Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân

Chương 44: 44: Ngày Thứ Nhất



Các bạn đang đọc truyện Chương 44: 44: Ngày Thứ Nhất miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Ngày Thu Tiển đầu tiên là săn bắn trong vòng vây.
Mấy ngàn cấm quân dùng dây lưới vây xung quanh khu vực săn bắn, muôn thú trong phạm vi vài dặm được lùa vào bãi săn để Hoàng đế cùng quan lại săn bắn.
Hoàng đế thời trẻ văn võ song toàn, anh khí tràn trề, đã từng ngự giá thân chinh, rong ruổi sa trường, nhưng mấy năm gần đây chịu đủ ốm đau quấy nhiễu, tinh thần thể xác không được như trước, chỉ kéo cung bắn hai con nai, liền trở về hành cung nghỉ ngơi.

Tiếp theo Thái Tử, Tề Vương cùng các quan lại dựa theo phẩm cấp mà đi săn, sau cùng là cấm vệ chạy theo từng đoàn, trong một chốc chỉ thấy phong mao loạn vũ, huyết vũ phi tiên, tiếng dã thú gầm rống vang khắp nơi.
Hoàn Huyên bắn xong bảy cây vũ tiễn của hắn, liền mang theo Tùy Tùy rời khỏi bãi săn, giải thích với nàng: “Săn bắn thế này được dùng để luyện binh từ thời cổ, chỉ tập trung vào vùng bao vây của đám cấm vệ, công thủ tiến thoái, lại chẳng có bao nhiêu lạc thú săn bắn, mấy ngày sau không có vòng vây săn này, cô dẫn ngươi vào rừng săn đuổi, thế mới vui.”
Tùy Tùy gật đầu: “Vâng.” Ngày săn thứ nhất, xung quanh bãi săn nhỏ đều là cấm vệ, Thái Tử dù muốn động thủ cũng không tìm thấy thời cơ, mấy ngày sau mới là phần đặc sắc nhất.
Hoàn Huyên chỉ lên lầu các trên sườn núi: “Đó là Dao Quang lâu, có thể nhìn thấy bãi săn từ xa, hôm nay không có việc gì, chúng ta đi xem săn bắn.”
Hai người cưỡi ngựa, mang theo thị vệ đi về sườn núi.
Tới phía trước lâu, Tùy Tùy vừa ngẩng đầu, đã thấy phu phụ Thái Tử đang dựa trên lan can màu son nhìn ra khu vực săn bắn từ xa.
Thái Tử Phi hôm nay mặc một bộ kỵ trang thục cẩm hoa văn hải đường cùng hoa mận màu nhạt, búi mái tóc đen như nam tử, mắt ngọc mày ngài không gì sánh bằng.
Một cơn gió lạnh mang theo mùi máu tươi thổi tới từ trong rừng, Thái Tử lập tức cởi áo choàng trên người, cẩn thận khoác lên vai thê tử, đích thân giúp nàng buộc dây trên cổ áo, sau đó ôm vai nàng, yêu thương thân mật không nói nên lời, càng gắn bó keo sơn hơn lần gặp ngẫu nhiên ở lễ Thượng Nguyên.
Có điều cũng không biết có phải ảo giác hay không, Tùy Tùy cảm thấy Nguyễn Nguyệt Vi có chút trốn tránh, nụ cười trên mặt cũng có chút cứng đờ.
Hoàn Huyên cũng thấy huynh tẩu trước lan can, bước chân ngừng một chút.
Hắn quay đầu nhìn, phát hiện Lộc Tùy Tùy đã dừng ở phía sau cách hai bước.

Hôm nay nàng vẽ rắn thêm chân* dán thêm hai cọng râu trên mép miệng chẳng ra sao cả, vừa khó coi vừa tức cười.
(Ji: *Ý chỉ làm những việc vô ích)
Hoàn Huyên nhướng mày: “Sao vậy?”
Tùy Tùy nói: “Thuộc hạ đợi điện hạ ở dưới lầu sao?”
Hoàn Huyên vốn có chút do dự, thấy dáng vẻ cụp mi rũ mắt không có tiền đồ của nàng, trái lại không thoải mái, nhướng mày: “Theo sát.” Nhưng chỉ giống một chút, cũng không phải làm chuyện sai trái, chẳng lẽ đều phải che giấu cả đời sao?
Tùy Tùy trong lòng kinh ngạc, nàng cho rằng Hoàn Huyên sẽ tận lực tránh để nàng xuất hiện trước mặt Nguyễn Nguyệt Vi, vì thế cung yến hôm qua cũng tìm một cái cớ để lưu nàng lại tẩm điện, không nghĩ tới nàng đã chủ động rồi lại tùy tiện đưa thứ hàng giả là nàng tới trước mặt chính chủ.
Nghĩ lại một chút, mấy ngày Thu Tiển, nàng theo bên người Hoàn Huyên, suy cho cùng cũng sẽ có lúc bị Nguyễn Nguyệt Vi bắt gặp, so với việc che giấu bằng mọi cách cuối cùng bị chính chủ phát hiện, chi bằng thẳng thắn một chút.
Nàng không nghĩ nhiều tiếp nữa, theo Hoàn Huyên lên lầu.
Trong lâu ngoại trừ phu phụ Thái Tử, còn có mấy vị công chúa, hoàng tử nhỏ tuổi cùng các quận chúa tông thất, huyện chúa, vừa thấy Hoàn Huyên tất cả đều chào hỏi.
Tiến lên cuối cùng là nữ tử ước chừng 17-18 tuổi, trang phục không hoa lệ như công chúa tông thất, nhìn giống nữ quyến nhà công thần, diện mạo nàng cũng không giống người Hoàn gia, giọng nói mềm mại tinh tế có mấy phần tương tự Nguyễn Nguyệt Vi, Tùy Tùy lập tức suy đoán thân phận của nàng —— trước lễ Thượng Tị có lời đồn nói Hoàng đế thay Tam tử chọn đường muội của Thái Tử Phi làm chính phi, vị này nói thế chính là Lục nương tam phòng của Ninh Viễn Hầu phủ rồi.
Quả nhiên, nữ tử này uyển chuyển hành lễ với Hoàn Huyên, ôn nhu nói: “Dân nữ Nguyễn thị bái kiến Tề Vương điện hạ, điện hạ vạn phúc.”
Hoàn Huyên lạnh mặt hơi gật đầu: “Không cần đa lễ.”
Nguyễn Lục Nương ngẩng đầu lui sang một bên, rặng mây đỏ đã bay đầy mặt.
Sau Thượng tị xảy ra chuyện của Trần Vương, ngay sau đó là xét nhà diệt tộc Thục phi, hôn sự của Hoàn Huyên cứ thế trì hoãn, trong Sơn Trì Viện không ai nhắc chuyện này trước mặt Tùy Tùy, nàng cũng đã quên.
Nếu Hoàng đế đã phá lệ để đường muội của thái tử phi tới Li Sơn, biểu thị rất vừa lòng đối với con dâu tương lai này.

Xem ra sau Thu Tiển, chuyện tốt của Tề Vương cũng đến gần rồi, nói không chừng trước đêm trừ tịch có thể đã định ra hôn sự rồi.

Hoàn Huyên sang năm liền tròn hai mươi tuổi, thân vương thành thân ở tuổi này đã tính là muộn, Tùy Tùy chẳng bất ngờ chút nào.
Dù sao những việc này chẳng liên quan gì đến nàng, đợi xong chuyện ở đây nàng liền phải về Hà Sóc rồi.
Nàng cúi đầu xuống, làm như không biết, tận lực không để Nguyễn Lục Nương chú ý, đều sắp đi rồi, thật sự không cần cắm một cái rễ trong lòng Vương phi tương lai.
Nhưng khi bọn họ lên lầu Nguyễn Lục Nương đã chú ý tới “thị vệ” thanh tuấn trắng nõn phía sau Tề Vương, tuy rằng giơ tay nhấc chân khá giống nam tử, không trang điểm còn dán hai cọng ria mép, nhưng nàng biết đây là một nữ tử, bởi vì nàng đã sớm nghe Tam đường tỷ từng nhắc tới người này.
Hôn phu tương lai có một ngoại trạch mỹ mạo, dù là ai thì trong lòng đều sẽ không thoải mái, nhưng thân phận Tề Vương như vậy, trong phòng có mấy thị thiếp mỹ tì lại là hết sức bình thường, một quan tứ phẩm như phụ thân nàng cũng có đến năm sáu cơ thiếp.
Muốn làm chủ mẫu vương phủ, vẫn phải có chút lòng khoan dung.

Huống hồ nàng đã hỏi thăm, nữ tử này chỉ là một thôn phụ lúc Tề Vương vào núi diệt phỉ trùng hợp cứu được, nhưng ỷ vào nhan sắc tựa Tam đường tỷ của nàng, mới được Tề Vương điện hạ coi trọng, đến cùng ngay cả tư cách thị thiếp để tiến vào Vương phủ cũng không có, vì thế một ngoại trạch phụ dưỡng ở biệt quán, nàng so đo làm gì chứ?
Nàng chỉ làm như không thấy, dời ánh mắt khỏi đó, vừa bắt chuyện cùng Chân Dương quận chúa, vừa thỉnh thoảng ngượng ngùng liếc mắt nhìn Hoàn Huyên.
Nguyễn Nguyệt Vi tất nhiên cũng phát hiện người phía sau Hoàn Huyên, sắc mặt tức khắc trắng bệch mấy phần.

Sau lễ Thượng Nguyên, nàng lặng lẽ cho người hỏi thăm tin tức Tề Vương phủ, nghe nói từ đêm đó về sau Hoàn Huyên không tiếp tục đến biệt quán, trong lòng thực sự mừng thầm một trận.
Nhưng nào ngờ ngoại trạch phụ kia tâm cơ lợi hại, không biết đã dùng thủ đoạn gì, lại câu dẫn Hoàn Huyên đến biệt viện, nghe nói nửa đêm còn thỉnh Tôn phụng ngự của Thượng Dược Cục đến biệt viện chẩn bệnh cho nữ tử kia, từ đó về sau, hắn thậm chí ngay cả vương phủ cũng không trở về, cơ hồ ngày ngày đều ở cùng một chỗ với ngoại trạch phụ kia.
Nữ tử kia cực kỳ yêu mị, Hoàn Huyên mới biết sự đời, sắc lệnh trí hôn cũng thôi đi, nhưng nàng tuyệt đối không nghĩ tới hắn thế mà lại mang nàng ta đến Thu Tiển Li Sơn.
Nàng dựa theo ý của Hoàng đế mang đường muội đến, vui vẻ miễn cưỡng tác hợp cho bọn họ, đã là chuyện khó khăn chua xót, hiện giờ lại đến một ngoại trạch phụ, khác nào tuyết thượng gia sương*.
(Ji: *Tuyết thượng gia sương – 雪上加霜 – hoạ vô đơn chí; liên tiếp gặp tai nạn; đã rét vì tuyết lại giá vì sương [ví với hết khổ này đến khổ khác, tổn hại ngày càng nặng nề])
Nhưng nàng càng khó chịu, càng không thể lộ ra manh mối, đặc biệt là ở trước mặt Thái tử, gần đây bọn họ vất vả lắm mới cầm sắt hòa minh lại như lúc mới vừa thành hôn, không thể để hắn nhìn ra trong lòng nàng đặt một người khác.
Trong lâu cũng có vài người khác nhìn ra thị vệ phía sau Hoàn Huyên có chút cổ quái, nhưng đều giả vờ không nhìn thấy.
Đáng tiếc luôn có người thiên sanh tâm đại*, bộc trực hơn những người khác.

Chỉ nghe một tràng tiếng bước chân “thịch thịch thịch” dưới lầu vang lên, một mỹ nhân kính trang mắt ngọc mày ngài bước nhanh lên lầu.
(Ji: *Thiên sanh tâm đại – 天生心大 – ngay thẳng, không vòng vo, có gì nói nấy.)
Thái Tử cùng Hoàn Huyên đều tiến lên chào hỏi: “Hoàng tỷ.”
Tùy Tùy liền biết đây là trưởng nữ đích xuất Thanh Hà công chúa của Hoàng Hậu.
Đại công chúa ném roi ngựa cho thị vệ phía sau, nhìn lướt qua trong lâu: “Hiếm khi săn bắn, trái lại các đệ đều ở đây lánh mặt nhàn nhã.”
Dừng một chút, tự cười nói: “Săn bắt trong vòng vây xác thật chẳng có gì vui, tùy tiện hướng chỗ nào cũng đều có thể bắn trúng, có ý nghĩa gì nữa chứ.”
Thái Tử cười: “Hoàng tỷ ắt hẳn chiến quả tương đối lớn rồi.”
Đại công chúa dùng khăn lau mồ hôi trên trán: “Chẳng được bao nhiêu con, chỉ bắn được lợn rừng, đã đưa đến hành cung bảo ngự thiện hầm rồi, buổi tối chia cho điện của các đệ.”
Mọi người đều khen ngợi kỵ xạ của nàng tinh vi, ánh mắt Đại công chúa lại dừng trên người Tùy Tùy, đánh giá nàng trên dưới vài lượt, nói với Hoàn Huyên: “Hôm nay một thân vệ của ta ngã ngựa chân bị thương, Tam Lang cho ta mượn một người đi.”
Hoàn Huyên đương nhiên biết ý của nàng là Túy Ông bất tại tửu, mi tâm nhăn lại, quay đầu lại nói với Quan Lục: “Ngày mai ngươi đi theo Đại công chúa.”
Đại công chúa lập tức lắc đầu: “Quan thống lĩnh đi theo ta đại tài tiểu dụng rồi.”
Nàng vươn ngón tay sơn màu đỏ tươi, chỉ vào Tùy Tùy, cười thân thiết: “Tiểu huynh đệ, ngươi biết săn thú không? Vậy ngươi theo ta đi.”
Tùy Tùy ngạc nhiên, nhất thời không biết Đại công chúa này trong hồ lô bán thuốc gì.
Mặt Hoàn Huyên đen lại, hắn biết tính tình của trưởng tỷ này, nhất định không có thâm ý gì cả, hơn phân nửa là thật sự xem Lộc Tùy Tùy trở thành thị vệ, thấy nàng tuấn tú, mới muốn làm bạn với nàng.

Nàng vẫn luôn thích mỹ sắc, trong phủ dưỡng rất nhiều nhạc công cầm sư mỹ mạo, ngay cả chọn thị vệ cũng đều nhìn mặt, bởi vì phò mã rất ghen tuông, nàng không dám dưỡng nam sủng, nhưng chỉ cần vừa có cơ hội liền không nhịn được mà ngắm cho đã ghiền.
“Kỵ xạ của hắn không tinh thông, chỉ sợ chỉ biết trở ngại hoàng tỷ, khiến hoàng tỷ mất hứng.” Hoàn Huyên lạnh lùng nói.
Đại công chúa có chút không vui, đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên “Ồ” một tiếng: “Tiểu huynh đệ này trông hơi quen thế, có phải ta từng gặp ngươi ở đâu rồi hay không?”
Mọi người trong lâu âm thầm đỡ trán, người hiểu Đại công chúa biết nàng thật sự vô tâm, kẻ không hiểu nàng còn tưởng rằng nàng cố ý lấy thị vệ này là có ẩn ý, chèn ép Thái Tử Phi.
Tâm tư Nguyễn Nguyệt Vi sâu sắc, không khỏi suy nghĩ nhiều, sống mũi cay cay, hốc mắt trông như lại sắp phiếm hồng.
Đại công chúa đột nhiên “Ôi trời” một tiếng, nhìn sang Hoàn Huyên như bừng tỉnh đại ngộ, nắm tay ho khan vài tiếng, gọi một nội thị tới: “Lấy chút rượu nho ướp lạnh tới, ta khát chết rồi.” Rồi ném chuyện vừa rồi đi, không nhắc tới nữa.
Hoàn Huyên cũng không có hứng thú xem săn bắn, ngồi trong lâu một lúc, liền hướng đám người Thái Tử cáo từ.
Thái Tử nói: “Thế phải đi rồi à? Hiếm khi các huynh đệ tỷ muội đều có mặt, hay là ngồi thêm một lát?”
Trong miệng hắn nói là huynh đệ tỷ muội, ánh mắt lại nhìn Nguyễn Lục Nương, trong giọng nói có ý chế nhạo.
Nguyễn Lục Nương lập tức đỏ mặt cúi đầu, ngón tay quấn dải lụa bên hông, ngọc bội phát ra tiếng vang đing đang trong trẻo.
Hoàn Huyên lại không nhìn nàng, chỉ nói: “Sáng sớm ngày mai phải săn thú, hôm nay về trước nghỉ ngơi dưỡng sức.”
Đại công chúa tiếc nuối nói: “Vừa rồi Tử Ngọc cùng bọn Lục Lang ồn ào muốn bắn mấy con nai, ban đêm cùng nhau nhóm lửa nướng, đệ không tới sao?”
Hoàn Huyên còn nhớ mối thù lúc nãy đòi người của nàng, nhàn nhạt nói: “Hoàng tỷ vui vẻ chơi đi.”
Dứt lời liền mang theo Tùy Tùy cùng các thị vệ khác xuống lầu.
Nguyễn Lục Nương nhìn theo bóng dáng bọn họ, chau mày khẽ cắn môi, trong lòng mất mát không nói nên lời.
Nguyễn Nguyệt Vi nhìn thấy thần sắc đường muội trong mắt, cũng cảm giác đồng bệnh tương liên, lại có chút khuây khỏa khó tả.
Nàng đứng dậy đến bên cạnh đường muội, lấy cớ ra ngoài hít thở không khí, mang nàng ra ngoài lâu, dựa vào lan can thấp giọng nói: “Đừng lo lắng, sau này còn sợ không có cơ hội ở chung.”
Ngừng một chút, nhắc nhở: “Đại công chúa rất có tiếng nói trước mặt bệ hạ và hoàng hậu nương nương, ngày mai muội nịnh nọt nàng thật tốt, nếu có thể được nàng nói tốt vài câu trước mặt Đế Hậu, còn có tác dụng hơn lời của Thái Tử điện hạ, chỉ cần khiến nàng hài lòng, hôn sự của muội cùng Tề Vương liền nắm chắc rồi.”
Nguyễn Lục Nương đỏ mặt ngập ngừng: “Đường tỷ nói gì thế…”
Nguyễn Nguyệt Vi tâm tình phức tạp vỗ vỗ mu bàn tay của đường muội, trong miệng đắng chát, nhưng vẫn nói: “Trước mặt đường tỷ ngượng ngùng gì chứ, chuyện của ngươi cùng Tề Vương nếu là có thể thành, dù đối với muội hay đối với Nguyễn gia chúng ta đều chuyện tốt lớn lao.”
Nàng vừa nói vừa hướng xuống lầu dưới nhìn, nhìn thấy bóng dáng Tề Vương cùng ngoại trạch phụ kia một trước một sau cưỡi ngựa rời đi, nặng nề cắn môi: “Ngoại trạch phụ kia không cần để ở trong lòng, muội và nàng ta khác nhau một trời một vực, nghiêm túc so đo với nàng ta ngược lại làm mất thể diện bản thân, chỉ là một thứ đồ chơi thôi, trước khi thành hôn tống cổ ra ngoài là được.”
“Muội biết rồi.” Nguyễn Lục Nương.
“Đừng nghĩ nhiều,” Nguyễn Nguyệt Vi cười sờ búi tóc đen nhánh của nàng, “Ngày mai lấy bản lĩnh của muội ra, tỷ biết mấy tháng này muội đã chịu khổ rồi.”
“Tỷ tỷ…” Nguyễn Lục Nương bị nàng nói toạc ra, không khỏi xấu hổ.

Nàng biết Tề Vương giỏi kỵ xạ, thích săn thú, sau lần gặp đầu lúc Thượng Tị, nàng vì thuận theo sở thích của hắn, mời sư phó khổ luyện kỵ xạ, rất nhiều lần bởi vì luyện tập khắc khổ, ngay cả chân cũng bị cọ xát đến sưng tấy.
Ai ngờ được đến Li Sơn, lại bởi vì tránh tị hiềm không thể cùng Tề Vương du săn, chỉ có thể đi theo Thái Tử Phi cùng Đại công chúa.
Có điều lời Tam đường tỷ nói cũng có lý, có thể lấy sở trường khiến Đại công chúa lau mắt mà nhìn cũng không tính không có gì thu hoạch.
……
Sáng sớm hôm sau, Tề Vương nghỉ ngơi dưỡng sức thẳng đến khi mặt trời lên cao vẫn không có động tĩnh, những người khác sớm đã xuất phát.
Thái Tử và Dự Chương Vương cùng con cháu của các bậc tông thất mang theo đám thị vệ đi săn thú, vào khu rừng sâu có nhiều mãnh thú qua lại.
Đại công chúa vốn dĩ cũng muốn đi cùng bọn họ, nhưng Hoàng đế lên tiếng để nàng chiếu cố tỷ muội Nguyễn thị, nàng chỉ có thể lực bất tòng tâm, dẫn bọn họ vào khu vực săn bắn an toàn nhất.

Nơi này rừng cây tương đối thưa thớt, chỉ có một vài con mồi nhỏ như cáo thỏ.
Đại công chúa cưỡi ngựa đi loanh quanh rừng núi, bọn thị vệ săn bắn, bận rộn nửa ngày, cũng chỉ bắt được mấy con thỏ hoang và hai con hồ ly.
Vừa nghĩ đến mấy ngày tiếp theo còn phải mang theo hai thứ vướng víu này, sắc mặt Đại công chúa liền có chút không tốt lắm, cũng không có kiên nhẫn đối với Thái Tử Phi cùng Nguyễn Lục Nương, lười nhiều lời cùng bọn họ.
Bất giác giữa trưa, Đại công chúa tìm được một khu đất trống ở trong rừng, cho đám người hầu bày chiếu, tháp cùng dựng lên màn trướng, gọi Thái phi và Nguyễn Lục Nương dùng ngọ thiện.
Mọi thứ trong rừng chỉ có thể giản lược, thứ bọn họ mang theo cũng đều là món ăn lạnh, Nguyễn Nguyệt Vi thân kiều thể nhược, dạ dày vô cùng yếu ớt, chỉ cảm thấy những lương khô thịt khô đó khó mà nuốt xuống, miễn cưỡng ăn vài miếng, liền nói đã no rồi.
Đại công chúa biết nàng yếu ớt mong manh, cũng không miễn cưỡng, tự lo uống rượu ăn thịt khô.

Nguyễn Lục Nương cũng không quen ăn món lạnh, nhưng nàng có ý lấy lòng Đại công chúa, đành phải vui vẻ chịu đựng.
Dùng xong ngọ thiện, Nguyễn Nguyệt Vi hỏi Đại công chúa: “Hoàng tỷ buổi chiều dự định săn thứ gì?”
Đại công chúa từ trước đến nay thất tình đều biểu lộ rõ trên mặt, không vui nói: “Nơi này có gì tốt mà săn, có hai con hồ ly lông tạp đã cám ơn trời đất rồi.”
Nguyễn Lục Nương: “Cánh rừng này thưa thớt, không có chỗ để thú lớn ẩn thân, lúc trước dân nữ theo phụ thân huynh trưởng săn thú, luôn đi vào núi sâu rừng già.”
Đại công chúa vừa nghe đã nổi lên hứng thú: “Các ngươi từng săn thứ gì?”
Kỳ thật Nguyễn Lục Nương vẫn chưa đi qua, chỉ nghe phụ thân huynh trưởng đàm luận, nhưng lời đã nói ra, chỉ có thể tiếp tục nói dối: “Từng săn lợn rừng và hổ sói, tất nhiên, dân nữ chỉ đi theo phía sau bắn vài mũi tên, lúc nào cũng là gia phụ gia huynh bắn chết.”
Đại công chúa lại tin là thật, ánh mắt nhìn Nguyễn Lục Nương cũng thêm mấy phần thân thiết: “Không ngờ trông ngươi nhu nhu nhược nhược, trái lại gan không nhỏ đấy.”
Nguyễn Lục Nương nhìn mặt lạnh nửa ngày, khó lắm thấy được sự xem trọng, thụ sủng mà phấn chấn, nóng đầu lên liền đề nghị: “Không bằng buổi chiều vào rừng xa một chút…”
Đại công chúa cũng đang có ý này, nhưng nàng vẫn nhớ phải chiếu cố Thái Tử Phi nhu nhược, khó xử mà nhìn sang Nguyễn Nguyệt Vi một cái.
Nguyễn Nguyệt Vi lập tức thức thời nói: “Hoàng tỷ cùng Lục nương đi đi, kỵ xạ của muội không giỏi, vậy không kéo chân sau của hai người nữa.”
Đại công chúa do dự: “Nhưng ta đã đáp ứng Phụ hoàng phải chiếu cố các muội…”
Nguyễn Nguyệt Vi quét mắt sang thị vệ: “Có nhiều thị vệ ở đây như vậy, muội ngồi ở đây chờ hai người được rồi, sẽ không có việc gì đâu.”
Nguyễn Lục Nương: “Thân thể tỷ tỷ ốm yếu, cưỡi ngựa nửa ngày, môi cũng có chút trắng bệch, bằng không muội muội ở lại cùng tỷ?”
Nguyễn Nguyệt Vi đẩy tay nàng: “Muội thích săn thú, hiếm khi tới Li Sơn một chuyến, đương nhiên phải chơi thật vui.

Muội đi cùng công chúa là được.”
Đại công chúa vừa thấy sắc mặt đệ muội đích xác không được tốt, nhưng lại không thể cam lòng từ bỏ cơ hội thỏa thích săn thú vì nhân nhượng nàng ta —— phò mã là một thư sinh văn nhược, tính tình rất nóng nảy, bình thường nàng muốn đến điền trang săn thú còn phải dỗ hắn nửa ngày, mấy khi nhờ Thu Tiển có cơ hội được danh chính ngôn thuận đi chơi một chuyến, đương nhiên phải tận hứng mới về.
Nàng không chần chờ bao lâu: “A Nguyễn ở đây nghỉ một chút trước, nếu thân thể không thoải mái, liền gọi bọn thị vệ hộ tống muội về hành cung.”
Nguyễn Nguyệt Vi nói: “Hoàng tỷ yên tâm.”
Thái Tử an bài cho nàng ba mươi người hầu đi theo, trong đó còn có mấy thị nữ giỏi kỵ xạ biết chút quyền cước, nơi đây cách hành cung cũng không bao nhiêu đường, hoàn toàn không cần lo lắng.
Đại công chúa nghĩ ngợi, vẫn nên chia một nửa thị vệ từ phủ công chúa của mình, để bọn họ bảo vệ Thái Tử Phi, lúc này mới mang theo Nguyễn Lục Nương cùng thị vệ còn lại chạy nhanh tới khu vực săn bắn bên cạnh.
Đợi bọn người Đại công chúa cùng Nguyễn Lục Nương đi rồi, Nguyễn Nguyệt Vi ngồi trong rừng một lát, cảm thấy toàn thân đều không thoải mái.
Nàng luôn thích tĩnh chứ không thích động, cưỡi ngựa nửa ngày đã mệt mỏi đến cực điểm, ngọ thiện lại không ăn nhiều, trong bụng vừa lạnh vừa trống, bị ánh mặt trời xuyên qua cành lá chiếu qua liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Ngồi ước chừng nửa canh giờ, nàng ngồi đã có chút không vững, Đại công chúa cùng Nguyễn Lục Nương vẫn không trở lại, ngay cả nửa bóng dáng cũng không thấy.
“Sắc mặt nương nương không tốt lắm, có phải không khoẻ chỗ nào không?” Một thị nữ Đông Cung nói.
Nguyễn Nguyệt Vi đỡ trán nói: “Phơi nắng lâu quá, có chút khó chịu.”
Thị nữ nói: “Nương nương muốn về hành cung không?”
Nguyễn Nguyệt Vi do dự: “Tiếp tục chờ đi.”
Lại đợi thêm hai khắc, vẫn không có động tĩnh của đoàn người Đại công chúa, sắc trời lại chuyển tối, trong rừng nổi gió lên, nhắm thẳng đến vạt áo của nàng.
Nguyễn Nguyệt Vi quấn chặt áo choàng, vẫn cảm thấy rét run, cuối cùng nhịn không nổi mà đứng lên: “Chúng ta về hành cung trước thôi.”
……
Đại công chúa săn đuổi một buổi chiều thu hoạch tương đối nhiều, đoàn người săn được vài con hồ ly, ba con hươu, năm con nai, còn có một con lợn rừng, thỏ hoang gà rừng không đếm xuể.

Kỵ xạ của Nguyễn Lục Nương tuy rằng tầm thường, nhưng ít ra vẫn có thể đuổi kịp nàng, không đến mức kéo chân sau.
Đại công chúa nhìn sắc trời chuyển tối, vẫn chưa đủ đã mà nói với Nguyễn Lục Nương: “Hôm nay muộn rồi, A Nguyễn còn đang chờ, ngày mai chúng ta xuất phát sớm một chút, phải chơi thật tận hứng.”
Nguyễn Lục Nương thấy Đại công chúa thân thiện với nàng hơn rất nhiều, trong lòng vui mừng, chợt nhận ra một buổi trưa hết lòng nịnh hót không tính uổng phí.
Hai người cưỡi ngựa mang theo thị vệ, về đến khu đất đã chia tay Thái Tử Phi, nhưng lại không thấy một bóng người trong rừng, bình phong và tháp cũng đều không thấy bóng dáng.
Nguyễn Lục Nương: “Đường tỷ nhất định là không chờ kịp mà hồi hành cung rồi.”
Đại công chúa gật đầu: “Chúng ta cũng hồi hành cung thôi.”
Nàng vốn nên mang theo Thái Tử Phi, nhưng chỉ mãi lo tự chơi, rốt cuộc cũng có chút hổ thẹn, tới Ôn Hành cung, lập tức gọi hai thị vệ, đem hươu nai đến Thiếu Dương viện của phu phụ Thái Tử.
Tới ngoài điện, đoàn người Thái Tử vừa trở về chưa bao lâu, đang phân chia con mồi ở trong đình, chuẩn bị đưa đến các điện.
Thái Tử nhìn trưởng tỷ, lại nhìn Nguyễn Lục Nương phía sau nàng, kinh ngạc: “A Nguyễn đâu?”
Đại công chúa ngạc nhiên: “A Nguyễn không phải đã về rồi sao?”
Sắc mặt Thái Tử khẽ biến: “Nàng không phải vẫn luôn ở cùng hai người sao?”
Nguyễn Lục Nương cảm thấy như bị sét đánh, khóc nức nở giải thích: “Dùng xong ngọ thiện đường tỷ nói nàng hơi mệt, bảo Lục nương đi săn thú cùng công chúa, tỷ ấy ở chỗ đó nghỉ tạm…”
“Nàng chưa từng trở về.” thanh âm Thái Tử đều đã thay đổi rồi.
Đại công chúa không khỏi hoảng hốt, mạnh mẽ lấy lại bình tĩnh, nói với Thái tử: “Nhị Lang đừng vội, nơi này rừng núi chồng chéo, đến cả thợ săn gần đây cũng dễ dàng lạc đường, ta lập tức cho người đi tìm.”
……
Hoàn Huyên đêm qua ngâm mình trong suối nước nóng nghỉ ngơi dưỡng sức, mãi cho đến giữa trưa mới dậy, dứt khoát dùng qua ngọ thiện trong điện mới ra cửa.
Hắn rời kinh ba năm, nên ba năm không đến Li Sơn săn thú, lúc này mang theo Lộc thị vệ, cũng thêm một loại lạc thú khác.
Để tránh nhiều người vướng víu, lần này hắn ra ngoài chỉ dẫn theo mười mấy thị vệ, nhàn rỗi lang thang ngắm non nước, bọn thị vệ rất có mắt nhìn, rớt lại phía sau xa xa.
Hắn chọn một phiến rừng ít người, con mồi cũng không quá nhiều, cùng Tùy Tùy cưỡi ngựa trong rừng thả dây cương đi chậm rãi, trái lại mãn nguyện hơn cả săn bắn.
Hai người đi đi dừng dừng, mệt thì tìm một chỗ đất trống ngồi xuống, dùng chút bánh ngọt thịt khô.
Tâm tình Hoàn Huyên rất tốt, dáng vẻ yên tĩnh, lười chẳng muốn gây khó dễ cho các loài động vật, trông thấy một con hươu cái chạy ngang qua trước ngựa, hắn giương cung lên, thế nhưng lại buông xuống, trơ mắt nhìn con thú nhỏ kia linh hoạt nhảy vào rừng.
Còn Tùy Tùy không lúc nào là không suy đoán khi nào Thái Tử xuống tay, cũng chẳng có tâm tư săn thú.
Nháy mắt nửa ngày qua đi, hoàng hôn phản chiếu, núi xa đỏ tía, đã hoàng hôn rồi.
Lần này ra ngoài không trúng được bao nhiêu con mồi, cơ hồ đều là công lao của thị vệ.
Hoàn Huyên nhìn sắc trời nói: “Không còn sớm, trở về thôi.”
Tùy Tùy đáp vâng, hai người sóng vai mà đi, đi được nửa đường, bỗng nhiên nghe thấy một tràng tiếng vó ngựa “rầm rập” từ xa tới gần.
Bọn thị vệ lập tức giương cung lên, Quan Lục Lang nói: “Phía trước là người nào?”
Chỉ nghe thấy một người nói: “Ta chính là Vũ Lâm vệ, phụng mệnh bệ hạ tìm Thái Tử Phi nương nương.”
Sắc mặt Hoàn Huyên khẽ biến, không màng đến Lộc Tùy Tùy, kẹp bụng ngựa, bước chậm lên trước, giữ chặt cương ngựa trước đội thị vệ kia: “Thái Tử Phi làm sao vậy?”
Thị vệ dẫn đầu nhận ra Tề Vương, hắn hành lễ, lời ít ý nhiều nói tin tức Thái Tử Phi lạc đường trong núi qua một lần.
Hoàn Huyên hỏi rõ Nguyễn Nguyệt Vi lạc đường ở đâu, liền lập tức quay đầu ngựa lại.
Đang định thúc ngựa, lại nghe phía sau có tiếng vó ngựa, vừa quay đầu, phát hiện Lộc Tùy Tùy theo tới.
Hoàn Huyên chau mày: “Ngươi về hành cung trước đi.”
Tùy Tùy lại nói: “Thuộc hạ theo điện hạ.”
“Không cần, ngươi trở về trước đi.” Hoàn Huyên lạnh lùng nói, Nguyễn Nguyệt Vi đột nhiên lạc đường thực sự kỳ quặc, đương nhiên trong lòng hắn hoài nghi, nhưng đó là Nguyễn Nguyệt Vi, thì dù là long đàm hổ huyệt* hắn cũng phải đi.
(Ji: *địa thế hiểm nguy; nơi cực kỳ nguy hiểm)
Tùy Tùy lại vẫn đi theo hắn, bướng bỉnh nói: “Thuộc hạ đi cùng điện hạ, thuộc hạ xuất thân từ thợ săn, nói không chừng có thể giúp đỡ.”
Hoàn Huyên nghĩ đến nàng một mình lẻ loi cưỡi ngựa về hành cung cũng không an toàn, cuối cùng gật đầu: “Được.”.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.