Mưa Hoàng Tước

Chương 47: Chương 47



Lúc Hạ Úc Thanh mở mắt, toàn thân bải hoải như chơi một trận bóng chuyền đối kháng quyết liệt rồi lại chạy ba nghìn mét.
Rèm trong phòng ngủ được kéo kín mít, tranh tối tranh sáng khó mà phân biệt được thời gian.
Cô quờ quạng vớ lấy điện thoại ở bên cạnh, mở màn hình, híp mắt nhìn mới biết đã là một giờ chiều.
Đây là lần đầu tiên cô sống ngày đêm đảo lộn như thế này.
Cơn đau âm ỉ trong hàm răng khiến cô phải lập tức ngồi dậy.

Đi tới kéo rèm ra, tóm gọn tóc, vào phòng tắm lấy bàn chải, bóp kem đánh răng, vừa đánh răng vừa đi ra khỏi phòng ngủ.
Cả căn nhà cực kỳ yên tĩnh, một quầng nắng vàng xuyên qua khung cửa kính sát đất r ọi vào bên trong.
Gọi tên Lục Tây Lăng mà không nghe thấy lời đáp lại, sau khi tìm khắp một lượt, cuối cùng cũng xác nhận là anh không có nhà.
Trở về phòng ngủ, cô cầm điện thoại lên kiểm tra Wechat, có hai tin nhắn Lục Tây Lăng gửi từ hai tiếng trước.
Tin thứ nhất: Công ty có việc, anh đến một lúc, dậy thì gọi dì đến nấu cơm.
Tin thứ hai: Tối muốn ăn gì? Nghĩ xong thì bảo anh.
Hạ Úc Thanh rửa mặt xong rồi mới trả lời Lục Tây Lăng: Em dậy rồi.
Tin nhắn vừa được gửi đi một lát thì đã có tin hồi âm: Khỏe lại chưa?
Cô trả lời bằng một chữ “ừm”, rồi lại nhắn thêm: Anh phải ở công ty cả chiều à?
Lục Tây Lăng: Sao thế?
Hạ Úc Thanh: Không sao cả, chỉ hỏi thế thôi.

Bây giờ em không phải đi thực tập nữa, đột ngột rảnh rỗi, không biết nên làm gì.
Lục Tây Lăng: Vậy thì đến đây với anh.
Lục Tây Lăng: Anh cho người đến đón em.
Hạ Úc Thanh ngại không muốn gọi dì giúp việc đến nấu cơm, nên tự mình nấu một đĩa mì Ý thịt băm đơn giản, rán thêm hai quả trứng.
Ăn xong, cô thay quần áo, ngồi một lúc thì xe đến đón đã tới trước cửa khu nhà.
Ra đến cổng khu chung cư, bất chợt gặp được Thang Hy Nguyệt mặc đồ công sở đang ôm một chồng tài liệu.
Hạ Úc Thanh cười chào, “Hi chị Hy Nguyệt!”
Tuy ở cùng một khu, nhưng số lần ngẫu nhiên chạm mặt cũng không nhiều.
Thang Hy Nguyệt cười hỏi: “Đi thực tập à?”
“Em xin nghỉ thực tập rồi.

Đang chuẩn bị đến công ty Lục Tây Lăng tìm anh ấy.”
“Vậy thì vừa hay, cái áo khoác của cậu ta, nhờ em cầm cho cậu ta nhé, để ở chỗ chị gần lên mốc rồi đấy.

Mà cái áo cũng có rẻ đâu, nếu không chị đã vứt đi lâu rồi, lần trước có người đến nhà chị, suýt nữa chị không giải thích rõ ràng được.”

Thang Hy Nguyệt bảo Hạ Úc Thanh đợi ở cổng một lát, cô nàng lên nhà lấy áo rồi sẽ xuống ngay.
Mấy phút sau, Thang Hy Nguyệt xách theo một cái túi giấy đen, đưa cho cô, rồi cười bảo: “Đây.

Lần trước gọi dịch vụ giặt là đến lấy đồ giặt, nhân thể gửi giặt cả cái áo này rồi.

Em bảo Lục Tây Lăng trả tiền giặt cho chị nhé.”
Hạ Úc Thanh cười đáp: “Chắc chắn em sẽ nhắn.”
“Lần tới em với Lục Tây Lăng phải mời chị ăn cơm đấy.”, Thang Hy Nguyệt tặng cho cô một cái wink tỏ ý đã biết rõ mọi chuyện.
“Nhất định, nhất định rồi.”, Hạ Úc Thanh bị cái wink của chị gái xinh đẹp này làm cho mê mẩn.
Người lái xe là tài xế Vương.
Bình thường nếu đi một mình, Hạ Úc Thanh sẽ nói chuyện mấy câu với tài xế Vương.

Làm tài xế riêng cho Lục Tây Lăng, tài xế Vương nói gì cũng rất cẩn thận, cô hiểu, nên trong lúc trò chuyện chưa bao giờ nhắc đến Lục Tây Lăng.
Xe chạy đến bãi đỗ dưới chân công ty, tài xế Vương dùng thẻ của mình, gọi thang máy hộ Hạ Úc Thanh.
Đến tầng hai mươi sáu, Châu Tiềm đã chờ sẵn trước cửa thang.
Anh ta quẹt thẻ dẫn Hạ Úc Thanh vào, xuyên qua dãy hành lang hai bên lắp kính mờ, tới văn phòng ở cuối cùng.
Cũng may không phải là văn phòng dạng mở như trong tưởng tượng của Hạ Úc Thanh, nếu không bảo cô đi xuyên qua một văn phòng trước ánh mắt của bao nhiêu người, rõ ràng là chẳng khác nào một hình phạt công khai.
Châu Tiềm cười bảo: “Lục tổng vẫn đang họp, cô ngồi trước đi.

Muốn uống gì không?”
“Cho em một chai nước là được.”
Văn phòng của Lục Tây Lăng rất rộng, thiết kế tối giản với hai màu đen trắng làm chủ đạo, trên giá sách ngoài tạp chí y học thì cũng chỉ có đủ thứ tài liệu.
Cô kéo ghế ra, ngồi xuống, chống tay, tì má vào mu bàn tay, giở quyển “The Lancet” anh để ở trên bàn.
Tuần san tiếng Anh.

Điểm thi CET-6 của cô không thấp, chương trình học văn bằng hai khoa tiếng Anh cũng rất đa dạng, nên cô định đọc thử, mà mới đọc được vài dòng thì đã gặp phải từ chuyên ngành chưa bao giờ thấy, liên tiếp mắc kẹt.
Cô không phục, lập tức mở app từ điển ra.
Lục Tây Lăng chỉ tham dự nửa cuộc họp, phần còn lại, anh yêu cầu người phụ trách các bộ phận tự cân nhắc.
Anh lấy điện thoại, đi ra khỏi phòng họp, xuyên thẳng qua dãy hành lang yên tĩnh, đứng trước cánh cửa khép hờ của văn phòng.
Đẩy cửa vào thì thấy Hạ Úc Thanh một tay cầm bút, một tay cầm điện thoại, miệng không ngừng lẩm nhẩm.
Anh đứng chờ một lát, Hạ Úc Thanh vẫn không nhận ra có người, thế nên anh liền cố tình nhẹ chân bước vào trong.
Ánh mắt lướt qua bả vai cô, nhìn xuống bàn, cô đang dùng bút máy của anh, chép lại những từ chuyên ngành y học lên trang giấy A4, tìm gốc từ, đánh dấu vị trí trọng âm.
Mái tóc dài của cô xõa xuống, rơi khỏi vành tai, cô liền giơ tay lên vén.

Ngón tay bỗng bị nắm lấy.
Cô hốt hoảng quay phắt lại.
Lục Tây Lăng cười: “Còn có thể là ai được nữa?”
Ánh mắt vừa chạm phải gương mặt tuấn tú của anh, Hạ Úc Thanh liền ngoảnh đầu lại.
Anh mặc sơmi trắng quần âu đen, kiểu trang phục chỉn chu như thế này càng tôn lên khí chất của anh, giống tòa tuyết trên núi, cũng giống ngọc thạch ngâm trong làn nước sương giá.
Rõ ràng là xa cách cao quý như vậy, nhưng cô lại bất chợt nghĩ đến chuyện đêm qua, cũng là anh, nhưng cuồng nhiệt thậm chí có phần ngang ngược, dùng hành động và những lời nói mà cô không thể tưởng tượng nổi, để ép cô phải trầm luân, phải thỏa hiệp.
Cũng may Lục Tây Lăng không biết lúc này cô đang nghĩ vẩn vơ những gì, mà chỉ hỏi: “Nghỉ khỏe lại chưa?”
“Ừm.”
“Bữa trưa ăn gì?”
“Mì Ý.”, Hạ Úc Thanh đóng nắp bút, “Chiều anh có bận không?”
“Phải đợi hai bản báo cáo.”, Lục Tây Lăng dựa vào mép bàn, cúi đầu nhìn cô, “Nếu em muốn đi chơi, anh sẽ đi cùng em.”
Hạ Úc Thanh lắc đầu, “Bên ngoài nóng lắm, tạm thời không muốn ra ngoài.”
“Ừm.

Vậy ở đây một lát.”
Không hiểu sao Hạ Úc Thanh lại cảm thấy anh có vẻ mất tập trung, cô ngẩng đầu nhìn, thì anh lại xoay người, vớ lấy bao thuốc và cái bật lửa để bên cạnh.
Rút lấy một điếu, cúi đầu châm, rít một hơi, liếc cô một cái, rồi lại dời ánh mắt, giọng nói nghe như rất bình tĩnh, “Hôm nay còn đau không?…”
Cô cảm thấy từng từ từng chữ trong câu này đều bỏng rát như mẻ hạt dẻ ngào đường mới ra lò.
Hạ Úc Thanh không nói gì, cuộn tròn mép giấy rồi lại duỗi ra, lòng bàn tay âm ẩm mồ hôi.
Lục Tây Lăng liếc cô, giọng nói càng khẽ hơn, “Không nên gọi em đến mới phải.”
Hạ Úc Thanh ngẩng đầu nhìn anh, “Em quấy rầy anh à?”
“Phải, quấy rầy anh đấy.”
Cô sửng sốt.
Ánh mặt trời len qua kẽ của tấm cửa sổ rèm lật, như tia nắng dịu sáng sớm đầu ngày, không chói mắt, mà trong ánh mắt đột ngột ghé lại gần của anh, lại thăm thẳm một màu u tối của bóng đêm.
Gần như chỉ trong tích tắc sau khi nói hết câu, anh liền xoay người, cúi đầu, những ngón tay dài nắm lấy cằm cô, nuốt trọn những thanh âm cô còn chưa kịp phát ra.
Mùi thuốc lá thoang thoảng khiến cô váng vất, trong đầu như bị bao trùm bởi một màn trời đêm, tinh thần rệu rã, cái nhắm mắt gần như chỉ là phản ứng theo bản năng.
Bất giác, cô bị anh kéo dậy, đổi thành anh ngồi xuống ghế.
Cô ngồi trên đùi anh, cảm nhận được cái lành lạnh từ chất vải may quần của anh, đưa tay lên đẩy bả vai anh, câu nói lúng búng phát ra dường như chẳng phải là lời khuyên, mà giống một lời mời mọc trong vô thức, “…Đây là văn phòng đấy.”
“…Mặc kệ.”
Khóe miệng Hạ Úc Thanh cong lên, đến cả hơi thở cũng như bị kiềm chế.

Chẳng hiểu sao bàn tay định đẩy anh ra lại dần dần trườn ra sau lưng anh, thế nên chỉ cảm nhận được mái tóc mềm đen nhánh của anh.

Ngôn Tình Sắc
Trong vầng sáng dịu, cô không dám đưa tầm mắt xuống để thị giác được phát huy công năng, chỉ đành nhắm chặt hai mắt lại.
Cũng vì thế mới cảm nhận được, hơi lạnh như tuyết trong rừng từ trên áo Lục Tây Lăng càng trở nên rõ ràng hơn.

Trong làn hơi lạnh giá còn nhàn nhạt xen lẫn chút mùi thuốc lá, giống như con người anh, vì cô mà nhuốm mùi dục vọng.
Hạ Úc Thanh vẫn rất rõ ràng, ngay khi mình còn chưa phát giác ra cơn mộng mị, thì đã bị vẻ bề ngoài của anh, gương mặt anh, khí chất của anh, và cả cổ tay đeo chiếc đồng hồ màu bạc của anh hấp dẫn.
Và có lẽ thứ khiến cô mê mẩn nhất, chính là những ngón tay thon dài với những khớp xương nhô lên rõ ràng.
Mà lúc này, Lục Tây Lăng khiến cô có thể cảm nhận nó một cách trực tiếp nhất.
“Reng reng reng!”
Điện thoại nội tuyến bỗng réo ầm lên.
Cả người Hạ Úc Thanh gồng lên cứng đờ, hoảng hốt đến mức như hồn bay phách lạc.
Bàn tay đang rảnh rang của Lục Tây Lăng đè cánh tay đang định giãy ra của Hạ Úc Thanh, rồi anh duỗi tay, ấn nút bật loa ngoài.
Đầu bên kia là Châu Tiềm, “Lục tổng, bây giờ có rảnh không ạ?”
“Chuyện gì?”, giọng Lục Tây Lăng vô cùng điềm tĩnh.

Mà một tay khác của anh vẫn đang không ngừng khuấy đảo ra tiếng nước.
“Trưởng phòng Trịnh muốn tìm anh báo cáo chút chuyện ạ.”
“Bảo anh ta mười…mười lăm phút nữa thì đến.”
Lúc này, Lục Tây Lăng cúi đầu, lặng lẽ hỏi Hạ Úc Thanh: Đủ không?
“…”, Hạ Úc Thanh cúi gằm đầu, không nói câu nào.

Cô sắp điên mất.
Châu Tiềm đáp: “Được ạ.”
Ngay khi Hạ Úc Thanh tưởng cuộc điện thoại sẽ kết thúc, thì Châu Tiềm lại nói, “Thư ký của viện trưởng Ngô vừa gọi điện đến bảo, hai ngày tới ông ấy sẽ đến Bắc Thành tham gia một cuộc hội chẩn, bữa tiệc đã hẹn chỉ có thể lùi lại vào sau khi ông ấy về.

Em đã chọn tối thứ Sáu rồi.”
Lục Tây Lăng nói: “Biết rồi.”
Lần này Châu Tiềm mới bảo: “Vậy thôi em cúp máy trước đây.”
Rốt cuộc cú điện thoại cũng kết thúc.
Lục Tây Lăng cúi đầu, cười bên tai Hạ Úc Thanh: “Anh phải nhanh lên đây.

Em cũng nghe thấy đấy, lát nữa trưởng phòng tài vụ sẽ đến.

À, em biết anh ta đấy.

Nhớ không? Lần trước lúc em quay về Nam Thành, từng đi xe anh ta về mà.”
“…Anh quá đáng rồi đấy.”, hai mắt Hạ Úc Thanh như bị giăng đầy sương mù, cô chỉ biết hậm hực hờn trách.

“Đâu có.

Đừng nói lung tung.”
Lục Tây Lăng không nói thêm gì nữa, chỉ tập trung hết tinh thần vào việc dở dang.
Cô hoàn toàn không phải là đối thủ của anh, chỉ gắng gượng được chưa đầy năm phút.
Lục Tây Lăng hôn cô, nhìn ánh mắt rã rời của cô, anh hất cằm chỉ về cánh cửa gỗ đen ở bên cạnh, “Phòng nghỉ ở bên kia, có buồng tắm đứng đấy.

Em đi trốn đi, bằng không anh không dám chắc đâu.”
“…”, Hạ Úc Thanh không nói được gì nữa.
Diện tích phòng nghỉ không lớn, chỉ đặt một cái ghế sofa, một cái bàn bé, một tivi treo tường, một giá sách nhỏ chạm đất, ngoài ra không có thêm gì khác.
Ra khỏi phòng tắm, Hạ Úc Thanh nằm xuống sofa.
Tiếng gõ cửa “cốc cốc” vang lên.
Cô bật người ngồi dậy.
Ngoài cửa lại có hai tiếng gõ nữa, cuối cùng cô cũng đáp lại, “Chuyện gì thế?”
Lục Tây Lăng mở cửa ra, nhưng không tiến vào trong, chỉ duỗi tay ném điện thoại của cô vào, “Tiếp tục học từ mới đi.”
“…Em không học từ mới nhé!”
Lục Tây Lăng bật cười, rồi đóng cửa lại.
Chừng năm phút sau, Hạ Úc Thanh nghe thấy bên ngoài loáng thoáng có tiếng gõ cửa, rồi có người đi vào.

Sau đó là tiếng trò chuyện của hai người.
Cô nằm xuống sofa, vẩn vơ nghịch điện thoại một lúc, lướt tới một mẩu truyện dài có vẻ thú vị đăng trên Weibo, mở ra, đọc được một nửa, cố gắng căng mắt đọc thêm một đoạn nữa, cuối cùng vẫn không cưỡng lại nổi mà nhắm mắt ngủ.
Không biết cuộc đối thoại bên ngoài kết thúc lúc mấy giờ.
Tỉnh lại vì khó thở, hóa ra Lục Tây Lăng bóp mũi cô.
Cô vẫn chưa kịp tỉnh táo hoàn toàn, thì Lục Tây Lăng đã kéo cô dậy khỏi sofa, nghiêng đầu nhìn cô, “Còn buồn ngủ à?”
“Mấy giờ rồi?”
“Năm giờ.”
“…Em ngủ lâu thế cơ à?”
“Đói chưa?”
Hạ Úc Thanh lắc đầu, “Anh xem hết báo cáo chưa?”
“Ừm.

Về được rồi.”
“Thế thì đi thôi, về nhà ăn tối.”, Hạ Úc Thanh thò hai chân xuống, đôi mắt kèm nhèm còn đang tìm đôi giày.
Có lẽ vì cả chiều ngủ quá nhiều, nên cô cảm thấy hơi nặng đầu.
Lục Tây Lăng xoay người, lần lượt cầm từng chiếc giày lên, xỏ vào cho cô, vừa thắt dây giày, anh vừa cười hỏi: “Về nhà ăn cái khác trước, được không?”
“…”, Hạ Úc Thanh nghiêm túc nói, “Em chết thật đấy.”
“Không đâu.”, Lục Tây Lăng thắt xong hai cái nơ bướm liền đứng dậy, lại cúi đầu hôn cô một cái, rồi nói với vẻ nghiêm túc hơn cả cô, “Anh không nỡ đâu.”.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.