Mùa Hè Bất Tận Của Ngài Loiseau

Chương 26: Chương 26



Các bạn đang đọc truyện Chương 26: Chương 26 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Bọn họ dành toàn bộ mùa hè ở Paris.

Tiệm hoa đối diện đã đóng cửa, bên ngoài dán một tờ giấy ghi “Nghỉ phép, tháng tám mở bán lại”.

Ngoài đường phố yên tĩnh, những cửa hàng khác cũng lần lượt đóng cửa, trạm xe lửa trông hệt như một miếng bọt biển to lớn khi cứ hút vào những người Paris đang muốn vội vàng lẩn trốn và thả ra từng nhóm du khách khác nhau.

Harry không thể không đi dạo quanh đường nhiều hơn mười phút mới có thể tìm được một tiệm bán thịt còn mở.

Tiệm sách cũng đã đóng cửa, ông lão đã mang theo nửa sợi xích bạc của ông đến Le Mans, nghe nói ở đó có một người thân thích của ông còn sống.
Harry vẫn còn giữ căn phòng nhỏ sau nhà hát múa rối ở đại lộ Grand nhưng bây giờ, máy đánh chữ, một phần ba sách và phần lớn quần áo của cậu đều đang ở tại căn nhà trọ trên đường St.

Dominic, áo choàng dài dễ bị nhăn thì được treo trong tủ quần áo trong phòng ngủ còn những bộ quần áo còn lại thì được xếp trong rương hành lý đặt trong phòng khách.

Bọn họ không hề ngủ chung một chỗ, dù sao Harry cũng chỉ đến đây trên danh nghĩa là “Chỉ tới đây giúp một lúc thôi rồi đi ngay mà”.
Chữ “ngay” ấy đã kéo dài từ tháng sáu đến tháng bảy, đương nhiên cũng sẽ kéo luôn đến tháng tám.

Vào khoảng thời gian nóng nhất của mùa hè, Harry đúng lúc có được một kỳ nghỉ hai tuần nên đã dùng thời gian đó để di dời và thay thế đồ dùng trong nhà.

Hai người mua một cái ghế salon mới 90% tại một phiên chợ đồ cũ, cuối cùng trong phòng khách cũng đã có một chỗ để có thể nghỉ chân, chiếc giường tạm thời của Harry cũng được dời từ thảm lên ghế salon.

Vì để tiện cho việc đọc sách, họ còn mua thêm một chiếc bàn uống trà nho nhỏ rồi đặt một chiếc đèn bàn mới tinh lên đó.

Harry cũng sắm thêm rất nhiều đồ cho phòng bếp, một bộ nồi bằng gang mới, một bộ chén đĩa nĩa muỗng với những họa tiết xinh đẹp màu vàng trên tay cầm, cà phê và lá trà, ngoài ra còn có một bình đựng cây xô thơm trông tràn trề sức sống.

Những hộp súp đóng hộp đã được thay thế bằng gia vị nướng thịt, bột lúa mạch, mayonaise, soda, men và bột nở, rốt cuộc chiếc lò nướng đã bỏ hoang lâu năm cũng đã có ích.

Harry đã hỏi cô Mignet công thức làm bánh socola nên muốn thử làm một cái.

Thời gian nướng viết trong công thức là ba giờ nhưng năm giờ sau, hai người lại đứng trong một căn phòng bừa bãi, trên tay, mặt và tóc toàn là bột mì, họ nhìn chằm chằm vào hiện vật mềm mềm màu nâu đậm nằm trong khay, tuyên bố thất bại.
“Xin đừng đụng vào lò nướng của tớ nữa.” Alex nói.
Harry lau siro bị dính trên mu bàn tay lên quần: “Tớ thề là tớ không đụng đến nữa.”
Vào đa số buổi chiều, bọn họ sẽ ngồi trên ghế salon đọc sách, nói đúng hơn là Alex nằm dựa lên bụng Harry để lật xem bản dịch tiếng Anh của một tập thơ Ả Rập, Harry thì hay cầm tạm một quyển tiểu thuyết không bao giờ đọc xong cho có, cậu không ngừng ngủ gà ngủ gật, cũng không ngừng bị Alex đánh thức để nghe hắn đọc một đoạn trong tập thơ.

Cửa sổ mở nhưng lại không hề có gió, mặc dù hàng xóm ở con phố đối diện đã đi nghỉ phép nhưng vì lý do an toàn, màn cửa vẫn được kéo lại, nằm bất động trên sàn nhà.

Một chú ong mật bay vào nhà thông qua khe màn, tiếng vo ve của chú nhỏ xíu, chú bay thẳng đến lọ hoa bằng thủy tinh đang cắm hoa hồng, hài lòng chui vào nhụy ho4.
“George đã từng đọc cho tớ nghe đoạn này, khi đó anh ấy còn là sinh viên năm hai ở Harrow, đây là bài tập môn văn của anh ấy.

Những người khác đều chọn tiếng Pháp, chỉ có mình anh ấy là muốn khiêu chiến với tiếng Ả Rập, cuối cùng thất bại.

Học kỳ kế tiếp, anh ấy phải chọn lại tiếng Pháp.”
Đây là lần đầu tiên hắn nhắc tới George, không hề báo trước.

Harry đóng quyển sách lại rồi đặt sang một bên, bàn tay cậu nhẹ nhàng đặt lên bàn tay Alex, không nói gì.

Chú ong mật bò ra khỏi nhụy ho4 nhưng lại bị lạc mất phương hướng, chú chóng mặt bay vòng vòng quanh phòng, sau đó đụng phải một tấm kính rồi lùi về sau, chú lại xông lên trần nhà, phát hiện ở đây không có đường để đi, chú lại đặt chân lên rèm cửa sổ, leo lên dọc theo nếp nhăn.

Hai người nhìn chằm chằm vào chú ong nhỏ ấy cho đến khi nó tìm được khe hở từ tấm màn rồi bay vào trong ánh mặt trời như một kỳ tích.
“Tớ thường xuyên tưởng tượng rằng trong đầu George có một địa ngục dành riêng cho anh ấy khiến anh ấy nghĩ rằng viên đạn ấy chính là sự giải thoát.” Alex đóng tập thơ lại rồi nắm chặt như đang coi nó thành một tấm ván sau vụ đắm tàu: “Cha nghĩ rằng anh ấy thật yếu ớt nhưng tớ lại cảm thấy sự thật hoàn toàn trái ngược như vậy.

Không ai biết George đã ở trong địa ngục của anh ấy bao lâu, không một ai trong chúng ta có thể giúp anh ấy.”
“George là người dũng cảm nhất trong số những người tớ biết.”
“Tớ rất nhớ anh ấy.”
“Tớ biết.” Harry cân nhắc một chút: “Tớ hy vọng lúc ấy tớ đã có thể trở về.”
Alex cười một tiếng, giơ tay vuốt ve gò má Harry, Harry nghiêng đầu hôn cổ tay hắn, hỏi hắn những vết sẹo kia là vì chuyện gì.
“Trong giấc mơ của tớ.” Alex dời ánh mắt đi: “Vào một chạng vạng tối mùa đông, tớ về đến nhà từ vườn hoa nhưng trong nhà lại hoàn toàn đen nhánh, trống rỗng, tớ đi tìm từng căn phòng một, bên trong có một quyển sách đã đọc được một nửa, một bữa tối đang ăn dở, trà vẫn còn bốc hơi nóng nhưng lại không có ai cả.

Tớ chạy lên lầu hai, đẩy cửa thư phòng ra, bên trong là một con quái vật hình chim, trông nó như một con quạ đen, tiếng kêu của nó cũng y hệt vậy, móng vuốt của nó dính tro than.

Lúc nó bắt lấy tớ, những thứ u tối kia cũng đã cọ vào tay tớ.

Nó nói nó có thể nói cho tớ những người khác đang ở đâu nhưng nó muốn máu của tớ, thế là tớ đồng ý.

Trên bàn sách của cha có một con dao mở thư, lưỡi dao mỏng nhưng được mài sắc bén, tớ cầm con dao mở thư lên, cho nó máu.

Khi máu nhỏ lên lông chim sẽ tỏa ra khói như khi tưới nước lên than nóng vậy, thế nhưng con quái vật hình chim ấy vẫn thấy chưa đủ, nó mổ vào mắt của tớ, tớ thề là tớ có thể cảm nhận được một cái mỏ chim đang bổ vào đầu tớ.”
Alex nhún vai, tựa như đây là một câu chuyện không hề liên quan đến hắn.
“Sau đó tớ tỉnh lại, có vẻ nó không giống một giấc mơ lắm, máu chảy thẳng lên sách và thảm, tớ đã cố gắng bịa ra rất nhiều lý do để thuyết phục Martha nhưng bà ấy vẫn gọi bác sĩ đến.

Hiển nhiên, tớ còn làm vỡ một cái ly thủy tinh rồi cắt ngón tay tớ, cậu xem, tớ có nói dối vụ mảnh vỡ thủy tinh đâu.

Tối đó có lẽ tớ đã uống nhiều rượu hơn một chút, suỵt, Harry, im lặng, đừng càu nhàu, thật sự là không có chuyện gì nghiêm trọng đâu, sau đó tớ không còn nằm mơ thấy giấc mơ nào như vậy nữa.”
Harry không nói gì, Alex bò dậy khỏi ghế salon, tiện tay vứt quyển tập thơ sang một bên, bảo rằng hắn muốn ăn số điểm tâm còn dư lại cùng với thịt xông khói nên đã đi vào phòng bếp.
– —
Thời tiết vào giữa tháng chín bắt đầu thay đổi khiến người ta không vui, trời lành lạnh, mưa nhỏ rơi tí tách.

Tiệm sách “Gạch dưới” đã mở cửa trở lại vào tuần trước nhưng Alex không đến đó vào những buổi tụ họp tối thứ năm nữa, hắn nói rằng không còn hứng thú nên tình nguyện ở trong nhà.

Harry đã bớt chút thời gian để đi lấy lại chiếc máy đánh chữ đã được sửa xong của hắn, Alex bảo cậu để nó vào trong phòng ngủ, Harry đoán rằng có lẽ hắn đang viết gì đó nhưng cũng không chắc, Alex không nói gì cho cậu cả.
“Hôm nay tớ đã gặp lại Barry.” Vào một chiều tối thứ ba trời đổ mưa khác, Alex bỗng nói như vậy, hắn dựa vào tủ đựng, nhìn Harry cắt khoai tây thành từng cục rồi bỏ vào trong nồi hầm.
“Cậu ta thế nào?” Harry ngắt lá xô thơm, xé nát rồi cũng bỏ vào trong nồi.
“Giữ lại râu dê, đầu đội một cái mũ panama như một nhân vật châm biếm trong truyện.

Cậu ta nói rằng cậu ta đến họp – bây giờ cậu ta đang làm việc ở Bộ ngoại giao đấy, cậu biết không – bất kể như thế nào, cậu ta sẽ ở lại Paris một tuần nên muốn mời chúng ta ăn cơm, tớ đã đồng ý.”
“Chờ một chút, chúng ta ư?”
“Trừ khi trưa thứ bảy cậu không rảnh.”
“Tớ có rảnh, nhưng mà cậu định giải thích thế nào về…” Trong lúc nhất thời, Harry không tìm được từ ngữ thích hợp, cậu chỉ vào đống bản thảo và chăn gối đặt trên ghế salon trong phòng khách: “Những thứ này?”
“Không giải thích.

Chúng ta có ở chung với nhau đâu, cậu còn nhớ không? Barry cũng chẳng muốn tới chỗ này.”
Nước trong nồi thịt hầm bắt đầu sôi ùng ục, Harry kéo ngăn kéo ra rồi lấy một chiếc muôi gỗ để bắt đầu khuấy, tránh việc bị cháy: “Tớ nhớ rồi.”
“Còn một chuyện nữa.”
Harry lơ đãng trả lời, cậu dùng muôi lấy một ít nước để nếm thử.
“Tối nay cậu nên vào phòng ngủ ngủ, trời lạnh quá.”
Harry nhìn nồi hầm rồi cười rộ, cậu không xoay người để tránh bị đối phương phát hiện: “Cảm ơn.

Cậu có thể lấy một nắm muối cho tớ không?”
Giống như trước đây, bọn họ không thảo luận quá nhiều về chuyện này.
Theo lý thuyết, cuộc hẹn vào trưa thứ bảy sẽ diễn ra vào mười hai giờ nhưng vì đã nhập gia tùy tục theo lễ nghi ở Pháp, không có ai đến đúng giờ cả.

Barry đến sớm hơn một chút vào mười hai giờ rưỡi, cậu ta chọn một bàn cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống.

Alex bước vào nhà hàng vào năm phút sau, còn Harry thì mười hai giờ bốn mươi lăm phút mới đến, cậu bảo rằng ở tòa soạn có chút chuyện nên không đến được, thực chất là để tránh việc đến cùng lúc với Alex.

Bọn họ bắt tay với nhau, mỗi người đều biết rõ một ít phép xã giao thông dụng trong các dịp này.

Bồi bàn mang thực đơn nước uống lên, sau khi đã mang lên những món nước mà bọn họ gọi, anh ta mới mang thực đơn chính lên.
Nhà hàng này có tên là “Chim bồ câu”, nơi này ở gần cầu cảng Orsay và cũng cách không xa khách sạn mà Barry đang ở tạm.

Barry trong trí nhớ của Harry vẫn dừng lại ở thời sinh viên, đó là một chàng trai với gương mặt đầy tàn nhang học khoa lịch sử.

Giờ đây, trông Barry còn lớn hơn tuổi thật của cậu đến mười lăm tuổi, trên người cậu ta tản ra thứ phóng xạ độc hại chỉ có trên người của đám quan chức nhỏ nhen, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình.

Bọn họ trò chuyện một chút về người Mỹ và phía đông nước Đức, sau đó Barry và Alex bắt đầu thảo luận về một người bạn ở Harrow mà cả hai cùng biết.

Harry không chen lời vào mà chỉ cẩn thận quan sát món sò biển sốt bơ vừa dọn lên bàn.
Sau khi món tráng miệng được dọn lên bàn, Barry châm một điếu thuốc, chuyển sự chú ý sang Harry, cậu ta thờ ơ hỏi cậu gần đây các phóng viên đang chú ý tới chuyện gì hoặc có còn dây dưa với thư ký của đại sứ quán hay không.

Harry thuận miệng trả lời mấy câu, không quá để ý.

Đồng hồ treo tường điểm hai giờ, Barry dập điếu thuốc, đội chiếc mũ rơm lên đầu, cậu ta nói rằng hóa đơn sẽ được trả bởi Whitehall nên không cần lo lắng, rất hân hạnh vì được gặp những người bạn cũ, mọi việc xong xuôi, cậu ta rời khỏi nhà hàng.
Bản thân bữa trưa này cũng chẳng có gì đáng nhớ, ngày hôm sau, Harry đã ném nó ra sau gáy.

Thế nhưng vào chiều thứ tư, Barry lại đúng lúc xuất hiện ở đại lộ Haussmann, còn đúng vào lúc Harry vừa tan làm, ở cầu thang xuống ga Richelieu – Drouot, cậu ta thân thiện bắt lấy cùi chỏ của Harry.
“Tôi còn tưởng rằng cậu không cần dùng tàu điện ngầm khi về nhà.” Barry nói, đoàn tàu chạy ầm ầm, Harry không nghe rõ giọng nói của cậu ta.
“Sao cậu biết tôi đang ở đâu?”
“Tạm thời thì tôi có nhiều tai mắt lắm.” Barry trả lời, trên mặt vẫn treo nụ cười mỉm ôn hòa như đang bàn về một bữa tối: “Tôi muốn cậu giúp tôi chuyện này, Harry.”
“Không.”
“Đơn giản lắm, chỉ cần đưa một lá thư đến đại sứ quán Mỹ mà thôi.”
“Thế thì cậu đi tìm hòm thư đi.”
“Không, không phải thư đó.” Barry vỗ vai Harry: “Tôi không thể tự đi được, bởi vì tới bây giờ tôi vẫn chưa xuất hiện ở đó, nếu đi thì sẽ gây nghi ngờ.

Thế nhưng ong mật thường xuyên ra vào nơi đó như cậu thì khác, không một ai sẽ chú ý tới cậu.”
Harry bỏ tay cậu ta ra: “Thư gì?”
“Không nói được, cậu cứ coi như là đang giúp MI6 làm một chuyện đi, vì lòng trung thành tận tụy với nước Anh, cậu biết những thứ nhảm nhí đó mà.”
“Tôi từ chối.”
Một chuyến xe lửa khác lại rẽ vào đường ray làm phát ra những tiếng ầm ầm, một tên ăn mày ngồi xổm bên đường thổi kèn harmonica, chiếc mũ mềm xèo đặt bên chân ông ta, bên trong có ba bốn đồng tiền xu.

Barry thở dài, nhíu mày lại như đang thật lòng lo lắng cho Harry, cậu ta lấy từ trong túi ra hai tấm hình, tuy không rõ ràng lắm nhưng có thể thấy rõ tấm thứ nhất là lúc cậu và Alex đang sóng vai nhau đi dọc bờ sông, tấm thứ hai là lúc hai người đang hôn nhau.
“Tôi không muốn đi đến nước này chút nào, Harry thân mến ạ.” Giọng nói của Barry lại truyền đến, cậu ta lấy lại hình từ tay Harry rồi bỏ vào trong túi áo: “Đây là hình đã được phục chế, đương nhiên, phim vẫn còn ở chỗ chúng tôi, khi tôi nói chúng tôi, ý của tôi chính là MI6.

Chúng tôi đã quan sát cậu một khoảng thời gian, nói thật, Harry à, nghĩ lại xem, chúng tôi chỉ cần cậu mang một bức thư đến một địa điểm nhất định vào một khoảng thời gian nhất định, cậu vừa không bị mất mát gì lại cũng chẳng cần mạo hiểm gì.

Nếu cậu không vui, tôi chỉ có thể gửi những bức hình này cho chủ bút Schmidt, tôi rất tò mò ông ta sẽ giải quyết cậu thế nào đấy.

Cho nên tôi hỏi lại lần nữa, cậu có đồng ý giúp tôi một tay hay không?”.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.