Nông Trường Ảo Tưởng

Chương 8: Gà con và nấm



Các bạn đang đọc truyện Chương 8: Gà con và nấm miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Không sai, trên cái đầu chẳng có mấy cọng tóc của bà cốt Hà bây giờ lại có cả một bộ tóc dài đen nhánh vô cùng sáng bóng, nhìn cứ như quảng cáo dầu gội đầu trên TV vậy.

“Ngoại trừ tóc dài ra, ngài còn gặp triệu chứng gì không?” Dù sao cũng là giếng nhà mình, bà cốt Hà xảy ra chuyện thế này, Lục Thanh Tửu vẫn nên an ủi một chút. Tuy rằng nhìn thế nào thì cũng thấy có vẻ kỹ năng nghề nghiệp của bà cốt vẫn chưa chuyên nghiệp cho lắm……

“Không có.” Bà cốt Hà nói, “Nếu còn triệu chứng khác nữa, tôi còn có thể vác cái thân già này đến đây được chắc?”

“Vậy sau khi ngài về thì có phát hiện ra điều gì khác thường không?” Lục Thanh Tửu chỉ có thể tiếp tục dò hỏi.

“Khác thường à?” bà cốt Hà suy nghĩ, nhỏ giọng nói, “Sau khi tôi về nhà thì đi hầm canh gà, mùi vị nồi canh gà đó cũng không giống với mùi vị mà bình thường tôi uống cho lắm.”

Lục Thanh Tửu: “……”

Doãn Tầm: “……”

Hai người cạn lời, nhớ tới lúc ấy bà cốt Hà nói như đinh đóng cột với bọn họ là gà dùng để cúng thì không được ăn.

“Ngài ăn con gà đó thật sao?” Doãn Tầm không cam lòng nói, “Con gà đó có gì khác bình thường hả?”

Hà bà cốt: “À…… Hình như thơm hơn.”

Doãn Tầm: “…… Bà đang khoe đúng không?”

Lục Thanh Tửu thấy vẻ mặt đau buồn phẫn nộ của Doãn Tầm thì nhanh chóng chuyển đề tài, hỏi bà cốt Hà có thấy khó chịu chỗ nào không, bà cốt Hà tỏ vẻ tạm thời không có, qua mấy ngày sau rồi quay lại. Lục Thanh Tửu bảo bà cụ có chuyện gì thì cứ đến tìm mình, để an ủi cho tâm hồn bị tổn thương bởi bộ tóc đen mượt kia, cậu đành phải tặng thêm cho bà cốt Hà nửa cân thịt heo bảo bà cụ về ăn trưa.

Bà cốt Hà vui vẻ đi về, Doãn Tầm lại vô cùng hậm hực, cảm thấy nhà mình đúng là tiền mất tật mang.

Lục Thanh Tửu không để ý đến cậu ta, khẽ meo meo vào phòng, gọi Bạch Nguyệt Hồ đang ngủ dậy để nói với hắn chuyện của bà cốt.

Bạch Nguyệt Hồ nhẹ nhàng ngáp một cái, đôi mắt phượng xinh đẹp mở ra một kẽ hở, lười biếng nói câu: “Không sao, không chết được.”

“Không chết thật sao?” Lục Thanh Tửu nói, “Không phải anh nói giếng đó còn có nguyện lực gì đó sao? Nguyện lực đó có hại cho cơ thể người không?”

Bạch Nguyệt Hồ trở mình, chống cằm nhìn Lục Thanh Tửu, nói: “Tóc dài ra thì xấu lắm hả?”

Lục Thanh Tửu: “Không có.”

“Ừ, thì là không có thôi.” Bạch Nguyệt Hồ nói.

Lục Thanh Tửu à một tiếng, trong lòng thở phào nhẹ nhàng, anh hồ ly Bạch Nguyệt Hồ này vẫn đáng tin cậy hơn bà cốt Hà rất nhiều, nếu hắn nói không sao, vậy chắc là không sao rồi, hơn nữa tóc dài ra như vậy cũng hoàn toàn không có ảnh hưởng tiêu cực gì hết, nhớ tới mấy người đồng nghiệp của cậu, nếu biết chỉ cần lạy một cái là có thể có một bộ tóc dài như vậy, chỉ sợ đã sớm kêu trời khóc đất chạy tới luôn rồi.

Bà cốt Hà lo lắng hãi hùng một khoảng thời gian, thấy mái tóc kia không có bất cứ tác dụng phụ gì hết thì mới dần yên tâm, thật ra bà ta cũng ngại tìm Lục Thanh Tửu nói chuyện, dù sao người ta cũng đã đưa mình tiền để giải quyết vấn đề, mình đã không giải quyết được vấn đề mà lại còn móc ra thêm vấn đề khác, nói ra thì chẳng khác nào tự đập bảng hiệu của mình sao.

Sau chuyện đó, suốt một thời gian dài Lục Thanh Tửu không gặp lại bà cốt Hà nữa, cho tới một ngày nọ cậu tới chợ trên thị trấn, cậu và Doãn Tầm thấy bà cốt Hà nắm tay một ông lão đi tung tăng trên đường với dáng vẻ thiếu nữ ngọt ngào vô cùnd. Sau khi cậu về thôn hóng hớt, mới biết là bà cốt Hà không còn làm bà cốt nữa.

“Ôi chao, cậu không biết đâu, không biết bà ta đi đâu mà làm được quả tóc đen như vậy, trông thu hút lắm, cho nên ông lão góa vợ gần đó vừa gặp đã mê ngay, sau khi bà ta kết hôn thì không đi trừ tà nữa……” Bà thím vừa nói chuyện vừa chậc chậc lưỡi, “Không biết làm tóc ở đâu, công nhận đẹp thật.”

Nghe được lời này Lục Thanh Tửu liền chột dạ dời ánh mắt.

Khoảng một tháng sau khi trừ tà, cuối cùng Lục Thanh Tửu cũng biết được chuyện gì đã xảy ra ở cái giếng này từ bản tin tức địa phương.

Một năm trước, có một cô gái đi du lịch cùng bạn trai, bởi vì xảy ra chút tranh cãi gì đó, cuối cùng bạn trai giết chết cô rồi vứt xác ở nhà cổ của Lục Thanh Tửu, về sau người bạn trai mất tích, bởi vì nơi hai người chết ở cách chỗ này rất xa, cho nên tuy rằng cảnh sát nghi ngờ người đàn ông này giết người, nhưng vì tìm không thấy thi thể nên không thể lập án. Cho đến nửa năm sau, người đàn ông này đột ngột từ chức và quay trở lại đây một lần nữa. Không ai biết tại sao anh ta quay trở lại, đồng nghiệp của người đàn ông nói có một khoảng thời gian anh ta rất kỳ quái, rụng tóc không ngừng, chỉ trong một tuần ngắn ngủn, đầu đã bị trọc hoàn toàn, lúc ấy bọn họ còn tưởng rằng người đàn ông này bị bệnh nặng gì đó.

Người đàn ông quay trở lại đây nhưng cuối cùng không thể rời đi được nữa, nói chính xác hơn là do lương tâm anh ta áy náy giày vò nên nhảy xuống giếng tự sát. Nhưng những cảnh sát phá án và Lục Thanh Tửu đều biết rõ, việc này không đơn giản như vậy. Nhưng mà dù sao hung thủ cũng đã chết, thi thể cũng tìm được rồi, vụ án này xem như kết thúc.

Chỉ thêm cái là mỗi khi Lục Thanh Tửu ăn tết sẽ đặt một chén cơm trên miệng giếng, trên chén cơm còn cắm ba cây nhang, xem như là cúng chị nữ quỷ cố chấp với vấn đề đầu tóc này một chút.

Mùa xuân đã sắp nói lời tạm biệt, nhiệt độ dần dần tăng cao, mấy ngày nay mưa rất nhiều, Doãn Tầm ồn ào muốn đi lên núi hái nấm.

Lục Thanh Tửu nói: “Sao cậu cứ nhìn chằm chằm bọn gà con trong sân thế?”

Doãn Tầm kiên trì cố chấp đến cùng: “Gà con này do tôi mua mà!”

“Nhưng tôi không biết phân biệt nấm.” Lục Thanh Tửu nói, “Lỡ như chúng ta hái phải nấm độc……”

Doãn Tầm nhếch miệng cười, cái răng khểnh sáng lên dưới ánh mặt trời, cậu ta vỗ ngực mình, nói như đinh đóng cột: “Không sao, tôi biết!”

“Biết thật không đó?” Lục Thanh Tửu nghi ngờ nhìn cậu ta.

“Biết thật mà.” Doãn Tầm nói, “Trời ơi, cứ hái mấy loại mình biết thôi, không biết thì khỏi hái là được rồi.”

Cũng đúng, Lục Thanh Tửu đồng ý với đề nghị của Doãn Tầm, trước khi lên núi thì báo một câu với Bạch Nguyệt Hồ, nói hôm nay không nấu cơm trưa, thích thì đi ăn mì bò trong thôn cũng được.

Bạch Nguyệt Hồ nói: “Các cậu muốn đi lên núi?”

“Ừm.” Lục Thanh Tửu nói, “Doãn Tầm cứ khăng khăng muốn lên núi hái nấm, không phải buổi sáng vừa mới mưa sao? Muốn hái nấm để hầm gà, chắc chắn sẽ thơm lắm đây.”

Vốn dĩ lúc đầu Bạch Nguyệt Hồ không muốn Lục Thanh Tửu lên núi, cho đến khi hắn nghe được ba chữ gà hầm nấm này, rõ ràng Lục Thanh Tửu nhìn thấy hình như đôi mắt Bạch Nguyệt Hồ có hơi phát sáng lên, hắn nói: “Tôi đi cùng với các cậu.”

Cũng đúng, hồ ly nào chẳng thích ăn gà, sao mình lại quên nhỉ, Lục Thanh Tửu biết được điều này nên không rối rắm nữa, nói: “Ừm, sao cũng được.”

Vì thế ba người thu dọn đồ đạc, mang cơm trưa và mấy cái rổ đi vào rừng. Thôn Thủy Phủ rất hẻo lánh, toàn khu vực xung quanh gần như là rừng rậm chưa được khai phá, đôi khi còn có thể thấy bóng dáng động vật. Bởi vì buổi sáng có mưa nên trên mặt đất ướt dầm dề, trong không khí tràn ngập mùi ẩm ướt của đất và cây cối trộn lẫn vào nhau, có chút thoang thoảng, ngửi vào làm cho con người ta cảm thấy tinh thần thoải mái dễ chịu.

Bên cạnh thôn có một con đường nhỏ, quanh co ngoằn ngoèo ẩn hiện trong khu rừng rậm, Lục Thanh Tửu vừa xách giỏ vừa đi vừa quan sát ven đường, một lúc sau liền phát hiện ra một đám nấm trắng vừa mới nhú lên.

“Nấm kìa!” Là một người chưa từng nhìn thấy nấm dại, Lục Thanh Tửu hưng phấn kêu lên.

“Nấm đó không ăn được.” Ai ngờ Doãn Tầm nhìn lướt qua rồi thu hồi ánh mắt, nói, “Lớp ngoài của nấm này màu vàng sẫm, là nấm độc.”

Lục Thanh Tửu: “Ơ…… vậy nấm nào mới ăn được?”

Doãn Tầm nói: “Càng bình thường càng tốt, chao ôi, khi trời vào thu mới nhiều, năm trước hàng xóm tôi hái được nhiều lắm.”

“Ăn hết à?” Lục Thanh Tửu hỏi.

“Đúng vậy, ăn hết luôn.” Doãn Tầm nói, “Bây giờ cỏ trên mộ cũng cao hơn năm thước rồi.”

Lục Thanh Tửu: “……” Cậu đừng nói chuyện nữa.

Ba người càng đi vào sâu, cuối cùng đã tìm thấy cả mảng nấm lớn màu trắng dưới gốc một cây cổ thụ to cao, sau khi Doãn Tầm kiểm tra thì nói nấm có thể ăn, Bạch Nguyệt Hồ ở bên cạnh chẳng nói gì bao giờ cũng gật đầu, xem như đồng ý với sự kiểm tra của cậu ta.

Lục Thanh Tửu đặt cái giỏ xuống, cúi người nghiêm túc bắt đầu hái nấm. Việc hái nấm này cũng cần phải chú ý kỹ thuật, không được bẻ từ giữa thân, nếu không nấm sẽ nhanh mất đi độ tươi, phải nhổ cả rễ lên khỏi bùn. Nhưng lại không thể rút hết rễ, nếu không năm sau không mọc lên nữa.

Nấm rất nhiều, chỉ trong chốc lát mà cái giỏ bọn họ mang theo đã đầy, Doãn Tầm nói: “Đi thôi, về nhà.”

Lục Thanh Tửu gật gật đầu, đứng lên đi về phía trước hai bước, suýt nữa thì dẫm chân vào vũng nước.

“Đệch.” Lục Thanh Tửu hoảng sợ, “Sao chỗ này lại có vũng nước.”

“Nước gì?” Doãn Tầm nhìn thoáng qua, lộ biểu cảm nghi hoặc, “Vừa rồi lúc tới không có sao?”

“Không để ý lắm……” Lục Thanh Tửu nói, “Nhìn cứ là lạ.”

Nếu nước tích tụ trên mặt đất thì cũng thường thôi chẳng phải là chuyện gì lớn, nhưng vấn đề là chỗ Lục Thanh Tửu dẫm lên là một phần đất bằng, trên chỗ đất bằng ấy phủ kín lá rụng, vũng nước này không rõ nguyên nhân nào lại xuất hiện ở nơi lá rụng chồng chất, đáng lẽ đám lá rụng quanh nó cũng phải bị dính nước, nhưng vậy mà đám lá chung quanh nó lại khô ráo.

Lục Thanh Tửu thuận tay ném một hòn đá nhỏ vào vũng nước, nhìn thấy hòn đá nhỏ sau khi phát ra một tiếng bụp thì biến mất không còn tung tích trong vũng nước, cậu đơ người mở to hai mắt nhìn, rút ra phán đoán từ âm thanh cục đá khi rơi xuống nước, có vẻ vũng nước này rất sâu.

“Đây là gì thế, là cái động sao?” Lục Thanh Tửu nhìn về phía Bạch Nguyệt Hồ, trực giác cho rằng chắc hắn sẽ biết đáp án.

“Không phải động gì đâu.” Giọng Bạch Nguyệt Hồ nhẹ nhàng, “Là động vật.” Hắn tạm dừng một lát, rất là trịnh trọng châm thêm một câu, “Ăn không ngon lắm.”

Lục Thanh Tửu: “……” Trọng điểm của anh lạc đi đâu thế hả anh trai ơi.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.