Gặp Anh Là Ác Mộng

Chương 10: 10: Tôi Là Người Đàn Ông Duy Nhất Của Em



Các bạn đang đọc truyện Chương 10: 10: Tôi Là Người Đàn Ông Duy Nhất Của Em miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Hắn còn chưa nói xong thì đã tự cởi bỏ hết quần áo trên người mình rồi.

Một tay dùng lực để tách rộng hai chân đang cố khép chặt của cô, nhưng hắn chỉ dùng tay trêu đùa mà chưa làm gì cả.

Cảm giác nhục nhã đã bủa vây lấy toàn tâm trí của Sở Nghinh.

Nếu như lời người đàn ông này nói là thật thì cũng có nghĩa là cô không thể phản kháng lại hắn, cũng không thể chống đối được với Ân Viêm.

– Bé con, tôi đã nói tôi mới là người đàn ông duy nhất của em mà, sao em lại còn dám nghĩ đến việc ngủ với chồng em hửm? Thân thể này là của tôi, em không có quyền quyết định.

Ân Viêm vừa nói vừa vùi mặt vào giữa rãnh ngực cô, một bên hôn mút nhũ hoa đang căng cứng, một bên dùng tay tùy ý nhào nặn thành đủ hình dạng, cứ thế luân phiên mấy lần.

– Bé con, thừa nhận đi.

Thừa nhận em là loại đ ĩ đi3m đãng đang mong chờ được tôi cắm vào.

Hai tay bị trói chặt phía sau khiến cho Sở Nghinh vô cùng khó chịu.

Bên tai lại nghe từng tiếng sỉ nhục của người đàn ông khiến cô sống không bằng chết.

Cô vừa khóc vừa lắc đầu trong sợ hãi.

– Không có, tôi không có…..làm ơn….làm ơn thả tôi ra đi mà.

Ân Viêm vốn chẳng thèm nghe những lời cô đang kêu gào, hắn cuồng bạo hôn từ ngực trở lại môi của cô.

Cũng không quá lâu, bàn tay bên dưới hạ thân cô cũng dừng động tác lại, hình như đang lấy gì đó…..!
Ngay sau đó, hắn đã quay trở lại cùng một món đồ trên tay.

– Bé con, chúng ta bắt đầu chơi thôi nào.

Hắn vừa mới dứt lời thì Sở Nghinh cũng đã cảm giác được một luồng khí lạnh dán vào da thịt mình.

Cô uốn éo thân thể muốn trốn tránh nhưng cũng vô ích, cảm giác lạnh ngắt kia vừa rồi còn ở trên bụng mình nhưng bây giờ lại đang di chuyển xuống phía dưới…..!
– Ummm…..aaa…..không…..không được….đừng mà……!
Ân Viêm một tay cầm viên đá lạnh từ từ rà theo bụng của Sở Nghinh xuống giữa hai đùi cô, cứ hễ cô cố khép chân lại thì hắn lại tát thật mạnh vào bộ ngực đã đỏ hồng đầy dấu tay của cô, thô bạo tách rộng hai chân của cô ra, phơi bày nơi tư mật ra trước mắt của hắn.

Hắn chầm chầm đưa viên đá xoa khắp xung quanh, hài lòng nhìn dáng vẻ thống khổ chịu đựng của cô gái nhỏ, cuối cùng mới nhét hẳn vào khe động nhỏ kia.

– Aaaa….lấy ra đi….làm ơn lấy ra đi mà…..!
Sở Nghinh khổ sở cầu xin hắn, nhưng có vẻ như cô càng thống khổ chịu đựng thì lại càng khiến hắn thêm hưng phấn thôi.

Một viên đá lạnh đã hoàn toàn nằm sâu bên trong cô, thêm một viên thứ hai, viên thứ ba….cô thực sự không đếm được là hắn đã nhét bao nhiêu đá vào trong người mình nữa.

Cảm giác lạnh thấu xương đang giày vò nơi hạ thân bức cô đến sắp phát điên rồi, theo phản xạ mà cố gằng uốn éo thân thể để tống hết chúng ra ngoài, nhưng tất cả đều vô ích.

– Xin anh….tôi xin anh đó….làm ơn, đừng nhét nữa….!
Ân Viêm đều bỏ ngoài tai tất cả những lời cầu xin của cô, đồng thời cũng dừng nhét đá lạnh vào nơi tư mật của cô, hài lòng nhìn nơi nhầy nhụa kia vừa tiết ra mật dịch hòa lẫn nước lạnh được tan ra từ đá.

– Bé con, chỗ này của em đúng là đẹp thật đó.

Bị những lời vô sỉ của hắn vũ nhục, Sở Nghinh vừa thẹn vừa giận, cố gắng vùng vẫy để thoát thân trong tuyệt vọng.

Ân Viêm đâu dễ dàng kết thúc mọi chuyện ở đây chứ.

Hắn vừa dừng động tác thì cũng ngay lập tức ôm hông của cô kéo lên, để cô trong tư thế quỳ gối và khom lưng xuống sát với ga giường, mông nâng lên cao gần với hạ thân của hắn, vừa vặn để hắn có thể đưa thứ căng trướng ngạo nghễ kia tiến thẳng vào sâu bên trong.

– Aaaa….uummmm…..không được, không được, cầu xin anh…..mau rút ra đi…..!
Nhưng Ân Viêm sớm đã bị dục vọng che mắt rồi, cảm giác tuyệt vời khi tiến sâu vào bên trong cô gắt gao ghì chặt thần kinh của hắn.

Một tay hắn liên tục phát vào cặp mông căng tròn của cô từng cái một, tay kia thì kéo lấy hai tay đang bị trói chặt của cô, tư thế này giống như hắn đang cầm dây cương, ở phía sau cô mà thúc ngựa, mỗi lần ra vào lại cứ như muốn đem hơi thở còn sót lại của cô rút sạch, không cho cô một cơ hội thích ứng kịp thời.

– Bé con, bên trong em hút chặt như vậy, muốn kẹp chệt tôi hửm? Dâm đãng thế này còn giả vờ kháng cự gì nữa.

Sở Nghinh không tài nào có thể nghe tiếp những lời lăng nhục của hắn nữa, nhưng ngoại trừ cắn chặt răng để cam chịu qua từng giây phút thì cô còn có thể làm gì khác nữa đây.

Cô không nghĩ thân thể mình lại phản bội mình, còn phóng túng đón nhận sự xâm chiếm của người đàn ông.

– Thân thể em đúng là biết nghe lời hơn em.

Mẹ nó, thả lỏng đi, em muốn kẹp hỏng tôi à?
Bàn tay Ân Viêm vô cùng bận rộn tra tấn khắp thâ thể đang phải tiếp nhận mình, hạ thân lại không ngừng luật động, không chút thương tiếc va chạm đến tận nơi sâu nhất, ép cô không còn khả năng phản kháng.

Mặt của Sở Nghinh lem luốc từ lớp trang điểm hòa lẫn nước mắt và mồ hôi, bị ép dán chặt vào ga giường, mái tóc dài mượt cũng rối thành một mảng, che kín cả gương mặt thống khổ của cô.

Không biết đã qua bao lâu, cô cảm nhận tốc độ của người đàn ông phía sau tăng nhanh hơn, sau đó là một luồng chất lỏng nóng hổi rót vào bên trong cô….hắn cuối cùng cũng dừng lại.

Nhưng Sở Nghinh đã thả lỏng quá sớm, vừa mới thỏa mãn được một lần, Ân Viêm lại bắt đầu một trò mới.

Hắn bắt cô gái nhỏ của mình phải duy trì tư thế như cũ, còn mình thì lại bắt đầu lấy một điếu xì gà trên bàn và châm lửa.

Sở Nghinh đã mệt đến thở không ra hơi, hai chân chống quá lâu mà mất dần cảm giác, cũng không dám làm gì trái ý của hắn.

Vì vậy mà Ân Viêm càng thêm đắc ý, hắn kẹp điếu xì gà vừa châm lửa quanh hai ngón tay thon dài, đưa lên miệng rít lấy một hơi.

Hơi thở của hắn cũng mang theo một làn khói mỏng phả vào không khí.

– Bé con, đêm nay là đêm tân hôn của em nhỉ? Nhưng em lại đang nằm dưới thân tôi rên rỉ như một con đi3m.

Chà, đại thiếu phu nhân của Ân gia vừa mới vào cửa đã ngoại tình rồi, chuyện này mà đồn ra ngoài chắc là thú vị lắm đây.

Nghe hắn nói ra từng câu đều là đe dọa, Sở Nghinh cắn chặt răng để phản bác lại.

– Rốt cuộc anh muốn thế nào? Tôi với anh trước nay không thù không oán, tại sao lại ép tôi như vậy?
Ân Viêm tay kẹp điếu xì gà vừa hít xong một hơi rồi thở nhẹ ra, gương mặt tràn ngập sự thỏa mãn đang hưởng thụ khoảnh khắc tuyệt vời này.

– Em không thấy chúng ta chơi như vậy rất vui à? Ân Viêm có thể cưới được một cực phẩm như em nhưng lại không muốn đụng vào em, anh ta rốt cuộc ghê tởm em đến mức nào vậy?
Sở Nghinh sắp bị ép đến phát điên rồi.

Cô hoàn toàn không biết người đàn ông này là ai, với Ân Viêm người chồng trên danh nghĩa của cô có quan hệ gì nữa, bọn họ lại có thể biến cô thành công cụ để giao dịch cho bản thân như vậy.

Chẳng lẽ đây là cái giá phải trả khi lỡ đắc tội với hắn sao…..?
– Tôi cầu xin anh, tha cho tôi được không? Tôi không thể, tôi, tôi không muốn…..aaaaa……đừng, đừng mà, aaa……!
Lời của cô còn chưa dứt hết thì đã phải ngắt quãng vì bị đau đến không thể thở nổi, da thịt vừa bị bỏng rát như sắp xé rách cả cơ thể.

Cô kêu lên từng tiếng khổ sở, nức nở không rành mạch.

Người đàn ông ngồi phía sau tay cầm điếu xì gà còn đang cháy đâm trực tiếp lên lưng của cô, dồn hết đầu thuốc vào sâu mấy lớp da mỏng cho đến khi ngửi thấy mùi thịt cháy.

Miệng còn buông lời cảnh cáo.

– Tha? Em muốn tôi tha cho em thế nào đây hửm? Là thế này sao? Tôi nói cho em biết.

Từ lúc nằm dưới thân tôi thì em đã không có quyền phản kháng nữa.

Em chỉ là con đi3m nằm dưới thân tôi r3n rỉ thôi.

Nếu còn dám lặp lại những lời vừa rồi thì đừng trách tôi.

Thân thể này là của tôi, chỉ có một mình tôi được cắm vào, nếu em dám để bất kỳ ai đụng đến thì tôi có thể cho em thêm khán giả.

Sở Nghinh bị hắn tra tấn đến hơi thở yếu ớt cũng sắp cạn, đau đớn xe gan xé thịt khiến cô khóc không thành tiếng, chỉ có thể cắn chặt ga giường để chịu đựng qua đi.

Ân Viêm ném điếu xì gà đã bị tắt lửa lên bàn, tiếp đến lại lấy mấy viên đá lạnh nhét từng viên một vào mật đạo phía sau chưa từng được khai phá.

– Aaaa……không, không được….đừng mà…..đau, đau….làm ơn, đừng mà…..!
Tiếng cầu xin của cô không thể nào khiến động tác của Ân Viêm dừng lại được, ngược lại đã vô tình cổ vũ hắn thêm phấn khích nữa.

Nhét đến khi không còn chứa thêm được nữa, hắn mới buông tay ra để cô nằm mềm nhũn xuống, thở phì phò như cá đang mắc cạn.

Nhưng đây cũng chưa phải là điểm cuối cùng.

Sở Viêm lật người cô lại, chân khóa chặt thân thể nhỏ nhắn của cô để tháo dây trói trên cổ tay cô, chuyển sang khóa chặt tay cô trên đầu giường bằng còng tay đã cố định sẵn.

– Anh lại muốn làm gì nữa hả? Đồ điên, mau thả tôi ra!
Sở Nghinh khổ sở muốn vùng vẫy, nhưng hoàn toàn bất lực.

Người đàn ông đưa tay qua bàn và lấy ngọn nến thơm qua, một tay sờ soạng khắp thân thể ướt đẫm mồ hôi và đầy dấu tích của cô gái nhỏ đang thở hổn hển, chẳng mấy chốc thì đã đem nến thơm nhỏ từng giọt sáp nóng xuống bộ ngực căng đầy của cô.

– Aaa!!! Đừng mà, nóng, làm ơn, dừng lại đi, dừng lại đi mà.

Ân Viêm vừa rót từng giọt sáp nóng xuống làn da trắng mịn phía dưới lại đưa mắt lên nhìn dáng vẻ đang cầu xin của cô, nụ cười trên môi càng đậm hơn.

– Tiếng kêu của em nghe rất kích thích.

Nào, kêu to hơn nữa đi.

Tôi thích ghe em kêu rồi đấy.

Nước mắt của Sở Nghinh vẫn không ngừng chảy ra, sớm đã ướt hết tấm vải bịt mắt nên thấm xuống cả ga giường.

Nhìn cô trong bộ dạng đáng thương kia, Ân Viêm lại càng thêm phấn khích, sáp nóng từ nến thơm đã nhỏ xuống đến rốn của cô thì dừng lại.

Và hắn chuyển sang một hình thức tra tấn khác, chính là châm điếu xì gà khác và nhét phần đầu thuốc vào nơi tư mật còn đóng mở liên tục của nữ nhân, theo từng hơi thở dồn dập của cô thì sẽ làm cho nơi cửa động kia co bóp ra vào.

Sở Nghinh biết hắn đang làm gì với thân thể mình, vừa thẹn vừa uất ức khiến cô chỉ muốn cắn lưỡi ngay.

Mà hình như là đoán được suy nghĩ đó của cô nên Ân Viêm đã nhanh hơn là đem quần lót của cô nhét vào trong miệng cô, bây giờ chỉ còn nghe tiếng ú ớ từ cổ họng của cô mà thôi.

Cứ hễ cô cố gắng khép chặt chân thì hắn lại ép cô dạng chân ra, đồng thời cũng rút điếu thuốc kia ra khỏi chỗ ẩm ướt kia, bây giờ cô chỉ cần thở ra như cũ thì nơi mật huyệt riêng tư liền không khác gì một bát hương cả, khói thuốc mờ ảo theo đó mà lởn vởn xung quanh.

Nhìn hình ảnh kích thích trước mắt, Ân Viêm cuối cùng cũng không thể đợi thêm nữa, liền nằm đè lên người cô, kéo hai chân thon thả của cô gác lên hai bên vai của mình, thuận lợi đẩy con quái thú đã sớm thức tỉnh chờ đợi được ăn no vào sâu trong u cốc chật hẹp…..Hắn bắt đầu tăng nhanh tốc độ ra vào, hận không thể đem cô nghiền nát dưới thân.

– Ghi nhớ thân phận của em.

Em chỉ là con đi3m để tôi phát ti3t thôi, em không có tư cách phản kháng.

Nếu như cô đã thích chơi đùa trái tim của người khác như vậy thì hắn sẽ chơi đùa thân thể cô vậy.

Cứ hễ nhớ lại đoạn ký ức năm năm trước thì hắn lại hận không thể chơi chết cô ngay.

Toàn thân Sở Nghinh đã không còn chút sức lực nào để mà phản kháng nữa, chỉ đành buông xuôi mặc cho hắn tra tấn liên tục.

Người đàn ông này rốt cuộc là ai, cô từng rất muốn biết, từng muốn nhìn mặt hắn, tại sao lại hủy hoại cô và còn ép cô vào đường cùng, nhưng bây giờ những điều đó chẳng còn quan trọng nữa.

Hắn không chỉ là kẻ đã cường bạo cô mà còn là một kẻ biến thái, bệnh hoạn, cô không biết đã phải cắn chặt răng chịu đựng những trò tra tấn biến thái của hắn như thế bao nhiêu lâu rồi, thân thể không ngừng bị hắn đùa bỡn như một món đồ chơi để mua vui..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.