Người Chính Trực Ai Lại Yêu Thầm

Chương 25: Năm mới (hai) / Cuối kỳ (một)



Các bạn đang đọc truyện Chương 25: Năm mới (hai) / Cuối kỳ (một) miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Một lát sau, Hạ Cửu Gia cảm giác Thẩm Hi trở lại, ngã cái bịch lên giường, ngủ tiếp một giấc.

Hạ Cửu Gia hỏi: “Không học bài à?”

Thẩm Hi đáp: “Cậu cũng không học mà, tớ ngủ thêm một chút.”

“Ừ.” Hạ Cửu Gia lạnh lùng đáp lại. Nhưng vốn đã định sẽ đọc hai bài tin tức trên FOX, cậu lại phá vỡ thói quen chưa từng gián đoạn suốt mấy tháng nay, lẳng lặng nằm trên giường, không thèm dậy. Thôi, cậu nghĩ: Hôm nay không đọc nữa, để cho Thẩm Hi “vì cậu cũng không học” mà ngủ thêm. Hạ Cửu Gia nằm một tí lại cảm thấy mình cách vị trí Trạng nguyên của kì thi đại học xa thêm nửa bước; cậu dường như thấy nhóm học sinh hạng nhất của trường P, trường T, trường F đang cười giễu – phải biết là các thành phố xung quanh luôn sản sinh ra Trạng nguyên kì thi đại học, không được khinh thường. Lỡ như từ vựng hay câu cú xuất hiện trong tin tức hôm nay có thể được sử dụng trong đề thi đại học thì sao… haiz. Cậu quay đầu nhìn Thẩm Hi, phát hiện khi rũ bỏ sự lông bông, ngạo mạn thường ngày thì Thẩm Hi trông đẹp trai hơn hẳn.

10 giờ, mẹ Thẩm Hi gõ cửa, gọi hai người thức dậy: “Buổi trưa có ăn ở nhà không?”

“Dạ không dì ơi”, tính tình Hạ Cửu Gia cứng rắn nhưng giọng nói lại mềm mại, rất dễ khiến người ta có thiện cảm, “Trưa nay cháu sẽ tới nhà bà nội, buổi tối tới nhà bà ngoại, chút nữa cháu xin phép về ạ.”

“Ừ”, mẹ Thẩm Hi cũng không giữ lại nữa, “Vậy cháu dậy ăn chút điểm tâm đi, cháo trứng muối thịt nạc được không?”

“Dạ được, cảm ơn dì.” Hạ Cửu Gia cũng không phải người kén ăn.

Mẹ vừa đi, Thẩm Hi liền vùng dậy: “Nhóc Thịt Đông à, Nhóc Thịt Đông ơi, hôm qua tớ đã mang cậu về nhà thăm hỏi, hôm nay cậu cũng mang tớ về nhà cậu thăm hỏi được không?”

Hạ Cửu Gia nhíu mày: “Có kỳ không?”

Thẩm Hi đẩy mạnh tấn công: “Một mình cậu ở lại trường suốt hai ngày nghỉ, vậy mang bạn bè về nhà ăn một bữa cơm thì quá đáng lắm sao?”

Thẩm Hi đã kéo mình về nhà qua ngày 31/12, Hạ Cửu Gia cũng không nỡ lòng cự tuyệt Thẩm Hi về nhà mình, suy nghĩ một chút cũng chẳng thấy vấn đề gì, liền đáp: “Thôi được, cậu theo tôi đi.”

“Ừm”, Thẩm Hi lập tức thức dậy, vô cùng buồn nôn mà nói: “Nhóc Thịt Đông, cậu tốt với tớ quá chừng!”

Hạ Cửu Gia: “…”

Ăn xong điểm tâm hai người liền ra cửa gọi xe, chạy thẳng đến một khu nhà cũ kĩ. Hạ Cửu Gia dắt Thẩm Hi đi đến căn nhà thứ ba, đưa tay gõ cửa: “Bà nội, bà nội ơi.” Ông bà nội đã hơn 70 tuổi, hai ông bà ở một mình, bác và cô đều ở Bắc Kinh, không thường về nhà. Bây giờ hai ông bà vẫn khá khỏe, có thể tự mình lo liệu, ông nội bị cao huyết áp, bà nội bị tiểu đường nhẹ, nhưng đều không nghiêm trọng lắm, có thể kiểm soát được.

Vài giây sau có một cụ già ra mở cửa, Hạ Cửu Gia giới thiệu: “Bà nội, đây là bạn học của con, tên Thẩm Hi. Thẩm Hi, đây là bà nội tôi, cậu xưng hô là…”

Thẩm Hi ngay lập tức mở miệng chào: “Bà nội.”

Hạ Cửu Gia: “…”

Thẩm Hi vào nhà lại kêu: “Ông nội.”

Hạ Cửu Gia: “…”

Hạ Cửu Gia nhanh chóng phát hiện ra, trước mặt người lớn Thẩm Hi vô cùng đứng đắn đàng hoàng, khác biệt cực lớn với bình thường. Đề tài nói chuyện của hai bên rất nhiều, Thẩm Hi kể cho ông bà nội đủ thứ chuyện của Hạ Cửu Gia trong trường học, từ lễ kỉ niệm thành lập trường đến việc thi cử, ông bà nội rất hứng thú, hỏi mãi những chi tiết nhỏ. Bữa trưa tương đối đơn giản, ông bà nội phải ngủ trưa nên Hạ Cửu Gia gọi Thẩm Hi ra về, sau đó đến trung tâm thương mại gần đây đi dạo nửa tiếng, mua hai món quần áo đang sale đại hạ giá dịp tết rồi đến nhà ông bà ngoại.

Mẹ Hạ Cửu Gia là người Nam Kinh, nên Hạ Cửu Gia không gọi “mỗ mỗ, mỗ gia” mà gọi là ông ngoại, bà ngoại (ngoại công, ngoại bà; hai cách gọi khác nhau nhưng cùng một nghĩa). Hai ông bà ở cùng với cậu mợ Hạ Cửu Gia, nhưng sau khi mẹ qua đời Hạ Cửu Gia cùng nhà cậu cũng có chút xa cách, không thường thăm hỏi.

Ông ngoại bà ngoại đều nói giọng miền nam, Thẩm Hi phải cố gắng lắm mới nghe hiểu được. Đang lúc ăn cơm, chẳng biết làm sao mà bà ngoại lại nhớ đến cô con gái đã bệnh nặng qua đời của mình. Bà lau nước mắt nói: “Gia Gia bây giờ đạt hạng nhất trường R, nếu mẹ nó có thể nhìn thấy được thì tốt biết bao —-“

Ngày đầu tiên của năm mới, vì những lời này mà tâm tình mọi người đều nặng nề. Hạ Cửu Gia là người mong mỏi mẹ có thể nhìn thấy được nhất. Mấy năm trôi qua, nỗi buồn long trời lở đất, nỗi đau thấu đến tâm can đều biến mất, chỉ còn lại một nỗi cô đơn, trống vắng rất thông thường. Bình thường thì chẳng sao cả, nhưng khi lơ đãng đọc được vài tin tức, nghe được vài câu chuyện sẽ nhớ đến một ít kỉ niệm cũ, tim lại đột nhiên quặn thắt, nước mắt thỉnh thoảng tuôn trào. Còn khi nhìn thấy phong cảnh đẹp, nghe được vài chuyện thú vị, nếm được mấy món ăn ngon, lại cực kỳ nhớ đến mẹ, muốn dẫn mẹ đi xem, muốn kể chuyện cho mẹ nghe, muốn cho mẹ nếm đồ ngon… Tóm lại, lúc bình thường thì không nhớ đến, nhưng lúc vui, lúc buồn, trong đầu lập tức hiện lên một bóng hình.

Bà ngoại còn nói: “Tại sao ông trời không mang bà lão này đi, lại bắt con gái tôi làm gì…” Bà không ngừng lặp lại lời này.

“Được rồi mẹ”, cậu mợ Hạ Cửu Gia vội vàng cắt đứt, “Ngày đầu năm mới, bạn học Cửu Gia còn đang ở đây, mẹ lại làm gì thế.”

“Ờ…” Bà ngoại có chút mơ hồ, nhưng cũng không mơ hồ đến mức đó.

Bởi vì sau bữa cơm tối bà ngoại lại buồn bã, nên cậu liền bảo Hạ Cửu Gia về sớm, còn nói: “Haiz, bà ngoại thấy cháu sẽ nhớ tới Chiêu Chiêu. Nếu không thì…sau này cháu tới thăm vào tết âm lịch và quốc khánh là được… Còn tết tây, ngày 1-5, đoan ngọ, trung thu thì khỏi cần tới đây, cậu dẫn cháu ra ngoài ăn cơm.”

Hạ Cửu Gia thật biết điều “Dạ.” Mẹ sớm qua đời, ba thường ở ngoài làm việc, Hạ Cửu Gia chỉ còn ông bà nội, ông bà ngoại bên cạnh, từ nay về sau, một năm chỉ có thể được gặp ông bà ngoại hai lần. Cậu lại mất đi một ít tình thân, người thân từng bước từng bước rời xa mà cậu chẳng có cách nào níu giữ được.

Hạ Cửu Gia hơi hối hận vì mang Thẩm Hi đi cùng. Bình thường, cậu luôn là hạng nhất, người đứng đầu, hào hoa phong nhã. Cậu không muốn để cho Thẩm Hi nhìn thấy những việc này.

Đi ra khỏi nhà ông bà ngoại cũng chưa đến bảy giờ tối. Thẩm Hi thấy Hạ Cửu Gia tâm tình không vui, lòng rất khó chịu, rất muốn làm Nhóc Thịt Đông cao hứng hơn.

Thẩm Hi lại nhớ đến câu đã đọc trên mạng: “Nam sinh dỗ nữ sinh: Mua mua mua. Nữ sinh dỗ nam sinh: Cởi cởi cởi”, bèn nói: “Nhóc Thịt Đông tớ tặng cậu quà năm mới nhé.”

Hạ Cửu Gia nhàn nhạt trả lời: “Không cần.” Không có hứng thú.

“Tặng cậu một đôi giày đá bóng nha.”

“Không cần.”

“Tặng cậu một cái bàn phím xịn nhé?”

“Không cần.”

Thẩm Hi đem những món đồ con trai thích đều hỏi qua một lượt, Hạ Cửu Gia đều không hứng thú lắm. Thẩm Hi nghĩ đến một món đồ khác, nhưng là… cậu cúi đầu do dự, băn khoăn, đấu tranh tư tưởng… Cuối cùng, nhìn dáng vẻ ủ rũ của Hạ Cửu Gia, liền ngẩng đầu nhìn trời, nặng nề thở ra một hơi dài: “Nhóc Thịt Đông, đi thôi, Thẩm ca tặng cậu một món quà năm mới.”

“…???”

Thẩm Hi lại nắm chặt cổ tay Hạ Cửu Gia, kéo cậu vào nhà sách Tân Hoa trên đường lớn.

Hạ Cửu Gia: “???”

Bên ngoài nhà sách có người đang bán biểu ngữ, có thể dán lên tường để khích lệ tinh thần. Thẩm Hi nhìn thấy liền dừng bước, bảo Hạ Cửu Gia chờ chút, lại hỏi ông chủ kia: “Biểu ngữ này có thể tách ra bán được không? Hai cái kia… cháu chỉ cần nửa câu thôi, tự cháu sẽ ráp lại thành một câu nguyên vẹn.”

Ông chủ do dự một chút, nói: “Được, cậu lấy hai nửa câu nào?”

“Cái kia”, Thẩm Hi chỉ rất rõ ràng, “Học tập thật giỏi.”

“Không muốn câu sau <ngày ngày tiến lên> à?”

“Dạ không cần.”

“Còn nửa câu nữa là gì? Nghiên cứu thật chăm?” Nghe cũng rất vần điệu.

“Không phải, bên dưới đó chú, sánh bước đến già”, Thẩm Hi nói, “Cháu muốn cả câu là <Học tập thật giỏi, sánh bước đến già> để khích lệ mình.”

Ông chủ: “…” Gì vậy trời, còn lại hai câu non nửa là <Cầm tay đã hẹn> và <Ngày ngày tiến lên> ghép vô sao nó kì cục quá chừng.

Cầm hai câu <Học tập thật giỏi, sánh bước đến già>, Thẩm Hi lại nắm cổ tay Hạ Cửu Gia, giải thích: “Dán vào tường chỗ giường ngủ.”

Hạ Cửu Gia cũng không lên tiếng.

Thẩm Hi kéo Hạ Cửu Gia đến khu vực “Sách tham khảo”, tìm hồi lâu trong tầng tầng lớp lớp sách, cuối cùng lấy ra một cuốn bìa màu cam, trịnh trọng nói: “Nhóc Thịt Đông, tớ tặng cậu cuốn giải đề mà cá nhân tớ thấy rất hay.”

“…Hửm?” Từ khi đi ra khỏi nhà ông bà ngoại, đây là lần đầu Hạ Cửu Gia thấy hứng thú.

Thẩm Hi như được khích lệ, càng muốn dỗ người ta vui vẻ hơn, vội vàng mở sách ra, lật trang rào rào, cuối cùng dừng ở trang 48, chỉ một đề bài, như hiến bảo bối mà nói: “Nhìn đi, dạng đề này có phải rất thú vị đúng không? Chưa từng gặp qua trước đây.”

Hạ Cửu Gia cúi đầu nhìn, quả nhiên là chưa từng gặp. Thẩm Hi lại lật trang ào ào, ngừng ở trang 96, nói tiếp: “Nhìn nè, đề này cũng thú vị lắm. Người ra đề tư duy rất sáng tạo.”

Hạ Cửu Gia thán phục trong lòng: “Ừm”, quả thật người ra đề rất thông minh. Woah, cậu nghĩ: Làm xong bộ đề này, lại có thể nắm giữ những kiến thức mới. Như vậy, lỡ đề thi đại học cũng xuất hiện dạng đề tương tự, mình cũng có thể tự tin thoải mái giải đề.

Thẩm Hi lại rút ra một cuốn <Vật lý>, mở ra trang 72: “Xem nè…”

“Ừm.” Thú vị.

Thẩm Hi đưa tay lên giá sách, rút ra từng quyển một, không bỏ sót môn nào, cuối cùng ôm thành một chồng: “Nhóc Thịt Đông, đây là quà năm mới cho cậu.”

Hạ Cửu Gia trả lời: “Để tôi tự mua.”

“Vậy còn có ý nghĩa gì?”

“Được rồi, cảm ơn cậu.” Hạ Cửu Gia có chút cảm động với sự quan tâm này của Thẩm Hi.

Thấy Hạ Cửu Gia lại dấy lên nhiệt tình cuộc sống, Thẩm Hi thật vui vẻ trong lòng, đồng thời cảm thấy mình thật là yêu cậu ấy đến cùng cực! Bộ sách tham khảo này chính là đòn sát thủ của Thẩm Hi, có rất nhiều đề hiếm đề lạ trong này. Hơn nữa cậu còn phát hiện, những câu khó nhằn trong kỳ thi giữa kì hơn phân nửa đều xuất phát từ bộ sách này, chẳng qua vẫn còn dừng ở cấp bậc khá đơn giản. Mấy đề bài cậu vừa chỉ khi nãy ngay cả Hạ Cửu Gia cũng phải suy nghĩ một lúc mới hiểu. Nói cách khác, lỡ mà trường R lên cơn điên, cho đề thi khó hơn, một mình Thẩm Hi làm qua đề bài trong bộ sách này nhất định sẽ chiếm ưu thế.

Nhưng mà… cậu đã chia sẻ. Vì muốn Nhóc Thịt Đông vui vẻ hơn.

Thôi lại càng cố gắng học tập, haiz.

Thẩm Hi ôm một bộ sách đầy đủ đến quầy tính tiền. Trong lúc xếp hàng, Hạ Cửu Gia không nhịn được mà lấy cuốn <Toán học> bìa cam nằm phía trên, lật đến trang 48 nhìn đến câu cuối cùng. Mới vừa nãy nhất thời cậu không có nghĩ ra cách giải đề, rất là không cam lòng. Chờ đến lượt hai người tính tiền, Hạ Cửu Gia đưa sách cho thu ngân quét mã barcode, sau đó trong lúc Thẩm Hi mở ví điện tử ra trả tiền lại tiếp tục cầm sách đọc.

Thẩm Hi liếc nhìn bằng khóe mắt, đột nhiên cảm thấy mình như một tiểu tam đáng chết – là người thứ ba xen giữa Hạ Cửu Gia và học tập, lúc nào cũng không biết xấu hổ mà cố gắng quyến rũ, muốn Hạ Cửu Gia thay lòng đổi dạ, đem tâm tư dành cho học tập phân cho mình một ít.

[Hết chương 25]

– ———

Chương 25,5.

Mấy ngày sau Tết tây chính là thi cuối kỳ. Khu vực Đông Bắc thường nghỉ đông dài, nghỉ hè ngắn, nên đầu tháng 1 liền thi cuối học kỳ.

Hạ Cửu Gia là hạng nhất khối nên ngồi bàn đầu sát cửa sổ; Thẩm Hi là hạng nhì khối nên ngồi bàn thứ hai sát cửa sổ, hai người ngồi gần nhau.

Ngày thứ nhất, Hạ Cửu Gia vừa vào phòng đã thấy Thẩm Hi đang ngẩn người. Cậu lên tiếng chào, đem áo khoác treo ngay ngắn trên ghế và đem túi hồ sơ trong suốt đặt lên bàn. Cậu nhìn bàn học lại cảm thấy có chỗ nào không đúng, cố gắng suy nghĩ một hồi, rốt cuộc phát hiện mình quên mang nước!! Buổi sáng thi văn mất 2 tiếng rưỡi, thi sinh mất 1 tiếng, nhất định phải có nước uống.

Cậu nhìn thời gian, vẫn kịp để chạy về ký túc xá, liền quay đầu hướng bàn sau bảo: “Thẩm Hi, tôi quay về lấy bình nước, cậu trông đồ giúp tôi nhé.”

“Ừ.” Thẩm Hi lười biếng trả lời.

“Cảm ơn.” Bởi vì định chạy trở về nên Hạ Cửu Gia cũng không mặc áo khoác, trực tiếp rời đi. Với người phải chạy bộ thì áo khoác là một sự phiền toái, càng khiến người ta ra mồ hôi dễ cảm lạnh.

Sau khi Hạ Cửu Gia rời đi, Thẩm Hi ngơ ngác nhìn “đồ” mà Hạ Cửu Gia bảo mình trông – một chiếc áo phao màu đen dài đến gối và một túi hồ sơ trong suốt. Nhìn một tí mà lồng ngực đã hơi nóng lên. Cậu chống cằm suy tư một lúc, sau đó duỗi cánh tay dài nắm lấy túi hồ sơ của Hạ Cửu Gia, đặt trên bàn mình, rồi lại cầm lấy áo khoác của Hạ Cửu Gia phú lên người mình, cúi người nằm sấp trên bàn, ôm túi hồ sơ giả bộ ngủ. Nhiệt độ cơ thể còn sót lại trong áo khoác len lỏi theo sống lưng đến hai vai, bộ “văn phòng phẩm” Hạ Cửu Gia hay dùng cách một tầng nylon mà dán vào gò má chóp mũi. Tim Thẩm Hi không ngừng đập, như thật sự đang được Nhóc Thịt Đông ôm chầm từ đằng sau lưng. Vì để trông không quá kì quái, Thẩm Hi nhắm mắt giả bộ ngủ.

Ước chừng tầm mười phút sau, Hạ Cửu Gia bước vào phòng thi, vừa thấy túi hồ sơ của mình biến mất thì hết hồn hoảng hốt, sau đó quay đầu lại nhìn Thẩm Hi, liền phát hiện đối phương đang ôm túi hồ sơ, khoác áo khoác của mình nằm ngủ, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu không gọi Thẩm Hi dậy, mà chờ đến sắp bắt đầu thi mới vỗ vỗ vai Thẩm Hi: “Dậy, dậy nào… Sao lại lấy áo khoác của tôi khoác lên người?”

“Không gì làm nên muốn ngủ chút ý mà.” Thẩm Hi nói dối không chớp mắt, “Cậu bảo tôi trông đồ cho cậu, nên chỉ có thể khoác nó lên người mới không sợ mất.”

“À, cảm ơn cậu.”

Hạ Cửu Gia nhận lấy áo khoác của mình, treo lại trên ghế, sau đó lấy từ trong túi mấy viên kẹo mềm vị trái cây, xé vỏ bọc, ném hai viên vào trong miệng. Cậu vốn huyết áp thấp nên trước khi vận động hay thi cử đều thích ăn chút đồ ngọt.

“Đông nhi,” Thẩm Hi càng kêu càng đơn giản, “Tớ cũng muốn”.

(Nhi ở đây đọc là er, là từ gọi thân mật thêm sau tên để gọi chàng trai trẻ, bé trai)

“Ừ”, Hạ Cửu Gia không suy nghĩ nhiều, cầm lấy một viên kẹo đưa ra sau vai cho Thẩm Hi.

Thẩm Hi nhận lấy, đưa vào giữa môi răng, không nỡ nhai liền dùng đầu lưỡi ngậm lấy nó, để viên kẹo mang mùi vị đầu ngón tay đối phương khuấy tới khuấy lui trong cổ họng. Viên kẹo lăn từ ngoài vào trong, từ trên xuống dưới, chuyển từ vòm họng đến vòm miệng, đầu lưỡi, hàm răng… ngậm cho đến khi miệng tê dại, kẹo tan ra không còn sót gì, cậu vẫn còn nhấm nháp vị ngọt lưu lại. Mặc dù đã sớm biết rồi nhưng Thẩm Hi vẫn xác định lại lần nữa – mình là một đại biến thái.

Thân thể chạm qua, miệng nếm qua đồ Nhóc Thịt Đông đã dùng, thật là vui vẻ.

Môn Văn cũng không quá khó, buổi trưa Hạ Cửu Gia vì tiêu chí “ăn ít uống ít” nên không đợi bạn cùng phòng mà tự mình đi căntin, Thẩm Hi cũng theo sát.

“Đông nhi,” nghe xong lý do Thẩm Hi vẻ mặt phức tạp, “Ăn nhiều một chút đi. Như vậy được không, cậu ăn gì tớ ăn đó, lỡ có đau bụng cũng cùng nhau, Thẩm ca tuyệt đối sẽ không trộm lấy hạng nhất.”

“Không được,” Hạ Cửu Gia bình tĩnh nói, “Không thể để Tề Noãn lớp thực nghiệm được lợi.”

Thẩm Hi: “…”

Bạn học Tề Noãn đang ở căntin khu hai đột nhiên nhảy mũi năm cái: “???”

Buổi chiều thi Toán và Anh. Lại là đề các môn tự nhiên cực khó, Hạ Cửu Gia cũng khó khăn lắm mới làm xong. Hơn nữa… đề cuối cùng lại nằm trong cuốn sách tham khảo <Toán học> mà Thẩm Hi đã tặng!!! Là cái đề siêu khó!!!

Hạ Cửu Gia luôn tự biết rõ khả năng của mình. Cậu làm xong bài thi, tự mình đánh giá, nếu không phải Thẩm Hi tặng cậu bộ sách tham khảo kia thì câu hỏi cuối trong đề chắc chỉ có thể làm một nửa. Như vậy, cậu sẽ không được 150 điểm, mà chỉ có 148 điểm thôi – đề cuối cùng 10 điểm, câu hỏi cuối trong đề 4 điểm.

Thẩm Hi — thôi, đừng nghĩ nữa.

Ngày thi thứ hai, địa lý lịch sử rất ổn, vật lý hóa học cực khó.

Thẩm Hi lại đòi một viên kẹo, ngậm trong miệng đến ghiền, lòng thoải mái vô cùng.

Nhưng mà, sự thoải mái này đã tuột xuống đáy vực trong nháy mắt khi Hạ Cửu Gia quay đầu lại, nghiêm túc nói: “Thẩm Hi, câu hỏi cuối trong đề cuối, chắc chắn cậu làm sai rồi.” Hạ Cửu Gia còn bổ sung: “Cô giám thi thu bài của tôi động tác khá chậm, bài thi cậu nằm ở dưới cùng, cô nâng xấp bài thi lên là tôi nhìn thấy được, chắc chắn sai rồi, cậu tính lại đi.”

Thẩm Hi: “…”

Dù thế nào thì kỳ thi cuối kỳ cũng đã kết thúc.

– ———

Thầy chủ nhiệm Dư Trung Thiện đã sớm thông báo, sau khi xong kỳ thi cuối kì thì toàn thể lớp mười học bù thêm hai tuần lễ nữa để học thêm tài liệu bắt buộc, sau đó mới có thể nghỉ. Như vậy, các thầy cô giáo sẽ dạy xong toàn bộ chương trình lớp mười hai trong bốn học kì của lớp mười và mười một, để dành hoàn chỉnh một năm chạy nước rút ôn thi đại học.

Vì vậy, sau khi thi xong, tất cả đều quay lại trường học tiếp. Tiết đầu của thứ hai là tiết toán.

Cô toán cực kỳ hưng phấn như vừa cắn thuốc: “Kỳ thi lần này khó đến cực điểm!!! Nhưng lớp chúng ta, lại có hai người đạt tối đa 150 điểm!!! Là Hạ Cửu Gia và Thẩm Hi!! Các em phải học tập bạn kìa!!!”

Phía dưới lập tức có người cãi lại: “Có thể học được vậy sao?”

Hạ Cửu Gia cầm bài thi từ cán bộ môn, cúi đầu nhìn liền thấy con số “150” đỏ rực rỡ. Nhưng là… nét chữ vô cùng to, dường như có thể bôi xóa được, lại có ít đường lụn vụn, chắc chắn không phải viết bằng bút đỏ, nhưng cũng không giống như viết bằng phấn, không hiểu là chất liệu gì.

Nhìn qua một cái, bài thi của Thẩm Hi cũng giống vậy.

“Đây là cái quỷ gì…” Thẩm Hi đưa tay xoa xoa rồi ném cho bạn cùng bàn để nhận dạng.

“Woah, thật luôn, đây là cái quỷ gì thế.” Hàng cuối rối rít chuyền tay nhau nghiên cứu. Cuối cùng, trước khi nó trở thành câu đố không lời đáp, bạn trai thích mặc đồ gái trong truyền thuyết đại lão Trác Nhiên nhẹ nhàng liếc nhìn, sau đó khinh thường mở miệng: “Son môi.”

Mọi người nhao nhao: “Hả???”

Trác Nhiên nói tiếp: “Dior Rouge Haute Couleur, màu 080.”

“Má nó…” Cả hàng cuối vừa kinh ngạc vừa bội phục nhìn Trác Nhiên.

Trong đầu mỗi người hiện lên một khung cảnh: Một vị giáo viên toán, nói không chừng là một vị giáo viên trên truyền hình, đem bài thi ôm về nhà chấm điểm, đang chấm đến cảm xúc dâng trào, toàn thân hứng thú thì bỗng nhiên bút đỏ hết mực! Lúc này đã là nửa đêm, siêu thị đóng cửa, vì vậy người giáo viên không thể ngừng cảm hứng chấm bài liền “pặc” một phát, rút ra cây son, vặn nó lên, tiếp tục múa bút trên bài thi.

Thấy hàng cuối cùng xôn xao náo nhiệt, cô Toán dùng cây thước kẻ gõ “chát chát” lên bàn khiến một đám bụi bặm bốc lên: “Làm gì vậy? Yên lặng nghe giảng bài thi!”

“Dạ…”

Thẩm Hi chuyển mắt, cảm thấy chẳng có gì để nghe, cộng thêm thi xong liên tục thức mấy đêm chơi games rất mệt mỏi, liền nằm xuống ngủ. Mới vừa nằm xuống còn chưa kịp vào giấc, Thẩm Hi bỗng cảm giác khác thường, tức tốc ngồi thẳng người, giơ lên sách số học liền “bộp” một phát mà đánh bay một viên phấn.

Cô Toán một phát không trúng tức giận vô cùng, lại ném tiếp một viên phấn, Thẩm Hi lại đánh bay nốt! Phấn văng trúng một bạn học khác, khiến cô hét lên một tiếng kinh hãi!

Cô Toán tức giận mắng; “Thẩm Hi! Đã không nghe giảng còn không chịu phạt! Anh đang đánh bóng bàn à mà người đánh tới người đánh lui?”

Thẩm Hi: “…” Nhẫn nại. Nhóc Thịt Đông đã bảo không nên cãi lại thầy cô giáo. Thầy cô trong trường cũng như giám đốc công ty vậy, cần tạo ra cái uy của người quản lý. Nếu lúc nào cũng bị cãi lại, sẽ thể hiện người lãnh đạo đang ở thế yếu, bất lợi cho việc dạy dỗ học sinh, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu để các thầy cô phạt những “học sinh không nghe lời”.

Thẩm Hi khom lưng, nói: “Xin lỗi cô, em phản ứng theo bản năng… Hay là cô lại ném một viên nữa?”

Cô Toán: “…” Thật giống như còn thấy tức hơn. Cô không thèm quản Thẩm Hi nữa, gõ gõ bảng đen: “Chúng ta đến câu điền chỗ trống…”

Hạ Cửu Gia nghe bạn cùng bàn hỏi Thẩm Hi: “Không phải ngày hôm qua cậu không có học bài sao? Thi tháng lần sau là tháng 4, chẳng phải cậu bảo nghỉ ngơi một chút?”

“Ừ”, Thẩm Hi trả lời, “Thức đêm đọc hai truyện đam mỹ vườn trường, cũng có mấy phần thú vị, rất ngọt.”

Hạ Cửu Gia: “…” Cậu lại sâu sắc cảm thấy, Thẩm Hi thật sự có bệnh tâm thần. Không thèm để ý đến người bệnh tâm thần, Hạ Cửu Gia cố gắng tập trung nghe giảng.

– — Bảng xếp hạng lớp, bảng xếp hạng khối được dán lên trong giờ học.

Hạng nhất: Hạ Cửu Gia, tổng điểm 1037. Hạng nhì: Thẩm Hi, tổng điểm 1033. Hạng ba: Tề Noãn, tổng điểm 1002.

Hạ Cửu Gia yên lặng nhìn bảng danh sách. Kém 4 điểm. Hơn nữa, nếu như Thẩm Hi không tặng cậu bộ sách tham khảo thì điểm toán của cậu chắc chắn sẽ không được 150 mà là 148… như vậy là kém 2 điểm.

Sự chênh lệch khá nhỏ. Cậu nghĩ: Thẩm Hi chỉ liều mạng học nửa tháng liền có thể từ 23 điểm rút ngắn còn 2 điểm, mình có phải quá khinh địch hay không? Dĩ nhiên, Hạ Cửu Gia cũng biết, sự liều mạng học tập của Thẩm Hi đúng là liều mạng thật, mỗi ngày chỉ ngủ bốn giờ, thời gian còn lại đều tập trung vào học. Hay là, mình cũng ngủ ít lại một giờ?

Đang nghĩ ngợi, Hạ Cửu Gia nghe Diệp Manh Manh kêu to: “Trời ạ! Trời ạ!”

“???” Hạ Cửu Gia quay đầu nhìn. Diệp Manh Manh kích động nắm vai Hạ Cửu Gia, “Cửu Gia, Cửu Gia, tớ hạng 33! Hạng 604 toàn khối! Hạng 604!! Năm ngoái tỉ lệ trường R vào các trường top 985 là 34%! Tớ vào rồi, vào rồi!!!” Má cô đỏ ửng, gương mặt vốn đã xinh xắn nay sáng bừng niềm vui, ánh mắt long lanh, đặc biệt động lòng người. Cô cao giọng, cười toe toét, dáng vẻ ngốc nghếch, muốn bình tĩnh nhưng không cách nào làm được.

Hạ Cửu Gia cũng cao hứng vô cùng. Diệp Manh Manh lớn tiếng khiến Thẩm Hi ngồi sau cũng nghe thấy, bèn ngẩng đầu nói: “Cuồng học tập, chúc mừng nhé.”

Diệp Manh Manh nói: “Xì, nhiều chuyện.” Cô cũng biết, từ lần thi tháng đầu tiên, Thẩm Hi cũng không gọi biệt danh “Cuồng học tập” nữa, lần này gọi lên chính là một loại khẳng định – tin rằng mình sẽ không còn thấy nó là sự châm chọc, sẽ không vì nó mà buồn bã. Thẩm Hi đang dùng phương pháp này để khen ngợi thật lòng sự tiến bộ của Diệp Manh Manh.

– ———

Ngày hôm nay cũng như lúc thi giữa kỳ, các thầy cô đều dùng để giảng bài thi. Chỉ có tự học buổi tối vì cô Lý có chuyện nên vội vàng giải thích mấy câu rồi bố trí mọi người tự học, sau đó cầm túi xách rời đi. Bởi vì xảy ra bất ngờ nên cũng không ai tới đổi giờ học. Không nghĩ tới, đang tự học thì trước mắt các bạn học đột nhiên tối sầm!!!

Bị cúp điện!!!

Cúp điện toàn khu vực, đèn đường trên sân trường cũng tắt, trường học tức khắc chìm trong bóng đêm.

“Xột xoạt…”

Vài người có mang điện thoại nhưng không dám móc ra – quy định trường R rất nghiêm khắc, một khi phát hiện dùng điện thoại sẽ lập tức tịch thu. Hiện giờ trong lớp không có giáo viên, nhưng không đảm bảo tí nữa sẽ không xuất hiện giám thị. Nhất là thầy giám thị “Hồng Tinh ERKE”, cả ngày đều như một hồn ma.

Tối nay không có trăng, nên cả phòng học tối đen như mực. Hai phút sau, giữa phòng học huyên náo, một người nào đó bỗng nhiên đọc thuộc lòng thơ: “Quân bất kiến hoàng hà chi thủy thiên thượng lai, bôn lưu đáo hải bất phục hồi, quân bất kiến cao đường minh kính bi bạch phát, triêu như thanh ti mộ thành tuyết…” (*bài thơ Thương tiến tửu của Lý Bạch).

Mọi người cảm thấy thú vị liền rối rít tham gia, nhất thời, cả lớp 10-6 cùng đồng thanh: “Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt…”

Đọc xong hai ba bài thơ mà vẫn chưa có điện lại, có người hỏi: “Lớp trưởng, tan học được không?”

Thượng Quan Lăng Tiêu trả lời: “Tớ không có quyền lực này.”

“Vậy cứ ngồi không thế à?”

Thượng Quan Lăng Tiêu dường như bàn bạc với ai đó một chút, sau đó cao giọng nói: “Chúng ta chơi trò chơi không?”

“Trò chơi gì???”

Thượng Quan Lăng Tiêu nói: “Rất nhiều trò chơi lúc tắt đèn sẽ vui hơn.”

“Ví dụ?”

“Ví dụ…” Thượng Quan Lăng Tiêu suy nghĩ một lúc: “Chơi “cướp ghế”? Chúng ta kéo rèm cửa sổ xuống để trong lớp tối hơn, rồi tùy tiện rút ra bốn cái ghế. Mọi người trong bốn tổ đi vòng quanh tổ của mình, chờ tớ bảo “Dừng”, mọi người liền ngồi xuống, ai không có ghế ngồi sẽ phải biểu diễn một tiết mục.”

Mọi người đều đang ở độ tuổi mười lăm, mười sáu rất thích chơi đùa, nghe vậy liền phụ họa: “Okie đó!” Thế nhưng cũng có một ít người sợ thua nên phản đối: “Không chơi đâu, khó quá…”

Sau khi quyết định, vài người đi kéo rèm cửa sổ lại, vì phòng ngừa nắng chói vào học sinh nên rèm cửa trường trung học R rất dày, là màu xanh đậm, vừa kéo lại lập tức đưa tay không thấy được năm ngón!!! Vốn mọi người có thể nhìn mờ mờ nhờ ánh trăng, giờ phút này thì bốn bề tối om như mực, chẳng thể thấy gì.

Các bạn học lần đầu biết ơn rèm cửa sổ này. Mặc dù bảo “chống nắng cho học sinh” nhưng vào ban ngày bình thường việc “kéo rèm cửa sổ” giống như hành động gọi thú, chỉ cần kéo một cái thì chưa tới hai mười phút sẽ có một đôi bàn tay lặng lẽ thò vào lớp học, nhấn tắt đèn “tạch” một phát, lại chỉ vào rèm cửa sổ và nói với giáo viên bộ môn: “Ban ngày không nên mở đèn, bây giờ tiền điện mắc lắm.”

Thượng Quan Lăng Tiêu tự mình đi lấy ghế, cậu vừa đi vừa vấp té, thỉnh thoảng gào lên những tiếng “Má”, “Đm” đầy xúc động. Đến lúc kéo ghế ra ngoài, âm thanh ầm ầm còn lớn hơn. Sau đó, lớp trưởng bảo bạn học trong bốn tổ đứng ở hành lang dãy bàn tổ mình, dài giọng: “Tớ nói trước rồi nhé, chơi trò này thì phải tự giác. Ai không ngồi vào ghế thì phải tự mình đầu thú. Nếu không… thi đại học sẽ phát huy thất thường, không bằng lúc phong độ nhất.”

“Trời má! Quá độc ác rồi!”, cả lớp sợ hãi gào lên.

“Thành thật mà chơi, ai cũng làm được mà.”

“Hahahaha.”

“Còn nữa, không cho phép người nào bật đèn pin trên di động.”

“Ok ok.” “Tất nhiên rồi.”

“Tốt lắm —-Bắt đầu thôi!!!”

Hạ Cửu Gia vốn không muốn tham gia, nhưng nhìn mọi người cũng có hứng thú, đành đứng dậy tham gia trò chơi – tính cách cậu tuy hơi lạnh lùng, nhưng không phải thích cô độc. Cậu có rất nhiều bạn, cũng thoải mái hòa nhập vào tập thể.

Phòng học ở trường R rất lớn, hàng ghế cuối cùng không đặt sát vào tường, phía sau vẫn còn chỗ trống, hành lang giữa các dãy cũng rộng rãi nên bốn tổ có thể đi vòng quanh tổ của mình. Đẩy đẩy chen chen, mọi người bước nhỏ, tiếng huyên náo tạm thời ngừng lại, phòng học cũng trở nên vô cùng yên tĩnh. Cũng không biết qua bao lâu, Thượng Quan Lăng Tiêu chợt hô to: “Ngồi!”

Cả lớp lập tức ồn ã hẳn lên, tớ đẩy cậu chen, có tiếng nữ sinh hét to, có tiếng nam sinh la lớn, còn có mấy người rõ ràng trước mặt không có ghế mà không hay biết gì, mạnh mẽ ngồi xuống làm mông hôn đất một phát thật to, gào khóc kêu trời kêu đất.

Hạ Cửu Gia duỗi đùi phải ra thử, cảm thấy không có ghế đành trầm mặc đứng. Thượng Quan Lăng Tiêu thống kê đến một nam hai nữ, bèn hỏi: “Người cuối cùng là ai?”

Hạ Cửu Gia cũng không muốn biểu diễn trước quần chúng — cậu không biết hát không biết khiêu vũ, nhưng cũng không có cách nào khác, vừa định lên tiếng thừa nhận thì lại có một sức lực kéo cậu về sau, đè lại hai bả vai cậu, để cậu ngồi lên một cái ghế, đồng thời một thanh âm vang lên từ phía trên cậu: “Người cuối cùng là Thẩm ca của mấy người.”

Lập tức trong phòng vang lên tiếng huýt sáo, tiếng reo hò ngập trời. Thẩm Hi là người cuối cùng biểu diễn tiết mục, Thượng Quan Lăng Tiêu hỏi: “Thẩm ca muốn làm gì?”

Thẩm Hi miễn cưỡng nói: “Ca hát đi. Hay là huýt sáo theo một bài hát thiếu nhi?”

“Hát! Hát!” Cả lớp lại ầm ĩ reo hò.

“Được thôi, vậy thì…” Thẩm Hi nói một chuỗi từ nước ngoài.

Trong bóng tối, Hạ Cửu Gia nghe giọng Thẩm Hi hát một bài cậu chưa từng nghe qua, hình như là tiếng Pháp, rất trôi chảy mượt mà, vô cùng dễ nghe, rất thích hợp cho hát chay không nhạc, khiến Hạ Cửu Gia cũng hoài nghi có phải ca khúc này vốn là để hát chay hay không.

“Trời ơi, Thẩm ca!” Hạ Cửu Gia nghe được rất nhiều người khác nhau khen ngợi, “Giọng này của ngài có thể debut được luôn”, có nữ sinh khen: “Hát hay quá —-“

Thẩm Hi dẹp loạn: “Được rồi, đừng nói vớ vẩn nữa.”

Lớp 10-6 chơi hai lần “cướp ghế” liền thấy chán, lớp trưởng Thượng Quan Lăng Tiêu lại suy tư một chốc, rồi nói: “Vậy chơi trò “Quốc vương ra lệnh” phiên bản bóng tối được không?”

“Chơi thế nào?”

Thượng Quan Lăng Tiêu chỉ huy: “Thế này, mọi người đứng lên, cứ đi đại trong bóng tối, sau đó tìm chỗ ngồi xuống, vị trí lung tung khác lúc thường. Tớ sẽ làm quốc vương, ra lệnh một số câu kiểu “Người ngồi hàng hai bên phải tổ 1 nắm tay người hàng bảy bên trái tổ 2″, kiểu kiểu vậy. Đúng rồi, lúc đi với ngồi xuống thì nhớ thăm dò xem mình ngồi ở đâu nhé~”

“Lớp trưởng!”, ông tám Tiền Hậu gào, “Quá kích thích! Ngài đúng là thiên tài! Thật thiên phú! Tối lửa tắt đèn, ai nắm tay ai, ai hôn má ai, chẳng ai hay biết! Đủ để đoán cả đời, hì hì!”

Thượng Quan Lăng Tiêu cũng cười: “Haha, vẫn là câu kia: chơi trò này thì phải tự giác, ai bị quốc vương gọi đến thì phải tự động đi làm. Nếu không… thi đại học sẽ phát huy thất thường, không bằng lúc phong độ nhất. Còn người hợp tác cũng phải dũng cảm tố giác, hoàn thành mệnh lệnh của quốc vương.”

“…” Hạ Cửu Gia quyết định, nếu phải làm chuyện khác người thì sẽ kiên quyết cự tuyệt. Mặc kệ thi đại học phát huy thất thường, không bằng lúc phong độ nhất thì cậu cũng có thể hạng nhất toàn tỉnh. Quan trọng hơn nữa là cậu không tin mấy điều này.

Vì vậy cả lớp lại đứng dậy, loảng xoảng lẻng xẻng lần mò, rồi ngồi xuống lần nữa. Hạ Cửu Gia lựa chọn vị trí mà cậu cho là không dễ bị điểm danh: hàng thứ năm tổ 3.

Đến khi tất cả đều yên lặng, Thượng Quan Lăng Tiêu bắt đầu gọi: “Hàng hai tổ 1 và hàng 5 tổ 2… Hai tay trái phải đều phải nắm chặt, mười ngón tay đan vào nhau.”

Cả lớp dù không nhìn thấy gì vẫn cảm thấy kích thích, thảo luận ngất trời, “Hahaha”, “Đứng lên mau! Đứng lên mau!”, “Đến đâu rồi?”, “Xong chưa?”

Thượng Quan Lăng Tiêu lại gọi mấy đôi bạn học, yêu cầu mấy mệnh lệnh, sau đó gọi tiếp: “Gọi lần cuối cùng. Ừm.. hàng thứ 5 tổ 3.”

“…!!!” Hạ Cửu Gia giật mình: Không thể nào, xui xẻo vậy ư?! Tối nay thiệt sự xui như vậy?!

“Tớ sẽ không nói trước yêu cầu.” tiếng Thượng Quan Lăng Tiêu vang lên, “Người hàng 5 tổ 3 đi đến chỗ hàng 7 tổ 4.”

“…” Hạ Cửu Gia đành phải sờ bàn mà đi qua, trong lòng thầm đếm, “hàng 6…hàng 7… chỗ này.” Cuối cùng, cậu đứng trước mặt người “hợp tác”.

“Được rồi”, Thượng Quan Lăng Tiêu nảy ý xấu, “Đến gần lại chút… đối phương là nam hay nữ cảm giác được đúng không? Cùng phái thì cách một tờ giấy mà… kiss nhau, khác phái thì cách một quyển sách, vẫn kiss nhau!” Lớp trưởng không dám chơi quá mức, không dám để cho khác phái quá thân mật.

Hạ Cửu Gia quyết định không thèm đếm xỉa, chờ mấy giây liền giả bộ làm xong rồi trở về, kệ mẹ cái gọi là “lời nguyền thi đại học”.

Không ngờ, “hợp tác” phía đối diện bỗng nhiên đứng lên, rất có cảm giác bị uy hiếp, khẽ thì thào bên tai cậu: “Đông nhi~”. Thanh âm rất nhỏ, chỉ có Hạ Cửu Gia nghe thấy.

Hạ Cửu Gia kinh ngạc: Tối như vậy, làm sao Thẩm Hi có thể cảm giác được là cậu? Thật sự biết rõ mình thế sao?

Đang suy nghĩ thì Hạ Cửu Gia bị nhét một tấm giấy dày vào trong tay. Cậu sờ soạng, cảm thấy hình như là loại giấy can trong, có thể đặt lên tờ chữ mẫu để luyện viết thư pháp. Giáo viên môn văn Dư Trung Thiện đã đề cử cho các bạn học sinh mua một xấp, nó có ở trên bàn thứ bảy tổ 4 cũng không có gì lạ.

Thẩm Hi nắm cổ tay phải Hạ Cửu Gia, để cậu giơ tấm giấy can trong trước mặt. Giấy can vang lên tiếng xoàn xoạt, bầu không khí trong phòng học bỗng trở nên mập mờ.

Trong nháy mắt, Hạ Cửu Gia có chút do dự. Có cần phải cách giấy làm chuyện ấy không? “Thi đại học sẽ phát huy thất thường, không bằng lúc phong độ nhất”, mặc dù không tin nhưng cũng sẽ suy nghĩ, có lẽ sẽ có ảnh hưởng đến tâm tình —- Nghĩ vậy chợt cảm thấy vô cùng đáng sợ.

Hạ Cửu Gia kiên quyết tin rằng suy nghĩ này hoàn toàn không liên quan đến việc Thẩm Hi mang mình về nhà chơi dịp năm mới hay mới vừa rồi thay mình biểu diễn.

Cậu cảm giác được có hai bàn tay nắm nhẹ vai mình, nội tâm vẫn xoắn xuýt không quyết định được.

Thẩm Hi cầm vai đối phương, xích lại gần, đợi chừng mười giây, thấy Hạ Cửu Gia không phản ứng gì, liền không hề tốn công mà tìm thấy đôi môi đối phương qua lớp giấy can trong, nhẹ nhàng đặt môi mình lên đó. Thật giống như đã rất rõ rành chiều cao của Hạ Cửu Gia.

Dù cách lớp giấy, Thẩm Hi vẫn cảm nhận được xúc cảm mềm mại kia.

Hạ Cửu Gia cứng đờ cả người. Không cần suy xét nữa, phải, đã làm xong rồi.

Thẩm Hi nhúc nhích môi một chút, lặng lẽ nhấp hai lần trên tờ giấy can bóng loáng, thấy Hạ Cửu Gia vẫn không có phản ứng gì, bèn đánh bạo đưa đầu lưỡi ra, liếm ướt giấy.

Hạ Cửu Gia sửng sốt một giây, rốt cuộc đã kịp phản ứng: “!!!”

Con mẹ nó…!!!

Cậu đẩy Thẩm Hi ra, khó khăn trở về chỗ ngồi tạm thời, ngực phập phồng kịch liệt.

========

Má ơi chương này dài gấp đôi chương thường, cứ cảm thấy edit mãi không xong. Nhưng mừng vì hai cháu nó đã có tiến triển, dù qua một tờ giấy =)))


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.