Họa Mục

Chương 161: Ngoại truyện: Sói và anh túc 03



Các bạn đang đọc truyện Chương 161: Ngoại truyện: Sói và anh túc 03 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Sắp xếp lại dòng thời gian phiêu lưu của Khê trong cả ba bộ:

1. Sau khi bỏ trốn thì đụng phải Huyền (cuối chương 106).

2. Không may bị bắt vào Trường Sinh giáo (Vãn tình, chương 44), được Cử giúp và Tiêu bảo kê.

3. Sau cung biến thì gặp Nghi, Thanh (Thần tử, chương 59).

4. Tiếp theo là đoạn cuối Họa mục (chương 153), Khê về Địa thành thu xếp, sau đó đi (du học) tiếp.

5. Sau gần bốn năm ở ẩn thì Khê xuống núi, bắt tay với Nghi và “trả thù” Nam Cung Ly Nguyên (Thần tử – chương 85).

Bé Khê nhìn im ỉm mà còn phiêu (du) lưu (học) nhiều hơn cả Sen nữa. Qua đó nên nhận thức vị kỷ của Khê được nâng cao.

.

Nam Cung Ly Nguyên chưa bao giờ quên cái ngày gã khoác bộ mãng bào rộng thùng thình của đại ca, thắt đai ngọc của cha, nhìn ngu dốt không thể tả ngơ ngác bước lên vương vị. Tướng sĩ của cha anh gã quỳ dưới bệ, giọng trầm và vang tâu rằng: “Vương gia và thế tử quá cố đã nguyện bọc thây trong da ngựa, vĩnh cửu yên nghỉ trên đất Đông Minh, mỏi mắt chờ đợi ngày giang sơn hợp nhất!”

Đó là một lời tuyên bố nhẫn tâm, vang dội hơn cả tiếng sấm, nặng trình trịch hơn trận núi đổ đối với một thiếu niên mười bốn tuổi. Gã cảm thấy tay chân mình không thể kiềm chế run rẩy, vai oằn xuống vì Thiên sơn chợt giáng hạ.

Đó là lần cuối cùng gã rơi nước mắt trong suốt hai mươi năm tiếp theo.

Không phải muốn hay không mà có những người vốn không hề có quyền lựa chọn. Tuổi ba mươi khiến hi vọng có con nối dòng của Nam Cung Ly Nguyên dần lụi tàn, hứng thú, sự cấp thiết cũng nhạt hẳn. Gã chẳng mấy quan tâm đến việc truyền ngôi mà chỉ tập trung toàn bộ trí lực vào chiến thắng. Thắng lợi, hợp nhất giang sơn, hoàn thành ước nguyện của cha anh gã. Dù gã chết trận cũng không hề gì, thế là đã đủ.

“Tỉnh rồi?”

Nam Cung Ly Nguyên thấy y vận áo vạt chéo màu đỏ tía, nếp gấp dưới gấu phủ lên mũi giày vuông. Bờ vai khoác áo trắng diềm thổ cẩm, tóc vàng búi lên sau gáy, thả vài lọn gợn sóng đáp trên vai. Quả là dáng vẻ hiền thê lương mẫu.

Đáng tiếc hoa này có độc. Còn là kịch độc.

Ô Khê chạm bàn tay lạnh lẽo vào trán gã: “Khát không?”

Cổ họng nóng rát, gã tằng hắng, hỏi ngược lại: “Ai đang trực tiếp chỉ đạo tiền tuyến?”

“Nam Cung Tiếu Lãng đang trên đường về.”

“Vương phi.” Gã đột ngột nói: “Ngươi năm nay bao nhiêu?”

Y nhạt giọng đáp: “Hai mươi mốt.”

“Sáu năm.” Gã lơ đãng gật đầu: “Châm cho ta miếng thuốc.”

Ô Khê đứng dậy gác tẩu vào giá, chêm thuốc. Nam Cung Ly Nguyên nhìn bóng lưng hơi lay động của y, đột ngột lóe lên suy nghĩ: có thể nào y nhân lúc gã không thấy rõ mà bỏ độc vào thuốc không? Nếu gã nhận lấy cái tẩu y đưa tới thì có thể trúng độc chết không?

Nghĩ vẩn vơ như vậy mà gã vẫn thản nhiên nhận lấy khi y đưa tới và rít liền một hơi dài sảng khoái. Chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ luôn lên dây cót cho trí óc rất tốt.

Từ khi Minh quốc bắt đầu nội chiến cho đến Loạn tam quốc, Tư quốc chia lãnh thổ, rơi vào cảnh một đế, hai vương*. Sau Nhiếp Chính đổ, một đế, một vương tiếp tục ráo riết tích lũy binh lực, chiến hỏa. Phần Minh quốc, vốn cũng là một đế, hai vương*, nay Lộ Thương vương Nam Cung Tiếu Lãng quay về Tây Minh là một bước ngoặt tối hậu mang tính lật ngược tình thế chiến sự. Và… cũng có thể xoay chuyển thế cục dày công suy tính suốt hai mươi năm của Nam Cung Ly Nguyên.

* Hiếu Hòa đế, Nhiếp Chính vương và Khâm Ân vương.

Dương Duệ đế, Thương Vũ vương và Lộ Thương vương.

Ô Khê ở bên cạnh quan sát gã đàn ông. Gã ngồi tựa vào tấm phản, tấm lưng rộng hơi khom lại, cánh tay băng bó gác trên chân. Trông giống như một chúa sơn lâm cô độc liếʍ ɭáρ vết thương. Ánh mắt gã suy tư, tựa hoang hoải dưới làn khói lam. Môi dày mím chặt đầu tẩu. Y lạnh nhạt cất tiếng: “Nam Cung Tiếu Lãng trẻ hơn ngươi, khỏe hơn ngươi, tài lược cầm binh kiệt xuất hơn ngươi. Ngươi không thể sinh con nối dõi, dù có giành được đế vị thì về sau cũng phải trao lại cho con cái của Nam Cung Tiếu Lãng. Đã biết rõ như vậy, sao còn chưa có ý định từ bỏ?”

Gã khùng khục cười, khói tràn ra khỏi bờ môi rơi trên cái cằm lún phún râu, nhả nhớt hỏi: “Ngươi cảm thấy ngai vàng, đế vị thực ra có cái gì mà khiến công khanh hầu tướng muôn ngàn đời nay tranh đấu khốc liệt như vậy?”

“Quyền lực tối thượng.”

Nam Cung Ly Nguyên rít thuốc quay đầu đối diện với y, lồng ngực cường tráng phập phù lớp băng đỏ: “Chỉ khi ngươi làm hoàng đế thì mới có thể thực hiện những việc lớn lao, những việc mà người thấp cổ bé họng không dám mơ tới. Ví như là: giải phóng nô ɭệ…”

Vấn đề nô ɭệ bị đối xử mất nhân tính là gốc rễ nguồn cơn gây mâu thuẫn dẫn tới việc chia cắt hai miền đông tây Minh quốc. Tây Minh đã giải phóng nô ɭệ, Đông Minh thì chưa. Nam Cung Tiếu Lãng tuy là người Tây Minh, thuộc chi họ của Nam Cung Ly Nguyên nhưng hắn lại sinh trưởng ở Đông Minh. Nếu Nam Cung Ly Nguyên nhường ngôi đế cho Tiếu Lãng thì làm cách nào để đảm bảo hắn sẽ thực sự đem lại công bằng cho tầng lớp nô ɭệ?

Không cùng tư tưởng, không thể chung đường.

Nếu Nam Cung Tiếu Lãng không phải người thuộc cùng chi họ với Nam Cung Ly Nguyên thì bằng mọi giá gã sẽ chặt đầu hắn.

“Ngươi nói đúng: Nam Cung Tiếu Lãng rất giỏi – mới hơn hai mươi tuổi đã nắm trong tay thiên binh vạn mã, từng giằng co với Diên Ân hầu ba năm liên tiếp. Quả thực nếu hắn chưa gọi là giỏi thì chẳng ai giỏi nữa. Nhưng Nam Cung Tiếu Lãng còn trẻ, hắn có thể biết đánh trận song chưa chắc biết thấu hiểu cho người dân trong thời chiến, hắn có thể biết phân biệt thị phi song chưa rõ cách giải quyết chúng. Hắn có thể thay đổi một triều đại song không thể thay đổi một đất nước.”

Ô Khê chăm chú nhìn gã, tóc gã lòa xòa trên cần cổ, yết hầu nam tính nhấp nhô, những vết sẹo trên ngực gã phập phồng theo từng hơi thở. Trong làn khói thuốc nhợt nhạt. Nam Cung Ly Nguyên rít thuốc, tiếp tục nói: “Ngươi có thể giải quyết rất nhiều vấn đề bằng bạo lực và đàn áp, song sẽ không dài lâu, mọi thứ được xây dựng trên tàn tích đều sẽ không bền vững. Hòa bình và nhân đức mới hợp nhất và phát triển.”

“Người dân không cần một vị vua giỏi đánh trận, bọn họ cần một vị vua giỏi giữ gìn sự bình yên. Vậy nên…”

“Vậy nên ngươi sẽ trở thành hoàng đế.” Y đột ngột chống tay lên mép giường, nghiêng người về phía gã, đôi mắt biếc như hút hồn, khe khẽ nói: “Phải không, Nam Cung Ly Nguyên?”

Có lẽ gã chưa từng nghe giọng nói nào gọi tên mình hay như vậy. Khẩu âm Điệp Cách thật đặc biệt.

Ô Khê rất hợp với màu đỏ trầm. Y cao lên, da sẫm hơn, giọng vỡ xuống như tiếng gió quất đuôi qua khe núi: “Ta thế nào? So với Nam Cung Tiếu Lãng thì ngươi nghĩ ta có làm tốt hơn hắn không?”

“Tốt hơn, ngươi đã thấy nhiều thứ hơn hắn, từ đại mạc tới đất trong. Ngươi đã tiếp xúc với ta, với Bạch Ân Tiêu lẫn Bạch Phi Nghi. Những người có dã tâm, nuôi chí thiên hạ. Đi một ngày đàng, học một sàng khôn. Ngươi đã học được nhiều thứ.”

Gã dập tắt tẩu. Ô Khê nói: “Còn một người ta chưa từng tiếp xúc. Mạc Tử Liên.”

“Vì?”

“Ta không thích Mạc Tử Liên.”

“Vì sao không thích?”

Y yên lặng chốc lát rồi đáp: “Vì Mạc Tử Liên có cha, còn ta thì không.”

Câu trả lời nằm ngoài dự liệu, Nam Cung Ly Nguyên vô cùng sửng sốt, bắt gặp đôi mắt sắc như chất vấn ấy thì trong ngực dâng lên nỗi hổ thẹn như bóp nghẹt: “Năm đó ta…” Ta cũng từng muốn xem ngươi như con trai.

Nhưng thân phận của y lại là vương phi của gã.

Ô Khê nhìn đăm đăm vào gã, như đang chờ đợi vế tiếp theo, lại chỉ như đang gây áp lực bằng ánh mắt. Cả cuộc đời ngạo nghễ của Nam Cung Ly Nguyên có lẽ chưa từng gặp phải sự chất vấn lương tâm nào mãnh liệt như thế.

Gã đã làm người thiếu niên năm đó tổn thương dường nào.

“Ta sinh ra không cha, không mẹ” Y không đợi gã nữa, tự nói, “không có gì cả. Còn Mạc Tử Liên thì gần như có tất cả.”

“Đã vậy, Quốc sư còn luôn bận tâm về Mạc Tử Liên hơn ta. Vì thế ta muốn khiến cho Mạc Tử Liên không thoải mái…”

Nam Cung Ly Nguyên nảy sinh cảm giác hồ sắp nghe một bí mật động trời. Người đối diện hạ khuỷu tay xuống, chậm rãi ghé vào dái tai bị ‘cưỡng bức’ xuyên qua khuyên tai* của gã, thầm thì: “Ta làm như vô ý nói với Quốc sư rằng, nếu Hoan Lạc cốc có thể móc nối với các bộ tộc rải rác khắp Tây Vực thì sao ta lại không thể liên minh với các nước xung quanh?”

* Thần tử – chương 85.

“Không lẽ ngươi… – !”

“Quả nhiên sau đó Quốc sư không hề làm ta phải thất vọng.” Bàn tay Ô Khê bấu mạnh vào đầu vai gã. Năm ngón tay thon dài hồ hóa thành móc sắt, cấu vào tận xương của Nam Cung Ly Nguyên, y duỗi lưỡi liếm rồi cắn vành tai gã, hơi thở nóng bức mà tiếng nói lại làm người ta không rét mà run: “Mạc Tử Liên khó chịu thì ta rất vui. Nhưng, sau này ngươi khó chịu lại càng làm ta vui.”

Chính Ô Khê đã gợi ý cho Quốc sư cách kìm hãm Hoan Lạc cốc, bắt đầu từ việc liên minh với Tây Minh làm tiền đề cho mọi chuyện sau đó*.

* Nửa đầu chương 136, Sen có tự vấn một câu: “Ngoài Đại tư tế và Quốc sư thì còn ai có khả năng…” – tức là Sen dám chắc hai bên được nhắc tới đều không phải kẻ giật dây. Vậy, là ai?

Trong chương 142, bạn đọc sẽ thấy rõ là Quốc sư có vẻ khá e dè về Ô Khê. Tại sao Quốc sư phải kiêng dè như vậy nếu Khê chỉ đơn giản là thằng nhóc bướng bỉnh?

Nam Cung Ly Nguyên sực nghĩ về ba lần gã bị chơi đểu, liền giận tái mặt. Y nhếch môi: “Sao thế Nam Cung? Ngươi không vui khi biết ta chủ động gả làm vương phi của ngươi sao?”

Giả sử cho rằng Mạc Tử Liên đã hấp thụ mọi tinh hoa tốt đẹp trong dạ mẹ thì Ô Khê chắc chắn đã gom tất những gì xấu xa của người.

Mạc Tử Liên có vẻ đẹp như quỷ mị mà lòng sáng như gương thì Ô Khê chính là vẻ ngoài thiên sứ bao bọc lấy tâm hồn quỷ quyệt.

Nam Cung Ly Nguyên giằng lấy cái tay trên vai, gân xanh gồ lên rõ rệt, nghiến răng rít gầm: “Ô – Khê!”

Y chẳng có vẻ đau đớn vì bị gã bóp như muốn vỡ xương, ánh mắt sáng rực mà bén nhọn, cười tươi tỉnh duỗi tay kia sờ vào gò má gã: “Thế nên, Nam Cung, nếu ngươi không thể giành được thiên hạ Minh quốc… đó là sự nhục nhã to lớn còn hơn cả việc ngươi là gã đàn ông không thể sinh con. Ngươi tuyệt đối không thể áp chế nổi ta nếu thiếu giang san Minh quốc trong tay. Nam Cung Ly Nguyên, chính miệng ngươi đã công nhận ta, ngươi không thể thua kém người bản thân dám công nhận. Nhược bằng không…”

Ô Khê trượt cánh tay chạm vào gáy cái gã đang như một con thú dữ sôi máu. Da thịt Nam Cung Ly Nguyên tiếp xúc với tay y mà ngỡ là bị rắn độc trườn lên, từng li tấc râm ran, lạnh lẽo như chất kịch độc lan ra.

“Ta sẽ thiến ngươi…” Y thở vào tai gã: “Rồi đưa lên làm vương hậu của ta.”

Nam Cung Ly Nguyên bỗng gập cánh tay, nhấc eo y ném lên giường, nghiến răng ken két: “Con mẹ nó…” Đoạn cười gằn, “Nhân lúc này cô mà không tranh thủ chơi cho sướng thì quả là thiệt thòi quá!”

Ô Khê không kháng cự gã xé rách y phục của mình, nghiêng đầu nhìn viên đá lay động trên tai gã. Đột ngột y xoay khuỷu tay đấm vào ngực gã, đầu gối kẹp lấy hông gã làm điểm tựa mà lật ngược tình thế. Nam Cung Ly Nguyên vằn vện tơ máu trong mắt, gầm gừ như thú dữ trừng Ô Khê.

Y trông băng vải chậm rãi nhuốm đỏ trên ngực gã, đè giọng đến khào khào: “Ta là kẻ xấu từ trong cốt tủy, mà ngươi cũng không đạo đức như ngươi nghĩ đâu…”

Nếu gã thật sự đạo đức thì đã không thể xuống tay với người đáng tuổi con mình.

Kẻ xấu với kẻ xấu, Ô Khê cúi xuống, bớt hại cho thiên hạ.

Tám năm Tam quốc loạn lạc chấm dứt. Tư quốc đổi niên hiệu thành Kiến An. Đất Minh thống nhất, Thương Vũ vương xưng đế, lấy hiệu là Thịnh Khải, phong Nam Cung đại nguyên soái làm Cùng Tấn vương.

Sóng gió nằm xuống, Tây Vực êm như mặt hồ dưới tam giác kiểm soát của Hoan Lạc cốc, Địa thành và Yên Hoa tiểu quốc. Ký kết hữu nghị, mở rộng giao thương.

Tân hoàng khoác y bào đỏ thắm thêu chỉ màu, đội miện nạm đá chói sáng trên làn tóc, ngắm mặt nước nhạt màu đang dần hồi phục. Đằng sau mành giường truyền ra từng đợt ho khan và tiếng nói suy yếu: “Bệ hạ nên tránh ra xa kẻo lây bệnh.”

“Thầy.” Y nhìn cái bóng hắt lên mành giường, cất tiếng: “Thầy chưa từng hỏi ta muốn cái gì. Nhưng thật ra điều mà ta muốn thì thầy luôn làm được, như là… mảnh đất này. Hồi ta ương ngạnh và phản nghịch, ta vẫn luôn thắc mắc tại sao thầy chưa từng đe nẹt hay dùng đến đòn roi?”

“Tại vì thần không có cái quyền đó.” Quốc sư nhẹ nhàng đáp: “Thần không có công sinh hay dưỡng với bệ hạ, cũng không được phụ mẫu ngài gửi gắm. Thần chẳng có quyền gì để uốn nắn bệ hạ theo ý mình. Huống hồ thần từng trải qua…”

“Thầy biết… phải không? Khi ta nói ra ‘câu đó’. Nên thầy mới chẳng chút lưu luyến mà để ta hạ giáng.”

“Bệ hạ, thần đâu dám đánh liều như vậy. Thần chỉ muốn đưa bệ hạ bước ra khỏi tường thành này, tận mắt trông thấy thiên hạ rộng lớn thế nào. Người làm lớn, lòng phải rộng, dầu thân ở một nơi thì trong tâm vẫn phải chứa bốn phương. Ấy mới là Đức hiền minh.”

Quốc sư cúi đầu, tóc đổ xuống đầu vai gầy: “Thần ước bệ hạ sống lâu muôn tuổi, nguyện cho dân ta tồn tại muôn đời.”

Ô Khê lại nhìn xuống, thấy nước hồ gợn sóng lăn tăn, đưa tay đỡ Quốc sư dậy: “Cảm ơn thầy vì tất cả.”

Y sinh ra không cha, không mẹ, không có gì cả, chỉ có những ân huệ không cầu mà rớt xuống từ trên trời.

Y từng trèo đèo lội suối, cũng từng băng núi vượt sông, từng tiếp xúc với những người ôm chí thiên hạ, gối mộng sơn hà.

Y kém đức hèn tài, không tim không phổi, may mắn tìm được động lực để kế thừa vương đô: chính là đấu với Nam Cung Ly Nguyên xem ai làm vua giỏi hơn!

Tại Minh quốc, trung tâm đế kinh đông đúc, phồn hoa, Cùng Tấn vương Nam Cung Tiếu Lãng có một nỗi khổ não. Đó là hoàng thượng cứ dăm bữa nửa tháng lại triệu hắn vào cung, bá vai khoác cổ hỏi nhỏ: “Trong hậu viện có tin vui chưa?”

Nam Cung Tiếu Lãng: “…”

Hắn rất muốn gào lên: hậu viện của thần có tin vui hay chưa thì liên quan gì đến hoàng thượng! Sao ngài không đi hỏi hậu cung có tin vui chưa!

Quá đáng hơn là Thịnh Khải đế còn đảo mắt liếc xuống nửa thân dưới của hắn, bặm môi như nén tiếng thở dài mà trịnh trọng nói: “Cố gắng, khanh phải mau sinh con, khụ, cháu cho trẫm bế.”

Nam Cung Tiếu Lãng: chấm hỏi? Chấm hỏi? Chấm. Hỏi?

Chàng trai ‘thẳng tắp’ Nam Cung Tiếu Lãng thực sự rất hoang mang về ông anh họ làm hoàng đế có sở thích dòm ngó hậu viện nhà mình. Hắn không thể chịu được ánh mắt dò xét của gã nữa, nhất định phải nhanh chóng sinh con cho gã thôi đi!

Sau đó dưới nỗ lực của Nam Cung Tiếu Lãng, rốt cuộc cũng làm Cùng Tấn vương phi có mang, sau chín tháng mười ngày thai kỳ thì hạ sinh một bé trai trắng trẻo, bụ bẫm. Thịnh Khải đế hết sức yêu thích bé, ngự bút ban một cái tên thật oách, sai Nam Cung Tiếu Lãng treo lên đại sảnh Cùng Tấn vương phủ.

Sau đó Nam Cung Ly Nguyên đắc chí viết một bức thư gửi đi Địa thành. Ô Khê thấy cháu gã mới ra đời mà gã đã gửi mình thiệp mời tham dự lễ đầy tháng của bé, nhướng mày một cái rồi bảo nội thần: “Ngươi đi lấy hết thông tin tên tuổi, học vấn, sở trường của các vương tôn, tử, nữ từ dưới mười tuổi cho cô.”

Sau khi tham dự lễ đầy tháng của em bé phúc hậu kia, Ô Khê giở danh sách ra trước mặt Nam Cung Ly Nguyên, nói: “Chúc mừng ngươi có được người thừa kế cơ nghiệp. Nhân đây ta cũng có nhiều cháu quá, xem không xuể, mắt ngươi tốt lắm mà, giúp ta lựa vương hoàng tương lai với.”

Nam Cung Ly Nguyên: “…” Thằng ranh.

Gã bước sang tuổi bốn mươi mới có một mụn cháu, Ô Khê thì còn chưa đến ba mươi, vẫn phong độ mặn mà, xuân phong đắc ý.

Gã làm đế đất Bắc, y làm vương trời Nam. Nhạn đưa thư dang mỏi cánh. Nước mực đậm nhạt thấm màu cát bay.

Tầng giấy mong manh ấy chẳng ai muốn đục thủng.

Không có tình cảm, chỉ là bạn đường.

Chung ý niệm mà bước đi.

Lời tác giả: Nghe mơ hồ nhỉ? Ừ, tác giả đây cũng mơ hồ nên chỉ diễn dịch sự mơ hồ đó ra thôi. Xem như là kết mở nha.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.