F*ckBoi Tầng Trên

Chương 7: - Người Rừng Cháy Nắng



Các bạn đang đọc truyện Chương 7: – Người Rừng Cháy Nắng miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Spotify Playlist của Người Rừng: open.spotify.com/playlist/0AzIFSz2usHVnTvaekpSYh

Tôi muốn tặng chapter cho các bạn thay lời cám ơn sự ủng hộ, để tôi làm được điều đó bạn hãy thả 1 comment lại hoặc vote để ghi nhớ tôi.

———————

Dành tặng cho Happy-Totto, cám ơn sự ủng hộ của bạn 😀

“Waky waky egg and bakey~” giọng ai đó léo nhéo bên tai khiến tôi nhăn nhó mở mắt.

Jack Harte người rừng đang đứng lù lù bên cạnh giường như một con quỷ, nhếch hai mép miệng mèo cười xấu xa nhìn tôi từ trên xuống. Mẹ ơi, sao thứ 3 đến nhanh thế nhỉ? Mình có lỡ ngủ xuyên qua ngày nào không?

“Cút đi, tôi đang đau đầu.” tôi lầm bầm quay người nằm úp xuống.

Hôm qua tôi đã ngồi ôm một chai vang Rosé viết tới tận gần 2h sáng mới đi ngủ. Rosé uống vào sẽ không say quá kinh, nhưng khi ngấm thì nằm ngủ như chết rồi. Hôm qua tôi không kịp uống thêm nước trước khi đi ngủ, nên bây giờ đau đầu kinh khủng.

“Tôi ngửi thấy có mùi cồn đâu đây, đêm qua cô đã làm gì thế em sinh đôi ác quỷ?”người rừng túm một bên chăn của tôi lôi ra, ngửa đầu lên hít hà trong không khí. 

“Anh là chó hay là người hả Jack?” tôi uể oải bò dậy, ngay cả khi đau đầu thì con khỉ không lông này cũng không tha cho tôi được. 

Tôi thậm chí còn không thể giữ gã ra khỏi phạm vi phòng của mình nữa là bắt gã ngậm miệng lại.

“Tôi chưa thấy cô nàng nào từ chối một con chó đẹp cả. Dậy đi nào, quái vật ngủ trong rừng!” người tối cổ nhăn nhở cười, đập đập lên đệm giường tôi một cái rồi quay người bỏ ra ngoài phòng khách. 

Vác cái thân thể nặng nề cùng cơn đau đầu như búa bổ đi vào nhà tắm để vệ sinh xong, tôi quay ra phòng khách và thấy người rừng đang ngồi bên cạnh một chiếc hộp giấy có logo của Sh’boy Bagels và hai ly cà phê.

“Mua bagel cho cô này, ăn đi rồi hãy uống thuốc đau đầu.” gã chỉ ngón tay vào cái hộp, khóe miệng mèo nhếch lên cười tinh quái.

“Nhân gì thế?” tôi không có thời gian suy nghĩ về ẩn ý trong nụ cười của gã, cầm cái hộp lên mở ra. Bụng tôi đã bắt đầu sôi từ khi tôi nhìn thấy cái hộp đấy rồi.

“Cream cheese và cá hồi hun khói.” nếu tôi không bị cơn đau đầu này hành hạ thì tôi đã thấy chắc chắn có cái gì đó cực kì không ổn ở cái mặt cười khó chịu kia của Jack Harte.

“Ồ, tuyệt. Cám ơn.” tôi nói rồi mở gói giấy bọc bánh ra để cắn một miếng to.

Khỉ đột không lông nhìn tôi nhai nhồm nhoàm, cầm ly cà phê của gã lên, tu một hơi rồi nói vui vẻ “Tôi gần như đã phải thổi kèn cho gã bán hàng để dành được nó đấy!”

“Ọe, khụ..khụ..” cổ họng tôi tự động thắt lại, đẩy ngược miếng bánh vừa nuốt được nửa chừng lên thành một cơn nửa nghẹn nửa ọe. 

Tôi tưởng mình sắp chết trong nửa giây điên cuồng đấy, tay tôi đập bụp bụp vào ngực mình để cố gắng ép mình đẩy miếng bánh bị trồi lên trở xuống trong khi ho khù khụ như bệnh nhân lao giai đoạn cuối. Mắt tôi ậng đầy nước, cả mũi cũng bắt đầu rỉ rỉ ra. Tôi vừa cố ngăn bản thân mình không ho nữa, vừa liếc đôi mắt nhèm nhẹp của mình về phía người rừng bằng mọi sự ghét bỏ tôi có thể tạo ra được. 

Con đực tối cổ bậy bạ bẩn thỉu này!

“Oh, shit. Tôi xin lỗi, cô có sao không?” trái với tưởng tượng của tôi là gã sẽ ném lại một nụ cười thỏa mãn, thì mặt người rừng tái đi không ít, vội vàng vươn tới đua xoa xoa sau lưng tôi.

“Xéo về phòng anh đi!” tôi vừa cố không ho nữa, vừa dùng bàn tay mình đẩy vào ngực khỉ đột để gã tránh ra.

Người rừng đưa nốt tay còn lại lên nắm gọn bàn tay của tôi kéo xuống, tay kia vẫn đang vuốt sau lưng tôi. Lòng bàn tay của gã to và cực kỳ nóng.

“Đừng nói nữa, ho nốt ra đi.” Ánh mắt xám nhìn tôi đầy ra lệnh nhưng cũng dịu lại khá nhiều.

Tôi ho khù khụ như một con mèo hen một lúc khá lâu sau đó, nước mắt nước mũi chảy tèm lem trên mặt. Sau khi chắc chắn tôi không ho nữa thì khỉ đột vòng bàn tay đang ở lưng qua eo tôi, kéo tôi đứng dậy đi về phòng tắm để rửa lại mặt và tay lần nữa.

Vừa lau mặt vào chiếc khăn bông, tôi vừa liếc xéo người rừng đang đứng chờ ngoài cửa.

“Đồ tồi tệ.” giọng tôi trở nên khàn hơn hẳn so với lúc thức dậy.

“Xin lỗi. Nó sẽ không xảy ra thêm một lần nào nữa.” Ánh mắt xanh xám của người rừng nhìn thẳng vào tôi, tỏa ra mấy tia hối lỗi thật lòng. 

Ngoại trừ cái tai nạn buổi sáng hôm đó ra thì khỉ đột tối cổ còn đem về cho tôi mấy miếng nam châm để dính lên tủ lạnh, có hình bãi biển Lười màu sắc vô cùng sặc sỡ. Ngay sau đó, gã hối hả bỏ đi vì phải lên văn phòng làm việc hoặc gì đó, tôi không nghe rõ vì mải ngắm mấy miếng nam châm.

Theo như lịch trình wattpad yêu cầu, thì tôi chỉ có khoảng 3 tháng nữa để hoàn thành bản nháp hoàn chỉnh đầu tiên. Splotches là truyện dài thứ 2 của tôi trên Wattpad, ra ngay sau khi cuộc thi viết lần thứ 2 được tổ chức một tuần, khối lượng đọc cũng khá là ổn. Trước khi tham gia vào chương trình này, thì tôi không hề biết là bên đó sẽ yêu cầu mình phải hoàn thảnh bản nháp sớm như vậy. Hóa ra, là họ muốn chắc chắn tất cả các bài thi đều có cơ hội được lựa chọn. 

Sau khi hoàn thành đầy đủ bản nháp, cuộc tranh tài thực sự là đưa hết lên trên wattpad để theo dõi lượng tương tác và độ nổi tiếng. Hình như sẽ còn một vòng bình chọn kín ngoài vòng bình chọn từ phía khán giả nữa. 

Thật ra thì vòng bình chọn kín mới là vòng mà tôi cảm thấy ngại nhất. Cơ bản là vì không hiểu rằng hội đồng này sẽ là dạng thích các tác phẩm có nội dung, hay là thích các tác phẩm được ưa chuông hơn. Nổi tiếng không có nghĩa là nó thực sự hay. 

Đang nghĩ lan man thì ngoài cửa phòng tôi lại có tiếng gõ cửa. Tôi ngẩng lên khỏi màn hình laptop và nhận ra là trời đã bắt đầu tối rồi. 

“509 mở cửa ra, tôi biết cô đang ở trong đấy!” cái giọng trầm khó chịu của tên người rừng văng qua cánh cửa gỗ.

Tôi nhảy lên khỏi ghế, vội vàng cầm cái chặn giấy lên trên tay. Tôi đã không vứt nó đi vì thật ra cuối cùng gã khỉ không lông kia chẳng hề hấn gì khi bị nó ném trúng cả. 

“Anh muốn gì?” tiến đến sát cánh cửa gỗ, tôi nói vọng ra.

“Ăn tối không?” im lặng vài giây, gã nói chậm rãi.

“Anh định cho tôi thử trải nghiệm chết sặc một lần nữa à?” tôi hỏi đầy châm chọc.

Sau vụ mưu sát hôm thứ 3, tôi cảm thấy mình không nên ăn uống bất cứ thứ gì nữa trong thời gian bị buộc phải giao tiếp với thằng cha khỉ đột có bệnh mãn tính này.

“Thôi nào, tôi đã xin lỗi rồi mà! Bữa tối nay tôi trả tiền. Cô muốn ăn gì?”

“Sao không quay lại tìm lấy một cô nàng nào mà anh đã từng bỏ qua đi?” Jack Harte bị ngớ ngẩn hay sao? Tự dưng đòi rủ mình đi ăn là có ý rồi, không thể không cẩn thận được. 

Bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ đế giày lạch cạch.

“Ashley thân mến, tôi cảm thấy mình hơi sai lầm về vụ tâm lí tương thông rồi. Cô cũng phải nhận ra được là tôi đang muốn xin lỗi tử tế chứ hả?”

Tôi im lặng. Jack người rừng ở bên ngoài cũng không nói gì nữa, chỉ nhịp nhàng gõ gót giày của gã như thể đang đếm thời gian gã cho phép tôi được suy nghĩ. 

“5 phút, chờ tôi 5 phút.” cuối cùng thì tôi đồng ý, không cảm thấy mình bị bắt ép hay không còn lựa chọn nào khác. 

“Tuyệt vời, tôi sẽ chờ cô dưới nhà nhé!” tôi có thể cảm thấy được khóe miệng mèo của người rừng hẳn phải đang ngoác lên đầy thỏa mãn.

5 phút sau đó, tôi đi bộ xuống dưới tầng trong một chiếc váy màu xanh nhạt và áo khoác nhẹ. Mùa hè ở Kỳ Lân chỉ nóng ban ngày là chính, còn đêm thì vẫn hơi se lạnh. 

Jack Harte đang đứng tựa ở khung cửa ra sảnh tầng 1 đợi tôi. Gã mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cởi một nút cổ, bên ngoài là blazer khoác nhẹ và quần tây đồng màu màu xanh navy, cắt may rất vừa dáng người to đùng của gã. Rất hiện đại và hợp mốt.

“Trông cô mặc váy lên trông hot đấy chứ.” người rừng đã nhìn thấy tôi, gã vừa mỉm cười vô cùng khả ố, vừa nói.

Tôi nén cơn rùng mình, làm như không nghe thấy lời gã nói, ngẩng mặt nhìn ra ngoài đường. 

“Chúng ta ăn gì đây?”

Con phố có tòa nhà chúng tôi sống là một đường nhỏ bên cạnh phố mua sắm lớn nhất ở khu Bắc Kỳ Lân. Ở đây không qua đông đúc hay ồn ào bằng phố mua sắm, nhưng buổi tối thì luôn sáng bừng lên nhờ đèn đường và đèn màu từ các cửa hàng hoạt động buổi tối. 

“Cô ăn được cá sống chứ? Có một cái sushi bar gần đây khá được.” buổi tối, ánh mắt xanh xám của khỉ đột chỉ còn lại màu xám thuần, phản chiếu bóng của cột đèn đường. 

Tôi gật đầu.

Bước vào một quán sushi nhỏ có mấy tấm rèm noren treo cửa hình cá chép, chúng tôi được xếp một chỗ ở trong góc duy nhất còn lại. Mỗi bàn ở đây đều có vách ngăn, cảm giác vô cùng riêng tư. 

Tôi bỏ áo khoác mỏng bên ngoài của mình ra, vắt lên ghế rồi mới ngồi xuống. Ánh mắt xám của người rừng tia tôi một lượt từ dưới lên, miệng mèo cười cười.

“Màu xanh hợp với cô đấy, Ashley, tất cả các đường co-.”

“Lần nào đi hẹn hò anh cũng nói những câu này à?” tôi cắt lời gã.

“Chỉ là một câu khen ngợi thôi. Nó có tác dụng với cô không?”

“Không, những thứ anh nói cũ rích rồi.” Tôi nghe mấy câu tán tỉnh kiểu này quá nhiều rồi.

“Ồ? Tôi tưởng cô vẫn luôn có bạn trai chứ nhỉ?” Jack người rừng tỏ ra khá ngạc nhiên, ngoẹo đầu sang một bên nhìn tôi thú vị. 

Nếu tôi bảo với gã là tôi đọc hết gần trăm bộ truyên về f*ckboi trên wattpad để hiểu gã nói gì thì gã sẽ bò ra mà cười mất.

“Thế không có nghĩa là tôi chưa bao giờ được đi date, Jacky.” Còn tôi thì không hiểu gã nghĩ tôi là ai. Chuyện gặp mấy tay thừa hormone máu đói ở đại học tôi không lạ lắm, bây giờ cũng thế.

“Thế thì cái gì sẽ có tác dụng với cô?”

“Khi anh đi gặp người khác giới thì anh nói gì với họ?” tôi uống một ngụm trà xanh vừa được phục vụ trong mấy chiếc cốc sứ hình trụ màu tối, liếc nhìn gã người rừng tối cổ có vẻ như vừa nhận ra được cái gì đó trong cuộc đời sai quá sai của mình.

Gã rót nước tương ra hai chiếc đĩa sứ nhỏ màu xanh ngọc đã để sẵn ở bàn và đẩy một chiếc tới trước mặt tôi, vừa làm vừa nói rất từ tốn. 

“Bình thường tôi chỉ cần dùng ánh mắt hoặc nụ cười, hỏi vài câu đơn giản, hoặc chúng tôi nhảy với nhau, ngôn ngữ cơ thể thì vô cùng dễ, cô biết đấy..” 

“Thôi đi, đừng xạo tôi bằng ba cái lời lẽ ngớ ngẩn đấy.” Tôi biết thừa khỉ đột chỉ đang làm trò, cố tình bịa ra một vài câu chuyện ngu ngốc để tôi không hỏi thêm nữa. 

“Gì cơ?”

“Không phải mấy người các anh hay có luật riêng để chọn người qua đêm cùng à?” kiểu như 15 bí kíp thành công ý. 

Jack Harte ngạc nhiên nhìn tôi mất vài giây rồi phá ra cười, đập một tay lên bàn bồm bộp.

“HAHAHAHAHA, cô đọc mấy thứ vớ vẩn đấy ở trên wattpad à?”

Tôi cảm thấy mình vừa đi một bước đi sai lầm.

———————

Follow instagram tôi để đọc trước preview của những chapter tiếp theo!

IG: @cafeindigo_


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.