Gả Cho Nhiếp Chính Vương

Chương 45: Thu Nhận Lưu Dân



Các bạn đang đọc truyện Chương 45: Thu Nhận Lưu Dân miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Hạ Uyên không vội triệu tập lưu dân, chỉ lạnh nhạt làm công tác chuẩn bị ở trên núi, đồng thời vừa chờ đợi kết quả điều tra đường xá, vừa chờ Đào Tân Tri hao hết kho lúa.

Đến lúc Đào Tân Tri không chống đỡ nổi nữa chạy tới khóc lóc, Hạ Uyên mới chậm rãi nói: “Việc này ta sẽ nghĩ cách khác.”
Đào Tân Tri cảm động rơi nước mắt, nhưng càng nghĩ càng không yên lòng.

Lúc trước hắn dựa theo yêu cầu của Hạ Uyên đi điều tra nhân khẩu, vốn tưởng rằng Hạ Uyên có thể nghĩ biện pháp giúp hắn, nhưng qua nhiều ngày như vậy Hạ Uyên lại không có động tĩnh, Đào Tân Tri không thể không nghi ngờ điều tra đó vốn chẳng có tác dụng gì.
Hiện tại Đào Tân Tri hận chết Hạ Uyên, nếu không phải vị đại phật này giữ ở cửa Bình Thành thì hắn đã trực tiếp đuổi lưu dân đi rồi, sẽ không lưu lạc đến tình cảnh xấu hổ như bây giờ, vừa không dám đuổi người vừa không có đủ lương thực nuôi sống lưu dân.
Nơm nớp lo sợ như vậy hết hai ngày nhưng Hạ Uyên vẫn không có động tĩnh.

Đào Tân Tri tức tới mức muốn chửi thề, đành phải bảo tâm phúc nửa đêm trộm mở tư khố, chuyển từng chút lương thực vào kho lúa mà quan phủ lập ra, ngày hôm sau lại lấy ra cứu tế lưu dân.
Đào Tân Tri tự cho là thần không biết quỷ không hay, nhưng không biết Hạ Uyên đã nhận được tin tức này rồi.
“Tư khố của hắn thế mà lại cất giấu nhiều lương thực như vậy?” Hạ Uyên nghe thuộc hạ bẩm báo, không khỏi nhíu mày: “Thảo nào hắn khóc than cả ngày, thì ra lúa trong kho đều bị hắn chiếm làm của riêng hết rồi.”
Tiết Vân Chu dựa theo hai vạn tám nhân khẩu tính toán, cũng bị tư khố của Đào Tân Tri làm giật mình: “Nếu không có lưu dân thì số lượng lương thực đó đều là của hắn, nhưng nhiều như thế sao mà ăn hết được? Rốt cuộc hắn muốn làm cái gì? Sẽ không phải là lại nuôi quân nữa chứ?”
Hạ Uyên thoáng trầm ngâm, lắc đầu: “Hắn tuyệt đối không có lá gan này, cũng không đủ quyết đoán và tham vọng.”

Tiết Vân Chu bị chuyện của Tiết Trùng ảnh hưởng, vừa nghe tới chuyện có nhiều lương thực sẽ nghĩ ngay đến nuôi quân.

Hiện giờ nghe Hạ Uyên nói như vậy, cậu nghĩ lại tính cách của Đào Tân Tri một chút, cũng cảm thấy suy đoán này không có căn cứ.
Hạ Uyên suy tư một lúc lâu cũng không nghĩ ra kết quả gì, đành phải phân phó người phía dưới tiếp tục nhìn chằm chằm.
Không bao lâu sau, vài tinh binh Hạ Uyên phái đi điều tra cuối cùng cũng về.
Hạ Uyên lập tức kêu người vào thư phòng tạm thời lập ra ở trên núi, tỉ mỉ xem kết quả điều tra của bọn họ, cuối cùng vừa lòng gật đầu: “Các vị đi đường vất vả rồi, hai ngày nay nghỉ ngơi thật tốt trên núi đi, những việc khác tạm thời không cần làm.”
Vài người có chút thụ sủng nhược kinh, bọn họ đã sớm nghe nói tính tình Vương gia đại biến, lúc này bản thân mới được thấy tận mắt.

Chỉ nghe được một câu ngắn ngủi này của Hạ Uyên thôi cũng lập tức cảm thấy được mấy ngày bôn ba vất vả đều đáng giá.
Bọn họ không biết là, tất cả những người dưới trướng của Hạ Uyên đều lặng lẽ thay đổi mà chính bọn họ cũng không nhận ra.

Ban đầu chỉ xuất phát từ ích lợi, xuất phát từ tự bảo vệ mình nên mới phục tùng; sau đó trở thành cam tâm tình nguyện đi theo, thậm chí Tống Toàn tiếp xúc nhiều với Hạ Uyên còn dần dần sinh ra kính trọng từ nội tâm.
Tiết Vân Chu không quan tâm những việc khác cho lắm, nhưng chỉ cần việc có liên quan đến Hạ Uyên thì cậu đều chú ý hết thảy.

Thế nên vẻ mặt biến hóa của những người này đều bị Tiết Vân Chu thu hết vào trong mắt không sót chút gì.
Sau khi người rời đi hết, Tiết Vân Chu vừa giúp Hạ Uyên chỉnh lý lại tài liệu nhận được, vừa hưng phấn dạt dào: “Đợi về đến Thanh Châu rồi chúng ta phải lập một hệ thống lương bổng đàng hoàng, như mấy người này nè, lộ trình hai tháng nhưng chỉ tốn mười ngày để điều tra, quả thật rất vất vả, nếu có thể phát thưởng hợp lý thì chắc chắn bọn họ sẽ hết lòng vì Yến Vương phủ chúng ta.”
Hạ Uyên dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói: “Em nghiện rồi phải không? Ý tưởng thì rất đẹp nhưng vấn đề lớn nhất của chúng ta hiện tại là thiếu tiền, không bột đố gột nên hồ.”
Tiết Vân Chu ỉu xìu, hữu khí vô lực nằm úp sấp trên bàn nhìn tài liệu.
Khảo sát chủ yếu bao gồm: đường xá có thể mở rộng đến đâu, cây cối hai bên đường thế nào, ven đường là núi đá hay núi đất, xung quanh có hộ gia đình hoặc đồng ruộng hay không, nơi nào từng xảy ra thiên tai, vân vân…
Hai người nghiên cứu bản đồ hết nửa ngày, cuối cùng cũng sửa lại lộ tuyến tốt nhất, đến khi hoàn thành xong hết thảy thì trời cũng tối.

Hạ Uyên thúc giục Tiết Vân Chu rửa mặt nghỉ ngơi, bản thân lại bận rộn sắp xếp nhiệm vụ, phân công xuống dưới ngay trong đêm.
Lưu dân bên ngoài còn phải dựa vào quan phủ cứu tế mới miễn cưỡng sống được qua ngày.

Hạ Uyên vốn định kéo dài thêm vài ngày, nhưng nghĩ đến tư khố của Đào Tân Tri rất khả nghi, vì để tra ra manh mối nên anh quyết định không để cho hắn hao tổn lương thực nữa.
Ngày hôm sau, Tống Toàn dựa theo phân phó của Hạ Uyên đến phủ của Đào Tân Tri một chuyến.
Đào Tân Tri cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa chờ mong, vì vậy tiếp đãi vị tâm phúc được trọng dụng của Yến Vương phủ này như khách quý để tìm hiểu lý do hắn đến.
Tống Toàn nói: “Ý của Vương gia là, Đào đại nhân chống đỡ nhiều ngày như vậy không dễ dàng, sau này lưu dân cứ giao cho Yến Vương phủ là được.”
Đào Tân Tri trừng lớn hai mắt, kích động đến sắc mặt đỏ lên, đứng dậy nói: “Vương gia thật sự nói như vậy sao?”
“Đào đại nhân yên tâm, Vương gia nhất ngôn cửu đỉnh.”

Đào Tân Tri thấy sắc mặt của Tống Toàn không giống giả bộ, nhịn không được âm thầm suy đoán một chút.

Tuy không nghĩ ra Hạ Uyên rốt cuộc định làm thế nào, cũng không rõ Hạ Uyên làm như vậy được lợi gì, nhưng hắn có thể buông xuống gánh nặng lớn này, rốt cuộc vẫn nhẹ nhàng thở ra.
Ngày hôm sau, lưu dân đang tụ tập ở ngoài hứng gió lạnh chờ đợi được phát gạo lương bỗng nhiên nghe được tiếng vó ngựa truyền đến từ phía sau.

Mọi người đồng loạt quay đầu lại, chỉ thấy một đoàn kỵ binh đông nghịt đi tới, dẫn đầu là một lá cờ đen sẫm đón gió phấp phới, khí thế ngút trời.
Tất cả mọi người bị một màn này dọa sợ, mặc dù binh lính thủ thành đã nghe được tin tức từ trước, nhưng đột nhiên thấy được một màn như vậy cũng không tránh khỏi biến sắc.
Đội ngũ năm trăm kỵ binh miễn cưỡng tạo được khí thế của thiên quân vạn mã, cửa thành nháy mắt lâm vào yên tĩnh lạ thường, mãi đến khi lá cờ lớn vung lên, tất cả tuấn mã đồng loạt dừng lại, đối diện với cửa thành ở phía xa thì mọi người mới dần hồi phục tinh thần.
Đa số lưu dân không biết chữ, thấy tình cảnh này không khỏi nghị luận sôi nổi, trong đó có người nhận ra chữ viết trên lá cờ là chữ “Yến” thật to, tin tức lan rộng ngay tức thì.
Có người nhỏ giọng nói: “Yến Vương không phải là Nhiếp chính vương đó chứ?”
Lời vừa nói ra liền giống như viên đá ném vào mặt hồ, dấy lên từng tầng gợn sóng.

Âm thanh lưu dân xôn xao nổi lên bốn phía, người nhát gan bị dọa sợ tới mức lạnh run, hận không thể bỏ chạy ngay lập tức.
Không chờ bọn họ kịp phản ứng, năm trăm kỵ binh phía trước nhanh chóng tản ra bốn phía, giữa hai con ngựa có một sợi dây thừng rất dài, bao vây tất cả lưu dân lại ở giữa.
Nói là bao vây chứ thật ra năm trăm kỵ binh so với hai ba vạn lưu dân thì căn bản chẳng đáng là bao.

Nhưng trong tay năm trăm người đều có binh khí còn chặn lại hết tất cả đường chạy, trong tình huống chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thế này thì chạy trốn chính là tự tìm đường chết.

Huống chi lưu dân không đoàn kết, sức khỏe suy nhược, không ai có lá gan chống đối Yến Vương phủ.
Đào Tân Tri tò mò nên đến cổng thành xem xét cũng bị tình huống này doạ sợ, sững người một lúc lâu đột nhiên ra một thân mồ hôi lạnh, thấp giọng lẩm bẩm: “Tiêu rồi tiêu rồi! Ta gây ra họa lớn rồi!”
Tâm phúc ở bên cạnh nghi hoặc: “Sao đại nhân nói vậy?”
Đào Tân Tri cắn môi, run rẩy nói: “Ngươi quên lệnh giết sạch lưu dân ở kinh thành rồi sao? Thế…!thế mà ta lại nghĩ Yến Vương thật sự muốn cứu tế dân chúng…”
Tâm phúc cũng cả kinh: “Này…!Cái này…”
Đào Tân Tri đã sợ tới mức chân nhũn ra, giống như ngay sau đó sẽ nhìn thấy cảnh tượng ngoài cửa thành máu chảy thành sông, chống tay vào tường nói: “Hai vạn tám! Hai vạn tám ngàn người! Trước đó hắn buộc ta mở kho thóc phát lương thực, ta còn tin là thật, không ngờ là luẩn quẩn một vòng lớn, cuối cùng lại…”
“Không đúng…” Tâm phúc lộ vẻ mặt nghi hoặc: “Sao Yến Vương lại làm điều thừa thãi như vậy?”
Đào Tân Tri sửng sốt, sau đó lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt.
Lúc này kỵ binh ngoài thành đã vây thành nửa vòng tròn, người đứng dưới lá cờ đối diện cửa thành là thống lĩnh của năm trăm nhân mã.

Người này là người Hạ Uyên tự mình chọn lựa, tên là Đinh Dũng, người cũng như tên, dị thường dũng mãnh, giọng nói lớn như tiếng chuông.
Đinh Dũng mở miệng, âm thanh vang vọng: “Yến Vương có lệnh, bất kể nam nữ già trẻ, muốn có đồ ăn thì đi theo chúng ta!”

Lời nói vừa ra, âm thanh vọng lại từng trận, trong vòng vây lại là một mảnh yên tĩnh, tất cả mọi người kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, đến khi vòng vây dần thu hẹp lại bọn họ mới bừng tỉnh, nhất thời không biết làm sao.
Không ai biết được mình sẽ đi nơi nào, sẽ đối mặt với chuyện gì, nhưng nhìn kỵ binh cầm dây thừng càng ngày càng gần hơn bọn họ vẫn bị uy thế lúc này doạ sợ.

Hơn nữa hai chữ “Đồ ăn” có lực hấp dẫn rất lớn, sau khi bọn họ bị bắt xếp thành đội ngũ rốt cuộc cũng yên lặng tiến về phía trước theo lá cờ lớn kia.
Trong đó tất nhiên có người tâm tư không ổn định muốn nhân cơ hội chạy trốn, nhưng chưa chạy được trăm bước đã bị một mũi tên nhọn cạnh chân chặn đường, những người khác nhìn thấy như vậy cũng kinh hồn táng đảm.
Thật ra nhiều thêm một người hay ít đi một người, thậm chí mười người, trăm người, cũng không tạo nên bao nhiêu ảnh hưởng.

Nhưng một khi có một người chạy trốn thành công thì những người khác sẽ rục rịch, chỉ cần sơ ý một chút sẽ tạo thành đại loạn, đến lúc đó ngay cả năm trăm kỵ binh cũng bất lực.
Cũng may sau một trận hỗn loạn ngắn ngủi thì đội ngũ khổng lồ cuối cùng cũng an ổn đi đến mảnh đất rộng rãi dưới chân núi Ngọc Sơn.
Hạ Uyên và Tiết Vân Chu đang đứng ở trên đỉnh núi, nhìn tình hình phía dưới không sót gì.

Tiết Vân Chu vỗ lưng Hạ Uyên, vẻ mặt đồng tình: “Anh hai, anh vất vả rồi, bọn họ sẽ hiểu nỗi khổ của anh thôi.”
Hạ Uyên vẻ mặt lạnh nhạt, trở tay bắt được tay Tiết Vân Chu, nắm trong lòng bàn tay mình.
Ý của Tiết Vân Chu là, hôm nay để lưu dân đến đây rõ ràng là vì tốt cho bọn họ, nhưng ngoài mặt lại là dùng quyền cao chức trọng cưỡng ép.

Tin này vừa xuất hiện, chỉ sợ ác danh của Hạ Uyên lại xấu thêm một bậc.
Thật ra về chuyện này rốt cuộc phải làm thế nào thì hai người liệt kê ra vài kế hoạch rồi, cuối cùng đều loại bỏ tất cả, bởi vì đề cập đến những việc cải cách phía sau, có một số việc không thể giải thích rõ ràng.

Huống chi nhận thức của dân chúng cổ đại chỉ dừng lại ở đất đai trước cửa, có giải thích bọn họ cũng không hiểu được, ngược lại còn tìm thêm phiền phức.

Chẳng bằng trực tiếp lợi dụng quyền thế áp bức, như vậy vừa bớt việc mà hiệu quả lại cao, chờ sau bọn họ được hưởng được lợi rồi tự nhiên sẽ hiểu ra.
Còn nữa, dân chúng ở thời đại phong kiến chưa được mở mang tri thức, muốn thi hành chính sách, giảng đạo lý là vô dụng; phải sử dụng thủ đoạn mạnh bạo, ít nhất trong giai đoạn ban đầu này quyền thế áp bức là điều không thể thiếu.
Hai người ở trên núi thở dài, sau đó thấy thuộc hạ của Đinh Dũng đi lên báo cáo tình huống.
Hạ Uyên gật đầu: “Trước hết xếp trai tráng lao động thành từng đội như kế hoạch.”.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.