần khiến chính anh còn đứng hình mất mấy giây. Thiên Tỷ vẫn không thể tin được, còn có thể trùng hợp tới mức độ nào nữa đây

Hoa Trân biết lúc này chẳng còn có thể trốn tránh được nữa, nên mặc mọi chuyện muốn đến đâu thì đến

– Thiên Tỷ, Tiểu Hoành, bác, có thể giúp con giữ chuyện này không?

Ngồi trước mặt ba người họ, cô giờ chỉ có thể nói như thế

Minh Hàn yên lặng lui đi chỗ khác. Cô biết sự việc này không phải cô muốn can dự liền có thể can dự được

– Con tại sao phải làm vậy. Tiểu Trân à

Người mở miệng là bố của Tiểu Hoành. Ông nhìn cô với ánh mắt tang thương chất chứa u sầu. Ông hiện tại đã trở thành một người cha đường hoàng với áo sơ mi, quần vải, chỉ trừ có mái tóc vẫn chưa được cắt ngắn

Hoa Trân mỉm cười không nói. Chẳng ai biết được nguyên do đó cả, và cô cũng không có ý định nói

– Có chuyện gì chị giấu tôi sao?

Thiên Tỷ gằn giọng, dường như cậu ta đã cảm nhận được điều gì đó bất thường trong chuyện này

Hoa Trân nhìn cậu, ánh mắt đủ để nói lên tất cả. Thiên Tỷ thở dài, lại nói tiếp

– Tôi sẽ giúp chị giấu việc này, nhưng tôi không đảm bảo sẽ giữ được bao lâu. KRJ đang mở một công ty con tại Quảng Châu. Chúng tôi dọn tới đây là vì vấn đề đó

– Có thể giấu bao lâu liền giấu bấy lâu. Nếu không giấu được nữa, cùng lắm là tôi lại chuyển đi

Hoa Trân cuối cùng cũng mở miệng nói. Giọng nói thê lương có phần bất đắc dĩ

– Chị có về Thượng Hải nữa không? Đó là quê chị mà

– Chị không biết nữa, Tiểu Hoành à

Cô cúi đầu không nói. Lưu Chí Hoành biết cô không thể nói trước được gì, cũng muốn yên ổn bắt đầu một cuộc sống mới tại Quảng Châu

Tiểu Hoành ôm chầm lấy Hoa Trân, tự nhủ trong lòng là cho dù bất cứ giá nào, cũng sẽ không để mọi người biết cô đang ở nơi này


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.