Làm Học Bá Trong Văn Niên Đại

Chương 15: Chương 15



Các bạn đang đọc truyện Chương 15: Chương 15 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Trần Túc Thần không ngờ lại có thể gặp lại Dương Từ, nghĩ đến cảnh tượng cách đây không lâu gặp gỡ Dương Từ, trong mắt hắn hiện lên vẻ hoảng sợ.

Nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, rồi mỉm cười với Dương Từ.

“Đúng vậy, thật trùng hợp.”
Vì lo lắng rằng nếu hắn tiếp tục ở lại đây, Dương Từ sẽ nhắc lại những chuyện trước đó, Trần Túc Thần không đợi Dương Từ tiếp tục nói lại mà quay sang Dương Mãn Thương nói: “Đại đội trưởng, tôi nhớ ra rằng tôi có việc phải làm, tôi không trì hoãn thời gian của đội trưởng nữa.


Sau khi Trần Túc Thần nói điều này, khi đi ngang qua Dương Từ, hắn khẽ gật đầu với Dương Từ rồi rời đi như một người bình thường.
Dương Từ cứ nhìn theo bóng dáng hắn đi xa, rồi mới cùng Dương Mãn Thương chậm rãi bước về.

Dương Mãn Thương vừa đi vừa nhìn Dương Từ, thấy sắc mặt cháy nắng đỏ bừng của anh, không khỏi cau mày nói với Dương Từ: “Sao lại rám nắng như vậy?”
Dương Từ nghe thấy những lời đó không để tâm lắm còn muốn chạm vào mặt mình, nhưng đã bị Dương Mãn Thương đưa tay ra ngăn.

“Cũng không nhìn xem tay ngươi bẩn, cũng không sợ mặt ngươi nát, con trai tuy rằng da cần dày chút thô chút, nhưng nếu mặt nát, tìm không được vợ nha.”
Trong đám con cái Dương gia, Dương Từ là người ông lo lắng nhất.

Đặc biệt là danh tiếng của Dương Từ vẫn còn rất tệ, điều duy nhất anh có thể thể hiện là khuôn mặt của mình, nếu khuôn mặt của anh thực sự nát thì thật sầu chết được.
Dương Từ không biết cha lo lắng cái gì, nhớ tới mục đích mình chạy tới đây, trợn mắt ngoác mồm, ngoài ý muốn nói: “Cha, thanh niên Trần kia tìm ngươi làm gì vậy?”
Dương Mãn Thương nghe anh nói như vậy cũng không nghĩ nhiều, theo bản năng trả lời: “Không có việc gì, hắn chỉ là tới đây xin nghỉ phép.”
Đôi mắt của Dương Từ lấp lánh khi nghe những lời này, “Xin nghỉ phép? Tại sao hắn ta lại xin nghỉ phép?”
Trong lời nói của Dương Từ có sự không hài lòng, Dương Mãn Thươn lão nhân tinh dừng lại, cau mày nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của Dương Từ, “Cái gì? Hắn ta khiêu khích con à?”
Dương Từ bị bại lộ cũng không chột dạ, lập tức hơi ưỡn ngực, nói cho ông biết chuyện lúc trước.

Anh không nói rằng anh đã đưa Tạ Nghiễn Thanh trở về, anh cũng không đề cập đến ân oán giữa Tạ Nghiễn Thanh và Trần Túc Thần, anh chỉ nói rằng Trần Túc Thần chạy đến quấy rầy Tạ Nghiễn Thanh và bị anh vô tình đụng phải.
Dương Mãn Thương vừa nghe thấy Tạ Nghiễn Thanh thì đau đầu, nhưng lần này không phải Tạ Nghiễn Thanh gây rắc rối, ý của Dương Từ là Trần Túc Thần đang tìm rắc rối.

Dương Mãn Thương nghĩ tới chuyện lúc trước, không biết vì sao sắc mặt trở nên nghiêm túc.
“Được, chuyện này ta biết, ngươi còn nhỏ, đừng xen vào chuyện của người khác, đừng cùng Tạ Nghiễn Thanh kia tiếp xúc cho ta.”
Thấy sắc mặt của Dương Mãn Thương không tốt, Dương Từ khôn ngoan không tiếp tục nhắc tới chuyện này nữa mà cười nói với ông những chuyện khác.

Khi đến giờ tan việc vào buổi chiều, Dương Mãn Thương gọi Dương Quốc Hữu đến và nhờ anh ta tìm người trông chừng Trần Túc Thần.
Mặc dù Dương Từ không nói nhiều với ông, nhưng Dương Mãn Thương cảm thấy rằng Trần Túc Thần có vấn đề vì sự việc ngày hôm nay và cả việc bắt gian lúc trước.

Xét cho cùng, ông đã là đại đội trưởng trong một thời gian dài, Tạ Nghiễn Thanh đã rất trung thực khi được điều xuống, nhưng đến khi Trần Túc Thần đến đội, thì nhiều vấn đề đã liên tục xảy ra với Tạ Nghiễn Thanh.
Đầu tiên là tin đồn rằng Tạ Nghiễn Thanh thích đàn ông, sau đó là tin đồn Tạ Nghiễn Thanh dụ dỗ đàn ông trong thôn, và cuối cùng cậu và Dương Từ suýt bị bắt gian cùng nhau.

Tất cả những chuyện này đều xảy ra mấy năm gần đây, mỗi một chuyện đều là cùng nam nhân dây dưa không dứt, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra Tạ Nghiễn Thanh là bị người ta nhìn trúng rồi.
Trước đây, Dương Mãn Thương không quan tâm đến điều đó vì không có ồn ào quá lớn, Tạ Nghiễn Thanh, với tư cách là nạn nhân, không có xảy ra chuyện gì.

Cùng với thân phận ông cháu của Tạ Nghiễn Thanh, với tư cách là đại đội trưởng, thật không dễ dàng để ông công khai bảo vệ cậu.
Nhưng tính chất bây giờ đã khác, người đối phó với Tạ Nghiễn Thanh cũng đã đối phó với Dương Từ, đến bây giờ cũng dám công khai ra tay rồi.

Ông không thể lại để cho loại chuyện này phát sinh, không thể để cho mầm mống cái ác trong thôn sinh trưởng, nếu không một thôn tốt đẹp của bọn họ còn không bị hủy đi?

Trong những ngày tiếp theo, biểu hiện của Trần Túc Thần rất thành thực.

Có lẽ là hắn bị Tạ Nghiễn Thanh làm cho sợ hãi, cũng có thể là hắn đang cố nén tâm tư xấu, dù sao mấy ngày tới hắn cũng không có đi tìm Tạ Nghiễn Thanh.
Dương Từ không có ý định bỏ qua những gì đã xảy ra ngày hôm đó chỉ vì hắn thành thật.

Anh biết rằng cha mình đã cho người nhìn chằm chằm vào Trần Túc Thần rồi, nhưng anh vẫn đổ thêm lửa cho Lưu Tiêm Mai.
“Mẹ, thật sự không phải con nghĩ nhiều đâu, lúc đầu khi bị người hãm hại, con luôn cảm thấy không chỉ có mấy người đó.

Mẹ chắc là biết thanh niên Trần đi, chính là cái người nhìn hiền lành đeo kính kia, con đã từng thấy hắn quấy rầy mấy cô gái trong thôn, người như vậy thoạt nhìn tâm thuật bất chính.”
Lưu Tiêm Mai luôn rất thiên vị Dương Từ, đứa con trai út của bà là người thân thiết nhất với bà nhất, nghe vậy bà liền hỏi Dương Từ có phải là cậu bị bắt nạt rồi không, khi Dương Từ nghe thấy điều này, anh liền nhìn mẹ mình một cách đáng thương.

Chà, không cần nói gì nữa, mẹ lập tức hiểu ngay ý của Dương Từ.
Lưu Tiêm Mai lập tức kêu lên đứa bé ngoan: “Đứa bé ngoan nhà ta đừng sợ.

Nếu con không thích loại người có nhân phẩm có vấn đề này, thì mẹ sẽ kêu cha con điều người đó đi.”
Dương Từ vẫn muốn dằn vặt đối phương nữa, vốn không muốn Trần Túc Thần cứ như vậy mà bị điều đi.

Dù sao ở trong đại đội của bọn họ, cha anh có thể để người nhìn chằm chằm vào Trần Túc Thần, cho dù Trần Túc Thần làm ra chuyện gì, bọn họ cũng sẽ không sợ hãi.

Tất nhiên, điểm quan trọng hơn là Dương Từ muốn giày vò bên kia.
Dương Từ chưa kịp nói gì, Dương Mộng Liên ở bên đã tức giận nói: “Chúng ta không thể để hắn đi như vậy, như vậy chẳng phải là tiện nghi cho hắn sao?”
Dương Mộng Liên bản thân là một cô gái nhỏ, cô gái nhỏ luôn dễ dàng bị dẫn dắt vào vị trí của cô gái nhỏ kia, khi nghe thấy Trần Túc Thần quấy rầy các cô gái trong thôn, Dương Mộng Liên lập tức rất tức giận.
“Làm gì có chuyện tốt như vậy, dám ức hiếp người trong đại đội của ta, hắn còn muốn bình an vô sự rời đi? Ta đi tìm chị em của ta, không để cho bọn họ bị hắn lừa gạt lúc nào không biết.

Dù sao thì hắn trông bảnh bao sạch sẽ, rất dễ lừa những cô gái vẫn chưa hiều chuyện.”
Dương Mộng Liên cũng có tính nóng nảy nên vừa nói vừa đặt vò men trong tay xuống, liền tức giận chạy ra ngoài.
Anh ba vừa mới đi làm bên ngoài về, ngơ ngác mà nhìn em gái vẻ mặt đầy sự tức giận, vừa đi về hướng nhà chính vừa kỳ quái hỏi: “Mẹ, em trai, em gái làm sao vậy, sao khắp người như có mùi thuốc súng vậy.”
Dương Từ không cảm thấy chột dạ chút nào khi nghe những lời đó, Trần Túc Thần thích tung tin đồn về người khác, cũng để hắn nếm trải cảm giác bị tung tin đồn đi.

Hơn nữa Dương Từ cũng không nói dối, anh chỉ đem việc Trần Túc Thần quấy rầy Tạ Nghiễn Thanh thay bằng một câu nói dễ chấp nhận hơn trong thời đại này, không có bất kỳ sự thiếu tôn trọng nào đối với con gái.
Hơn nữa, Trần Túc Thần quả thực rất đẹp trai, Dương Từ “bại hoại” một chút danh tiếng của Trần Túc Thần, cũng đỡ cho sau này Trần Túc Thần dựa vào ngoại hình mà đi lừa dối mọi người.

Xét cho cùng, những người đồng tính nam ở thời đại này nghe có vẻ không tốt, nếu hắn ta vì để sống cuộc sống dễ dàng hơn mà đi lừa hôn, đến cuối cùng người bị ủy khuất vẫn là người phụ nữ bị lừa dối.
Việc những người đồng tính nam lừa hôn không phải là hiếm, đặc biệt là trong thời đại vẫn còn hơi lạc hậu như hiện nay.

Một vài đồng tính nam vừa để che giấu giới tính của mình, vừa muốn nối dõi tông đường cho gia đình nên chỉ còn cách lừa dối phụ nữ lừa hôn lừa sinh con.
Có rất nhiều ví dụ như vậy, thêm nữa phụ nữ vào thời điểm này rất hàm xúc.

Ngay cả khi họ phát hiện ra rằng người đàn ông của mình có vấn đề, hầu hết họ đều rất xấu hổ không muốn công khai chúng.

Ngoài ra ở thời đại này để trói buộc phụ nữ, sẽ không ngừng tẩy não họ rằng ly hôn là điều đáng xấu hổ, một số đàn ông không chỉ có con mà còn có người bảo mẫu miễn phí.
Thấy con trai thứ ba đã trở lại, Lưu Tiêm Mai nhanh chóng rót cho anh ấy một ly nước, nhân tiện nói lại những gì Dương Từ vừa nói.

Khuôn mặt của anh ba đột nhiên trở nên nghiêm túc khi nghe điều này, bởi vì hôm nay anh ấy đã nhìn thấy Trần Túc Thần lôi lôi kéo kéo với một nữ thanh niên trí thức.
Nữ thanh niên trí thức đó, Dương Gia Hữu trước đây đã gặp vài lần, đó là thanh niên trí thức dịu dàng ít nói mà anh ấy đã gặp ở nhà của bác sĩ Thôn, đối phương còn lén đưa cho Dương Gia Hữu một quả táo, vì vậy anh ấy có ấn tượng rất sâu sắc với cô.
Lúc nghe nói đến Trần Túc Thần này có vấn đề, Dương Gia Hữu đột nhiên có chút lo lắng, sợ nữ thanh niên trí thức ấy sẽ bị Trần Túc Thần bắt nạt.

Vì vậy, Dương Gia Hữu ngừng uống nước, nói rằng anh ấy có việc phải làm cũng đi ra ngoài.
Thấy vậy, Lưu Tiêm Mai có chút buồn cười, cả hai người đều hấp tấp nóng vội, cũng không biết một người lại một người đang lo lắng cái gì.

Dương Từ không quan tâm đến việc anh ba muốn làm gì, đừng nhìn anh ba nhà anh trông không thông minh lắm, nhưng không ai trong công xã của họ dám khiêu khích anh ấy.

Bởi vì khi Dương Gia Hữu bị chịu thiệt, căn bản là sẽ không động khẩu cãi nhau với người khác, mà chỉ sẽ không khách khí mà đấm đối phương một quyền.

Vì vậy, cho dù mọi người đều biết anh ấy là người thành thực, nhưng từ nhỏ đến lớn cũng không có ai dám khiêu khích anh ấy.
Mọi người đều nói đứa thứ ba của Dương gia tính tình không tốt, đánh nhau đều rất liều mạng, loại người này còn có một đôi tay đáng sợ, khi tức giận thật sự sẽ đánh chết người.

Dương Từ không phải đi làm vào buổi chiều, vì vậy trước đó anh đã ăn tối rồi.

Anh lại ngồi với Lưu Tiêm Mai một lúc rồi kiếm cớ đi chơi cũng đi ra ngoài.
Nhưng thay vì đi tìm chị hai và anh ba, anh lại đi theo một con đường nhỏ đến chuồng bò.

Bây giờ trời đã tối, trên đường đi anh không gặp ai cả.
Dương Từ vừa đi vừa lấy sách từ trong không gian ra, hiện tại Dương Từ đã xem xong khóa học của tiểu học, anh đang dự định bắt đầu xem khóa học từ lớp bảy*.

Vừa hay là Tạ Nghiễn Thanh đã lâu không đọc sách, đối phương có thể vừa dạy anh vừa ôn tập.
(*初一: Lớp bảy, bên TQ tiểu học là từ lớp 1 – 6)
Mặc dù Tạ Nghiễn Thanh chỉ là một học sinh cấp ba trước khi cậu bị điều xuống, nhưng trên thực tế nếu không phải sau đó trường học náo loạn, cậu có thể được tuyển thằng lên đại học vì sự ưu tú của mình.
Bởi vì khi Tạ Nghiễn Thanh học lớp mười, cậu đã hoàn thành các khóa học cấp ba.

Đến khi bắt đầu học lớp mười một, cậu đã bắt đầu đọc sách đại học.
Mặc dù trong tiểu thuyết không có viết nhiều về Tạ Nghiễn Thanh, nhưng miêu tả nhiều nhất trong số đó đều là về sự ưu tú của Tạ Nghiễn Thanh năm đó.

Khi đó, Tạ Nghiễn Thanh đang đi học, không quá nếu nói rằng cậu là một nhân vật phong vân hàng đầu.
Khi Dương Từ mang theo cuốn sách đến chuồng bò, Tạ Nghiễn Thanh và ông Tạ đang nướng khoai lang, họ giật mình khi đột nhiên thấy có người đến gần, nhưng khi nhìn rõ đó là Dương Từ họ liền không sợ nữa.
Tạ Nghiễn Thanh nhìn cuốn sách trong lòng Dương Từ, đôi mắt hồ ly xinh đẹp của cậu hơi sáng lên, gọi Dương Từ đến ăn cùng họ, thái độ của cậu rõ ràng là nhiệt tình hơn trước một chút.
Dương Từ biết rằng sự nhiệt tình hiếm có của Tạ Nghiễn Thanh không phải nhắm vào một người sống là anh, mà là vài cuốn sách trong tay anh, thật sự mà nói thì trong lòng anh khá khó chịu.
Dương Từ đè nén không vui trong lòng, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống, “Ta trước khi tới đây đã ăn rồi, hôm nay tới đây là nói chuyện học tập.”.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.