Nhất Niệm

Chương 33: C33: Đành Lòng Từ Bỏ



Các bạn đang đọc truyện Chương 33: C33: Đành Lòng Từ Bỏ miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Phó Nhiễm cắn chặt khóe môi, đề phòng nó thật sự giật lên.

Da mặt dày đến mức này rồi.

Minh Thành Hữu xích người qua. Phó Nhiễm vốc một nắm nước ấm đầy bọt xà phòng dùng sức văng vào người đàn ông. Bỗng nghe thấy một tiếng chửi thề của anh, một tay buông bàn tay đang ghìm chặt Phó Nhiễm, tay kia đưa lên dụi mắt mình.

Phó Nhiễm nhân cơ hội ấy đứng dậy, cầm áo tắm bọc kín ngực, rồi áp sát lưng vào tường, quay mặt về phía Minh Thành Hữu với cái nhìn đầy cảnh cáo.

Cô không thể đi ra ngoài với dáng vẻ này, đầu tóc, thậm chí khắp người đều là bọt xà phòng. Cô càng không có hứng thú diễn màn người đẹp ngâm mình dưới mặt Minh Thành Hữu.

Minh Thành Hữu rửa qua mặt. Đôi mắt hơi đỏ, anh ngẩng đầu lên, nhìn trân trân vào người Phó Nhiễm.

Ban nãy vì cô đứng dậy vội vã, đến dép lê còn chưa kịp xỏ. Hai tay Phó Nhiễm giữ rịt áo tắm. Cô phải đứng chứng kiến Minh Thành Hữu bật vòi sen lên, một cơ thể với từng múi cơ bắp rạch ròi hoàn toàn phơi ra trước mắt. Anh tắm cực kỳ chậm rãi, mỗi một động tác đều như được quay slow motion. Phó Nhiễm đứng đến độ hai chân cứng đờ, mái tóc dài ướt rượt dính chặt vào lưng khiến cô khó chịu vô cùng.

Tới khi Phó Nhiễm tắm rửa xong đi ra ngoài, Minh Thành Hữu đã sớm sấy khô tóc nhàn nhã ngồi bên mép giường. Anh vắt đôi chân dài vào nhau, hai tay đặt hai bên người, ngón tay đang gõ nhẹ nhàng một cách không có tiết tấu.

Phó Nhiễm mặc quần ngủ áo ngủ một cách chỉnh tề, bước chân đi về phía giường có hơi gượng gạo.

“Này.” Minh Thành Hữu gọi giật cô lại: “Tôi đã ra ngoài tìm em đấy”.

“Ừm.” Phó Nhiễm đáp khẽ. Vòng qua đuôi giường đi tới trước mặt Minh Thành Hữu, cô mệt mỏi nhưng không dám ngủ, đành phải cố gắng gượng.

“Ừm gì mà ừm. Em không nghe thấy câu nói của tôi à?” Minh Thành Hữu đột ngột nâng cao giọng, làm cô giật mình, hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa: “Rốt cuộc anh định nói gì?”.

Người đàn ông chợt á khẩu, nơi lồng ngực đè nén một cơn bực không có chỗ nào giải tỏa. Anh lật người nằm xuống giường, cuộn lớp chăn lụa lên, ném lại cho Phó Nhiễm một bóng lưng.

Sau lưng vọng tới từng nhịp thở đều đều của Minh Thành Hữu. Phó Nhiễm tắt đèn, cố gắng làm mọi động tác thật khẽ khàng. Chăn chỉ có một chiếc. Cô co rụt lại ở vị trí gần mép giường nhất, rồi dè dặt xích từng chút một vào.

Mọi cảm giác khó chịu ban sáng, phải tắm rửa xong mới hoàn toàn tan hết.

Cô không biết Minh Thành Hữu đã dùng bao nhiêu sức lực mà có thể khiến cô đau đớn và mệt mỏi đến vậy.

Cơn buồn ngủ một lần nữa ập đến. Nhưng bên tai lại bắt đầu vang lên những tiếng sột soạt đáng ngờ. Những ánh đèn rực rỡ đủ màu trong khu vườn, những tia sáng hoàn toàn khác biệt rọi vào giường qua tấm cửa sổ sát sàn không theo một quy luật nào cả. Phó Nhiễm nhìn thấy một bóng đen đè xuống, mùi thuốc cạo râu của người đàn ông thanh mát thấm vào lòng người.

Lúc này cô vô cùng tỉnh táo, bèn vung nắm đấm qua nhưng lại bị Minh Thành Hữu giữ tay bẻ ngược, đặt lên đỉnh đầu.

Những hơi thở mờ ám bịn rịn quẩn quanh. Anh cởi được chiếc quần ngủ của Phó Nhiễm ra mà không hề phí sức, lấy đầu gối tách hai chân cô ra. Thì ra nơi có thể thể hiện rõ ràng nhất sự chênh lệch sức lực giữa người đàn ông và người phụ nữ lại nằm ở đây.

Cô muốn gào lên một tiếng bảo anh cút.

Minh Thành Hữu áp bàn tay tới vén vạt áo ngủ của cô lên, luồn lách vào trong: “Lúc tôi ra ngoài tìm em, đã gặp anh cả”.

Làn da phần eo của Phó Nhiễm bắt đầu căng ra. Những ngón tay nóng rẫy trêu chọc, tìm tòi một cách từ tốn, chậm rãi. Màn đêm lạnh như nước, Minh Thành Hữu không nhìn rõ được sắc mặt cô: “Anh cả nói mấy hôm nữa anh ấy sẽ đính hôn với La Văn Anh. Còn hỏi tôi sao sắc mặt không tốt lắm. Em đoán tôi đã nói gì?”.

Phó Nhiễm quay mặt sang bên cạnh, né tránh từng hơi thở như thổi lửa của Minh Thành Hữu lên cổ mình. Cái miệng anh thì nói được câu nào tử tế chứ?

“Tôi nói: Đại ca à, việc có con gái để ngủ cùng với chưa có là hai trạng thái hoàn toàn khác biệt. Tinh thần em không tốt là vì bị Phó Nhiễm rút cạn đấy. À…” Minh Thành Hữu đăm chiêu rồi bổ sung một câu: “Tôi còn nói, một cô gái lần đầu nếm trải dư vị tình ái sẽ rất dày vò người ta, luôn cảm thấy không đủ…”.

Đôi chân cô vì sức nặng, đành phải gập lên.

“Anh thật nhạt nhẽo.”

Đâu chỉ nhạt nhẽo, muốn tự bôi đen bản thân thì tìm một thùng thuốc nhuộm nhảy vào là xong, hà tất phải kéo cô theo?

Điển hình của loại người thích kéo người khác làm đệm lưng.

“Tôi đã nói với em rồi, làm một lần hay làm một trăm lần cũng không có gì khác biệt. Vả lại ngày ngày em nằm chung một chiếc giường với tôi. Cứ cho là trong sáng thật thì ở trong mắt người khác cũng đã dính bẩn rồi.”

Giọng Minh Thành Hữu càng lúc càng khàn. Thi thoảng lại có đôi ba chữ lọt vào tai Phó Nhiễm. Cả gian phòng như rơi vào một chiếc lò nung lửa đỏ hồng, những tiếng lép bép vang lên từng ngóc ngách, giọng nói người đàn ông say mềm như men rượu. Phó Nhiễm nghe được tiếng cười khẽ của Minh Thành Hữu bật ra, mang theo cả âm thanh khi dây cung được kéo tới điểm tối đa: “Quả nhiên lúc vận động không được nói chuyện”.

Anh thở hơi dốc.

Phó Nhiễm bị đè đến khó chịu. Trước kia cô và Minh Tranh đã không cùng nằm trên một đường thẳng. Bốn năm qua, cô ôm một phần hy vọng thậm chí là nhung nhớ. Nếu nói trước đây còn có điểm cắt thì giờ hoàn toàn là hai đường thẳng song song.

Anh ấy có cuộc sống của mình, cô cũng nên hiện thực hơn một chút.

Anh ấy chưa từng cho cô những ám thị đợi chờ. Bây giờ Phó Nhiễm buông tay cũng không phải là muộn.

Động tác chợt trở nên mãnh liệt. Cả người cô nghiêng ngả, đầu rung lắc càng đau đớn hơn. Phó Nhiễm giơ hai tay đẩy vào ngực Minh Thành Hữu: “Khoan đã, anh không có biện pháp bảo vệ sao?”.

“Biện pháp bảo vệ gì?!” Người đàn ông đang dưng bị ngắt ngang hất tay Phó Nhiễm ra, cố gắng tập trung hơn.

“Tôi không muốn mang thai.”

“Sao em phiền phức thế hả? Có lên giường thôi mà cũng cả đống chuyện!” Minh Thành Hữu lại động đậy lần nữa: “Không thể trùng hợp vậy đâu”.

Phó Nhiễm đưa hai tay về phía hông Minh Thành Hữu, chuẩn xác đẩy cơ thể đang chuẩn bị đè xuống của anh ra: “Nhà anh chẳng lẽ không có cả bao cao su?”.

“Chết tiệt!” Minh Thành Hữu chịu không nổi phải chửi thề: “Chỗ này chưa từng có cô gái nào đến, tôi mua cái thứ ấy làm gì. Em coi tôi là đứa trẻ ba tuổi thích thổi bóng bay đùa nghịch đấy hả?”.

“…”

Phó Nhiễm hù anh: “Hôm nay vừa hay là kỳ nguy hiểm, lỡ trúng thưởng thì phải làm sao?”.

Minh Thành Hữu quyết đoán dừng lại. Làn da Phó Nhiễm chạm vào nóng bỏng đến kinh người. Dừng giữa chừng, cô cũng có phần khó chịu, không lên không xuống quả thực hơi giày vò.

“Tối qua chúng ta đã làm rồi, em uống thuốc chưa?”

Phó Nhiễm gật đầu không hề do dự: “Uống rồi”.

Minh Thành Hữu thả lỏng người: “Vậy thì không sao, giờ thuốc vẫn còn tác dụng”.

Cái lý luận xiên xẹo gì vậy? Ngực Phó Nhiễm lại bị đè nặng lên. Cô hét toáng lên: “Không thể được!”.

“Im lặng, tôi vào rồi.”

Sáng bảnh mắt, mặt trời đã lên cao, Phó Nhiễm ngồi trước bàn trang điểm, đánh xong một lớp kem nền vẫn cảm thấy chưa ổn, phải bôi thêm một lớp phấn nữa.

Minh Thành Hữu vẫn chưa buồn dậy, chỉ nằm trên giường, đang gối đầu lên cánh tay, nghiêng người sang bên nhìn cô: “Ồ, ăn mặc nữ tính đoan trang thế này cho ai ngắm đấy?”.

Phó Nhiễm tảng lờ, người đàn ông này có quá nhiều thời điểm quái đản trong ngày.

Cô luôn nói Minh Thành Hữu bắng nhắng. Phó Nhiễm đánh mắt liếc nhìn người đàn ông nằm trên giường qua gương. Nhưng rồi một ngày kia, khi nhớ lại khung cảnh này, cô lại cảm thấy bình yên và ngọt ngào đến thế. Minh tam thiếu của hiện tại phong lưu hào phóng, có phong cách, có tiêu chuẩn. Dù có tưởng tượng thế nào thì cô của bây giờ cũng không thể ngờ sau này anh lại trở thành một người như thế.

“Em mở riêng một phòng vũ đạo phải không?”

“Ừm.”

Minh Thành Hữu lật chăn ngồi dậy, vừa đi vừa nói: “Gần đây Huống Tử có việc, em nhận không? Việc cũng không quá lớn, nhưng cũng coi là có đồng ra đồng vào”.

Rõ ràng hứng thú của Phó Nhiễm đã được gợi lên: “Tôi có thể thử, kiếm được bao nhiêu?”.

Minh Thành Hữu chọn một chiếc sơ mi ngắn tay, mặc một nửa rồi đi tới bên cạnh Phó Nhiễm: “Khoảng 10 ngàn, nếu làm tốt vẫn còn cơ hội”.

Mười ngàn, quá đủ rồi.

Một vài tia sáng lấp lánh ánh lên trong đôi mắt Phó Nhiễm: “Bảo anh ấy gửi yêu cầu cụ thể về việc bố trí sàn nhảy vào email của tôi”.

“Hôm đó tôi cũng sẽ đi.” Minh Thành Hữu tự nhiên đặt bàn tay lên vai Phó Nhiễm. Anh nghiêng người, hướng mặt về phía cô: “Em biết nhảy chứ?”.

Phó Nhiễm cảm thấy ngưa ngứa cổ, cô lắc đầu không chút do dự: “Tôi không biết”.

Trong gương, người đàn ông nở một nụ cười đầy ý nghĩa sâu xa. Bờ môi anh mím lại thành đường thẳng, đôi mắt cũng hơi nheo lại, nhếch lên một bên khóe miệng, khiến Phó Nhiễm có một cảm giác chỉ riêng nụ cười này thôi, anh đã thể hiện những suy nghĩ không có gì tốt đẹp trong lòng rồi.

Minh Thành Hữu vỗ vỗ lên vai Phó Nhiễm: “Tới lúc đó, em đi cùng tôi”.

Hết chương 32


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.