Gả Cho Nhiếp Chính Vương

Chương 49: Treo đầu dê bán thịt chó



Các bạn đang đọc truyện Chương 49: Treo đầu dê bán thịt chó miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Edit: Vô Tình

Beta: Linh

Tiết Vân Chu tưởng mình nghe lầm, không thể tin được: “Ai? Ai không chết?”

Tiết Vân Thanh nắm chặt tay vịn xe lăn, mu bàn tay nổi lên gân xanh, cắn chặt răng nhả từng chữ: “Tiết Trùng!”

Lúc này Hạ Uyên từ trong phòng đi ra, nghe được lời Tiết Vân Thanh không khỏi kinh ngạc, thần sắc ngưng trọng: “Thế mà Tiết Trùng lại không chết? Người Vương phủ phái đi ám sát chắc chắn là người đáng tin cậy, không thể nào chừa đường sống cho lão, càng không thể nào nhận sai người được.”

Tiết Vân Thanh liếc Hạ Uyên một cái, hít sâu: “Người kia là thế thân của Tiết Trùng, sử dụng thuật dịch dung, sau khi dịch dung giống lão y như đúc. Lúc còn sống không nhìn ra, sau khi chết lớp hóa trang bị nước mưa và bùn rửa trôi mới lộ ra khuôn mặt thật.”

Tiết Vân Chu kinh hãi, không nhịn được nhìn sang Hạ Uyên, cả hai đều không ngờ cổ đại thật sự có thuật dịch dung trong truyền thuyết này. Nếu thuật dịch dung thật sự tồn tại, há chẳng phải Tiết Trùng có thể tùy tiện trà trộn vào trong đám đông, không ai phát hiện ra sao?

Tiết Vân Chu đẩy Tiết Vân Thanh vào phòng, bởi vì việc này không tính là cơ mật nên không ngăn cản Nghiêm Quan Ngọc, mặc kệ hắn ngồi ở một bên. Cậu trấn an Tiết Vân Thanh: “Ngươi đừng gấp, chuyện này là sơ suất của chúng ta. Có điều Tiết Trùng vẫn luôn có mưu đồ, sớm muộn gì cũng thiếu kiên nhẫn làm lộ dấu vết, đến lúc đó nhất định chúng ta sẽ bắt được hắn!”

Tiết Vân Thanh xiết chặt nắm đấm: “Không ai đoán được lão còn có chiêu này. Ta đến đây không phải để khởi binh vấn tội, cũng không cần các ngươi bắt người lại. Tiết Trùng là kẻ thù của ta, thù này ta phải tự mình báo.”

Tiết Vân Chu nói: “Tiết Trùng bỏ vợ bỏ con, hủy hoại cuộc đời của mẫu thân ta, lại liên tục tính kế ta, cũng là kẻ thù của ta.”

“Ta biết, nếu không chỉ bằng quan hệ của ngươi và Tiết Trùng, ta đã sớm gϊếŧ ngươi rồi.” Tiết Vân Thanh giương mắt nhìn Tiết Vân Chu, sau đó lại nhìn sang Hạ Uyên: “Ta tới để hỏi các ngươi, từ lúc Tiết Trùng bị bắt vào ngục đến lúc sung quân có những ai trông chừng. Tuy rằng lúc ấy kinh thành nằm trong tay Vương gia nhưng sau đó Vương gia lại mang binh xuất chinh, sẽ có người thừa dịp kinh thành trống không mà hành động, hi vọng có thể tìm được Tiết Trùng từ những dấu vết còn lại.”

Hạ Uyên bình tĩnh, suy tư một lúc lâu: “Ta sẽ phái người đi điều tra rõ. Lúc ấy tống Tiết Trùng vào ngục rất vội vàng, không thể nào tráo người trước khi vào ngục được. Người đi lại trên đường sung quân rất thưa thớt, có người của chúng ta theo dõi sát sao, càng không thể xảy ra vấn đề gì. Chỉ có một khả năng là bị người đánh tráo lúc trong ngục, mà người có thể động tay động chân trong nhà lao đến nỗi thần không biết quỷ không hay chỉ có thể là đương kim hoàng thượng.”

Tiết Vân Chu đập bàn: “Ban đầu đã cảm thấy kỳ quái, tại sao từ lúc Tiết Trùng bị bắt tới khi sung quân không có ai cướp ngục, thậm chí ngay cả ý muốn cứu người cũng không có. Cho dù là “cây đổ khỉ tan” cũng sẽ không “tan” triệt để như thế. Không ngờ hắn thật sự còn sống.”

Sắc mặt mọi người đều trầm trọng, chỉ có Nghiêm Quan Ngọc ở bên cạnh im lặng lắng nghe, thấy sắc mặt Tiết Vân Thanh tái nhợt, hỏi: “Vừa rồi ngươi ngã có bị thương không?”

Lúc này Tiết Vân Thanh đã bình tĩnh lại nhưng sắc mặt vẫn không tốt lắm, chỉ lạnh nhạt lắc đầu.

Nghiêm Quan Ngọc xoa bụng: “Chuyện lớn như vậy không phải một sớm một chiều là có thể điều tra rõ ràng, nếu không chúng ta ăn cơm trước nha?”

Tiết Vân Thanh lạnh lùng liếc hắn.

Nghiêm Quan Ngọc không để bụng, tự ngoảnh ra bên ngoài gọi: “Mang đồ ăn lên đây!”

Dư Khánh vẫn đứng hầu hạ ở bên ngoài, nghe vậy vội đi tới cửa nhìn Tiết Vân Chu hỏi ý kiến. Tiết Vân Chu gật đầu, Hạ Uyên nói: “Gọi Tống Toàn tới đây.”

Dư Khánh vội vàng nhận lệnh.

Sau khi Hạ Uyên gọi Tống Toàn vào thư phòng bàn bạc, Tiết Vân Chu suy nghĩ nhìn chân Tiết Vân Thanh, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Chân của ngươi… có phải có liên quan đến Tiết Trùng không?”

Tiết Vân Thanh nhíu mày, vẻ mặt không hiểu nhìn Tiết Vân Chu: “Không phải ngươi đã biết rồi sao?”
“…” Mí mắt Tiết Vân Chu hơi giật, chột dạ nói: “Ta… Ách… Ta không nhớ rõ…”

Mày Tiết Vân Thanh nhăn càng lúc càng chặt, cũng may hiện tại tâm tư của hắn đặt vào chuyện Tiết Trùng không chết nên không thấy sự kì lạ của Tiết Vân Chu, chỉ khó hiểu nhìn cậu một cái, lạnh nhạt nói: “Hồi nhỏ chúng ta học cưỡi  ngựa cùng nhau, ngựa của ta bị động tay động chân.”

Tiết Vân Chu há miệng thở dốc, hiểu được đại khái: “Nghĩa là… là Tiết Trùng động tay động chân?”

“Phải! Ta vô tình nghe được hắn ngăn cản không cho ngươi cưỡi con ngựa đó, tuy rằng nói đường đường chính chính nhưng tại sao trùng hợp như vậy? Hắn không cho ngươi cưỡi mà lại đổi lại thành ta cưỡi, sau đó ta bị ngã gãy chân? Hơn nữa sau khi điều tra tại sao con ngựa kia bỗng nhiên nổi điên thì phát hiện nó bị bỏ thuốc, nhưng cuối cùng chỉ đánh chết một hạ nhân để gánh tội thay, căn bản không có chứng cứ chứng minh là Tiết Trùng ra tay.”
Tiết Vân Chu nghe xong lạnh xương sống, bình thường gặp chuyện không có chứng cứ xác thực cậu sẽ có vài phần nghi ngờ, nhưng nếu nói chuyện này liên quan đến Tiết Trùng thì Tiết Vân Chu không thể không tin.

Việc Tiết Vân Thanh nói là chuyện năm đó học cưỡi ngựa. Khi ấy hai người vẫn còn rất nhỏ, ngay cả con nít nhỏ như vậy cũng hại được thì còn việc gì mà Tiết Trùng không dám làm chứ?

Đêm xuống, Tiết Vân Chu nằm trằn trọc ở trên giường.

Hạ Uyên ôm cậu, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái à?”

“Không sao.” Tiết Vân Chu lắc đầu, “Em chỉ đang nhớ lại những việc có liên quan đến Tiết Trùng thôi. Càng nghĩ càng cảm thấy hắn quá đáng sợ, người này quả thật là mưu mô xảo quyệt.”

Tuy rằng từ này chỉ mang nghĩa nói giỡn nhưng đặt trên người kẻ thù của mình thì hai người cười không nổi. Thần sắc Hạ Uyên ngưng trọng: “Em lại nghĩ đi đâu rồi?”
“Em xâu chuỗi lại mọi việc đi tới một suy đoán, tuy rằng không chính xác hoàn toàn nhưng có lẽ đúng được tám chín phần.” Tiết Vân Chu nghiêng người đối mặt với Hạ Uyên: “Tiết Trùng động tay động chân vào ngựa, ngựa nổi điên làm Tiết Vân Thanh ngã gãy chân, khiến hắn mất đi tư cách kế thừa tước vị. Sau đó bỏ rơi Khang thị để cưới con gái của Quý tướng quân, liên thủ với Quý tướng quân hại chết Tiết Quảng. Vì thế tước vị cứ như vậy rơi vào tay lão.”

Hạ Uyên cúi đầu “Ừm” một tiếng: “Xem ra kế hoạch của lão rất hoàn hảo.”

“Nhưng có một việc em nghĩ mãi không ra, nếu Tiết Trùng muốn hợp tác với Quý tướng quân thì tại sao lúc đầu lại lấy mẹ em? Có phải là lúc thành thân với mẹ vẫn chưa nghĩ tới việc đoạt tước vị, sau đó xảy ra chuyện quan trọng gì đó mới làm lão thay đổi kế hoạch?”
“Cũng có thể. Nhưng mà em đừng quên, việc hắn lấy mẹ em có thể do không tự làm chủ được mà nghe lệnh cha mẹ, nghe lời mai mối.”

“Ừ, cũng phải.” Tiết Vân Chu gật đầu, tạm thời đặt vấn đề này qua một bên, lại nói: “Sau khi Tiết Trùng kế thừa tước vị bắt đầu chiêu mộ binh lính, đồng thời liên tiếp lên kế hoạch hãm hại anh, không đúng, hãm hại Hạ Uyên nguyên chủ. Vậy lí do đoạt tước vị trước tiên là vì muốn chiếm được nhiều chỗ tốt hơn, sau đó trợ giúp tiểu hoàng đế diệt trừ Nhiếp chính vương. Nhưng tình báo chúng ta nhận được trước đó nói binh mã của Tiết Trùng đến giờ vẫn không quy thuận tiểu hoàng đế, vậy động cơ lão giúp tiểu hoàng đế đáng để suy ngẫm rồi.”

“Đơn giản là vì quyền lực, lật đổ hoàng đế xuống tự mình ngồi lên long ỷ là chuyện không thể, vậy chỉ có thể đứng sau thao túng mà thôi.” Hạ Uyên nói xong dừng một chút, hừ lạnh một tiếng: “Dã tâm cũng không nhỏ đâu.”
Tiết Vân Chu gật đầu: “Còn có một điểm đáng ngờ nữa, Tiết Trùng đã sớm bỏ rơi mẹ em rồi nhưng năm năm trước mới đuổi em ra khỏi hầu phủ. Ban đầu em nghĩ hắn muốn cướp đồ cưới của mẹ, nhưng theo lời Cao Tử Minh, hẳn là trong nhà mẹ đẻ của mẹ em có một đạo thánh chỉ. Nếu như Tiết Trùng biết tới sự tồn tại của thánh chỉ từ trước nhất định sẽ không dễ dàng bỏ mẹ em như vậy, có thể thấy tin tức về thánh chỉ này mới xuất hiện được thời gian gần đây thôi.”

Hạ Uyên trầm ngâm một lát: “Ngày mai anh sẽ phái người đi thăm dò tình hình cụ thể của Khang gia, em thử nói bóng nói gió với mẹ em một chút xem bà ấy có biết chuyện thánh chỉ này không.”

Tiết Vân Chu thở dài: “Được, thật ra em đã muốn hỏi từ lâu rồi, trước đó nghĩ là Tiết Trùng đã chết nên cũng không để ý nhiều.”
Hạ Uyên sờ đầu của Tiết Vân Chu: “Đừng áp lực quá, em cũng nói rồi, quân quyền nằm trong tay chúng ta, mặc kệ Tiết Trùng có âm mưu quỷ kế gì chúng ta cũng không cần lo lắng.”

Tiết Vân Chu gật đầu, cọ mặt vào cằm của Hạ Uyên.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.