Mỗi Ngày Ma Tôn Đều Đang Đào Hôn

Chương 30



Các bạn đang đọc truyện Chương 30 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Điểm nhấn của Hội Võ Vạn Môn là ở vòng ba. Hai trăm thí sinh sẽ bốc thăm chọn đối thủ, còn trúng ai thì phải phụ thuộc vào may rủi. Gặp phải đối thủ mạnh và bị đo ván ngay trận đầu tiên thì chỉ có thể trách mình kém may mắn. Nói cách khác là do bản thân yếu kém, nếu đủ mạnh thì đã chẳng ngại gì cả.

Mộ Dung Táp vừa nhìn thấy Hoa Triệt lẫn trong đám người liền sốt sắng hỏi: “Ngươi đi đâu mà sáng nay không gặp?”

Hắn nhàn nhạt trả lời: “Ra ngoài đi dạo.”

Hai trăm tu sĩ, đợt đầu tiên mất hết ba ngày mới xong. Ruột gan Trang Điền như run lên khi biết Lâm Ngôn vượt qua lượt thứ nhất. Ông kích động gần như phát khóc.

Khi một trăm loại còn năm mươi, Trang Điền bị chảy máu mũi tại chỗ, mắt tối sầm. Được đệ tử của Thượng Thanh khiêng vào Thiên Điện quạt gió và cho uống thuốc. Đệ tử của Linh Tiêu Bảo Điện còn chưa bị hạ gục thì sư phụ đã đo ván trước. Mấy môn phái khác nhìn vào chẳng biết nên bình luận gì cho phải.

Cách thức tổ chức của vòng ba là chia làm bốn bảng thi đấu cùng một lúc. Các thí sinh chưa đến lượt thượng đài thì tranh thủ dựng cờ cổ vũ đồng môn.

“Vô Cực Kiếm Tông xông lên, đại sư huynh đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, khắc chết Xích Dao Phái.”

“Xích Dao Phái dũng cảm tiến lên bóp chết địch nhân, tiểu sư đệ cố lên, đánh con gà Kiếm Tông không còn manh giáp.”

Ngươi một câu, ta một câu, nước miếng phun ba thước. Người trên võ đài chưa kịp xuất chiêu, thì ở bên dưới, hội đồng cổ vũ đã lao vào đánh nhau. Cảnh tượng hỗn loạn, đường đường là tu sĩ tiên môn cũng đỏ mặt tía tai, nhìn y chang đám đàn bà chanh chua ngoài chợ. Cũng may mấy vị chưởng môn xuất hiện kịp lúc kéo đệ tử về nhà phạt quỳ, mới bình ổn được bầu không khí tràn ngập thuốc súng.

Ngay sau đó đã đến lượt Lâm Ngôn. Đậu Đậu cầm trên tay trường kiếm Lưu Hà có màu xanh lam, là quà của Trang Điền ban cho cậu chàng. Đối thủ của Lâm Ngôn tình cờ lại là Đoạn Thiên Ca, đệ tử Càn Dương trưởng lão. Đậu Đậu cũng không có nhiều áp lực, như sư phụ đã nói, thắng thua không quan trọng, học hỏi kinh nghiệm mới là mấu chốt.

Nhưng cậu chàng vẫn muốn cố gắng hết sức. Thua Đoạn Thiên Ca về kiếm pháp, không sao, Lâm Ngôn lập tức lấy máu tươi vẽ pháp ấn và triệu tập linh thú ra hỗ trợ.

Rốt cục cũng nhìn thấy một ngự thú sư, Mộ Khải Niên kích động khen ngợi “Tuổi còn nhỏ, thiên phú không tệ.”

Tạ Vãn Đình: “Có thể triệu tới tam vĩ linh hồ, tuy rằng đạo hạnh kém một chút nhưng như vậy là quá tốt rồi.”

Sở Trường Phong: “Lứa đồ đệ này của Linh Tiêu Bảo ai cũng rất có tài năng.”

Duẫn Thiên ca muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu vì thế ra tay tàn nhẫn, đánh cho Lâm Ngôn ngã sấp trên đất mấy lần. Lại thấy đối thủ không có ý đầu hàng trong lòng càng phát điên.

Văn Nguyên vừa nhìn thấy thì đã sợ hãi: “Cửu sư đệ, sư phụ dặn như thế nào? Tính mạng quan trọng!”

Trong lòng Mộ Dung Táp nóng như lửa đốt: “Nếu Họ Đoạn dám nặng tay với tiểu Ngôn của ta, ta muốn hắn cả đời không thể tự chăm sóc mình!”

Hoa Triệt mím môi không nói gì. Lâm Ngôn tính cách mềm mỏng, nhưng trong một số chuyện lại quá cứng rắn, kiên trì, làm người ta không còn lời nào để nói.

Sau khi bị Đoạn Thiên Ca đánh ngã không biết bao nhiêu lần. Lâm Ngôn thở hổn hển bò dậy với khuôn mặt sưng tím đưa tay lau vết máu trên khóe môi.

Đoạn Thiên Ca cúi nhìn đối thủ rồi nói: “Nếu không nể mặt Hoa Tình Không ta đã cho ngươi gặp Diêm Vương.”

Trong vòng cuối cùng của Hội Võ Vạn Môn có quy định trước khi thi đấu phải ký giấy sinh tử. Nếu lỡ gây chết người thì coi như là số mệnh, đồng môn không có quyền trả thù.

“Còn không chịu thua?” Đoạn Thiên Ca mất kiên nhẫn, “Ngươi nghĩ mình có thể thắng nổi ta?”

“Không.” Lâm Ngôn ho khan, “Đoạn tiên sư tu vi cao thâm, ta hổ thẹn không bằng.”

Mục Thiên ca tự cho là đã giáo hoá thành công, giọng điệu cũng ôn hòa hơn rất nhiều: “Vậy ngươi còn…”

“Ta chỉ là muốn cố gắng hết sức. Tuy rằng ta bất tài, ở sư môn cũng không có gì nổi bật. Nhưng sư phụ đối với ta rất tốt, các sư huynh đối với ta cũng rất tốt. Ta không muốn để bọn họ thất vọng, ta cũng muốn vì sư phụ, làm bọn họ nở mày nở mặt!” Lâm Ngôn đứng dậy, một vật tròn vo rơi xuống đất. Ánh mắt cậu chàng sáng như ngọn đuốc: “Duẫn Tiên Sư có thể đá văng ta ra khỏi võ đài, nhưng ta không thể tự nguyện đầu hàng.”

Máu chảy ròng ròng trên bề mặt tròn trịa, tiếng rắc rắc đột ngột vang lên khiến ai nấy đều sáng mắt. Sau khi Lâm Ngôn nhận ra thì cúi đầu xuống, quả trứng được bảo vệ cẩn thận cả năm trời đột nhiên bung ra khỏi vỏ!

Toàn thân đỏ rực như lửa, chỉ to bằng lòng bàn tay… một con chim?

Lâm Ngôn sững sờ nhìn chú chim nhỏ chập chờn bay lên, động tác khá vụng về, cuối cùng nó cũng đậu trên vai chủ nhân, vừa thở dốc vừa thở dốc vừa cố hót lảnh lót.

Hoa Triệt sửng sốt: “Đây là…”

Sở Băng Hoàn cũng sững sờ “Trọng minh điểu.”

Sở Trường Phong cùng Tạ Vãn Đình đều đứng lên, Mộ Khải Niên suýt chút nữa té xỉu.

Sau đó, mọi người đều nhìn thấy Lâm Ngôn bị đá rớt xuống sàn thi đấu.

Đệ tử của Thượng Thanh dõng dạc thông báo: “Trận ba mươi lăm, Đoạn Thiên Ca của Thượng Thanh Tiên Môn thắng.”

Mọi người: “…”

Trọng Minh Điểu vừa mới phá vỏ, ngươi trông mong nó giúp mình thi thố với thiên hạ?

Mộ Khải Niên ngồi trên ghế vừa cười vừa nói “Kỳ Hội Võ Vạn Môn tiếp theo, thằng nhóc Lâm Ngôn kia mới thực sự đáng gờm.”

Đậu Đậu đang vui sướng khi “đứa con mình nuôi dưỡng cẩn thận cuối cùng cũng chào đời”, không hề cảm thấy hụt hẫng vì bản thân thua trận.

Đây là lần đầu cậu chàng tham dự đại hội mà đã bước vào danh sách trăm tu sĩ mạnh nhất. Tuy rằng trận này thất bại nhưng lưu lại ấn tượng sâu sắc cho các trưởng lão của tu tiên giới.

Chờ đến phiên Mộ Dung Táp lên sân khấu, anh chàng vẫn theo phong cách nổi bần bật trên võ đài. Chẳng biết Mộ công tử kiếm đâu ra bộ trang phục sắc màu rực rỡ, đỏ xanh vàng lục lam chàm tím đồng loạt xuất hiện giống y như khổng tước xòe đuôi.

Hoa Triệt nhìn không nổi.

Mộ Khải Niên cũng cảm thấy xấu hổ, mặt màu xám xịt trốn sau lưng mọi người coi như không có đứa con trai này.

Đối thủ của Mộ Dung Táp là đệ tử của Dạ U Phủ, một nhạc tu điều khiển tỳ bà đã đạt đến mức tinh diệu. Mộ Dung Táp né trái tránh phải, đầu tóc rối bù, quần áo lấm lem, nào còn đâu phong thái lộng lẫy khi vừa bước vào trận đấu. Cũng may quyền cước của anh chàng tốt hơn nhiều so với quần áo, sau khi trấn tĩnh lại bắt đầu lật ngược thế cờ.

Đối thủ bên kia cũng chẳng phải hạng tầm thường. Hai người đánh nhau ước chừng qua hai căn giờ vẫn chưa phân thắng bại. Theo lý mà nói nhạc tu kia không phải là đối thủ của Táp Táp, thế nhưng anh chàng học nghệ qua loa đại khái, mỗi chiêu kiếm đều thiếu một chút gì đó để hạ gục đối thủ. Chọc cho Hoa Triệt nổi điên suýt chút nữa thở ra lửa.

“Sáu tháng qua ngươi bị đánh hoá ra là vô ích? Không biết chỗ nào nên đâm, chỗ nào không nên đâm? Chiêu thức hoa hoè thừa thãi có hiệu quả hay không?”

Bị Hoa sư phụ mắng cho một trận, Mộ Dung Táp tỉnh hẳn.

Hắn lại tung một đòn trúng ngay tim đen: “Táp Táp, ngươi đừng có quên, nếu không lấy được hạng ba ngươi chuẩn bị giặt đồ dơ cho toàn sư môn đi.”

“Định mệnh!” Mộ công tử đột nhiên hưng phấn, vì lòng tự trọng, vì mười tám năm sống trong nhung lụa mà hăng hái đánh nhau.

Sau trận này là vào tốp mười.

Thắng trận nữa là vào tốp bốn.

Tổng cộng có hai nhánh đấu, Mộ Dung Táp và Sở Băng Hoàn cùng nhánh, Hoa Triệt và Lộ Hào ở nhánh còn lại.

Ở Hộ Võ Vạn Môn lần này, Thượng Thanh Tiên Môn được mở rộng tầm mắt. Cao đồ của Lộ Minh Phong và Càn Dương trưởng lão đều trở thành bại tướng dưới tay Sở Băng Hoàn, một người, hai người, ba người đều bị y đạp xuống võ đài, thất bại ê chề. Riêng Lộ Hào thuận buồm xuôi gió lọt tới vòng trong.

Trước khi Hoa Triệt trở thành bốn người mạnh nhất, hắn đã đụng phải đại sư huynh của Dạ U Phủ, là đệ tử quan môn* của Tạ Vãn Đình. Người này sử dụng thất huyền cầm do chính tay Tạ chưởng môn chỉ dạy, vô cùng lợi hại.

(*) Đệ tử quan môn: Là đệ tử cuối cùng.

Hắn lấy âm luật đối kháng, tiêu trúc trên môi du dương trầm bổng. Nếu không rót vào chân nguyên, không có sát khí nặng nề khiến tu sĩ khiếp sợ, thì đây quả là một bữa tiệc âm nhạc say đắm lòng người, lưu luyến khó quên. Một cầm và một tiêu chính là sự kết hợp hoàn hảo lưu danh thiên cổ.

Sở Trường Phong khen ngợi: “Không hổ là cao đồ của Dạ U Phủ, Tạ tông chủ dạy dỗ quá khéo.”

Tạ Vãn Đình nhìn Hoa Triệt nhàn nhạt cười nói: “Luận về âm luật, tiểu đạo hữu kia khá hơn rất nhiều.”

Mọi người đều hết sức tập trung chờ đón trận thư hùng của bốn thí sinh mạnh nhất Hội Võ Vạn Môn.

“Không thể tin được Linh Tiêu Bảo Điện chiếm hết ba trong bốn thí sinh mạnh nhất.”

“Hội Võ lần này có quá nhiều bất ngờ.”

“Dù biết Hoa Tình Không và Sở Thiên Ngu tư chất bất phàm, nhưng ta đoán vào đến tốp mười là phải dừng bước, ai ngờ vào luôn tốp bốn.”

“Sau hôm nay, địa vị của Linh Tiêu Bảo Điện ở tu tiên giới như nước lên thuyền lên.”

“Nhanh báo cho trưởng lão biết tin đặng chuẩn bị lễ vật cho tốt, sau khi đại hội kết thúc ta muốn là người đầu tiên đến bái phỏng Linh Tiêu Bảo Điện.”

Trận quyết đấu đầu tiên mở màn, Hoa Triệt đối đầu với Lộ Hào. Từng thí sinh chậm rãi bước lên võ đài, mọi người ở bên dưới theo dõi sát sao từng hành động của hai đấu thủ.

Tuy rằng con trai của Lộ Minh Phong thiên phú không cao, nhưng nhờ cần cù bù thông minh, từ nhỏ được thúc ép luyện tập võ công nên thực lực vẫn có. Nếu tính cách mạnh mẽ thêm một chút thì quả là hoàn mỹ.

Hoa Triệt đứng trên đài cao, sắc mặt nhàn nhạt nhìn không ra suy nghĩ cái gì.

Sở Băng Hoàn và Mộ Dung Táp đứng ở dưới võ đài. Văn Nguyên rủ rê Trang Tiểu Nhị và mấy người nữa cổ vũ nhiệt tình. Thượng Thanh tiên môn cũng không thua kém, la hét ỏm tỏi.

Y bất thình lình nói lớn một câu: “Ngươi đừng luyến tiếc.”

Hoa Triệt sửng sốt: “Luyến tiếc cái gì?”

Cùng lúc đó, Lộ Hào đi tới cong môi cười rất thân thiện “Tình Không.” Rồi hỏi thêm “Ngươi có dùng kiếm không? Nghe nói ở Minh Nguyệt Cốc ngươi nhặt được bảo kiếm có cùng nguồn gốc với Lãng Nguyệt của ta.”

Hoa Triệt nhoẻn miệng cười triệu ra cây tiêu trúc màu tím: “Ta là nhạc tu, dùng kiếm làm gì.”

“Cũng đúng.” Lộ Hào cúi đầu nói thêm “Vậy thỉnh chỉ giáo nghiêm túc.”

Lãng Nguyệt ra khỏi vỏ, bóng kiếm chớp nhoáng theo vũ điệu của chủ nhân, không khí giao động, gió lạnh thấu xương.

Hắn bình thản nâng tiêu trúc lên môi, âm điệu réo rắt mang theo luồng hồng quang chống lại kiếm phong của Lãng Nguyệt. Chặn đứng thế tiến công của đối phương.

Tiếng tiêu đột nhiên thay đổi. Lộ Hào run lên như nhìn thấy một cảnh tượng khủng khiếp, chàng ta lảo đảo lùi lại, trong miệng lẩm bẩm: “Xin lỗi, cha, ta, ta sẽ không bao giờ dám nữa…”

Giữa lông mày Hoa Triệt hiện rõ thần sắc hung ác nham hiểm. Thay vì dừng lại, hắn thúc giục tiếng tiêu tấn công mạnh mẽ hơn nữa. Lộ Hào quỳ gục xuống đất khóc lớn.

Mọi người quay mặt nhìn nhau, Lộ Minh Phong đột ngột đứng lên.

Đây mắt của hắn xẹc qua một tia giễu cợt rồi nhanh chóng biến mất. Kiếp trước không thể tự tay giết chết Lộ Hào đã đành, lại còn xui xẻo bị tên khốn này kéo luôn xuống mồ. Đây là cơ hội ngàn năm có một, tại sao không tính toán nợ nần kiếp trước? Hai người đều đã ký giấy sinh tử, cho dù Lộ Hào chết dưới tay của hắn thì Thượng Thanh tiên môn cũng chẳng thể làm gì. Trong lòng Hoa Triệt nổi lên sát ý, theo bản năng nhìn vẻ mặt lo lắng của chưởng môn Thượng Thanh.

Chứng kiến cảnh tượng con ruột chết trước mặt mình, kích thích không?

Sở Băng Hoàn run rẩy trong lòng: “Hoa Triệt.”

Tuy rằng đây là một cách trả thù, nhưng… nếu lão ta đau lòng đến phát điên thì mọi chuyện sẽ cực kỳ hỗn loạn.

Lộ Minh Phong có thanh danh, Lộ Hào có thân phận. Nếu Thượng Thanh Tiên Môn bất chấp tất cả để hả cơn giận thì Linh Tiêu Bảo Điện sẽ xảy ra chuyện gì?

Hắn không muốn mang phiền phức đến cho sư phụ,

huống chi đây là đẩy Linh Tiêu Bảo Điện ra đầu sóng ngọn gió.

Thôi!

Hoa Triệt dừng lại.

Cùng lúc đó, Lộ Hào cũng dồn toàn lực phá tan tiếng tiêu gây nhiễu loạn tâm thần. Chàng ta chật vật phun ra máu tươi, sau đó rút kiếm phản kích đối thủ.

Hoa Triệt đã nói không dùng kiếm là nhất định không dùng kiếm. Hắn nắm chặt tiêu trúc tránh thoát đòn hiểm của Lộ Hào, rồi chớp nhoáng trở tay đánh vào vai đối thủ. m thanh gãy xương truyền đến bên tai khiến người nghe dựng hết tóc gáy. Hắn không cho chàng ta có cơ thở dốc, tiếp tục đánh vào tay, chân, vòng eo, và cuối cùng chặn ngay yết hầu.

Lộ Minh Phong thất thanh: “Hào, con…!”

Mọi người chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Hoa Triệt dễ dàng xoay tiêu trúc như đang cầm gậy đánh chó chống vào cổ Lộ Hào: “Ngươi chịu thua chưa?”

Lộ Hào bị ép tới rìa võ đài, chỉ cần đối phương đẩy nhẹ là bản thân ngã lăn xuống đất. Chàng ta ý thức được thực lực hai bên chênh lệch rất lớn, lì lợm chiến đấu khác nào tự rước nhục vào thân.

Lộ công tử hít một hơi rồi nói: “Ta chịu thua.”

Khán giả xôn xao.

Lộ Hào chịu thua, hạng nhất và hạng nhì chắc chắn thuộc về tân binh của Linh Tiêu Bảo Điện.

Mộ Dung Táp nghẹn họng nhớ lại…

“Ta tu nhạc cũng có thể đánh mấy tên kiếm tu Thượng Thanh răng rơi đầy đất, tin không?”

“Bắt đầu đếm ngược… Hoa Triệt đến từ Linh Tiêu Bảo Điện, thắng!”

Mộ Dung Táp rùng mình.

Đương nhiên, Trang Điền không thể biết chuyện này. Lão tổ tông vẫn còn đang hôn mê nằm ở trong Thiên Điện, thần trí vẫn chưa thể thoát khỏi thông tin cực kỳ chấn động, “Đệ tử của ta nằm trong tốp năm mươi người mạnh nhất.”

*****


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.