Mãi Mãi Chờ Em

Chương 28: 28: Thử Thách



Thuỳ My còn chưa kịp suy nghĩ gì thì đã bị Minh Trân kéo ra khỏi quán.

Cô hỏi:
– Em có đi xe đến đây không?
– Dạ không.
– Vậy đi chung với chị.

Đoạn, Minh Trân mở cửa, đẩy Thuỳ My vào xe rồi chở cô đến trung tâm thương mại gần đó.

Hai chị em tung tăng lượn quanh các cửa hàng ở tầng trệt một lát thì Minh Trân hỏi Thuỳ My:
– Em cũng biết thời trang Phong Châu là của nhà chị phải không?
– Dạ.

– Cửa hàng của Phong Châu cũng có mặt ở trung tâm này đấy, hình như là ở tầng hai.

Chúng ta lên đó tham quan một chút nha!
– Dạ.

Phong Châu là một thương hiệu nổi tiếng ở mảng thời trang công sở cao cấp nhưng giá cả cũng không quá cao chỉ dao động từ vài trăm cho đến vài triệu một mặt hàng.

Khá là “bình dân” đối với người giàu nhưng đối với người chuyên trị hàng chợ như Thuỳ My thì đấy là cái giá khá là ngất ngưỡng.

Hôm nay nhờ đi cùng người có tiền nên cô mới dám đặt chân vào cửa hàng này.

Đúng là hàng cao cấp có khác, sờ vào là thấy mướt tay ngay, chất vải siêu xịn, mẫu mã thì vô cùng đẹp mắt, giá cả thì phải chăng đến nỗi mỗi khi cô nhìn vào là muốn xỉu ngang nhưng chưa kịp xỉu thì đã nghe tiếng Minh Trân gọi:
– Thuỳ My, em thấy cái đầm này đẹp không?
Đúng là nhà thiết kế, chọn được chiếc đầm đẹp mê ly, Thuỳ My gật đầu:
– Dạ đẹp lắm chị.

Minh Trân lại giơ một cái đầm khác lên:
– Còn cái này thì sao?
– Dạ, cái này cũng đẹp nữa.

– Vậy thì lấy hai cái luôn nha!
– À…!dạ.

Minh Trân chọn thêm vài chiếc áo sơ mi, vài chiếc quần âu và chân váy để phối cùng rồi kéo Thuỳ My ra quầy thanh toán.

Lát sau, nhân viên thu ngân báo giá:
– Dạ của quý khách tổng cộng là chín triệu năm trăm ngàn.

Sau khi nghe thu ngân báo giá, Thuỳ My sốc: “OMG! Chín triệu rưỡi? Hơn hai tháng tiền xài của mình.

Đúng là đại gia…” Chắc do là lần đầu cô đi mua sắm với người có tiền nên có chút bỡ ngỡ.

Đối với Minh Trân đó chỉ là con số lẻ, cô vui vẻ lấy ví ra thanh toán nhưng tìm mãi lại không thấy mấy cái thẻ đâu, tiền mặt thì không đủ nên cô mới hỏi người đi cùng:
– Thuỳ My nè, hình như là chị quên thẻ rồi, em có thể cho chị mượn thẻ của em để thanh toán được không? Khi nào về chị sẽ chuyển khoản cho em sau.
Nghe Minh Trân hỏi mà Thuỳ Minh toát cả mồ hôi, làm sao mà thẻ của cô có tới chín triệu rưỡi để thanh toán? Cô là sinh viên nghèo mà, cơm còn không dám ăn chỉ dám ăn hủ tiếu gõ vỉa hè thì làm sao có số tiền đó để cho bà chị đại gia của người yêu mượn? (Bà Thuỳ My cũng xạo lắm đó, bả không có nghèo tới mức không có tiền ăn cơm đâu:))) Cô cười cười, lúng túng: “Chị ơi là chị, đừng làm em nhục có được không? Chị nghĩ em giàu dữ lắm sao? Huhu em muốn về nhà!” Cuối cùng sau bao đắn đo cô cũng mở lời:
– Dạ…!thẻ em không có đủ tiền.

Minh Trân tỏ ra tiếc nuối:

– Ôi trời…!biết làm sao đây? Thôi để chị kiếm lại một lần nữa coi còn cái thẻ nào không.
Lúc này, Minh Trân mới tìm trong túi xách lần nữa, may sao tìm được một chiếc thẻ trong ngăn kéo nhỏ.

Hai cô gái mừng rỡ, đưa cho nhân viên thanh toán.

Rời khỏi cửa hàng, Minh Trân bật cười, nói:
– Ngại với em quá, lần đầu đi mua sắm với em mà lại xảy ra sự cố mất mặt này.

Chị không biết là thẻ em không có đủ tiền, xin lỗi em nha.
– Dạ, không có gì đâu chị.

– Em còn là sinh viên nên chắc chỉ xài tiền mặt thôi hả?
– Dạ, khi nào tiền mặt không đủ em mới xài thẻ nhưng mà thẻ em thường không có nhiều tiền đến vậy.
– Ừm, thì ra là vậy.

Mà Thuỳ My này, em đã từng đến căn hộ của Minh Trần chưa?
– Dạ rồi.
– Em thấy nơi đó có tốt không? Từ ngày chị về nước đến giờ vẫn chưa ghé qua đó.
– Dạ, tốt lắm chị.

Phòng ốc cũng gọn gàng và ngăn nắp lắm.
– Vậy thì tốt rồi.

Để hôm nào chị ghé qua xem thử.

À mà hiện giờ em đang ở trọ sao? Phòng rộng không em?
– Dạ cũng không rộng lắm.
– Hiện tại căn hộ của Minh Trần cũng không ai sử dụng hay là em dọn qua đó ở đi cho thoải mái.
(Oh wow! Ý gì đây? Ý gì đây?)
Thuỳ My cảm thấy bất ngờ trước lời đề nghị của Minh Trân:
– Dạ?…!Không được đâu chị ơi! Chỗ em ở hiện tại rất tốt, rất thoải mái, không cần phải dọn đi đâu đâu chị.
– Vậy hả? Vậy thì tuỳ em vậy, miễn sao em thấy thoải mái là được rồi.
– Dạ.

Hai cô gái dạo quanh trung tâm thương mại thêm một lát thì Minh Trân có cuộc gọi từ công ty nên cô phải trở về:
– Xin lỗi em, chị có việc phải về công ty rồi, em tự về một mình được không?
– Dạ chị cứ về công ty đi, không phải lo cho em đâu.

– Cái này chị tặng em, xem như quà cảm ơn vì em đã cứu Minh Anh nhà chị.
Minh Trân đưa hết số quần áo vừa mua cho Thuỳ My.

Thuỳ My bất giác luống cuống, từ chối:
– Dạ? Sao em có thể nhận số quần áo này được, chị mua cho chị mà?
– Cái này là chị mua cho em đấy, nhận đi cho chị vui.
– Dạ thôi, không được đâu chị.
Đoạn, Minh Trân đẩy hết số quần áo vào tay Thuỳ My.
– Em cứ lấy đi! Vậy nha, chị phải đi đây.

Bai em!
– Dạ…!Chị! Chị!
Thuỳ My cố gọi với theo nhưng Minh Trân đã đi mất hút.

Cô không ngờ là chị của người yêu không những không cấm đoán cô yêu anh mà còn mua quần áo cho cô nữa.

(Best chị chồng:)) Thảo nào anh người yêu của cô lại yêu chị hai của mình đến vậy.

Vậy mà trước khi gặp chị, cô còn nghĩ chị sẽ đáng sợ giống như mấy bà mẹ chồng trong phim.

Thuỳ My bật cười, tung tăng xách quần áo về nhà và không hề hay biết là có người đang theo dõi mình.
Tối hôm đó, Anh Nhật vừa bước vào phòng đã thấy Minh Trân nằm dài trên giường với bộ dạng lười biếng, anh liền hỏi:
– Cô chủ của tôi hôm nay làm sao vậy?
– Em mệtttt…
– Em đi đâu, làm gì suốt buổi chiều mà giờ than mệt?
– Đi gặp người yêu…
– Người yêu? Nói mau, là thằng nào?
Thấy ông xã mặt mày méo xẹo, Minh Trân liền kéo anh nằm xuống giường, tinh nghịch trèo lên người anh, tròn xoe mắt thủ thỉ:
– Chỉ yêu có mình anh thôi mà còn không đủ thời gian thì làm sao yêu thêm anh khác được nữa.
Anh Nhật véo mũi bà xã:
– Em đó, lúc nào cũng thích ghẹo anh.

– Haha niềm vui của em là được ghẹo anh mỗi ngày mà.

– Vâng, vâng.

Chỉ cần bà xã vui là được rồi.

Nếu đã vui rồi thì có còn mệt không?
– Được nhìn thấy ông xã là hết mệt rồi.

– Vậy thì nói anh nghe xem em đã đi gặp ai?
Minh Trân rời khỏi người ông xã, đi đến bàn trang điểm, vừa tẩy trang vừa nói:
– Em đi gặp người yêu của bé em.
Anh Nhật ngồi tựa vào thành giường, nhìn vợ:
– Cậu chủ nhỏ nhà này có người yêu rồi sao?
– Người ta trưởng thành rồi, biết yêu đương nghiêm túc rồi.

– Đó là người như thế nào?
Minh Trân quay sang nhìn ông xã, hỏi:
– Anh có nhớ cô gái đã cứu Minh Anh nhà mình mà em đã kể không?
– Ừm, rồi sao?
– Cô gái đó chính là người mà em đã gặp chiều nay đó.
Anh Nhật có chút ngỡ ngàng:
– Ủa? Sao em nói em đi gặp người yêu của Minh Tr…!Không lẽ…!cô gái cứu Minh Anh lại chính là người yêu của Minh Trần?
Minh Trân mỉm cười, gật đầu:
– Ừm.

Bất ngờ không?
– Ừm, đúng là bất ngờ thiệt.

Mà sao tự nhiên em biết mà hẹn gặp cô ấy vậy?
Minh Trân đặt miếng bông tẩy trang xuống bàn, thở dài:
– Cũng do Alice…
– Alice thì có liên quan gì đến chuyện này?
– Thật ra thì Alice thích bé em nhưng không dám nói.

Đến khi có đủ dũng khí để nói ra thì bé em có bạn gái rồi.

Sau đó Alice kể về cô gái đó cho em biết, đại loại là xấu tính, xấu nết, đào mỏ rồi còn nhục mạ con bé.

Vì thế, em mới muốn gặp cô gái đó một lần xem sao nhưng không ngờ cô gái đó lại chính là người đã cứu con trai chúng ta.
– Rồi sau khi gặp cô gái đó em thấy sao?
– Khác một trời một vực với lời kể của Alice.

Con bé lễ phép, hiền lành, nói chuyện dễ thương, hoàn cảnh gia đình cũng không đến nỗi nào, lại là người đã cứu Minh Anh.

Anh nghĩ coi nếu một cô gái xấu tính thì có dám lao ra đường cứu con trai mình không?
– Em nói cũng đúng.

Nhưng em chỉ mới gặp có một lần cũng chưa thể hiểu rõ được.
– Bởi vậy nên em đã thử con bé.

Em nghe Alice nói là bé em có cho con bé đó một chiếc thẻ để tiêu vặt.

Vì vậy em đã rủ con bé vào cửa hàng Phong Châu mua quần áo hết gần chục triệu.

Đến khi thanh toán em giả vờ quên thẻ để mượn thẻ của con bé xài.

Ai ngờ con bé nói thẻ mình không đủ tiền.

Trường hợp này, một là đã xài hết tiền trong thẻ, hai là thực chất bé em không hề đưa cho con bé một cái thẻ nào.

– Em thấy cô ấy ăn mặc như thế nào? Quần áo, phụ kiện, giày dép có phải là hàng xa xỉ không?
– Hmm…!Anh hỏi em mới để ý, con bé ăn mặc rất giản dị, quần áo, giày dép đều là hàng chợ.

Hình như lần gặp đầu tiên em cũng thấy con bé giản dị như vậy, không có chút nào giống với người có tiền.

– Vậy thì cô ấy thuộc trường hợp thứ hai.
– Trường hợp thứ hai…!là bé em không hề đưa cho con bé cái thẻ nào?
Anh Nhật gật đầu.

Minh Trân tiếp:
– Có thể là anh đúng.

Lúc chiều em lấy cớ là công ty có việc để về trước, bảo con bé về một mình nhưng thực chất là em muốn theo dõi con bé.

– Wow! Em cũng đáng sợ ghê nhỉ?
– Em là ai cơ chứ?
– Rồi sao? Theo dõi được gì?
– Qua quá trình theo dõi em càng thấy có cảm tình với con bé.

Lúc còn ở trung tâm thương mại, cô lao công vô tình làm đổ nước dơ lên giày của con bé, vậy mà con bé chỉ cười, nói không sao rồi cho qua.

Trên đường về thì mặc dù nhà trọ con bé cách trung tâm thương mại ba cái ngã tư nhưng con bé không đi xe về mà đi bộ, báo hại em phải đi bộ theo mệt muốn chết.

Con đường về nhà bán đầy đồ ăn vặt, vậy mà con bé đi về một mạch không ghé mua một thứ nào nhưng khi gặp bà cụ bán vé số thì con bé lại mua ủng hộ bà.

Về đến nơi gặp chủ trọ, con bé cũng lễ phép chào hỏi.

Nói túm lại là bạn gái của bé em không phải là người giống như Alice nói.

– Cô ấy tên gì?
– Thuỳ My.
– Bề ngoài thế nào? Xinh hơn Alice không?
– Không.

Con bé không xinh lắm nhưng cũng không đến nỗi xấu xí.

Được cái là dáng vóc thì ô kê lắm nha, cao ráo, thon thả.
– Ồ! Anh cứ nghĩ mẫu bạn gái của Minh Trần phải thông minh, xinh đẹp giống như em chứ.

Minh Trân đến bên ông xã, cười nói:
– Em là hàng hiếm đó, không dễ dàng gì kiếm người giống như em được đâu.

Anh Nhật hôn lên má vợ một cái:
– Đúng rồi, đâu phải ai cũng may mắn như anh.
– Ờ, ờ, anh là người may mắn nhất.

Mà anh nè, nếu bạn gái của bé em là người tốt thì lẽ nào Alice là người xấu?
– Cũng không hẳn.

Việc này cần phải tìm hiểu kĩ càng.

Sao em không đi hỏi người trong cuộc để hiểu rõ hơn?
– Đúng là vợ chồng hiểu nhau, em cũng đang định đi hỏi nam chính của câu chuyện này đây.

Đoạn, Minh Trân toan đứng dậy để sang phòng em trai thì bị Anh Nhật kéo lại:
– Để mai rồi hỏi, bây giờ trễ rồi.
Cô tròn xoe mắt nhìn chồng:
– Mới có bảy giờ mà trễ gì?
– Em không định dành thời gian cho anh hả? Từ hồi về nước đến giờ, anh thấy em bỏ bê anh lắm rồi đó.
Anh Nhật lên tiếng trách móc, tỏ vẻ hờn dỗi.

Minh Trân mới chợt nhận ra đúng là từ ngày trở về cô chỉ mãi quan tâm đến ba mẹ và em trai, thời gian còn lại thì cô đã dành hết cho Minh Anh.

Tự nhiên cô cảm thấy có lỗi với ông xã quá.

Cô vòng tay qua ôm chặt người đàn ông bên cạnh, áp mặt vào vòm ngực săn chắc của anh, thủ thỉ:
– Em đúng là một người vợ đáng trách phải không anh? Em đã bỏ quên anh trong những tháng ngày em hạnh phúc nhất.

Em xin lỗi! Xin lỗi ông xã nhiều lắm!
Anh Nhật xoa đầu cô vợ bé nhỏ:
– Nếu thấy có lỗi thì phải bù đắp cái gì đi chứ!
Minh Trân nhìn chồng với ánh mắt long lanh:
– Vậy giờ anh muốn em bù đắp gì nà?
Anh Nhật nở nụ cười gian xảo:
– Em phải tự biết chứ.
Rồi không để cho bà xã nói thêm lời nào, anh cứ thế mà bắt đầu cuộc “săn mồi” của mình.

Nhưng chưa được mấy giây thì “con mồi” lém lĩnh của anh lại lên tiếng:
– Từ từ anh! Phải đi tắm trước đã!
Anh lườm cô vợ nhỏ của mình, sau đó ôm cô vào nhà tắm.

Cô mới bất giác hỏi anh:
– Nè, anh định làm gì vậy?
Anh đáp tỉnh bơ:
– Đi tắm….


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.