Hái Trăng

Chương 40: 40: Tỉnh Rượu



Các bạn đang đọc truyện Chương 40: 40: Tỉnh Rượu miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Ban nãy đã từ chối Trần Nhậm Nhiên rồi, ai dè giờ người ta vẫn còn ở đây.
Vân Ly hoàn toàn không muốn không chừa mặt mũi cho anh ta nhưng sau khi đối mắt với Phó Thức Tắc, cô lại có cảm giác tội lỗi bị bắt gian tại hiện trường nên lại lập tức gật đầu.
Phó Thức Tắc nghiêng người về đằng sau: “Lại đây.”
Từ Thanh Tống quay người nhìn Trần Nhậm Nhiên đứng ngây người ở đằng sau, không đành lòng nói: “Có thể để lại đĩa trái cây không?”
“…”
Trần Nhậm Nhiên bình tĩnh đưa đĩa trái cây cho anh ta, Từ Thanh Tống khách sáo nói: “Cảm ơn.”
Căn phòng của hai người sáng sủa sạch sẽ, chăn gấp ngay ngắn trên giường, trong phòng không còn đồ cá nhân, trên bàn có để sách, loa và ấm trà thủy tinh.
Từ Thanh Tống nói một cách tự nhiên: “Em ngồi trên sofa đi.”
Anh ta đổi túi trà ban đầu thành trà hoa quả, cho thêm hai viên đường phèn, chỉ trong nháy mắt, trong phòng ngập tràn hương hoa thơm dịu.
Vân Ly ngồi vào một góc sofa.

Phó Thức Tắc cầm hai tách trà mới trong suốt để trên bàn, Từ Thanh Tống chậm rãi rót trà hoa quả và hoa hồng đỏ vào hai tách đó, một lát sau, chờ nhiệt độ thích hợp rồi mới đưa tách đẩy tới trước mặt cô.
“Em nếm thử xem.”
Vân Ly nói tiếng cám ơn, trà hoa quả vẫn còn hơi nóng lưỡi, cô nhấp một ngụm bé, vị chua chua ngọt ngọt.
Chiêu đãi khách xong, Từ Thanh Tống tự giác đứng dậy: “Có cần tôi ra ngoài một chuyến không?”
Lúc này Vân Ly mới phát hiện anh ta mặc áo len màu xanh nước biển phối với quần tây màu trắng.

Vân Ly đã từng xem không ít phong cách ăn mặc thời thượng của các blogger nhưng người có thể vừa khéo thể hiện sự dịu dàng và cao quý giống như anh ta cũng rất hiếm thấy.
“Không cần.” Vân Ly vội vàng nói.
Vân Ly không muốn Từ Thanh Tống vì cô đến mà phải tránh đi, anh ta hẳn là bạn khá thân của Phó Thức Tắc, cô cũng muốn có quan hệ tốt với bạn của anh.
Nghe cô nói vậy, Từ Thanh Tống thoải mái sảng khoái ngồi vào bên cạnh Phó Thức Tắc.
Không có sự lúng túng như trong tưởng tượng của Vân Ly, Từ Thanh Tống lấy máy tính bảng ra, bên trong có lưu không ít phim tài liệu, sau khi anh ta hỏi ý kiến Vân Ly thì chọn một bộ phim về việc làm ra bánh mì.
Trong phòng có một cái máy chiếu, Từ Thanh Tống trực tiếp chiếu phim tài liệu lên tường.
Ba người yên tĩnh ngồi trên ghế sofa.
Mười mấy phút trôi qua, Từ Thanh Tống đẩy đĩa trái cây về hướng của Phó Thức Tắc, anh chỉ cúi đầu nhìn rồi tỉnh bơ đẩy tới trước mặt Vân Ly.
Vân Ly dùng dĩa xiên một miếng hoa quả.
Phó Thức Tắc đẩy đĩa trái cây về cho Từ Thanh Tống.
Từ Thanh Tống cũng xiên một miếng.
Phòng tắt đèn, chỉ có màn hình chiếu phim phóng đại rõ ràng trên tường, Vân Ly không tập trung, sự chú ý của cô gần như không đặt trên máy tính bảng.
Cô liếc mắt nhìn lén hai người bên cạnh, ánh mắt Phó Thức Tắc trấn tĩnh, hoàn toàn không có men say, đùi phải Từ Thanh Tống gập lại, cả người biếng nhác dựa vào ghế sofa.
Thoạt nhìn hai người có vẻ nghiêm túc khác thường.
Vân Ly không muốn phá hỏng sự hứng thú của hai người bọn họ.
Cố gắng chống chọi được nửa giờ, cơn buồn ngủ nhiều lần tấn công tới, Vân Ly cố gắng mở mắt, chỉ thấy hình ảnh bột đã nhào xong đập đi đập lại trên tấm thớt, từng tiếng từng tiếng giống như khúc hát ru vậy.
Phó Thức Tắc nghiêng đầu nhìn Vân Ly.
Từ Thanh Tống liếc thấy cảnh này, cố nghiêm mặt nhưng vẫn nở nụ cười hài hước, có điều cũng chỉ trong chớp mắt, anh ta đưa mắt về màn hình: “Hơi muộn rồi, lần sau xem tiếp đi.”
Vân Ly buồn ngủ kinh khủng, không cố gắng tiếp tục xem nữa.

Chân chạm tới máy sưởi cứng cáp, Vân Ly đứng dậy, cầm máy sưởi lên: “Vậy em về đây, em mang cái này về nha?”
Từ Thanh Tống không nhịn được cười một tiếng.
Phó Thức Tắc: “…”
Tiếng cười kia khiến Vân Ly hơi băn khoăn nhìn vật trong tay một cái, đây đúng là máy sưởi ấm cô mua, tự dưng thấy thật khó hiểu.

Sau đó Vân Ly chúc hai người bọn họ ngủ ngon rồi trở về phòng mình, đã hơn mười hai giờ.
Cô tẩy trang xong thì không lâu lắm, Đặng Sơ Kỳ và Hạ Tung Thanh cũng trở về phòng.

Nhân lúc Hạ Tung Thanh đi tắm, Đặng Sơ Kỳ kéo Vân Ly đến một góc.
Giọng cô ấy khiếp sợ: “Vừa rồi Trần Nhậm Nhiên nói với tớ, cậu út của Hạ Hạ rủ cậu đến phòng xem phim hả? Thế mà cậu còn đi?”
“Từ Thanh Tống cũng ở đó mà, không phải mình tớ ở trong phòng.” Vân Ly lập tức luống cuống giải thích.
“Tớ nói mà, cậu út của Hạ Hạ không đến nỗi lưu manh như vậy đâu.” Đặng Sơ Kỳ rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Vân Ly hơi chần chừ một lát rồi nói: “Tớ muốn nói với cậu một chuyện.”
Đặng Sơ Kỳ: “Là chuyện liên quan đến Trần Nhậm Nhiên sao?”
“Đúng vậy, cám ơn ý tốt của cậu.” Vân Ly nói thẳng: “Nhưng tớ không định tiến tới với Trần Nhậm Nhiên, vừa rồi tớ không tìm được cơ hội nói đàng hoàng với anh ta.

Phiền cậu nói giúp tớ một tiếng.”
Đặng Sơ Kỳ: “Lúc cậu và cậu út của Hạ Hạ cùng trở về thì tớ đã đoán ngay được rồi, biến khéo thành vụng, chờ ngày mai anh ta tỉnh rượu, tớ sẽ nói với anh ta rõ ràng.” Nói xong, cô ấy lại chuyển chủ đề: “Tối nay cậu với cậu út của Hạ Hạ có chuyện gì rồi?”
Vân Ly kể chuyện đã xảy ra tối nay bằng vài lời.
“U là trời!” Đặng Sơ Kỳ kinh ngạc không khép miệng lại được, sợ bị Hạ Tung Thanh nghe được, cô ấy khẽ giọng nói: “Anh ta cầm tay cậu á?”
Vân Ly: “Ừ…”
Đặng Sơ Kỳ: “Kinh thật, tên lưu manh này.”
Gò má Vân Ly ửng đỏ, vô thức nói: “Cũng rất tốt…”
Đặng Sơ Kỳ: “…”
Đặng Sơ Kỳ: “Cậu út của Hạ Hạ này thoạt nhìn lạnh như băng, không ngờ thủ đoạn lại cao như vậy.”
Vân Ly giải thích cho anh: “Có thể là anh ấy không nhịn được…”
Đặng Sơ Kỳ trêu chọc cô: “Bảo vệ cho người ta như vậy, chắc tên em bé cũng nghĩ xong rồi hả?”
Vân Ly cười nói: “Đã từng nghĩ đến vài cái rồi.”
Một lát sau, Vân Ly lại không chắc chắn hỏi: “Cậu cảm thấy anh ấy thích tớ không?”
Đặng Sơ Kỳ liếc cô: “Theo như miêu tả đó của cậu thì còn có thể là ý khác ư?”
Vân Ly cụp mắt: “Tối nay anh ấy uống rượu, nhưng vừa rồi tớ nhìn anh ấy hình như cũng rất tỉnh táo.”
Đặng Sơ Kỳ: “Loại chuyện này hẳn là vẫn nên chờ tỉnh rượu rồi nói rõ ràng.

Có điều cậu không giận sao?”
Vân Ly thoáng sửng sốt: “À không, đó chỉ là một sự hiểu lầm thôi.”
Đặng Sơ Kỳ: “Tớ chỉ thấy là cậu theo đuổi anh ta lâu như vậy mà mãi không được đáp lại.”
Vân Ly đã hoàn toàn quên chuyện này: “Vốn là tớ còn định theo đuổi một năm rưỡi, cho nên đến giờ tớ vẫn cảm thấy như mình đang nằm mơ vậy.”

Cô liếm liếm môi, nói tiếp: “Cảm giác thực hiện được mục tiêu nhỏ trước thời hạn thật sự rất vui vẻ.

Nhưng giờ tớ lại thấy lo lắng liệu ngày mai anh ấy có nói một câu là “Xin lỗi em, tối qua anh uống say” hay không nữa.”
Vân Ly lẩm bẩm độc thoại: “Đáng nhẽ ra tối nay tớ nên viết ra, như vậy thì anh ấy sẽ không thể chối cãi được nữa.”
Đặng Sơ Kỳ: “…”

Ôm theo nỗi niềm bày phần vui vẻ, ba phần lo âu chìm vào giấc ngủ, Vân Ly nằm mơ, trong phòng nghỉ của EAW, Phó Thức Tắc ngồi trên sofa, vẻ mặt lạnh lùng, Vân Ly định mở miệng thì anh trực tiếp cắt ngang cô – Xin lỗi, tối qua anh uống say.
Tảng sáng, Vân Ly từ trong mơ tỉnh lại, bên trong nhà tối mịt, có thể nghe được tiếng hít thở đều đều của Đặng Sơ Kỳ và Hạ Tung Thanh.

Cô nhìn lướt qua điện thoại, mới hơn năm giờ rưỡi.

Vân Ly mở khung chat của mình với Phó Thức Tắc, vẫn là nội dung cuộc trò chuyện hôm qua.
Trong lòng cô thoáng bình tĩnh lại.
Tối hôm qua để lò sưởi đi ngủ nên giờ cổ họng Vân Ly khô khốc, cô chớp mắt một lát rồi khẽ khàng đi tới nhà vệ sinh rửa mặt.
Vân Ly nhẹ nhàng kéo cửa phòng.
Hành lang tối om, cô cầm điện thoại nhẹ nhàng xuống lầu, vừa đi tới tầng một thì thấy chỗ ngồi của ghế sofa có một bóng người.
Cảnh tượng trong mơ lại một lần nữa ập tới.
Vân Ly dừng bước, không dám tiến về phía trước.
Phó Thức Tắc đã chú ý tới cô từ lúc cô đi tới khúc quanh, thấy cô dừng chân, anh tựa vào ghế sofa, cất giọng nói trầm khàn: “Ly Ly.”
Giọng nói lạnh lùng mang theo chút dịu dàng thoáng qua, tiếng gọi này đã loại bỏ được sự băn khoăn khi tỉnh lại từ trong giấc mơ của Vân Ly, cô đi tới chỗ cách anh một mét rồi ngồi xuống.
Trong ánh sáng mờ tối, miễn cưỡng có nhìn thấy ngũ quan của anh, khí chất của anh không hề bị ánh sáng ảnh hưởng.
Ánh mắt Vân Ly dừng lại trên mặt anh, nhẹ nhàng nói: “Anh gọi lại lần nữa đi.”
Phó Thức Tắc: “?”
Vân Ly lặp lại: “Gọi lại lần nữa đi anh.”
Phó Thức Tắc nghiêng đầu nhìn cô, cúi mặt xuống, tiếp tục thấp giọng gọi: “Ly Ly.”
Trong phòng khách yên tĩnh không tiếng động chỉ còn giọng nói trong trẻo rõ ràng của anh.
Vân Ly nhịn sự kích động muốn nhào tới ôm anh, hồ hởi hỏi: “Anh vừa tỉnh ngủ sao?”
Phó Thức Tắc nghĩ nghĩ một lát, nói có ý ám chỉ: “Tỉnh rượu.”
Hiểu được ý anh, Vân Ly không nhịn được cong môi.
Phó Thức Tắc: “Em tới gần chút.”
Vân Ly nhúc nhích, di chuyển tới bên cạnh anh, cảm nhận được chân mình nhẹ cạ vào bên chân anh, có chút ấm áp thấp thoáng.
Giọng của anh nghe có phần mệt mỏi: “Ngồi cùng với anh một lát.”
“Em muốn đi rót cốc nước…” Bỗng dưng câu nói của Vân Ly có phần hơi phá phong cảnh.
“Anh đi cho.” Phó Thức Tắc không để ý, đứng dậy đi tới nhà bếp.

Vân Ly nghe được tiếng đun nước, mấy phút sau, anh ngồi về vị trí ban đầu, đưa nước ấm cho cô.
Vân Ly uống một hớp, thấy Phó Thức Tắc vẫn đang nhìn mình, biết được chắc chắn anh không thấy rõ với điều kiện ánh sáng thế này nhưng cô vẫn không nhịn được suýt chút nữa sặc.
Cô rối rắm để lại chiếc cốc lên bàn.
Trong phòng bật hệ thống sưởi ấm, Vân Ly cảm thấy ngột ngạt bèn cởi áo khoác ra.

Phó Thức Tắc nghe được tiếng động cô cởi áo trong mờ tối, mắt không thấy, ngược lại trí tưởng tượng lại bay xa.
Anh lúng túng cầm cốc nước của cô vừa rồi uống một ngụm.
Vân Ly nhắc nhở: “Cốc nước đó là của em, anh cầm nhầm cốc rồi.”
Phó Thức Tắc “ừ” một tiếng, đứng dậy đi tới nhà bếp tự rót cho mình một cốc nước lạnh.

Nhà bếp không bật lò sưởi, nhiệt độ thấp khiến những suy nghĩ chất chứa trong lòng anh trở nên rõ ràng hơn.
Nhưng vẫn buồn ngủ quá.
Phó Thức Tắc thả cốc trước mặt Vân Ly, ngồi trong bóng tối không được bao lâu, mơ mơ màng màng, trực tiếp rơi vào trạng thái ngủ.
Đến khi Vân Ly cảm nhận được sức nặng lên vai, Phó Thức Tắc đã ngủ thiếp đi rồi, chỉ cách lúc anh để cốc xuống chừng một vài phút.
Trong lúc nhất thời, Vân Ly cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Toàn bộ sự chú ý của cô dồn vào người bên cạnh, cứ cảm thấy không tưởng tượng nổi – Đây là người mà cô đã mơ ước lâu như vậy rồi.
Vân Ly nghĩ đến đôi mắt anh luôn có vẻ mệt mỏi, có khi tối nay anh lại mất ngủ.
Không ngủ được, cũng không dám nghịch điện thoại, Vân Ly chỉ có thể ngẩn người ngồi trên ghế sofa.
Cảm giác Phó Thức Tắc ngủ được chừng gần hai tiếng, ánh nắng chói chang cũng không khiến anh tỉnh giấc được.

Đến khi tỉnh giấc, anh khẽ nhíu mày, từ từ mở mắt ra.
Để ý tới động tĩnh của anh, Vân Ly nghiêng đầu,vừa khéo đối mặt với Phó Thức Tắc đang ngẩng đầu lên, động tác của anh hơi khựng lại, trán kề sát lên gương mặt cô.
“…”
Lần đầu tiên tiếp xúc với nhau ở khoảng cách gần như vậy giữa ban ngày ban mặt, người Phó Thức Tắc hơi chững lại, sau đó từ từ ngồi thẳng người.
Trong lời nói của anh có lẫn vẻ mệt mỏi: “Mấy giờ rồi?”
Vân Ly nhìn điện thoại: “Tám giờ.”
“Ăn sáng không?” Anh nghiêng đầu, bây giờ Vân Ly mới có cơ hội nhìn kỹ anh.

Anh mặc bộ quần áo ngủ tơ lụa màu xanh lam nhạt, khóe mắt rũ xuống, nhìn dáng vẻ buồn ngủ có phần uể oải.
Vân Ly gật đầu một cái rồi đứng lên, hai tiếng đồng hồ không động đậy, tay chân cô cứng đờ như không còn là của mình nữa.
Sau khi trở về phòng, Vân Ly cầm đồ make up tới nhà vệ sinh chung, trang điểm chừng hơn nửa tiếng, cô đeo bông tai đá ngọc thạch màu xanh, nhìn chằm chằm bản thân trong gương, sự tha thiết và mong đợi trong mắt là điều cô chưa từng ngờ tới.
Cô thay áo len cao cổ, trước khi xuống lầu, Vân Ly nghĩ ngợi rồi vẫn quyết định mang theo khăn quàng.
Phó Thức Tắc đã chờ ở cửa, hai người vừa ra ngoài thì anh dời mắt, dừng lại trên khăn quàng của cô.
Ánh mắt này khiến Vân Ly đỏ cả tai.
Cô tiến lên một bước, tay giơ khăn quàng, làm động tác được phân nửa thì thấy Phó Thức Tắc không nhúc nhích, yên tĩnh nhìn cô.

Trong thoáng yên lặng, Vân Ly đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng bèn định quấn quanh lại cho mình.
Phó Thức Tắc: “…”
Phó Thức Tắc: “Anh hơi lạnh.”
Tay Vân Ly khựng lại, hiền như khúc gỗ dời mắt về phía Phó Thức Tắc, anh phối hợp cúi người đến gần cô, đợi Vân Ly quấn một vòng lại một vòng cho anh.
Cô vùi mặt vào trong cổ áo len: “Cũng được.”
Vừa tới cửa nhà ăn, Vân Ly đã nhận được liên tiếp mấy cuộc gọi video của Vân Dã, cô thẳng tay ấn tắt.

Vân Dã kiên trì không bỏ cuộc tiếp tục gọi tới, tự dưng cô cảm thấy liệu có phải chỗ Doãn Vân Y kia có chuyện gì hay không.
Phó Thức Tắc: “Nghe đi.”
Sau khi nhận cuộc gọi video, gương mặt lanh lợi của Vân Dã chắn đầy màn hình, Vân Ly vô thức đi về trước mấy bước, kéo giãn khoảng cách với Phó Thức Tắc.
“Chị, chị định ăn Tết thế nào?”
Nghe chữ “chị” này xong, Vân Ly cảnh giác: “Chưa biết.”
Vân Dã điềm đạm: “Chị à, Tết em có thể tới Nam Vu được không? Ba mươi Tết là thứ Sáu, em có thể ngồi chuyến bay đêm.”
Vân Ly: “Em tới làm gì?”
Chàng trai nói như chuyện đương nhiên: “Ăn Tết với chị.”
Vân Ly nói lảng đi: “Thẻ căn cước ở trên người em, chị cũng không thể trói chân em, em muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó, chị không nghe được gì hết…”
“Vé máy bay khá là đắt…” Thấy cô cương quyết như vậy, mặt Vân Dã nhăn thành một nắm: “Xin chị đó.”
Hiểu rõ ý đồ của cậu em, Vân Ly nói thẳng: “Không có tiền.”
“Tết không được vậy thì nghỉ đông cũng được.

Vào nghỉ đông chị có tiền không? Nếu không thì chị cho em mượn, Tết xong em lấy tiền mừng tuổi trả chị được không?”
Vân Ly vẫn nhớ hai tệ rưỡi thằng cu em trả theo kì lần trước, lông mày cũng không thèm nhíu một cái: “Lại trả tiền theo kì hả? Một năm trả một lần sao?”
Vân Dã thề: “Chắc chắn lần này không theo kì!”
“Nếu không như vậy đi, không phải trước đó chị thích cái Garage Kit* trên giá sách của em đó sao? Em đổi với chị lấy một vé máy bay nha?”
*Garage kit: Là một dòng mô hình tĩnh nhưng người chơi cần “lao động” nhiều, cụ thể ở đây là phải tự ráp và sơn cho mô hình, dòng này khá kén người chơi.
Vân Ly suy nghĩ giá cả một lát: “Hình như em làm vậy là lỗ vốn rồi.”
Vân Dã: “Có được không chị?”
Vân Ly: “Vậy cũng không được.”
Vân Dã nói liên tục vài ý định nhưng Vân Ly vẫn không hề bị đả động.

Nhóc em lập tức cuống cuồng: “Em livestream từ xa lúc lên hình có được không?”
“Dẹp qua một bên đi.

Suốt ngày đi đường ngang ngõ tắt, ảnh hưởng tới việc học của em, chị sẽ bị ba đánh chết đó.” Bỗng có lòng quan tâm đến em trai, Vân Ly thuận miệng hỏi: “Lần trước em thi được hạng mấy?”
“Thứ tám của khối.”
“…”
Cùng học Trường trung học thực nghiệm Tây Phục, thành tích thi tháng năm đó của Vân Ly trường kì quanh quẩn ở top 200 – 300.
Vân Ly uống một ngụm nước, cố tỏ vẻ bình tĩnh: “Nếu như cuối kì em giữ được thành tích này, chị sẽ cố mà làm kiếm tiền cho em vé máy bay.”
Hai mắt Vân Dã sáng rực: “Em đảm bảo cuối kì vẫn giữ thành tích này, có thể đưa tiền vé máy cho em trước được không?”
Vân Ly: “…”
Vân Ly: “Không thể.”
Vân Dã lại đổi về dáng vẻ bình thường: “Vân Ly, chị đúng là nhỏ mọn ghê.”
Vân Ly cạn lời: “Tháng sau em đừng đi xin chị.”
Vân Dã: “Như vậy đâu được.”
Không tiếp tục trả treo với cậu nhóc nữa, Vân Ly trực tiếp cúp điện thoại.
Phó Thức Tắc không tính nghe lén cuộc điện thoại của cô, tiếp tục đứng ở vị trí ban đầu nhưng vẫn nhìn cô, cho tới khi cô thoáng xoay người, ánh mắt hai người lập tức chạm phải nhau.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.