Nhưng Cô Ấy Là Người Phụ Nữ Xinh Đẹp

Chương 15



Trans: Thanh Thảo

Beta: Nguyệt Nguyệt

Mắt kính trên đầu giường vô tình bị rơi xuống đất, bàn tay ôm lấy cổ hơi dùng sức, hạt đàn hương tạo thành những vết đỏ trên chiếc cổ trắng như tuyết của cô gái.

Diệp Linh Ngân thụ động tiến lại gần chạm vào vai và cổ của anh, kéo theo hai luồng hơi thở nóng bỏng.

Tim Diệp Linh Ngân đập kịch liệt, mãi đến khi cô giọng khàn khàn trầm thấp của anh, giọng điệu giống như đang dỗ dành con mèo nhỏ: “Nghe lời, đừng lộn xộn.”

Hóa ra là anh chưa có tỉnh.

Hoắc Cẩn Hành có tính cảnh giác rất cao, anh chỉ buông lỏng cảnh giác khi ở bên cạnh Diệp Linh Ngân, giống như cảnh tượng anh nhìn thấy cô khi về nhà.

Diệp Linh Ngân di chuyển cánh tay, tìm một góc thoải mái rồi nằm sấp bên cạnh anh, cô ngửi mùi rượu bên môi anh rồi lẩm bẩm: “Là anh nói, em muốn quà gì cũng được nên anh không được trách em.”

Chắc là Hoắc Cẩn Hành nghe được âm thanh quen thuộc bên tai, vẻ mặt anh vẫn thả lỏng như trước, cũng không đẩy cô ra.

Ngày hôm sau, sáng sớm Tiểu Ngư đến Lan Đình Thủy Tạ đón người, chuẩn bị đến tổ ghi hình cho chương trình tạp kỹ ngày Tết. Diệp Linh Ngân không ăn ở nhà, Tiểu Ngư đã mang đến bánh ngọt cô thích nhất cho cô.

Để thuận tiện cho việc đi lại, Diệp Linh Ngân vén mái tóc dài chuẩn bị cột lên, Tiểu Ngư đưa đồ qua, liền nhận ra vết đỏ trên cổ cô, ánh mắt cô ấy sắc bén.

“Chị Diệp Linh Ngân, cổ chị làm sao vậy?” Tiểu Ngư mở to mắt.

Làn da của Diệp Linh Ngân giống như một khối ngọc bích không tỳ vết, cho nên xuất hiện một chút “khuyết điểm nhỏ” sẽ vô cùng nổi bật. Cô giơ tay sờ cổ, lấy cái gương nhỏ trong túi xách ra nhìn.

Chính là tối hôm qua cô làm việc xấu bị bắt quả tang, dấu vết của chuỗi hạt đàn hương trên tay Hoắc Cẩn Hành gây ra, tuy không đâu nhưng còn lưu lại vầng trăng khuyết màu đỏ, sáng nay lúc cô dậy nó vẫn không biến mất.

“Không sao, chị không cẩn thận đụng phải, lúc trang điểm chỉ cần phủ kem nền là được rồi.” Trước khi xuất hiện trước ống kính Diệp Linh Ngân đã suy nghĩ tình trạng ngoại hình rồi nên cô cũng không tâm vết đỏ nhỏ này.

Trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, đột nhiên Tiểu Ngư nghĩ đến cái gì, cậu hoảng sợ đến mức suýt bỏ ngón tay vào miệng.

Dường như cậu ấy lại phát hiện ra điều gì đó khủng khiếp!

Chương trình bắt đầu vào lúc tám giờ rưỡi, số người đến hôm nay đã tăng gấp đôi so với hôm qua.

Mặc dù cô đã xem danh sách khách quý mà tổ chương trình mời, nhưng Diệp Linh Ngân vẫn thở dài trong lòng khi gặp Hướng Vân Sương ở chỗ này. 

Bây giờ càng nhìn Hướng Vân Sương cô càng thấy chướng mắt, chỗ nào không có ống kính, cô cũng lười phải giả bộ.

Hai bên đều chán ghét nhau, đại khái là như vậy.

Lúc diễn tập Hứa Vân Sương lại giở trò cũ sai khiến cô, ở trước mặt mọi người cô ta làm ra dáng vẻ tiền bối nhờ cô giúp đỡ. Đây là những việc nhỏ có thể dễ dàng làm được, Hướng Vân Sương nở nụ cười và giọng điệu vô cùng tốt, nếu như cô từ chối, trái lại cô sẽ là một hậu bối không hiểu chuyện.

Nhưng Diệp Linh Ngân chưa bao giờ là một tiểu bối hiểu chuyện.

“Cô Hướng, bây giờ là lúc mọi người diễn tập và điều chỉnh, không bằng tôi giúp chị làm việc và chị biên đạo cho bọn họ?” Cô duy trì nụ cười tiêu chuẩn, một câu nói ngắn ngủi đã đảo ngược tình hình.

Có đôi khi việc lên tiếng phản đối không có gì đáng sợ, ngôn ngữ đơn giản cũng có thể hóa thành vũ khí hai lưỡi.

Khi nghe cô nói như vậy, dường như mọi người mới phản ứng được, nếu là làm một chút việc nhỏ nhặt, tại sao Hướng Vân Sướng không đi làm? Cũng không phải cô ta cụt tay cụt chân, cô ta dựa vào cái gì mà sai khiến người ta.

Hướng Vân Sương lúng lúng cười cười, nói lời giảng hòa, cô ta không thể khiêu khích đâm chọt trước mặt mọi người.

Khi trở lại phòng nghỉ ngơi, cả khuôn mặt của Hướng Vân Sương đều sụp xuống, cô ta không đợi trợ lý an ủi, chỉ nghe thấy một tiếng “Ầm”, cánh cửa khép hờ bị đẩy ra, Diệp Linh Ngân đã xông tới.

Hướng Vân Sương và trợ lý cả hai đều kinh ngạc, cửa phòng nghỉ đóng lại, Diệp Linh Ngân đi về phía họ, từng bước tiến lại gần: “Tiền bối Hướng Vân Sương, chị dùng thủ đoạn vô sỉ này để đối phó tôi, chị thấy có vui không?”

“Thế nào, cô lại đây để hỏi tội sao?” Hướng Vân Sương thấy Diệp Linh Ngân hùng hổ, cô ta lấy can đảm ưỡn thẳng lưng, tự nhủ rằng cô ta không sợ.

Trong thời gian này sự nghiệp diễn xuất của cô ta xuống dốc, đầu tiên là vai diễn bị đoạt, hợp đồng người đại diện cũng bị hủy, rất nhiều kịch bản đưa tới cho cô đồng loạt thu hồi. Nếu cô ta không tích lũy danh tiếng từ sớm, nếu không hôm nay cô ta cũng không thể lên được sân khấu này.

Ngược lại là Diệp Linh Ngân, cô gái trẻ này không chỉ thuận lợi tiến vào đoàn phim, mà cô còn có quan hệ với Hoắc Cẩn Hành. Lần này cô ta được chọn làm nữ số hai, cũng không biết trong đó có bút tích của Hoắc Cẩn Hành hay không.

Hôm nay đi tới bước này cô ta còn sợ cái gì nữa, bản thân cô ta không tốt, cô ta cũng không muốn nhìn Diệp Linh Ngân đắc ý.

“Ác giả ác báo, nếu như cô chọc Hướng Vân Sương tôi, tôi sẽ cho cô biết cái gì là hối hận.” Đây là lần đầu tiên Diệp Linh Ngân nghe lời cảnh báo trắng trợn như vậy.

Mấy lần trước cô im lặng cũng không có nghĩa là cô dễ bị bắt nạt, chẳng qua là chút tạp âm không quan hệ, cô đều bỏ ngoài tai. Nhưng cô phát hiện cho dù cô không phản ứng, Hướng Vân Sương sẽ làm tệ hại hơn, tìm kiếm cảm giác tồn tại ở trước mặt cô.

Con hổ không phát uy, cô ta thật sự coi cô là mèo bệnh?

Hướng Vân Sương châm biếm: “Với sắc đẹp của cô, tôi coi cô phách lối bao lâu?”

Diệp Linh Ngân cười chế giễu: “Dù sao cũng tốt hơn cô, già yêu sinh lòng ghen tị.”

Hướng Vân Sương lập tức xụ mặt.

Tuổi tác là điều cô ta không thể bước qua, cho dù cô ta đọng dao kéo trên mặt nhiều bao nhiêu, trông trẻ tuổi xinh đẹp nhưng cô ta không thể nào chống lại số tuổi thật.

“Cô Hướng, chị đừng quá tự cao.”Diệp Linh Ngân nghiêng người về phía trước, ghé vào bên tai cô ta: “Nếu không lúc ngã xuống, sẽ rất đau.”

Mỗi câu mỗi chữ đều đâm vào tim, vẻ mặt Hướng Vân Sương đều vô cùng khó coi.

Diệp Linh Ngân thấy mục đích đã đạt được, cô rời đi, giơ tay vuốt hạt phật châu trước người, cô vô thức cong khóe môi.

Cái gì gọi là mỹ nhân, nếu như Hoắc Cẩn Hành tham lam sắc đẹp, cô sẽ không tốn sức như vậy.

Còn lén kết hôn.

Phòng nghỉ có chia nam nữ, Diệp Linh Ngân vừa mới đi ra từ bên này đã đụng phải người quen.

“Tiểu Diệp.”

Cô nghe có người gọi tên mình, Diệp Linh Ngân quay lại nhìn, khẽ nhướng mày: “Triệu Kha Dục.”

Mỗi lần Triệu Kha Dục lên sân khấu, khuôn mặt anh ta tươi cười làm ra hiệu ứng gây hài, thật sự khiến cho người khác ấn tượng.

“Chúng ta lại có thể lên sân khấu cùng nhau.” Triệu Kha Dục bước nhanh tới bên cạnh cô, hai người trò chuyện câu được câu không, phần lớn là Triệu Kha Dục nói liên tục.

“Lần trước chúng ta ghi hình <<Nhật ký nhịp tim>>, nó sẽ sớm phát sóng, cô có chờ mong không?”

“Đương nhiên.” Cô gật đầu, ngoài mặt không có bao nhiêu mong đợi, nhưng cô trả lời rất nể tình.

Sau khi kết thúc ghi hình <<Nhật ký nhịp tim>>, nhân viên vẫn chưa có nghỉ ngơi, đủ loại áp phích, tình tiết, video nổi bật đã thu hút sự chú ý của mọi người, sẽ chính thức lên sóng vào Tết âm lịch.

Triệu Kha Dục không thể so với ngôi sao lưu lượng như Diệp Linh Ngân, bọn họ phải tranh thủ cơ hội lộ diện nhiều hơn, đồng thời cũng hâm mộ cơ thể xinh đẹp và dễ dàng nổi tiếng của Diệp Linh Ngân.

Mới ba tháng ngắn ngủi mà sự nghiệp của Diệp Linh Ngân tiến thêm một bước, Triệu Kha Dục thở dài trong lòng và nghĩ thầm: Nói không chừng lần sau gặp mặt, lời của anh ta cô cũng không đáp.

Diễn viên ngôi sao được mời tới đều có sắp xếp, có một trò chơi nhóm ở giữa để điều chỉnh bầu không khí dễ chịu hơn, người rút được vai trò đội trưởng phải tự mình chọn lựa đồng đội.

Tổ chương trình sẽ không bảo thủ sắp đặt trước, thật sự là để cho bọn họ chọn đồng đội, Diệp Linh Ngân may mắn trở thành đội trưởng, theo như quy định đã chọn được hai nữ minh tinh, và còn có Triệu Kha Dục.

Triệu Kha Dục đang đi từ từ đến ống kính, anh ta cảm thấy da mặt dày cũng không tệ.

Bảy giờ rưỡi chương trình chính thức bắt đầu.

Một chùm ánh sáng chiếu trên sân khấu đen như mực, sân khấu tối xuất hiện ánh sáng lơ lửng, mãi cho đến khi nhạc nền tăng dần lên, sân khấu lập tức trở nên sáng rực.

Đây không phải là sân khấu của một mình Diệp Linh Ngân, dựa theo thứ tự của vị trí, cô không phải là vị trí c, nhưng ở trên sân khấu cô lại trở thành tiêu điểm của toàn trường.

Cô đúng là tiên nữ danh bất hư truyền, giày cao gót kết hợp với đôi chân dài trắng nõn, rõ ràng là động tác đều giống nhau, nhưng khi cô thực hiện lại toát ra vẻ quyến rũ không có gì sánh được.

Giai điệu của đoạn điệp khúc giữa bản nhạc dần được kéo dài, và những chuyển động trên sân khấu cũng trở nên chậm rãi nhịp nhàng.

Thân hình quyến rũ trên sân khấu được uốn cong thành đường cong chữ S, tỷ lệ vòng eo lõm đến cực điểm, mái tóc dài hất gọn ra sau lưng, cô ngước chiếc cổ thiên nga trắng nõn, móng tay nhuộm đỏ vuốt từ cằm xuống cổ giống như nữ vương thống trị tất cả.

“Bảo bối ơi, mẹ yêu con!!!”

“Vợ! A!!!”

“Diệp Linh Ngân!”

Vào thời khắc chuyển giao của cao trào, ở phía dưới òa lên một tràn tiếng thét chói tai không ngừng.

Những khán giả may mắn đến hiện trường đều được ngồi ngẫu nhiên, dù không thể tụ tập cùng nhau nhưng vẫn có thể nhìn thấy những tấm thẻ cổ vũ màu cam của Diệp Linh Ngân được đặt rải rác ở mọi ngóc ngách của hiện trường.

Trước khi ra mắt, Diệp Linh Ngân đã nói trước công chúng trong phòng tập rằng cô ấy thích sự tươi sáng và sức sống của màu cam, vì vậy màu cam đã trở thành màu cổ vũ của cô ấy.

Khoảnh khắc nhìn dưới sân khấu, Diệp Linh Ngân dường như đang mơ trở lại sân khấu solo đầu tiên sau khi lập nhóm.

Cô đứng ở trên sân khấu, nhìn thấy một biển màu cam tươi đẹp.

Tất cả khán giả ở đây hò hét về thần tượng của mình, nhưng duy nhất người đàn ông ngồi giữa đám đông thì luôn buồn bực không lên tiếng.

Mặc dù anh không mang theo vật có kí hiệu gì, nhưng vẫn bị fan tinh ý nhìn ra, ánh mắt của anh chàng đẹp trai đeo khẩu trang bên cạnh vẫn luôn theo dõi bảo bối nhà bọn họ.

Người đàn ông đeo khẩu trang và kính màu đen, cảm giác tồn tại mạnh mẽ hơn so với người thường, một fan cuồng nhiệt gan dạ dò hỏi: “Anh đẹp trai, anh cũng là chuồn chuồn sao?”

“Chuồn chuồn” là tên của fan Diệp Linh Ngân.

Hoắc Cẩn Hành quay đầu nhìn qua, anh nghe fan kia khoe khoang nói: “Tôi theo đổi ngôi sao nhiều năm, đã gặp nhiều người, anh thích ai tôi liếc mắt cũng có thể nhìn ra.”

Vị fan này vui tính và hào phóng tặng huy hiệu trái tim có tên Diệp Linh Ngân dạ quang cho anh: “Này, cái này tặng cho anh, đừng khách sáo.”

Không biết làm thế nào mà huy hiệu vào tay mình, Hoắc Cẩn Hành nắn và ngắm nghía nó, cái đồ chơi sặc sỡ này hoàn toàn không hợp với khí chất của anh.

Fan bên cạnh luôn miệng thúc giục anh: “Đeo lên đi! Mặc dù bảo bối của chúng tôi không phải ở vị trí c, nhưng cảnh tượng thì không thể ít hơn!”

Ma xui quỷ khiến thế nào mà anh đã đeo huy hiệu lên, đeo bên ngực trái của chiếc áo.

Sau màn khiêu vũ, mọi người trên sân khấu lập tức lui về phía sau hậu trường và nhanh chóng thay quần áo.

Người dẫn chương trình lần lượt lên sân khấu, chương trình tạp kỹ náo nhiệt đêm Giao thừa kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ và cuối cùng đã kết thúc.

Tên “Chuồn chuồn” kia đang định chia sẻ kinh nghiệm của mình với người khác, nhưng khi quay đầu lại thì chỗ bên cạnh đã trống không. Ai có nghĩ nghĩ tới tổng tài bận rộn nhất năm của Hoắc thị lại chen chúc ẩn núp trong đám người.

Sau khi Hoắc Cẩn Hành rời khỏi khán đài, anh tới bãi đỗ xe đợi gần một tiếng đồng hồ.

Diệp Linh Ngân mặc áo khoác xuất hiện và cô chui vào trong xe. Tiểu Ngư ngồi lên phó lái, tài xế theo thói quen nâng vách ngăn bên trong xe lên.

“Bên ngoài lạnh quá.” Diệp Linh Ngân ngồi sưởi ấm trong xe và quấn chặt áo khoác, cô ngẩng đầu liền để ý hôm nay Hoắc Cẩn Hành hơi bất thường: “Anh, làm sao anh lại đổi mắt kính?”

Người đàn ông quen đeo gọng vàng bỗng đổi thành màu đen, Diệp Linh Ngân có hơi tưởng niệm, bởi vì mỗi lần Diệp Linh Ngân nhìn Hoắc Cẩn Hành cô cảm thấy màu vàng hợp với anh, có mùi vị nhã nhã nhặn cấm dục, đặc biệt mê hoặc.

Hoắc Cẩn Hành được điểm danh hỏi: “Sáng nay thức dậy anh phát hiện mắt kính bị hư, em có biết chuyện gì xảy ra không?”

Diệp Linh Ngân chột dạ, cô quay mặt sang một bên.

Mắt kính của Hoắc Cẩn Hành là bị cô giẫm hỏng.

Ngày hôm qua không biết mắt kính bị rơi xuống đất từ lúc nào, lúc cô thức dậy không để ý dưới chân, răng rắc một tiếng và kính đã gãy.

Lẽ ra cô nên xử lý nó, nhưng khi cô nhặt đồ lên đột nhiên cô nổi lên suy nghĩ muốn trêu anh và cô để lại chiếc kính bị hư trên đầu giường. 

Cho dù Hoắc Cẩn Hành không biết chuyện phát sinh vào đêm hôm qua, cô cũng muốn anh ghi nhớ buổi tối ý nghĩa đó.

Diệp Linh Ngân ngồi ngay ngắn, giữa đường cô nói một câu: “Anh, em cảm thấy anh đeo kính màu vàng là đẹp trai nhất.”

“Màu đen không đẹp sao?” Hoắc Cẩn Hành hỏi ngược lại.

“Cũng đẹp nhưng màu vàng đẹp là đẹp trai nhất.” Đáng tiếc là cô không thể nói lý do một cách trắng trợn với Hoắc Cẩn Hành, Cô không thể  để cho Hoắc Cẩn Hành biết cô có bao nhiêu tham lam.

“Ừm.”

Vì vậy là ngày hôm sau, Hoắc Cẩn Hành lại đeo kính vàng nhưng là một cặp mới.

Kết thúc kỳ nghỉ lễ đầu năm mới, Diệp Linh Ngân trở lại trở lại đoàn phim gấp rút  quay phim. Lần này thay đổi địa điểm, và sẽ tập trung ở khu vực này để quay toàn bộ nội dung bộ phim ở trại ngựa.

Hoàng gia Kyoto dẫn các con trong gia đình đi săn và đua ngựa, nam chính té ngựa rồi lấy lý do này để chạy ra ngoài, anh ta mang theo hộ vệ trung thành nhất ẩn giấu hành tung và dùng tên giả để đi tìm sự tự do.

Trong kịch bản, lần đầu tiên Diệp Linh Ngân ra sân là mặc một bộ màu đỏ và cầm roi thúc ngựa, và cùng nhau chụp ảnh.

Diệp Linh Ngân ra sân là cảnh quay xa, cô thấy cưỡi ngựa thật thì hiệu quả mới được tự nhiên, Một số phim truyền hình sử dụng diễn viên thế thân, thứ nhất diễn viên không nhất định phải cưỡi ngựa, thứ hai là để tránh cho diễn viên bị thương.

Đạo diễn Giang Chấn Hoa là người có yêu cầu nghiêm khắc, ông ấy phủ nhận phương án này đầu tiên, đưa ra cách điều chỉnh dựa vào tình hình thực tế. Cũng may Từ Chu Dương và Mục Thành Tuyết đều là diễn viên có kinh nghiệm, họ quay nhiều bộ phim như vậy, ít nhiều gì đã học tập được một chút, chỉ cần làm việc không có độ khó cao, cưỡi ngựa bình  thường là không có vấn đề gì.

“Khương Chước, còn cô?”

Mọi người có thói quen gọi đối phương bằng tên nhân vật ở đoàn làm phim.

Diệp Linh Ngân gật đầu: “Tôi cũng không sao.”

“Vậy là tốt rồi.” Đạo diễn Giang hài lòng gật đầu, ông cảm thấy lần đầu tiên giao tiếp với người mới cũng không tệ lắm, lời thoại cũng thuộc, cũng không có ầm ĩ trong quá trình quay phim. Mặc dù diễn xuất của cô kém hơn so với các diễn viên khác, nhưng cô thắng ở năng lực phân tích, mài giũa một hai năm là có thể thành công.

Ôm tâm lý bồi dưỡng như vậy, đạo diễn Giang càng nhìn càng thấy hài lòng, đến khi quay hết phần săn bắn đua ngựa, rốt cuộc đến phiên Diệp Linh Ngân ra sân và quay cảnh đầu tiên.

“Đạo diễn, lát nữa chạy thế nào?” Diệp Linh Ngân xác định phương hướng trước.

Đạo diễn cầm cuốn vở và giảng cô cách diễn và chỉ vị trí: “Cô ngồi lên lưng ngựa và chạy về phía trước, khi đến địa điểm quy định, oai phong nhấc roi xuống đất, động tác này cố gắng dứt khoát, lưu loát.”

“Vâng đạo diễn.” Diệp Linh Ngân trả lời dứt khoát, nhân viên dắt con ngựa tới, cô giơ tay sờ sờ lông của nó.

Nhân viên chưa kịp hỏi cô có cần giúp lên ngựa hay không, Diệp Linh Ngân đã nói “Không cần” ý hiệu mọi người lui ra.

Mọi thứ đã sẵn sàng.

Chỉ thấy Diệp Linh Ngân nắm dây thừng, chân trái đạp nhẹ nhàng lên bàn đạp lên ngựa. Đến khi cô tìm được thăng bằng, Diệp Linh Ngân thành thục cưỡi ngựa chạy đến vị trí quy định, đến khi tới chỗ quy định, cô từ trên lưng ngựa bay lên cao, mọi người chỉ thấy mũi chân của một cô gái áo đỏ từ trên lưng ngựa nhảy lên không trung, giơ roi xuống, vừa đẹp vừa mạnh mẽ!

“Cô thật giỏi.”

“Trước đây cô có học qua sao.”

“Tôi nghĩ cô có thể kiểm soát tốc độ và giữ thăng bằng giống với nhân viên dẫn ngựa chuyên nghiệp phía trước.” Bởi vì nam diễn viên đứng dậy và rời ngựa giữa chừng, và khi quay có một huấn luyện viên cưỡi ngựa chuyên nghiệp dắt phía trước, Diệp Linh Ngân phối hợp rất tốt.

Đám người thảo luận ầm ĩ, nữ diễn viên phối hợp Thư Tình ngồi ở trong góc siết chặt ngón tay.

Đi theo người đàn ông đó, đương nhiên kiến thức và kĩ năng Diệp Linh Ngân rất giỏi.

Có lẽ vì Diệp Linh Ngân giỏi vũ đạo, động tác treo lên như nước chảy mây trôi, nhìn không ra nửa điểm dấu vết khó khăn, thật sự giống như bay vậy.

Ánh mắt Từ Châu Dương nhìn theo bóng hình áo đỏ, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc.

Đạo diễn Giang cảm giác mình đào được bảo bối tốt, người mới này rất có tương lai, ông thường ở đoàn phim khen cô.

Mãi cho đến khi Diệp Linh Ngân nói xin nghỉ phép.

“Xin phép nghỉ 1 ngày?” Đạo diễn Giang do dự.

Cảnh kế tiếp bọn họ phải đi địa điểm thực tế để chọn cảnh, hơn mười mấy người không có mặt ở Cảnh Thành, nếu như Diệp Linh Ngân xin phép nghỉ, đi tới đi lui sẽ kéo dài rất tốn thời gian.

“Gần tới cuối năm, tất cả mọi người đang đuổi tiến độ, Diệp Linh Ngân cô có chuyện gì quan trọng sao?” Đạo diễn Giang hỏi.

“Sinh nhật.” Diệp Linh Ngân thành thật trả lời.

“Sinh nhật thì cô ở lại đoàn làm phim, mọi người sẽ tổ chức cho cô.” Nghề diễn viên này nhìn như rất tự do nhưng có lúc nhận được công việc, ngày lễ ngày Tết không được về nhà, đừng nói chi là ngày sinh nhật nho nhỏ.

Toàn bộ đoàn phim không thể bởi vì một mình cô mà thay đổi tiến trình kế hoạch, Diệp Linh Ngân bình thường tuy tùy hứng tự do một chút nhưng cô rất nghiêm túc đối với công việc. Vì vậy cô chỉ có thể nói sự thật với Hoắc Cẩn Hành: “Mấy ngày nữa em phải đi Ninh Thành chọn cảnh, em sợ không thể trở về kịp.”

Hoắc Cẩn Hành trả lời là anh đã biết, và anh không nói gì nữa.

Diệp Linh Ngân không tin anh không chuẩn bị gì, rõ ràng vào ngày say rượu trong họp thường niên đó anh còn nhớ hỏi cô sinh nhật muốn quà gì.

Suy nghĩ đến điều này, Diệp Linh Ngân đưa tay chạm lên môi, trọng mắt chợt hiện lên ý cười.

Món quà năm nay dù có chất lượng đến đâu thì cô cũng sẽ không vui bằng món quà mà cô đã đòi trước đó.

Sáng ngày 10 tháng 1, đoàn phim hạ cánh xuống Ninh Thành, các nhân viên bắt đầu dựng bối cảnh tại địa điểm quay.

Diệp Linh Ngân từ chối yêu cầu tổ chức sinh nhật trong đoàn phim của đạo diễn Giang, cô cũng xin ông giữ bí mật đừng nhắc với người khác và vẫn làm việc bình thường cho đến ngày 12.

Lúc nghỉ ngơi buổi trưa, Tiểu Ngư lén lúc nói bên tai của Diệp Linh Ngân: “Hoắc tổng nói, sáu giờ tối nay máy bay hạ cánh.”

Ngọn lửa trong mắt Diệp Linh Ngân sáng lên.

Chờ đến tối, đoàn làm phim kết thúc công việc thì đã chín giờ,  Diệp Linh Ngân vội vã cởi trang phục và thay quần áo của mình, Tiểu Ngư nhìn động tác gấp rút của cô, tốc độ thu dọn đồ đạc của cô ấy cũng nhanh theo: “Chị Diệp, khăn quàng cổ.”

Diệp Linh Ngân cầm chiếc khăn quàng cổ nhưng không đeo, vội vàng rời đi với Tiểu Ngư.

Cô đi rất gấp, khi đi ngang qua hành lang cô rớt sợi dây chuyền nhỏ từ trong túi xách, sau đó Từ Chu Dương đi ngang qua liền cúi xuống nhặt lên, đó là sợi dây chuyền.

Sợi dây chuyền này được thiết kế hơi đặc biệt, những hạt trân châu tròn được bao bọc trong đài hoa màu bạc, không biết nó có kết cấu như thế nào, nhưng nó đẹp hơn so với các loại trang sức anh ta từng thấy.

Từ Chu Dương cầm sợi dây chuyền đuổi theo cô hai bước, nhưng đã không thấy hình bóng cô.

“Quên đi.”

Anh ta nghĩ thầm, tất cả mọi người đều ở trong đoàn phim, lát nữa cùng nhau trở lại khách sạn nghỉ ngơi, đến lúc đó đưa qua cho cô cũng được.

“Chị Diệp, chị cẩn thận một chút, dù sao Hoắc tổng cũng sẽ không bỏ đi.” Tiểu Ngư gần như là đuổi theo cô suốt đoạn đường, cô ấy cũng không biết vì sao Diệp Linh Ngân mang giày cao gót mà có thể chạy nhanh như vậy, tám con ngựa cũng không thể đuổi kịp tốc độ của cô.

Diệp Linh Ngân đi về phía trước không quay đầu lại nói: “Hôm nay sinh nhật của chị, nếu chậm thì sẽ muộn.”

Bình thường thì cũng không sao cả, nhưng hôm nay đối với cô thì khác.

Mười bốn năm trước, vào ngày 12 tháng 1 cô gặp được Hoắc Cẩn Hành, cuộc đời cô thay đổi từ đó.

Tiểu Ngư biết mình không thuyết phục cô được, đành phải đi theo cô, ở đó đã sớm có một chiếc xe chờ ở ven đường.

“Tiểu Ngư, em về khách sạn trước đi, tạm biệt.”

“Vâng, chị sinh nhật vui vẻ.”

Đến khi Diệp Linh Ngân rời đi, Tiểu Ngư mới định thần lại, cô ấy phát hiện chiếc khăn quàng cổ của Diệp Linh Ngân không biết khi nào lại rơi vào trong tay cô ấy, cô quên lấy đi.

Tiểu Ngư bất đắc dĩ lắc đầu.

Đây có lẽ là phụ nữ đang yêu.

Hoắc Cẩn Hành đã đặt một cửa hàng gần đó, khi Diệp Linh Ngân đi tới thì cô được dẫn vào phòng riêng.

Cô gở khẩu trang và mũ xuống, lộ ra khuôn mặt được trang điểm tinh xảo. Vẫn là cách trang điểm của Khương Chước trong kịch bản, cô di chuyển cẩn thận và vẽ lại một lần nữa trong lúc nghỉ ngơi.

Thấy cô đến, Hoắc Cẩn Hành đưa tới một hộp quà nhỏ: “Quà của em.”

“Lần này là cái gì vậy?” Diệp Linh Ngân tò mò mở ra, chỉ thấy trong đó là một cây son môi.

Cô vặn nó lên, đây là màu hồng cô thích nhất.

Diệp Linh Ngân thò đầu quan sát xung quanh anh, trừ cái này ra thì không còn cái khác.

Hoắc Cẩn Hành nhìn thấy động tác tìm quà của cô, anh không nhanh không chậm giải thích: “Nhưng món khác không thể đem tới, đều để ở Lan Đình Thủy Tạ, em tự về nhà xem.”

Hoắc Cẩn Hành có thói quen ra tay rộng rãi không thể nào chỉ tặng cô một cây son, Diệp Linh Ngân quay phim ở bên ngoài nên cũng không tiện, son môi nhẹ tiện mang theo, nó lại là thứ cô thường dùng, cho nên anh ưu tiên cái này.

Nhỏ nhen bị chọc thủng, Diệp Linh Ngân thè lưỡi với anh: “Em là loại coi trọng của vật chất sao?”

Hôm nay tâm trạng Hoắc Cẩn Hành rất tốt: “Là anh, sợ vợ của mình hiểu lầm anh keo kiệt nên anh phải chuẩn bị nhiều như vậy.”

Ý nghĩa của món quà không tỷ lệ thuận với số lượng, chỉ vì năm đầu tiên Diệp Linh Ngân về nhà, anh không biết cô gái nhỏ thích gì, nên mua một đống cho cô chọn.

Đó chính là thói quen anh nuôi dưỡng nên làm cho Diệp Linh Ngân mong chờ mỗi năm, vì vậy số lượng quà chỉ có nhiều chứ không thiếu.

Hai người dùng bữa tối ở đây, Diệp Linh Ngân đứng dậy đi tới bên cửa sổ, cô nhìn xuống cảnh đô thị phồn hoa náo nhiệt ngoài cửa sổ, đột nhiên khao khát: “Anh Cẩn Hành, anh đi dạo phố với em một chút nha.”

Hôm nay là sinh nhật Diệp Linh Ngân, đương nhiên Hoắc Cẩn Hành sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của cô.

Từ sau khi Tết Nguyên Đán, rất nhiều con đường trong thành phố đã treo lồng đèn màu đỏ cam và ánh đèn sặc sỡ, đi dạo trên con đường có bầu không khí đỉnh điểm như vậy, dường như toàn thế giới đều đang chúc mừng cô.

Bây giờ Diệp Linh Ngân là người nổi tiếng, đi ra ngoài phải đeo khẩu trang và mũ, chỉ lộ ra một đôi mắt to linh hoạt.

Bọn họ gặp người bán kẹo hồ lô ở bên đường.

Bé gái nhảy cẫng lên đòi bác trai mua xâu kẹo, mẹ ở bên cạnh trả tiền, người ba ôm con vào trong ngực, đứa trẻ lanh lợi hôn hai bên mặt của cha mẹ: “Cảm ơn ba mẹ.”

Cả gia đình bọn họ rất hạnh phúc.

Hoắc Cẩn Hành thấy Diệp Linh Ngân nhìn chằm chằm phía trước, anh cho rằng cô thèm ăn, dẫn cô đi tới người bán hàng rong trước mặt: “Muốn cái nào, em chọn đi.”

“Anh cho em ăn sao?” Diệp Linh Ngân có hơi bất ngờ, từ nhỏ Hoắc Cẩn Hành đã không cho cô ăn đồ ăn vặt này.

“Ngày hôm nay là ngoại lệ.” Hoắc Cẩn Hành giơ ngón trỏ lên, biểu thị là chỉ một lần này.

Mắt Diệp Linh Ngân sáng lên, cô không khách khí mà chọn chuỗi to nhất, Hoắc Cẩn Hành đi tính tiền.

Diệp Linh Ngân cầm kẹo hồ lô trong tay, cô nhớ tới dáng dấp bé gái liếm kẹo vừa rồi, cười nói: “Nếu như hôm nay em giở khẩu trang ăn kẹo hồ lô, tiêu đề hot search ngày mai có thể trở thành “Nữ diễn viên Diệp Linh Ngân lại làm chuyện thế này trên đường phố” hay không?”

Hoắc Cẩn Hành sờ đầu cô qua chiếc mũ: “Em nhịn một chút, trở về rồi ăn.”

Diệp Linh Ngân sinh lòng muốn nghịch: “Anh, bây giờ em rất muốn ăn, anh anh che giúp em được không?”

Hoắc Cẩn Hành: “?”

Không đợi anh phát biểu ý kiến, Diệp Linh Ngân đã xé gói kẹo, mượn cơ thể rộng lớn của anh che tầm nhìn, cô ngậm kẹo liếm một cái.

“Nghe lời.” Hoắc Cẩn Hành không nghĩ hành động của cô nhanh và lớn mật như vậy, anh bất đắc dĩ cúi đầu, đối diện với đôi mắt vui vẻ trong treo của cô.

Chú mèo con thành công ăn vụng, cô đeo khẩu trang lên và giơ cây kẹo dụ dỗ anh: “Xâu kẹo này rất ngọt, anh muốn thử một chút không?”

“Tự mình ăn đi.” Anh chưa bao giờ thích ăn loại đồ ngọt này.

Diệp Linh Ngân đương nhiên biết điều này, câu hỏi kia của cô cũng không phải kêu anh ăn.

“Ngày hôm nay em nhận được rất nhiều quà, còn chưa nói cảm ơn anh.” Đương nhiên điều Hoắc Cẩn Hành làm cho cô từ lâu đã không còn là một câu cảm ơn.

Hoắc Cẩn Hành đang muốn nói không cần, cô gái nhỏ núp ở trong người anh đột nhiên kéo khẩu trang xuống, nhón chân hôn lên má anh. Không phải là chạm vào rời đi, mà là ngừng hai ba giây cô mới kéo ra khoảng cách.

Khẽ hôn một cái, nhiệt độ môi truyền đến má,  gió lạnh thổi qua còn có  chút ẩm ướt. Dường như là một dấu ấn kỳ diệu khắc vào trong xương cốt.

“Đây là lời cảm ơn của em.”

Cô nói cô chỉ đang học từ bé gái đó.

Hoắc Cẩn Hành rũ mắt, anh im lặng một lúc lâu, lấy lý do là bên ngoài trời lạnh nên anh đưa cô trở về khách sạn.

Lần này ở cùng với đoàn làm phim, có rất nhiều nhiều bàn tán nên Diệp Linh Ngân thành thật trở về chỗ đoàn phim sắp xếp. Cô đeo khẩu trang đi ra từ trong cửa thang máy, dọc đường đi cô siết kẹo hồ lô trong tay, đè tâm trạng vui vẻ của mình xuống.

Vừa tới phòng của mình cô chuẩn bị cà thẻ, Từ Chu Dương từ hành lang đi tới: “Tiểu Diệp.”

Diệp Linh Ngân nghi ngờ quay đầu lại, cô thấy Từ Chu Dương vươn tay ra, đưa tới một sợi dây chuyền màu bạc: “Cái này là của cô phải không?”

Diệp Linh Ngân khẽ mở miệng, cô vô thức mở túi xách ra kiểm tra, sợi dây chuyền vốn đang ở trong túi quả nhiên không thấy hình dáng.

Từ Chu Dương giải thích việc anh tình cờ nhặt được sợi dây từ đoàn phim, cười nói: “Tôi định ngày mai gặp ở đoàn phim để trả lại cho cô, nhưng sợ cô không tìm thấy nóng ruột, cho nên tôi đưa tới cho cô, hy vọng không làm phiền cô.”

“Cảm ơn!” Diệp Linh Ngân nhận nó bằng hai tay, trong mắt tràn đầy biết ơn: “Thật sự cảm ơn anh, thầy Từ.”

Chuỗi hạt này rất có ý nghĩa đối với cô, nếu như mất nó cô sẽ khóc chết mất.

Ở đoàn phim lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Từ Châu Dương thấy Diệp Linh Ngân lộ ra tâm trạng phong phú như vậy, anh cảm thấy mới lạ: “Xem ra cô rất thích sợi dây chuyền này.”

Hai tay Diệp Linh Ngân nắm sợi dây chuyền, để nó ở trước người, sau đó cô gật đầu: “Nó rất quan trọng.”

Nếu không phải thay đổi trang sức khi quay phim, làm sao cô có thể bằng lòng để tràng hạt rời khỏi người mình.

“Thầy Từ, tôi nợ anh một ân tình, sau này nếu có việc gì cần giúp đỡ, tôi sẽ cố gắng hết sức.” Đối với Từ Chu Dương, nhặt sợi dây chuyền lên là một chuyện đơn giản, nhưng đối với cô mà nói là vô cùng quan trọng.

Nhìn thấy bộ dáng  nghiêm túc của cô, trong lòng Từ Chu Dương mềm nhũn.

Anh không nghĩ lai lịch của Diệp Linh Ngân có thể giúp mình được cái gì, nhưng anh vẫn nghe theo lời cô: “Ừm, sau này có chỗ nào cần Tiểu Diệp giúp đỡ, tôi sẽ không khách sáo.”

Vì tránh nghi ngờ, hai người chỉ ở cửa giữ khoảng cách nói chuyện, không lâu sau Từ Châu Dương rời đi.

Diệp Linh Ngân xoay người vào phòng, tựa lưng vào cửa, một tay cầm kẹo một tay cầm sợi dây chuyền và hít thật sâu.

Ngày hôm nay cô to gan tiến thêm một bước, nhìn lại phản ứng của Hoắc Cẩn Hành vào lúc đó, cuối cùng anh không còn lạnh lùng bảo cô giữ khoảng cách nữa.

Cô nhịn không được mong chờ ở trong lòng, cảm xúc của Hoắc Cẩn Hành đối với cô có phải đã thay đổi hay không?”

Lúc này, Hoắc Cẩn Hành vừa mới trở về khách sạn, vẻ mặt rút đi sắc bén của ngày thường, vẻ mặt có hơi thẫn thờ.

Trên điện thoại có tin nhắn mới của Diệp Linh Ngân, cô báo cáo với anh mình đã về khách sạn an toàn, Hoắc Cẩn Hành hiếm khi không trả lời tin nhắn của cô ngay lập tức, mắt anh lộ ra vẻ mơ màng.

Trên màn hình hiện lên APP video điểm nóng, nhắc nhở <<Nhật ký nhịp tim>> đã được cập nhắc số thứ hai.

Sân khấu, phim truyền hình và chương trình tạp kỹ có liên quan tới Diệp Linh Ngân, đa phần Diệp Linh Ngân đã xem qua, lúc quay <<Nhật ký trái tim>> anh đã ở thành phố F hai ngày, kí ức khắc sâu.

Hoắc Cẩn Hành nhấp vô, ngón tay trượt trên màn hình, anh nhanh chóng kéo qua phần quảng cáo giới thiệu, trên màn hình hiện ra một nhân viên đang điều tra nhịp tim trong phòng thu.

Người dẫn chương trình hỏi: “Bạn có nghĩ rằng mối quan hệ thân thiết giữa nam và nữ có thuần túy hay không?”

Sau đó anh nghe được một giọng nữ quen thuộc trả lời như đinh đóng cột: “Tôi cảm thấy không có.”

Hoắc Cẩn Hành nhướng mày, nhìn chằm chằm bộ dáng nghiêm túc của cô gái trong màn hình, nghe cô nói tiếp: “Bình thường khác giới có thể là tình bạn thuần túy, nhưng nếu mối quan hệ được định nghĩa là “Thân thiết”, có nghĩa nó đã vượt quá giới hạn nhạy cảm nhất định.”

Mối quan hệ thân thiết vượt qua giới hạn nhạy cảm nhất định…

Ngón tay Hoắc Cẩn Hành run lên, hình ảnh dừng lại, phụ đề hiện lên câu nói sau cùng của Diệp Linh Ngân: “Không có gì đảm bảo rằng một trong hai người sẽ nảy sinh tình cảm khác.”

Anh nhớ lại nụ hôn ngọt ngào đó, vẻ mặt Hoắc Cẩn Hành đột ngột thay đổi, trong mắt nổi lên gợn sóng.

Dòng suy nghĩ hỗn độn lập tức vẽ thành một đường thẳng, chỉ ra một đáp án duy nhất.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.