Nhân Duyên Người Thừa Kế

Chương 2: Chương 2



Các bạn đang đọc truyện Chương 2: Chương 2 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Hoàng Đế cuối cùng của Trung Quốc là bố của Đông Khải.

Tuy ở thời đại này không còn Hoàng Đế nhưng Đông Thị vẫn là gia tộc có uy lực ở Trung Quốc.
Khi Đông Thiên Kì qua đời để lại ngôi vị cao nhất của gia tộc cho Đông Cao Quang, nhưng ông ấy là người không thích sống trong quy củ nên nhường lại vị trí đó cho em trai mình là Đông Khải.
Đông Cao Quang và Giang Hoàng đều là hai người con nuôi của vị vua Đông Thiên Kì.

Do hiếm muộn, vị vua tài giỏi tốt bụng ấy đã đến cô nhi viện đưa hai đứa trẻ họ Đông – Giang về nuôi.
Cả hai đều được dạy dỗ tử tế lớn lên đều rất tài giỏi.

Sở dĩ Đông Cao Quang còn ở lại Đông Thị vì ông ấy muốn hằng ngày cúng bái lo mộ phận cho người bố nuôi của mình.

Bôn ba đã nhiều nay chỉ muốn yên phận tuổi xế chiều.
Về phần Đông Khải, lão có ba người con trai, con trai cả là Đông Hằng, con trai kế là Đông Lý và người con út sinh sau đẻ muộn là Đông Đông.!
Hai người con trai lớn của Đông Khải đều không muốn kế thừa vị trí của bố mình, nên để lại cho người em út là Đông Đông vị trí đó.
Đông Đông là chàng trai có đôi mắt hoàn mỹ, cặp mắt sáng long lanh ấy không quá to cũng chẳng quá nhỏ, thâm sâu và u uẩn.
Nước da nâu tao nhã rất nam tính.

Khuôn mặt anh tú không quá ốm, đôi môi đầy phần mỹ cảm.

Nhìn chung là đẹp trai hoàn hảo.!
Vẻ bề ngoài đã như thế rồi xét về phần học lực thì ôi thôi rồi, anh ta có khả năng giao tiếp được mười hai thư tiếng, khi năm tuổi đã biết hack mật khẩu máy tính của anh trai, chỉ mới mười chín tuổi nhưng các bằng khen của anh ta chất cao như núi.
Hiện Đông Đông đang theo học tại Học viện Công nghệ Massachusetts (MIT) giữ vững vị trí số 1 trong 10 năm liên tiếp ở bảng xếp hạng những ngôi trường giỏi nhất thế giới.
Anh ta cũng là thủ khoa suốt hai năm học vừa qua.

Ở trường anh ta lúc nào cũng chưng ra khuôn mặt lạnh lùng vô tình, nhưng chất là một người con hiếu thảo, một học trò lễ phép và là người bạn phóng khoáng lịch thiệp.
Anh ta có một sức quyến rũ mà không phải ai cũng dễ dàng có được, chỉ cần cười mỉm chi một cái thôi là hàng tá cô gái đứng gần đó ngất xỉu, tỉnh dậy ngất tiếp.
Để mà nói hai từ hoàn hảo về phái nữ thì tôi cũng là một cực phẩm hiếm có.!
Chỉ cần tôi hơi nheo mắt một chút cũng khiến người ta mê hồn.

Hồi còn đi học ở các trường cấp một- hai- ba tôi luôn nổi tiếng đẹp điên đảo, lấn át tất cả các bạn nữ khác trong trường.
Không cần trang điểm thì tôi cũng đã xinh đẹp lộng lẫy rồi, tôi có làn da trắng như sương tuyết, lông mày trăng đôi mắt như sao, môi hồng răng trắng.

Tài sắc vẹn toàn.!
Tôi thừa hưởng nét đẹp đó từ mẹ, và đôi chân dài miên man từ bố, dáng người tôi là tỉ lệ số đo chuẩn cho các cô gái làm mục tiêu.
Người ta thường nói tôi tài đức vẹn toàn, có nhan sắc nhưng không biết cách sử dụng
(-_-)…

Tôi là con gái của một đại phú hào không lo học hành tử tế chỉ thích gây sự đánh nhau, rồi làm khùng làm điên để được các chú cảnh sát khoan hồng khi bị bắt về đồn, nếu chẳng may nhà báo chụp được hình ảnh đó của tôi chắc cổ phiếu của bố tôi rơi tỏm tỏm xuống vực mất.
Bố muốn cho tôi có cuộc sống thoải mái nhất nên chưa bao giờ công bố hình ảnh của tôi ra bên ngoài, báo chí chỉ biết ngài chủ tịch có một cô con gái độc tôn đang du học nước ngoài, chứ không biết tôi vẫn còn đang nhởn nhơ ở đây nè, ngay tại thành phố Bắc Kinh này nè (n_n)
●▬▬▬▬๑۩۩๑▬▬▬▬●
Thấm thoát mới đó mà đã hai năm tôi đến theo học ở Cao Lãnh Đường rồi đó,
Buổi tối hôm ấy thầy bước đến phòng tôi, lịch sự gõ cửa: ” Chiêu Lang, con dậy chưa.?”
“Thầy ạ.? Mời thầy vào.!”
Mặc Đình cười mỉm đẩy cửa vào, sau đó thầy đổi tay kéo cửa rồi nhanh chóng đi lại ngồi cạnh giường tôi.
Thầy nhìn sơ qua tôi một lượt, hàng mày của thầy cau chặt: “Sao dạo này…!con ốm quá vậy Chiêu Lang.?”
Tôi cong môi: “Ốm mới đẹp mà thầy.!”
..
Thật ra gần đây tôi thấy hơi nhớ nhà, nhớ đồ ăn dì Dương nấu, nhớ các món ăn vặt nữa…!vì vậy mà tôi lười ăn nên người có gầy hẳn đi, bị thầy phát hiện cũng phải.
“Con thích ăn há cảo, có muốn thấy làm cho ăn không.? Hay muốn được ăn bên ngoài hàng.!”
Mắt tôi như sáng rực lên, hớn hở mà gật đầu lia lịa, quên luôn bản thân mình đang cải trang là một thanh niên: “Thầy nấu đi, nấu đi…!con xuống phụ thầy nấu nha.!”
“Không cần đâu, ngồi yên đó đi, một chút xong thầy đem lên cho.!”
Nhiều lần tôi rủ thầy đi chơi, thầy đều từ chối với lý do (học trò mà dám rủ thầy đi chơi).

Nhưng cứ đến mấy ngày lễ thầy đều mua quà cho tôi, còn tặng socola vào dịp valentine.

Vậy mà rủ ra phố đi dạo thì kiên quyết không đi, thật tẻ nhạt.!
Mặc dù trong các giờ học thầy lúc nào cũng nghiêm khắc với tôi và mọi người, nhưng sau giờ học thầy luôn ân cần hỏi thăm nhắc nhở tôi mọi thứ, hôm nay còn chủ động nấu món mà tôi thích nhất nữa.

Không biết có phải là thầy đã biết tôi là con gái rồi không? Hay với tất cả học trò thầy đều như vậy.!
Thầy đi cũng được mười phút rồi, tôi đứng lên đi lại chiếc tủ đồ, lấy tay túm gọn chiếc áo thun từ phía sau để nó ôm sát vào vòng eo con kiến của mình, tôi khá hài lòng khi nhìn mình trong gương, xoay người hết mấy vòng.

Ốm thế này thì eo nhỏ đi, bụng phẳng lỳ tôn rõ vòng một đầy đặn thế này cơ mày, càng ngày tôi càng mê mẩn chính bản thân mình.
Đôi chân thon dài của tôi bị bao phủ bởi chiếc quần thể thao rộng thùng thình đang rảo bước nhẹ nhàng xuống bếp.
Tôi đảo đảo đôi mắt quyến rũ nhìn xung quanh xem có ai còn thức không? Chỉ sợ mò xuống bếp với thầy ai đó đi ngang nhìn thấy lại tưởng thầy trò tôi đêm hôm hẹn hò lãng mãn dưới gian bếp thì toi, ngặt nỗi còn đang trong thân phận con trai mà bị phát hiện thì thầy tôi tương lai lại không cô nào dám tiếp cận.
Mùi thơm của món ăn trong bếp khiến bụng tôi bắt đầu réo lên.
“E hèm!” Tôi bước vào trong bếp, cố tình phát ra âm thanh báo hiệu.
Thầy đang cặm cụi nêm nếm cái nồi há cáo đang nấu trên bếp, nghe tiếng động thì hơi ngẩng đầu lên nhìn ra, thấy tôi tới thầy hơi cau mày,
“Kêu ở trên đó, sao còn xuống.?”
Tôi đưa tay xoa xoa sau đầu, cười cười: “Ở trên đó chán quá thầy à, với lại con cũng đói rồi này.!”
Nói xong đưa tay kéo ghế đặt mông xuống ngồi sẵn vào bàn, thầy nhìn tôi nhếch mép cười mỉm chi.

Cũng chả hiểu nụ cười đó là gì nữa, hazzz người lớn tuổi thiệt là khó hiểu, hèn chi năm mươi tuổi đến nơi vẫn chưa có thèm lấy vợ.
Món đã nấu xong, thầy múc ra dĩa bày biện đẹp mắt rồi đặt lên bàn.

Tôi vui vẻ cầm đũa cho một miếng há cảo thơm lừng vào miệng, tít mắt khen ngon, lỡ buột miệng,

“Có rượu tây không thầy.?”
Nghe đến đây thầy đang ngồi bên cạnh nhàn nhã đưa tay chống cằm, nhướn một bên mày nhìn tôi chằm chằm.
Biết mình nói lố nên vội vàng gắp lấy gắp để mấy miếng há cảo vào miệng một lần đến phát nghẹn, thầy đưa tay vỗ vỗ rồi vuốt vuốt nhẹ sau lưng tôi.
Sau đó đan hai tay lại, gác cằm lên đó, từ từ nhìn thật kĩ tôi.

Chưa đầy một phút, thầy liền nở nụ cười dịu dàng đưa tay xoa xoa đầu tôi, ánh mắt tôi lúc ấy lộ rõ vẻ thích thú.
●▬▬▬▬๑۩۩๑▬▬▬▬●
Hôm nay là ngày cuối tuần, nên thầy cho phép toàn thể học sinh ra ngoài dạo chơi mua sắm từ chín giờ sáng đến mười bảy giờ tối phải trở về.
Tôi với tên đại ngốc của nhà Vũ Thị – Vũ Phong tách biệt khỏi nhóm đi đến khu vui chơi giải trí náo nhiệt, vì tôi là fan cuồng của những nơi vui chơi nhộn nhịp thế này mà.
Trượt thác, leo trèo, điện đụng, tàu lượn, các trò chơi cảm giác mạnh tôi đều không bỏ qua, tên đại ngốc đi cùng hắn cứ rên ư ử như con gà mắc cúm, hết nôn mửa rồi lại bấu víu đến trầy da ở cánh tay của tôi, mấy năm trời rèn luyện thể lực, võ thuật ở Cao Lãnh Đường mà cứ mỏng manh thế này thì không khác gì trả chữ lại cho thầy rồi.
Lăn xả cả buổi trời cũng thấy cái bụng nó réo tôi để tên đại ngốc kia ngồi tạm ở ghế đá ngay chỗ tàu lượn siêu tốc rồi chạy ra bên ngoài mua hai ổ bánh mỳ với mấy chai nước.
Lúc quay người định trở vào bên trong thì đột nhiên ai đó từ phía sau bịt miệng tôi lại rồi giật mạnh tôi lên một chiếc xe rồi phóng đi mất, mọi thứ khiến tôi giật mình đánh rơi cả nước và bánh mỳ xuống đất.
Chờ mãi mà không thấy tôi quay trở lại, tên đại ngốc mở túi lấy điện thoại định gọi cho tôi nhưng phát hiện điện thoại của tôi cũng đang nằm gọn trong túi xách của hắn.
Trời cũng sập tối rồi, sắp đến giờ phải về nên hắn đứng dậy lật đật chạy vòng quanh hỏi thăm người người ở đó tìm tôi, mãi cho tới khi ra cổng hắn nghe người bán hàng rong gần đó kể có một cô gái giống hắn miêu tả đã bị mấy người đàn ông bịt mặt bắt cóc lên xe mang đi từ lúc nãy rồi, chỗ ông ấy chỉ vẫn còn nguyên bánh mỳ với nước mà tôi đánh rơi.
Tối hôm đó, tại hội trường Cao Lãnh Đường.!
“Choảng” tách trà còn nóng hổi tuột khỏi tay Mặc Khiết Thần vỡ tan tành dưới sàn.
Mặc Đình ngồi trên ghế trừng mắt: “Đến giờ này rồi sao Vũ Phong và Chiêu Lang còn chưa về, các con đều là bạn bè cùng trường sống cùng nhau tại sao lại không để ý đến nhau như vậy.?”
Lúc này Vũ Phong chầm chậm từng bước từ ngoài đi thẳng vào, đứng đối diện Mặc Khiết Thần, khuôn mặt hắn tái xanh cố giải thích:
♖_{♖.___♖_ ≋J≋ ≋J≋ _♖___.♖}_♖.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.