Gặp Dịp Thì Chơi

Chương 27: 27: Chương 32



Các bạn đang đọc truyện Chương 27: 27: Chương 32 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Edit: Yan
——
Chị dâu kêu lên sợ hãi quăng khăn lên người Chu Quân: “Chuyện gì xảy ra với cậu vậy!” Chu Quân rất chật vật che miệng, phản ứng của hắn quá lớn khiến chị dâu nổi lên mấy phần nghi ngờ: “Sao đột nhiên cậu lại hỏi cái này.” Việc của Chu Quân và Ung Tấn chị dâu cũng biết.

Ngày đó Chu Diêm thực sự quá tức giận, thậm chí còn phải uống mấy viên bảo tâm hoàn.

Chị rất lo lắng, nếu như Chu Diêm nhất định không nói tại sao chị có thể tức giận đến độ chia phòng ngủ.

Khi đó Chu Diêm liên tục cười khổ nhưng nhất định không nói.

Chị đang mặc áo ngủ lập tức muốn đứng dậy, Chu Diêm không thể làm gì khác hơn là kéo tay vợ: “Lan Chi em đừng đi, anh nói là được rồi.” Vì vậy chuyện giữa Chu Quân và Ung Tấn Dung Lan Chi đều biết.

Lúc này nhìn dáng vẻ kia của Chu Quân khiến Dung Lan Chi cũng hoài nghi cả vết thương trên môi của Chu Quân.

Sau khi cô gọi người làm lên dọn dẹp sạch sẽ xong mới tự mình ung dung rót một chén trà: “Nói đi, miệng của cậu có phải do hắn làm không.” Chu Quân cũng không định giấu đúng lúc hắn đang muốn nói việc này: “Tối hôm qua anh ta tới, chị xem có tiện mượn mấy người gác đêm từ chỗ sư phụ không.” Dung Lan Chi liếc mắt nhìn hắn một cái: “sao nào, tình lang đến gặp làm cậu không vui?”
Chu Quân giả vờ giả vịt: “vớ vẩn, gì mà tình lang, chuyện không phải như vậy.” Chị dâu thấy hắn không muốn dây dưa đến đề tài này, nhân tiện nói: “Cậu tự nhìn cho thật kỹ mà làm.” Chu Quân đặc biệt dặn dò: “Việc này đừng để cho anh cả biết được, gần đây sức khỏe của anh không tốt đừng để cho anh ấy phiền lòng.” Chị dâu tức giận nhìn hắn chằm chằm: “Cậu cũng biết sức khỏe anh ấy không tốt, nên ngoan ngoãn chút.”
Chu Quân nói không lại chị không thể làm gì khác đành tìm cớ rời khỏi đại sảnh.

Hắn mất tự do nên đã lâu không ra ngoài.

Dương tiểu thư không liên lạc được với hắn bèn tự mình tới cửa thăm hỏi.

Khách nữ tới chơi Dung Lan Chi cũng không tiện quản Chu Quân.

Vì vậy dựa vào mặt mũi Dương tiểu thư rốt cuộc Chu Quân cũng giành được tự do.

Hai người tản bộ trên đường, không biết một đám sinh viên biểu tình ở đâu ra, giơ biển cầm cờ, in truyền đơn cứu quốc vứt khắp nơi.

Chu Quân cẩn thẩn thận che chở cho Dương tiểu thư, bỗng nhiên hắn nổi lên cảm giác nguy hiểm.

Nhiều người nhiều chuyện, không chừng còn xảy ra mấy chuyện không hay.

Nếu như Dương tiểu thư gặp phải tổn thương gì lúc ở cùng hắn, không chừng nhà họ Dương có thể giết chết hắn sợ là ngay cả nhà họ Chu cũng bị liên lụy.

Đúng như dự đoán, chỉ chốc lát cảnh sát mặc cảnh phục màu đen đã vội vã chạy tới hiện trường.

Không biết là ai nổ súng khiến đám người như ong vỡ tổ, chạy, chửi bậy, phẫn nộ vọt lên trước, đâu đâu cũng loạn tùng phèo.

Lòng bàn tay Chu Quân đổ mồ hôi, hắn nắm tay Dương tiểu thư thật chặt mang theo cô chạy đi nơi khác.

Dương tiểu thư đi giày cao gót nên không may bị trặc chân.

Chu Quân thấy cảm xúc mọi người xung quanh tăng vọt, sự tình càng náo loạn càng lớn bèn nhanh chóng khom lưng ôm lấy Dương tiểu thư cất bước xông ra ngoài.

May là mấy ngày gần đây nhờ có chị dâu thao luyện khiến thể chất hắn dù chưa khôi phục như lúc khỏe nhất nhưng để ôm một vị nữ sỹ chạy trốn cũng coi như thoải mái.

Hai tay dương tiểu thư ôm cổ hắn, cơ thể mềm mại của phụ nữ cùng hương thơm tràn ngập lồng ngực hắn.

Mãi đến khi tránh xa đoàn người hắn mới ôm cô chạy vào tiệm cà phê do một người nước ngoài mở.

Chu Quân biết tiệm này có chút quan hệ rất này nọ, có lẽ chuyện kia cũng không náo loạn đến tận đây được, là nơi rất tốt để nghỉ ngơi.

Hắn thả Dương tiểu thư xuống ngồi xổm người xuống kiểm tra chân phải bị bong gân của cô.

Vết thương không quá nghiêm trọng chỉ là có hơi sưng.

Đang thở phào nhẹ nhõm, hắn ngẩng đầu lên bỗng ngẩn ra.

Bởi vì hai gò má Dương tiểu thư đỏ chót nhìn như hai quả táo tây đỏ mọng.

Căng mọng đủ nước, không che nổi mùi thơm.

Vẻ mặt này của Dương tiểu thư xưa nay chưa từng xuất hiện, thực ra Dương tiểu thư vẫn luôn có hảo cảm với Chu Quân nhưng bây giờ, vào giờ phút này, lại không giống lắm, nhìn cô giống như thật sự yêu hắn.

Chu Quân tránh né ánh mắt của cô, hắn xoa mồ hôi trên trán thấp giọng nói: “Anh đi ra ngoài mua thuốc cho em, em ở đây chờ anh một chút đừng đi lung tung.” Dương tiểu thư không nói gì chỉ gật gật đầu.

Chu Quân đi ra khỏi tiệm cafe, lúc này mới cảm thấy cả người lạnh run.

Hắn tỉ mỉ nhìn mỗi chiếc xe đi trên đường nhưng không cách nào tìm ra chiếc vừa nãy kia.

Lúc vọt vào quán cà phê, khóe mắt hắn liếc qua dường như thấy một chiếc xe quen thuộc.

E rằng chỉ là ảo giác, hắn nghĩ.

Sau khi mua thuốc về hắn lại giúp Dương tiểu thư bôi thuốc ngay trong tiệm cafe.

Cũng thay Dương tiểu thư gọi về nhà một cú điện thoại bảo người lái xe tới đón.

Dương tiểu thư gảy gảy hình thêu trên găng tay, trên mặt có mấy phần không muốn.

Có thể cô vẫn đang nghe Chu Quân nói nhưng chẳng hiểu vì sao, hiện tại một cái nhíu mày một nụ cười, ngay cả mồ hôi trên trán của Chu Quân cũng đang sáng lấp lánh.

Dương tiểu thư chưa từng có cảm giác mới mẻ như vậy.

Bởi vậy đôi mắt của cô cũng rất sáng tựa hai vì tinh tú lấp lánh chiếu lên gương mặt Chu Quân.

Lúc đợi xe của nhà họ Dương tới Chu Quân đến chỗ lễ tân của tiệm cà phê mượn điện thoại gọi cho Ung công quán.

Nhận điện thoại là người làm ở đó, biểu đạt rõ ràng rằng thiếu tướng không ở nhà.

Ngón tay Chu Quân quấn lấy dây điện thoại, đầu ngón tay bị siết hơi hơi trắng bệch.

Hắn suy nghĩ một chút, hỏi lại: “Có thể xác định khi nào về không, tôi muốn đến cửa thăm hỏi thiếu tướng.” Bên kia rất khách khí, cũng không nói có thể hay không thể chỉ nói tất cả đều phải hỏi thiếu tướng mới có thể quyết định, nói sẽ báo lại có điện thoại của hắn cũng bảo hắn để lại số điện thoại.

Chu Quân trầm mặc một hồi: “Không cần, cảm ơn, cứ như vậy đi.” Dứt lời hắn cúp điện thoại, cảm xúc không tốt chút nào.

Từ trước đến nay, nhà của hắn Ung Tấn muốn tới thì tới muốn đi thì đi.

Không mở cửa còn đùa giỡn tàn nhẫn, không cho vào còn leo tường.

Lần này hắn khách khí gọi điện thoại muốn đến nhà thăm hỏi lại còn phải đợi Ung Tấn đồng ý mới có thể đi.

Người nhận điện thoại rõ ràng biết đó là hắn, cũng cung kính gọi hắn Chu tiên sinh.

Lễ nghi không có gì là thất lễ lại làm cho hắn tâm như tro tàn.

Điều này nói rõ hắn chỉ là một người khách bình thường, không có gì khác biệt với nghìn vạn người khác muốn tới Ung công quán thăm hỏi.

Vậy rốt cuộc có cái gì giống chứ, Ung Tấn cũng sẽ tặng đồng hồ bỏ túi mang theo bên mình cho mấy người kia à.

Kia là đồ mẹ anh ta tặng, anh ta lại tặng cho hắn, không phải là nói rõ khác biệt rồi à.

Chu Quân đứng trước bàn lễ tân của quán cà phê, nhân viên phục vụ đang rửa cốc thủy tinh dùng ánh mắt đánh giá vị khách này.

Người bạn gái phía sau vẫn luôn nhìn vị này, nam tuấn mỹ, nữ xinh đẹp rất xứng đôi.

Nhưng vị khách nam này vừa mới gọi đi một cú điện thoại, nhìn dáng vẻ lại rất thương tâm.

Nhân viên phục vụ xem mấy phim điện ảnh, đầu óc còn đang suy nghĩ viển vông.

Đầu bên kia điện thoại là ai, là người yêu của vị khách nam anh tuấn này à.

Vị bạn gái kia thì sao? Chẳng lẽ là tình tay ba em yêu anh, anh yêu cô ta, là mối tình đầu và hoa hồng đỏ khó có thể quên? Còn chưa nghĩ xong, nhân viên phục vụ đã nghe thấy vị nam sỹ anh tuấn này cười khéo léo với cô: “Hai ly cà phê, cảm ơn.”
Nhân viên phục vụ hơi đỏ mặt, chớp mắt nói nam sĩ chờ một lát cô lập tức chuẩn bị.

Ngay sau đó đó cô nhìn thấy nam sĩ đi về phía nữ sĩ làm vạt áo khoác hơi nhấc lên, đôi chân thon dài cùng với giày da tao nhã khiến cô hơi thất thần, trong lòng suy nghĩ, người đàn ông anh tuấn như vậy đến lúc nào cô mới có thể gặp được đây, thật là ước ao được như vị nữ sĩ kia.

Cô ôm một chút ảo tưởng, nhân lúc đợi nước sôi lén lút lấy gương tô thêm chút son môi cho mình.

Cửa quán cà phê treo chuông gió, mỗi khi có khách bước vào sẽ phát ra tiếng chuông lanh lảnh.

Cô khom người ở quầy lễ tân nghe thấy tiếng chuông lập tức khép gương lại, thẳng eo.

Trên mặt nở nụ cười khéo léo muốn nói một tiếng hoan nghênh quý khách.

Chữ hoan nghênh vừa ra khỏi miệng còn quý khách bị vứt ra sau đầu.

Cô cứng đờ nhìn khách tới, ngay cả lời cũng quên mất.

Một vị nam sĩ bước vào quán cà phê trên người mặc một bộ tây trang màu đen, tóc vuốt ngược ra sau lộ ra mặt mày kiên nghị.

Mặc dù biểu cảm xa cách ánh mắt cũng lạnh như băng nhưng lúc y bước vào, dường như ánh sáng bên ngoài cũng theo đó chiếu sáng không gian quán cà phê.

????????????
Mấy hôm nay t bị đau vai gáy, làm việc xong là chỉ muốn vật ra giường ngủ luôn thôi.

Tạm thời chưa có chương mới nha mn.

.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.