Ở Trong Văn Tổng Tài Làm Cực Phẩm Nam Phụ

Chương 42



Các bạn đang đọc truyện Chương 42 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Ứng Thư Hoán thường xuyên dùng đủ loại biểu tượng cảm xúc trên acc chính của mình, nhưng cái icon nguyên bảo này vẫn là lần đầu tiên sử dụng.

Mấy chị gái Cấm Vệ Quân nhanh chóng get cái thần tượng mới có cùng phong cách, sôi nổi share biểu tượng kim nguyên bảo theo Ứng Thư Hoán.

Bọn họ không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Ứng Thư Hoán là đang mong chương trình đại bạo, một dấu hiệu tốt để kiếm thêm tiền.

Tới tận lúc sau, các nàng lật đến cái Weibo này, mới biết ca ca nhà mình chính là đang lén lút đơn phương tú ân ái, nguyên bảo thế mà lại là “Nguyên bảo” ý tứ.

Ứng Thư Hoán sau khi phát xong cái icon nguyên bảo trên acc chính xong xuôi, trái tim nhảy lên kịch liệt, mãi không trở lại bình thường được.

Hắn như là một người giấu giếm bí mật, nhanh chóng đăng nhập vào acc nhỏ, sau đó tìm kiếm acc chính của mình, nghiên cứu đi nghiên cứu lại những lời này có quá lộ liễu hay không.

Chắc là……… Không thể nào.

Ứng Thư Hoán hoảng hốt mà nhìn chằm chằm Weibo.

Một lát sau, thông báo từ app nhắc nhở hắn “Thần tượng của bạn @Cinderrella Kỷ Nguyên đang online ~”

Ứng Thư Hoán vội vàng ấn liên tiếp, vừa lúc nhìn thấy Kỷ Nguyên chia sẻ bài spoil của chương trình《Cùng nhau đi du lịch!》

@Cinderella Kỷ Nguyên: Mong đợi.

Ứng Thư Hoán:…….. Mịa, thật là lạnh nhạt.

Hắn nhớ tới khoảng thời gian này Kỷ Nguyên đều là một bộ dáng lãnh lãnh đạm đạm, trong lòng ít nhiều có chút khó xử.

Mặc dù hắn không thích Kỷ Nguyên vâng vâng dạ dạ như trước, nhưng cũng không chịu nổi Kỷ Nguyên đối xử với hắn lãnh đạm kiểu này.

Chênh lệch thật sự quá lớn.

Là người thì đều sẽ cảm thấy không thoải mái.

Mấy người tham gia Cùng nhau đi du lịch đều kết bạn làm quen với Kỷ Nguyên, vì thế sau khi Kỷ Nguyên chia sẻ, liền bắt đầu sôi nổi share theo.

Đặc biệt là tên Vương Hạo Thanh cứ luôn làm ra vẻ thân thuộc, cư nhiên chạy vào bình luận ngay dưới Weibo của Kỷ Nguyên: Ha ha ha ha ha ha Tiểu Nguyên bảo vệ tôi nè!

Ứng Thư Hoán nhìn thấy bình luận này, ha hả một tiếng, nội tâm chua loét ôm Hồ Chu Địch lầm bầm: Thật sự cho rằng Kỷ Nguyên sẽ đáp lại cậu à, đúng là tự mình đa tình.

Anh ta mới không làm mấy chuyện mất mặt như vậy đâu.

Kết quả giây tiếp theo, Kỷ Nguyên liền hồi phục đối phương: Cho cậu một cái chuông vàng [kính râm].

Ứng Thư Hoán:!

Ứng Thư Hoán:!!!

Hắn trừng lớn đôi mắt, nhìn chằm chằm vào cái bình luận này gần một phút vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Trong nháy mắt lấy lại tinh thần, một loại cảm giác khó chịu không nói nên lời tràn ngập trong nội tâm như sông cuộn biển gầm, cả ngôi nhà tràn ngập hương vị của dấm.

……… Kỷ Nguyên hồi cậu ta làm cái giề?

Không thể, cái tính cách kia của Kỷ Nguyên làm sao có thể tương tác với người ta như thế được?!

Khuôn mặt Ứng Thư Hoán nhăn như đít khỉ.

Ai anh ta cũng hồi lại sao?

Bằng không mình cũng hỏi một câu………

Không không không không, không được, mình vừa phát icon kim nguyên bảo, không thể hồi anh ta được, nếu không đám fans nhà mình nhất định sẽ chạy tới mắng Kỷ Nguyên……. Là một người chồng, phải học cách bảo vệ vợ của bản thân……

——Mặc dù rất nhanh người vợ mình bảo vệ sẽ biến thành vợ trước.

Chỉ là, hắn nhìn chằm chằm vào bình luận Kỷ Nguyên đáp lại Weibo Vương Hạo Thanh, càng xem càng khó chịu.

Cuối cùng, dưới cơn giận giữ mãnh liệt, hắn dứt khoát kéo đen Vương Hạo Thanh!

Giang Ngọc lung lay điện thoại một chút: “Hồi nãy tôi giúp cậu trả lời bình luận của Vương Hạo Thanh, cậu cũng nên để ý một chút, này đó về sau đều là nhân mạch trong giới giải trí của cậu.”

Kỷ Nguyên đặt mảnh thủy tinh trong phòng làm việc của Giang Ngọc vào cùng một chỗ: “Không phải tôi còn có cậu à, bây giờ là thời điểm để cậu phát huy tác dụng.”

Giang Ngọc che mặt: “Tôi là người đại diện, không phải mẹ cậu!” Sau đó hắn liếc mắt nhìn chiếc quần mỏng manh trên người Kỷ Nguyên, theo bản năng nói: “Gần cuối tháng mười một rồi đấy, còn mặc ít quần như vậy, coi chừng đến lúc quay phim lại dính cảm mạo đấy.”

Kỷ Nguyên: “Ờm.”

Giang Ngọc biết Kỷ Nguyên chính là đang trả lời cho có lệ, hai người ở chung với nhau mấy tháng trời, dần dần quen thuộc tính cách đối phương.

Hắn phát hiện Kỷ Nguyên cũng không cường thế như trong tưởng tượng, thậm chí còn có chút trẻ con cùng tùy hứng.

Giang Ngọc chuyển qua acc nhỏ của mình, chú ý vòng fans của Kỷ Nguyên.

Đúng vậy, hiện tại Kỷ Nguyên đã có vòng fans, mặc dù số lượng còn chưa nhiều, nhưng cũng ở đâu vào đấy thiết lập siêu thoại cùng tiêu đề.

Phòng làm việc bên này của Giang Ngọc cũng nhúng tay vào, cho nên siêu thoại cùng hậu viện hội được thành lập tương đối nhanh chóng.

Phòng làm việc nắm chắc tài khoản hậu viện hội trong tay, đưa cho trợ lý của Kỷ Nguyên – Khâu Khê quản lý.

Mấy tài khoản cùng trạm tử không chính thức còn lại Giang Ngọc tạm thời không quản lý, dẫu sao Kỷ Nguyên chỉ vừa xuất đạo, hầu hết fans đều là từ nhà khác qua, đem cậu ta làm đầu tường.

Giang Ngọc hít một hơi, nhìn các fans khí thế ngất trời nghĩ nick name cùng tên hậu viện hội cho Kỷ Nguyên, thập phần hào hứng, mặc dù phía trước có một chút trắc trở, nhưng mọi chuyện vẫn đang phát triển theo hướng tốt.

Đoạn giới thiệu của Cùng nhau đi du lịch chỉ ngắn ngủn một phút, nhưng cực kỳ hoạt bát và khôi hài, nhanh chóng thu hút tầm mắt của công chúng.

Tổ tiết mục còn đặc biệt phóng đại biểu tình khiếp sợ của nhóm người Ứng Thư Hoán, Vương Hạo Thanh cùng Lý Tư trước màn Kỷ Nguyên bẻ khóa bằng tay không, nhưng lại không tiết lộ vì sao bọn họ lại hoảng sợ như vậy, kích thích cảm giác thèm dưa của người xem.

Đoạn giới thiệu vừa ra, lượt chia sẻ đột phá hơn vạn trong nháy mắt, fans từng nhà chạy tới khống bình rất nhiều, còn có người qua đường yêu thích Cùng nhau đi du lịch tới bày tỏ cảm xúc:

“Cứu mạng a ha ha ha a ha ha, lần đầu tiên thấy biểu tình này của Ứng Thư Hoán ấy, mị muốn xem bản chính thức!”

“Là cái gì mà khiến cho tiểu ác ma trong nước lộ ra biểu cảm hoảng sợ như thế này 23333, tui nhớ rõ có lần chương trình Ứng Thư Hoán tham gia còn chọn hình ổng đang giận dỗi làm tấm hình xuất sắc nhất ha ha ha……”

“Tôi nhớ nè tôi nhớ nè! Mặt mấy người tìm việc kia đều tái xanh hết cả lên, tui thấy trong giới giải trí này chỉ có mỗi Ứng Thư Hoán dám làm như thế!”

“Lúc ấy Ứng Kiều Kiều mới xuất vòng, icon mắt trợn trắng x237238 nhìn buồn cười chết đi được, khuê mật nhà tôi tới bây giờ vẫn còn xài, tôi còn sợ ảnh trợn đến mất cả mí mắt, quả không hổ danh là công chúa điện hạ!”

“Cũng không nhìn bối cảnh nhà Ứng Kiều xem…….”

“Quào, chẳng lẽ giải trí trong nước muốn xuất thế một đại ma vương có thể khống chế Ứng Kiều Kiều sao??”

“……”

Phía chính phủ Hậu viện hội của Kỷ Nguyên nhắn tin cho Tiểu Mễ Thang, hỏi cô có ý định trở thành phó hội trưởng của Hậu viện hội hay không.

Tiểu Mễ Thang do dự một lúc, cuối cùng vẫn từ chối lời mời bên phía Hậu viện hội.

Cô bày tỏ nếu mình thực sự muốn truy tinh, cũng chỉ muốn làm một cái tán phấn*, không muốn có gánh nặng gì đó.

*Tán phấn (散粉) yêu thích idol nhưng không tham gia vào FC mà chỉ âm thầm ủng hộ

Hậu viện hội tỏ vẻ đã hiểu, Tiểu Mễ Thang nhanh chóng bổ sung, bất quá nếu có yêu cầu gì có thể trực tiếp tìm cô.

Trước kia, Tiểu Mễ Thang chính là trạm tỷ cùng đại phấn nổi danh trong giới fans của Điều Tín, dựa vào việc chụp ảnh và vẽ tranh mà nổi tiếng, cũng là thứ hiện tại Kỷ Nguyên đang thiếu.

Tiểu Mễ Thang chuyển khung trò chuyện cùng Hậu viện hội, chú ý tới siêu thoại ngay đầu trang của Kỷ Nguyên, mọi người đều đang náo nhiệt ngắm ảnh chụp của đối phương, sau đó tiếp thu ý kiến từ quần chúng để quyết định đặt tên cho Hậu viện hội.

Cuối cùng, trải qua các đợt bỏ phiếu của người hâm mộ, lựa chọn cái tên “Nhất Nguyên”, tỏ vẻ các fans ở trong giới giải trí hỗn loạn đầy soái ca, nhất tâm nhất ý vì Kỷ Nguyên.

Đồng thời cũng thể hiện lập trường: Anh nhà ta chỉ làm người đứng đầu chứ không làm linh vật.

Đến nỗi đối với xưng hô của Kỷ Nguyên, mọi người đều không thống nhất, trước mắt toàn kêu hoa hòe lòe loẹt, có “Nguyên Nguyên”, có “Quyển Quyển”, cũng có người kêu “Nguyên bảo”.

Tiểu Mễ Thang dùng acc nhỏ của mình nhắc nhở một câu dưới siêu thoại: Hội Nhất Nguyên, MV đầu tay của Nguyên Nguyên đã chính thức ra mắt, tôi cảm thấy trước mắt chúng ta phải cấp cho Nguyên Nguyên một cái số liệu đẹp mắt mới được!

Đúng vậy, chạy số liệu mới là nhiệm vụ quan trọng nhất của các fans.

Trong lúc nhất thời, mấy cô gái để avatar Kỷ Nguyên đổ bộ vào MV Đào hoa kiếp, bắt đầu làm nhiệm vụ chạy số liệu.

Trong đó, một acc nhỏ tên là “Kiều đường pudding thêm viên khoai” cũng thần không biết quỷ không hay lẫn vào bên trong.

MV《Đào hoa kiếp》vừa công chiếu, nam chính đã ẵm ngay hai, ba cái hot search, lượt tìm kiếm bài hát cũng nước lên thì thuyền lên, nhanh chóng leo lên vị trí đứng đầu trên bảng xếp hạng của QQ music cùng NetEase Cloud Music.

Mặc dù Weibo bị fans khống bình, nhưng chỉ cần lên các phần mềm âm nhạc là có thể nhìn ra được mọi người đánh giá bài hát này ra sao.

Bất luận là ngôn từ hay soạn nhạc đều phi thường có cảm giác, trong đó có một câu hát còn được mọi người lôi ra hát đi hát lại.

Đương nhiên, màn trình diễn của Kỷ Nguyên cùng Hồ Tiểu Vân càng tăng thêm sắc thái bi thương cho bài hát.

Trong lúc nhất thời, bình luận của người qua đường đều nổ tung chảo:

“Xem mà khóc á ô ô ô ô, đây là chuyện xưa của tiểu mỹ nhân ngư tuyệt mỹ gì đây……”

“Nam chính diễn tốt quá đi, nếu cho mị nói hoàng đế thực sự tồn tại, nhất định chính là cảm giác này……”

“Quỳ mong Hứa Nguyệt Nhi ra bản cốt truyện hoàn chỉnh! Quỳ mong Hứa Nguyệt Nhi ra bản cốt truyện hoàn chỉnh!”

“Dễ nghe đến mức mị nghe đi nghe lại cả đêm luôn á!”

“…….”

Giang Ngọc nhìn thấy mấy cái phản hồi trực tiếp này, đột nhiên có một loại cảm giác thỏa mãn khi con trai nhà mình làm nên chuyện lớn.

Còn hấp tấp nhịn không nổi chụp màn hình lại chia sẻ cho Kỷ Nguyên.

Kỷ Nguyên không quá am hiểu các thao tác xem hình ảnh trên điện thoại, nhìn đến mấy bình luận khích lệ mình, thích mình, yêu mình, trong lòng hơi xao động.

Phải rồi, đã từ rất lâu không có một người xa lạ nào biểu đạt nhiều thiện ý với anh như vậy.

Kiếp trước của Kỷ Nguyên, bất luận anh là thất hoàng tử, hay là hoàng đế, mọi người đối với anh chỉ có cảm giác kính sợ, sợ hãi, sau này lại chuyển thành căm ghét, sợ hãi.

Trái tim của Kỷ Nguyên cũng không phải là một cục đá, nó cũng được làm từ thịt.

Chỉ là kiếp trước vẫn luôn bị mọi người mắng chửi, ngoại trừ khiến trái tim mình kiên cường hơn một chút, cũng chẳng có bất luận biện pháp xử lý nào.

Sâu thẳm trong nội tâm anh vẫn là khát vọng được mọi người chấp thuận, nhìn từng lời cổ vũ, từng lời ca ngợi, trái tim Kỷ Nguyên dần nóng lên.

Sau khi Đào hoa kiếp công chiếu được ba ngày, Kỷ Nguyên chính thức tiến tổ.

Nhờ một đợt vây xem kịch bản phía trước, Kỷ Nguyên cùng nhân viên công tác dần dần quen thuộc nhau, thời điểm anh tiến tổ còn có rất nhiều người nhiệt tình chào hỏi.

Đảm nhiệm vai nam chính là Lục Giác Hành, nữ chính là Lưu Thư Cầm, còn có Điền Tín trong vai nam ba, tiểu diễn viên đóng nam chính lúc còn nhỏ đều đã có mặt trong phòng hóa trang.

Lúc Kỷ Nguyên bước vào, liền nhìn thấy khuôn mặt đang trợn trắng mắt của Điền Tín, đối phương còn lẩm bẩm một câu: “Có ai kia thật đúng là không tự mình hiểu lấy, đừng nói vừa lên hot search được mấy lần liền nghĩ bản thân là minh tinh tai to mặt lớn nhé?”

Bên trong phòng hóa trang, chỉ có Kỷ Nguyên và Điền Tín, còn có một vài vị trí đang để trống.

——Lục Giác Hành cùng Lưu Thư Cầm có địa vị trong giới giải trí cao, cho nên có phòng hóa trang riêng ngay bên cạnh.

Cô gái trang điểm cho Điền Tín đặt đĩa đồ ăn xuống, nói giúp Điền Tín hai câu: “Điền ca, lần sau gặp loại tiểu nhân thích giẫm lên vị trí của người khác thì nhớ tránh xa một chút.”

Ý tứ của đối phương cực kỳ rõ ràng, chính là nói Kỷ Nguyên xuất đạo đã được lên kế hoạch từ trước, nếu không, sao có thể lên nhiều hot search như vậy trong đêm, lại vừa đúng lúc tuôn ra chuyện Kỷ Nguyên chính là tiểu ca ca hăng hái làm việc nghĩa.

Điền Tín khinh thường, đảo mắt nhìn lên trời: “Nói không chừng hai ả đàn bà dâm loạn ngu xuẩn kia là có người mướn đấy, ai biết được?”

Khâu Khê tiến vào cùng Kỷ Nguyên nhăn mặt: “Điền Tín, anh ăn nói cẩn thận một chút, âm dương quái khí cái gì hả?”

Điền Tín cười nhạo một phen: “Cậu là cái thá gì mà dám cùng tôi nói chuyện?”

Khâu Khê: “Anh!” Cậu ta tức giận đến run người: “Anh cũng là người, chẳng lẽ cho rằng sau khi trở thành diễn viên liền cao hơn người một bậc à?”

Loại người như Điền Tín không mấy hiếm lạ trong giới giải trí.

Suốt ngày làm nghệ sĩ, được người hâm mộ theo dõi, ca ngợi, xưng bọn họ là thiên thần.

Dần dà, một bộ phận sẽ đắm chìm trong những lời ca tụng, cho rằng bản thân hơn người một bậc, thái độ đối đãi với nhân viên công tác cũng trở nên cay nghiệt.

Khâu Khê vẫn chỉ là một cậu sinh viên, lần đầu gặp loại người không có tố chất như Điền Tín, khó chịu nói: “Nguyên ca, chúng ta đừng để ý đến anh ta.”

Khâu Khê: “Điền Tín chính là ỷ vào vị kim chủ sau lưng nên mới hống hách như vậy, bằng không với cái tính tình này của anh ta, làm gì có nơi nào dám hợp tác cùng chứ……”

“Kim chủ?” Kỷ Nguyên hỏi lại.

Khâu Khê nhỏ giọng thầm thì: “Chính là bị bao dưỡng đó.”

Sắc mặt Kỷ Nguyên mông lung: “Bao dưỡng?”

Khâu Khê đỏ mặt giải thích: “Chính là, nghe người khác nói Điền Tin được một lão tổng ngành dược bao dưỡng, là một tiểu tình nhân hắn ta nuôi bên ngoài…..”

Kỷ Nguyên hiểu sương sương: “Cậu ta là ngoại thất?”

Ngoại thất……..

Đây là cách nói văn chương gì thế?

Khâu Khê gật gật đầu, bổ sung: “Bất quá gần đây lão tổng ngành dược đang vướng vào vụ tham ô, hình như cha hắn ta muốn tranh cử vị trí lãnh đạo nào đó ở Kiến Kinh, dùng mọi cách để bò lên trên, cho nên vị kim chủ kia mới chưa có thời gian để quản anh ta, nếu không khẳng định lúc này đã ép chuyện Điền Tín giả mạo anh xuống rồi.”

Kỷ Nguyên như suy tư gì nói: “Nói cách khác, hiện tại kim chủ của cậu ta không quản được cậu ta?”

Khâu Khê gật gật đầu, nói: “Đúng đúng, Nguyên ca, không cần phải đấu võ miệng với anh ta làm gì………. Nhịn một chút là được, lăn lộn trong cái xã hội này, ai cũng phải biết nhẫn.”

Kỷ Nguyên “Ừ” một tiếng, nói với Khâu Khê: “Cậu đi mua cho tôi ly trà sữa.”

Khâu Khê căn bản không hiểu nguyên do Kỷ Nguyên muốn uống trà sữa vào lúc này. Nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Khâu Khê đi rồi, Kỷ Nguyên không lo lắng gì nữa, vì thế quay đầu nhìn Điền Tín.

Thông qua gương, Điền Tín trợn trắng mắt nhìn Kỷ Nguyên, không chút cố kỵ nào mắng: “Ngu ngốc.”

Ngay sau đó, Điền Tín liền cảm giác ghế của mình bị một lực lượng thật lớn đẩy về phía trước.

Cả người hắn theo quán tính của ghế dựa va thẳng vào bàn hóa trang, phát ra một tiếng “ầm” thật lớn, đồ trang điểm phía trên rơi loảng xoảng xuống đất, vỡ nát, thậm chí, dạ dày hắn bị đụng tới co rút một trận, mồ hôi chảy đầy đầu, ngay cả một tiếng hét cũng không phát ra nổi.

Một cú này, đúng là Kỷ Nguyên đá.

Chuyên viên trang điểm đang muốn hét lên, liền bị Kỷ Nguyên nhét một bịch bông hóa trang vào miệng, cô ta sợ tới mức run bần bật, Kỷ Nguyên thong thả ung dung cảnh cáo: “Tôi không có nguyên tắc không đánh phụ nữ, tốt nhất cô đừng khiêu chiến giới hạn của tôi.”

Điền Tín bò dậy, không thể tin nổi mà nhìn Kỷ Nguyên, tựa hồ không ngờ có diễn viên dám động thủ ở ngay đoàn làm phim: “Kỷ Nguyên, tao đệch con mẹ mày!”

Chỉ tiếc, Kỷ Nguyên là người trước nay không đi theo kịch bản.

Ngay thời điểm anh xác định Điền Tín đang thân cô thế cô, thế lực sau lưng cũng vô pháp trợ giúp…….

Này không phải là điển hình của đưa tới cửa tìm đánh sao?

Hoàng đế bệ hạ “mặt dày vô sỉ” nghĩ thầm: Con người của trẫm, am hiểu nhất là tận lực đánh chó xuống ruộng.

Kỷ Nguyên nện một quyền vào vai phải đối phương, cảm giác xương cốt vỡ vụn từ vai phải truyền đến não bộ Điền Tín trong nháy mắt, đau đến mức không đứng thẳng eo được.

Hắn đổ mồ hôi đầm đìa, “A a” kêu gào thảm thiết, ngã trở về trên ghế.

Kỷ Nguyên không có ý định thu tay lại, kéo ghế của đối phương đối diện với mình, Điền Tín ý thức được Kỷ Nguyên còn muốn tẩn hắn, biểu tình nhanh chóng thay đổi, hoảng sợ vô cùng, té ngã lộn nhào mà lăn trên mặt đất.

“Mày dám đánh người ở đoàn làm phim! Mày dám đánh người ở đoàn làm phim! Tao mẹ nó muốn kiện mày!”

Kỷ Nguyên dịu dàng nói: “Cậu có thể thử xem.”

Giây tiếp theo, anh đạp vỡ điện thoại của chuyên viên trang điểm, đồng thời dùng tay đập nát điện thoại của Điền Tín, bắn ra một phát, tựa hồ có thể nhìn thấy tia lửa tóe lên.

“Cuộc đời tôi ghét nhất là bị kẻ khác uy hiếp.” Kỷ Nguyên nở nụ cười hiền lành, quan sát Điền Tín: “Đặc biệt là uy hiếp vào thời điểm tôi có năng lực trả đũa. Tặng cho cậu một lời khuyên, lần sau muốn nói xấu tôi, tốt hơn hết là nói ở sau lưng.”

“A—— đau đau đau——”

Lúc Khâu Khê chậm chạp chạy trở về, phòng hóa trang đã trống rỗng.

Cậu ta mê man, bước chân chậm rãi ngừng lại, thật cẩn thận lên tiếng: “Nguyên ca……… Điền Tín đâu?”

Kỷ Nguyên nói: “À, vừa rồi cậu ta giống như bị tụt huyết áp nên ngất xỉu, tôi bảo trợ lý trang điểm dìu cậu ta vào xe nghỉ ngơi một lát rồi.”

——Kỷ Nguyên nhớ chính mình là người làm đối phương ngất xỉu, không có một chút gánh nặng tâm lý.

Khâu Khê cảm thấy là lạ, “ồ” một tiếng, sau đó đem trà sữa cho Kỷ Nguyên.

“Cốc cốc”, tiếng gõ cửa vang lên.

Khâu Khê lên tiếng: “Mời vào——”

Cậu ta vừa dứt lời, ngạc nhiên nhìn người đang đứng trước cửa——Là Lục Giác Hành.

Kỷ Nguyên quay đầu, nhìn gương mặt quen thuộc của Lục Giác Hành, cũng có chút mất tự nhiên.

Lục Giác Hành mở lời: “Vừa nãy nghe thấy bên này có điểm động tĩnh, nên tôi qua xem một chút.”

Phòng hóa trang của Kỷ Nguyên và Điền Tín rất hẻo lánh, đây cũng là nguyên nhân Kỷ Nguyên dám động thủ ngay chỗ này.

Kỷ Nguyên mặt không đổi sắc nói: “Lúc nãy tôi đùa với trợ lý, động tĩnh hơi lớn một chút.

Lục Giác Hành vừa nhìn liền biết Kỷ Nguyên nói dối, anh ta bất động thanh sắc liếc nhìn bàn ghế xung quanh, phát hiện rõ ràng từng có dấu vết đánh nhau, lại nghĩ tới lúc nãy Điền Tín đột nhiên tụt huyết áp ngất xỉu một cách không thể hiểu nổi, nội tâm nhanh chóng hiểu rõ.

Nhưng Lục Giác Hành không tính vạch trần Kỷ Nguyên, mà nhân duyên của Điền Tín cũng thật sự rất kém, thời điểm thảo luận kịch bản ngay cả một chút EQ cũng không có, vừa mở miệng liền đắc tội toàn bộ nhân viên công tác, cho nên dù hắn ta ủy khuất ngay trong đoàn làm phim, cũng chẳng có ai nguyện ý chìa tay ra giúp đỡ.

Trong lòng quần chúng đều thích bát quái: Xứng đáng!

Lục Giác Hành cười nói: “Vừa rồi nghe nói Điền Tín tuột huyết áp tới phòng y tế, cho nên đem một ít đường tới cho mọi người, đóng phim nhưng cũng đừng quên thân thể của mình.”

Anh ta bước vào trong, trong tay nắm một bịch đường, đặt ở trên bàn Kỷ Nguyên.

Trong khoảnh khắc ấy, biểu tình Kỷ Nguyên hơi hoảng hốt.

Khuôn mặt của Lục Giác Hành ngay trước mắt, tựa hồ giống hệt như bộ dáng của Phó Lạc, khiến anh không phân biệt được cái nào là thật, cái nào là giả.

——Nếu cảm thấy tồn tại quá khổ, vậy ăn viên đường đi.

——Tồn tại tựa như ly nước đường nóng, sôi sôi sục sục, một đời liền trôi qua.

“Lục ca, làm phiền một chút, em là thợ trang điểm cho Kỷ Nguyên……” Ngoài cửa vang lên thanh âm yếu ớt của một cô gái.

Kỷ Nguyên lấy lại tinh thần, nhìn bịch đường trên bàn, lại không tiếp nhận, uyển chuyển cự tuyệt: “Cảm ơn. Tôi không thích ăn đường.”

Lục Giác Hành ngừng một chút, “Lúc trước thấy cậu thường mang theo đường, còn tưởng rằng cậu thích ăn chứ.”

Bị vạch trần nên Kỷ Nguyên có chút xấu hổ, cảm giác giống như mình trốn học bị ba ba bắt tại trận, tùy tiện nói dối: “Tôi chuẩn bị cho người khác.”

….. Đều tại gương mặt này của Lục Giác Hành quá giống Phó Lạc.

Thật ra Kỷ Nguyên có điểm sợ Phó Lạc, dẫu sao anh cũng là một tay Phó Lạc nuôi lớn, Phó Lạc đối với anh, là sư huynh, cũng là phụ thân.

Lục Giác Hành như suy tư nhìn người trước mặt, rốt cuộc một câu “chuẩn bị cho người khác” này quá khiến người ta nghĩ lung tung, tựa như có bạn gái………

“Mọi người hẳn là đang vội, vậy tôi không quấy rầy nữa.”

Thợ trang điểm đứng ở ngay cửa nhìn đến sườn mặt của Lục Giác Hành, cả người không tiếng tiếng động run rẩy, hai mắt đều phát sáng.

……….. Ảnh đế, thật sự đẹp quá đi!

“Ứng ca, anh nhìn xem mấy tấm ảnh này chụp ổn không?” Người đại diện nói lần đầu tiên, phát hiện Ứng Thư Hoán như đang thả hồn vào cõi thần tiên, vội vàng nhắc nhở: “Ứng ca, anh có nghe không?”

Ứng Thư Hoán lấy lại tinh thần, nhìn đến mấy tấm hình ở trong máy tính.

Top năm tạp chí lớn trong nước, ảnh bìa cùng với ảnh bên trong, thuộc loại tài nguyên vừa đỉnh cấp vừa thời thượng ở giới giải trí trong nước.

Chỉ là đối với Ứng Thư Hoán thì chẳng khác gì dệt hoa trên gấm, thời điểm hắn mười tám tuổi đã xuất hiện trên mặt bìa tạp chí này, hơn nữa một năm giành được danh hiệu Ảnh đế Hoa Kiều ở nước ngoài còn được lên đại tuần san, được mệnh danh là diễn viên trẻ tuổi nhất, có thiên phú nhất.

Ứng Thư Hoán lăn lộn trong giới giải trí như cá gặp nước, đều là hắn chọn lựa tài nguyên, không có chuyện tài nguyên tới chọn hắn.

Bởi vậy, lịch trình của hắn cũng nhàn rỗi hơn Kỷ Nguyên nhiều, sắp xếp duy nhất gần đây nhất chính là tham gia chương trình《Cùng nhau đi du lịch》.

Người đại diện nhìn ra được tâm tình Ứng Thư Hoán không tốt, vì thế liền dựa vào kinh nghiệm trước kia chọn mấy tấm ảnh chụp, gửi lại cho nhân viên công tác của tạp chí.

Cậu ta không biết, Ứng Thư Hoán như đi vào cõi thần tiên, thật ra là vẫn luôn tự hỏi chuyện của Kỷ Nguyên.

Một khi Ứng Thư Hoán bắt đầu chú ý tới Kỷ Nguyên, liền giống như mở ra một cánh cửa nào đó, muốn ngừng cũng không được.

Hắn cái gì cũng muốn biết một chút, Kỷ Nguyên đang làm gì, số điện thoại là bao nhiêu, Wechat là gì…….

Lại nói tiếp, hiện tại hắn vẫn chưa có Wechat của Kỷ Nguyên.

Ứng Thư Hoán cảm thấy trạng thái của bản thân không ổn.

Kể từ sau khi Kỷ Nguyên trở nên khác với trước kia, hắn cũng bắt đầu trở nên không giống như lúc trước.

Ứng Thư Hoán không ngừng làm mới hot siêu thoại của Kỷ Nguyên, muốn hỏi thăm một ít tin tức của đối phương từ miệng fans.

Chỉ có khoảnh khắc hiện tại, Ứng Thư Hoán mới có một loại cảm giác thất bại, thậm chí oán trách bản thân trước kia.

Làm sao mà hắn là chồng của người ta, muốn biết một chút chuyện của vợ mình, cư nhiên còn phải hỏi thăm từ trong fans!

Nhóm người hâm mộ có tên gọi là “Nguyên khí thiếu niên lưu ký” đang khí thế ngất trời mà thảo luận hướng đi mới cho Kỷ Nguyên—— một vài chị em ngồi canh ở tiền tuyến thành phố điện ảnh gửi tin tức về, hiện tại công tác bảo mật cao, nghe nói, Kỷ Nguyên nhận bộ《Kinh tiên》, đóng vai nam phụ Long Nguyệt.

Tin tức trăm phần trăm chính xác, nam chính là Lục Giác Hành, nữ chính là Lưu Thư Cầm, có người ở tuyến đầu còn chụp được tạo hình bạch y của Kỷ Nguyên.

Nhóm fans lập tức sôi trào lên!

Vị trạm tỷ ở tiền tuyến thả ra một tấm ảnh leak hậu trường, là tạo hình Kỷ Nguyên đang treo ở trên dây thép.

Mặc dù chụp không rõ nét, nhưng cũng không che giấu được cảm giác tiên khí ập vào mặt, phiên nhược kinh hồng!

Ứng Thư Hoán vội vàng ấn vào xem, còn chưa kịp lưu, trạm tỷ đã rút về.

…….. Đệch!

Trạm tỷ: Xin lỗi nha chị em, bởi vì bảo mật, cho nên mị chỉ có thể cho mọi người xem một tấm, mọi người không được lưu về đâu đấy!

Fans 1: Ừm ừm bọn tui biết mà!

Fans 2: Chúng ta sẽ không rêu rao ra bên ngoài!

Fans 2: Vì ca ca! Mọi người nhất định phải bảo mật!

Lời của Kiều đường pudding thêm viên khoai đột ngột chen vào: Có thể phát lại một lần không? Tôi còn chưa kịp lưu.

Các fans:……

Các fans:……. Người chị em, bà không nghe thấy sao, đều nói không được bảo tồn.

Ứng Thư Hoán sửng sốt một chút, càng tức giận!

Đệt! Mẹ nó, tức chết ông đây mà……

Đầu óc Ứng Thư Hoán vừa chuyển, lập tức túm lấy cổ áo người đại diện: “Tôi muốn tới thành phố điện ảnh.”

Tính tình của người đại diện cũng rất tốt, hỏi: “Ứng ca, tới thành phố điện ảnh làm gì, anh lại không có lịch trình.”

Ứng Thư Hoán nghiến răng nghiến lợi: “Tôi muốn đi thăm ban*.”

*không phải người trong đoàn làm phim nhưng vẫn đến thăm hoặc xem người ta quay chụp, hoặc đến thăm người quen quay chụp

Không cho xem đúng không…….

Bảo mật đúng không…….

Rút ảnh chụp về đúng không……

Được lắm…….

Không sao hết, ông đây có thể tới hiện trường xem!

Ông chụp một trăm tấm cho mấy người tức chết!

“Cắt!” Đạo diễn Tăng hô lên: “Sáng nay coi như kết thúc, mọi người đi ăn cơm đi, buổi chiều chúng ta quay tiếp, vất vả rồi.”

Trợ lý Lục Giác Hành nói: “Lục ca có mua gà quay, đặt ở trên bàn, mọi người muốn ăn có thể tới đó lấy!”

“Là gà quay của lão Thành sao?”

“Ây, đúng vậy! Là cửa hàng của nhà võng hồng kia!”

“Trời ạ, đã thèm từ lâu rồi, cảm ơn Lục ca nhiều nhiều!”

“Con người của Lục Giác Hành thật sự không tồi nha……..”

“Đúng vậy, trước kia tôi thích nhất là quay chung một đoàn làm phim với anh ấy, ảnh thích mời khách, tôi quay xong không những không xuống cân, ngược lại còn béo lên…….”

Khâu Khê nghe mọi người khen ngợi Lục Giác Hành, tâm phục khẩu phục: “Khó trách danh tiếng trong ngành của Lục Giác Hành lại tốt như vậy, EQ của anh ta cũng cao quá đi.”

Kỷ Nguyên hất một lọn tóc dài ra phía sau, Khâu Khê liền nói: “Anh nóng à?”

Kỷ Nguyên bình tĩnh nói: “Không nóng, thời tiết này vẫn còn tốt. Mà nóng cũng không tháo được, buổi chiều vẫn phải tiếp tục quay.”

Mặc dù phong cách tạo hình của Kỷ Nguyên nhìn qua thật đơn giản, nhưng mặc vào diễn lại rất khó.

Khâu Khê đánh giá Kỷ Nguyên, nội tâm nhớ lại thời điểm Kỷ Nguyên bước ra từ phòng hóa trang, ánh mắt kinh diễm của mọi người.

Cậu ta đã thấy qua bộ dáng Kỷ Nguyên xuyên hồng y, cũng đã đủ tuyệt diễm.

Nhưng Kỷ Nguyên xuyên bạch y lại là một phong cách khác, nhà tạo mẫu cố ý lựa chọn trang phục nhiều tơ lụa bay, khắc họa nét linh động cùng hồn nhiên của nhân vật.

Mái tóc dài buộc một nửa, dùng cây trâm mang theo hai dải lụa cố định lại ở sau đầu, mỗi khi Kỷ Nguyên đi đường, hai dải lụa phía sau cũng theo đó mà đung đưa trong gió, mười phần hoạt bát.

Thời điểm Long Nguyệt xuất hiện đầu tiên ở trên màn ảnh mới chỉ có mười sáu tuổi, tràn ngập tinh thần thiếu niên.

Vì phần trên tạo hình sớm, nên nhà tạo mẫu hòa quyện cảm giác thiếu nữ cùng thiếu niên lộn xộn ở bên nhau, khiến vẻ đẹp trung tính không phân biệt nam nữ của Kỷ Nguyên lộ ra.

Đạo diễn Tăng gặm đùi gà bước lại đây, tự động dừng ở vị trí cách xa ba bước với Kỷ Nguyên: “Tôi bây giờ ấy à, cũng không dám đứng gần cậu quá, sợ vấy bẩn tiên khí trên người cậu!”

Kỷ Nguyên dở khóc dở cười: “Đạo diễn Tăng, ngài là cố ý ăn đùi gà trước mặt tôi đi.”

Đạo diễn Tăng gặm “nhồm nhoàm”: “Không phải là tôi không cho cậu ăn, là cậu ăn không hết đấy có biết không hả, cậu nhìn cái eo kia của cậu đi, một bàn tay của tôi liền cầm hết, ăn một chút đều sẽ béo!”

Kỷ Nguyên:…….

Sau khi kết thúc giờ ăn cơm giữa trưa, cảnh diễn của Kỷ Nguyên cùng nam diễn viên nhỏ tuổi liền xong.

Cảnh buổi chiều quay chụp chính là sáu năm sau, nam diễn viên nhỏ tuổi đã trưởng thành, nên được thay thế bằng Lục Giác Hành.

Lục Giác Hành đóng vai thiếu niên, bởi vì lòng hiếu kỳ của năm mười sáu tuổi, chạy tới bên ngoài cốc không người, vô tình vướng vào một trận chém giết giữa Ma giáo và chính đạo, Lục Giác Hành thể hiện thiên phú hơn người, chấn động toàn bộ Ma giáo cùng đạo sĩ chính đạo có mặt ở đây.

Thánh nữ Ma giáo Tuyết Phiêu Phiêu dự tính ám toán Lục Giác Hành, lại bị Long Nguyệt từ trên trời giáng xuống ngăn cản.

Cảnh nổi bật này là Lục Giác Hành đánh nhau ở phía trên, cùng với màn Kỷ Nguyên treo dây cáp bay từ trên trời xuống.

Buổi sáng, Kỷ Nguyên cũng chưa tiếp xúc qua cái gì gọi là treo dây cáp, đạo diễn Tăng biết đối phương không có kinh nghiệm ở mảng này, cho nên chuẩn bị đưa Kỷ Nguyên đi làm quen một chút.

Lúc Kỷ Nguyên nhìn đến dây cáp, có chút phân cao thấp, nội tâm có chút đắc ý nho nhỏ: Không cần cái này tôi cũng có thể bay được.

Luyện võ quanh năm đã giúp Kỷ Nguyên có khả năng khống chế thân thể của mình một cách chính xác, cho dù là không cần dây cáp, khinh công của anh cũng thuộc loại nhất đẳng.

Sau khi chấm dứt công tác chuẩn bị, cảnh quay đầu tiên là màn Lục Giác Hành bị người bao vây.

Kỷ Nguyên cùng Khâu Khê đứng một bên quan sát.

Kỷ Nguyên xem tương đối nghiêm túc, anh phát hiện Lục Giác Hành cũng không phải đánh lung tung, thực hiển nhiên, đối phương có nền tảng võ thuật.

Bởi vậy, động tác của anh ta cực kỳ lưu loát, thậm chí có một vài động tác còn ẩn chứa bóng dáng Phó Gia Quyền.

Cái phát hiện này khiến tim Kỷ Nguyên chấn động kịch liệt.

Nhưng giây tiếp theo, anh liền tự nhủ với bản thân: Không có khả năng, sẽ không, sư huynh đã ra đi từ lâu, Lục Giác Hành chẳng qua là lớn lên giống huynh ấy mà thôi.

Nhưng mà……… Nhưng mà chính mình còn có thể xuyên tới đây, vậy sư huynh……

Nếu Lục Giác Hành là sư huynh, vậy quý phi đâu? Sư nương cùng sư phụ đâu? Bọn họ cũng sẽ ở thời đại này sao?

Kỷ Nguyên suy nghĩ quá nhập tâm, tức cảnh sinh tình, khiến trái tim anh hơi chua xót.

Bởi vì cảnh quay của Lục Giác Hành cực kỳ phức tạp, cho nên quay từ buổi chiều tới tận tối.

Sau khi đạo diễn Tăng hô “cut”, là đến phiên Kỷ Nguyên treo dây cáp.

Đạo diễn Tăng nhìn Kỷ Nguyên treo trên dây cáp, có chút khẩn trương.

Mặc dù trước đó đã nói qua với Kỷ Nguyên, nhân vật Long Nguyệt này nhất định phải phiêu dật, cần tiên khí, cho dù là bay ở trên không trung, cũng yêu cầu tư thế xinh đẹp.

Trước kia Kỷ Nguyên chưa có kinh nghiệm treo dây cáp, lỡ như bay trên không trung không tốt thì làm sao bây giờ?

Đạo diễn Tăng đã tính tới tình huống tệ nhất.

Phải rồi, có thể tìm được một diễn viên có khí chất tựa như Long Nguyệt đã là may mắn lắm rồi.

Chẳng lẽ còn trông cậy vào các phương diện của cậu ta cũng hoàn mỹ sao?

Kết quả giây tiếp theo, sự thật liền hung hăng vả đôm đốp vào mặt đạo diễn Tăng!

Kỷ Nguyên…… Cũng thể hiện tốt quá đi!

Nếu không phải đạo diễn Tăng nhìn thấy trên eo đối phương có treo dây thép, hắn thiếu chút nữa liền cho rằng Kỷ Nguyên dùng khinh công!

Trong khoảnh khắc, đạo diễn Tăng như nhập vào vai diễn.

Không trung lá rụng đầy trời, bạch y Long Nguyệt đạp lên ánh trăng mà đến, tựa như tiên tử trên cung trăng hạ phàm.

Giây phút này, không chỉ đạo diễn Tăng ngừng hô hấp lại, ngay cả Lục Giác Hành cũng cực kỳ chấn động, ngừng thở nhìn chằm chằm Kỷ Nguyên, tận đến khi đối phương khinh khinh phiêu phiêu dừng bên người mình.

Đạo diễn Tăng nhìn ánh mắt của Lục Giác Hành, hai tay lặng yên không tiếng động nắm vào nhau, hai mắt nhìn đau đáu: Đúng! Chính là loại cảm giác này! Không hổ là Lục Giác Hành a, diễn quá đỉnh!

Chỉ có Lục Giác Hành biết, biểu tình nhìn chằm chằm đến sững sờ vừa rồi, không phải là anh ta diễn xuất.

Thực sự là bị một màn rơi xuống của Kỷ Nguyên thu hút.

……. Người này còn rất có thiên phú đóng phim.

Lục Giác Hành nhanh chóng phủi sạch ý tưởng này trong lòng.

Xe của Ứng Thư Hoán dừng bên ngoài đoàn làm phim, đập vào mắt chính là một màn Kỷ Nguyên từ trên trời bay xuống.

Không thể không nói, Kỷ Nguyên diễn nhân vật Long Nguyệt cực kỳ chân thật.

Hắn ngồi ở chỗ này, vẫn luôn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm Kỷ Nguyên, khoảnh khắc nhìn thấy đối phương, cảm giác bực bội trong ngày đột nhiên biến mất một cách không thể nào hiểu nổi.

Hóa ra là hắn muốn đến xem anh ấy.

Hắn nghe thấy thanh âm ấy phát ra từ tận đáy lòng, chậm rãi nói cho hắn biết.

Theo lộ tuyến Kỷ Nguyên rơi xuống đất, Ứng Thư Hoán còn thấy được một người khác —— Lục Giác Hành.

Sao Lục Giác Hành cũng tham diễn bộ phim này?

——Lúc giữa trưa Ứng Thư Hoán không để ý vụ công bố nam nữ chính trong fan club.

Kỷ Nguyên quay xong cảnh này, liền nghe được đạo diễn hô “Cut”.

Lục Giác Hành cười khanh khách mà cùng Kỷ Nguyên nói gì đó, quan trọng là sắc mặt Kỷ Nguyên còn không tồi, thế mà lại không trưng ra một khuôn mặt than.

Cái này khiến cho giác quan thứ sáu của Ứng Thư Hoán nổ mạnh!

Phút chốc, đại não của Ứng Thư Hoán giống như bị điện giật, nhớ tới cách đây không lâu, một màn Kỷ Nguyên lần đầu tiên nhìn thấy Lục Giác Hành.

Đó là lần thất thố duy nhất của Kỷ Nguyên trong khoảng thời gian này!

Hắn còn nhớ rõ, Kỷ Nguyên gắt gao túm lấy cánh tay Lục Giác Hành, như là thấy một người nhiều năm không gặp…….

Lúc ấy Ứng Thư Hoán còn bị cơn giận giữ che lấp đầu óc, còn trăm phương nghìn kế muốn ly hôn cùng Kỷ Nguyên, đã thế còn cho rằng Kỷ Nguyên yêu mình sâu sắc, cho nên trực tiếp làm lơ ánh mắt của Kỷ Nguyên ngay lúc đó.

Chính là bây giờ nhớ tới, nghĩ thế nào cũng cảm thấy kỳ quái……

Kỷ Nguyên quen biết Lục Giác Hành từ lúc nào?

Hiện tại còn cùng nhau đóng phim……

Ứng Thư Hoán thay đổi vài tư thế ngồi, cảm thấy chính mình bị không khí trong xe làm cho nóng nực.

Sau khi mở cửa sổ ra, vẫn không thể giảm bớt tâm tình khó chịu như cũ.

Sau khi Kỷ Nguyên diễn xong, chậm rãi đi thay quần áo cùng tẩy trang, vừa mới đi được mấy bước, liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc, cao gầy dưới cây đại thụ bên cạnh đoàn làm phim.

Ứng Thư Hoán?

Hắn tới làm gì?

Kỷ Nguyên nghĩ thầm: Nói chung là không phải tới tìm mình, chắc là Kỷ Hi đóng phim ở gần đây.

Bởi vậy, anh làm lơ Ứng Thư Hoán, bước tới xe của bảo mẫu.

Trong lòng Ứng Thư Hoán tựa như bốc cháy một trận lửa, ngòi nổ bị châm lên.

Kỷ Nguyên thế mà lại làm lơ hắn!

Nếu như trước kia Kỷ Nguyên làm như vậy, hắn chỉ cảm thấy tức giận cùng phẫn nộ, nhưng hiện tại, trong lòng Ứng Thư Hoán lại có một tia ủy khuất không dễ phát hiện.

“Kỷ Nguyên.” Ứng Thư Hoán chịu đựng tính tình, mở miệng gọi đối phương lại.

Kỷ Nguyên ngừng bước chân: “Cậu tới tìm tôi?”

“Vô nghĩa, không tới tìm anh thì tới tìm ai.” Ứng Thư Hoán tức giận.

Đối với tính tình hắn Kỷ Nguyên đã sớm hình thành thói quen, vì thế mở miệng: “Cậu tìm tôi là vì chuyện ly hôn à?”

Ứng Thư Hoán mím môi: “Tôi không thể tới tìm anh vì chuyện khác à?”

Kỷ Nguyên bừng tỉnh đại ngộ, lên tiếng: “Gần đây tôi không đánh Kỷ Hi, nếu anh ta bị người khác đánh, khẳng định không phải tôi làm.”

Ứng Thư Hoán:……..

“Tôi không hỏi anh chuyện của Kỷ Hi, sao anh luôn nhắc tới anh ta thế!” Lúc Ứng Thư Hoán nói lời này, giọng điệu bắt đầu trở nên ủy khuất.

Kỷ Nguyên không thể nào hiểu nổi, nghĩ thầm: Cậu ngoại trừ chuyện của Kỷ Hi, cũng đâu còn chuyện khác muốn tìm tôi………

Ứng Thư Hoán thu liễm tính tình, lúng túng nói: “Tôi là tới thăm ban.”

Kỷ Nguyên do dự một chút, thử nói: “Nhưng mà Kỷ Hi không đóng phim ở thành phố điện ảnh.”

Ứng Thư Hoán giận đến mức thiếu chút nữa liền dựng hết cả lông, bước ra khỏi bóng tối, “Anh không thể không đề cập đến anh ta sao! Tôi là tới thăm ban anh! Tôi muốn xem thử có phải anh chết ở bên ngoài rồi không, cả ngày không về nhà, trong lòng anh còn có cái nhà này sao?”

Kỷ Nguyên bị hắn lên án, sửng sốt một chút, trong lúc nhất thời không hiểu vì cái gì Ứng Thư Hoán lại phát hỏa.

Chẳng phải hắn hy vọng chính mình dọn ra khỏi nhà hắn à, dù sao ở bên nhau nhìn cái gì cũng khó chịu, như thế nào bây giờ lại nói như kiểu anh không về nhà một đêm liền biến thành tra nam rồi?

Kỷ Nguyên tiến về phía trước một bước, ai ngờ Ứng Thư Hoán một bên rống giận một bên thấy tình huống không ổn liền “vèo” một phát trốn ra sau cây đại thụ, thuần thục khiến người ta đau lòng.

Hắn cảnh giác nói: “Anh làm gì! Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?”

Kỷ Nguyên:……..

“Cậu trốn sau cây đại thụ làm gì?”

Vừa rồi Ứng Thư Hoán thấy Kỷ Nguyên tiến về phía trước một bước, liền cho rằng đối phương muốn tẩn hắn một trận, hoàn toàn là phản xạ có điều kiện, rầu rĩ nói: “Chẳng phải vừa rồi anh muốn đánh tôi à?”

…….. Vậy cậu trốn còn rất nhanh.

Kỷ Nguyên dở khóc dở cười: “Tôi lại không có thói quen tùy tiện đánh người.”

Nói xong lại nhìn Ứng Thư Hoán, còn cảm thấy đối phương rất đáng yêu, phảng phất thấy được đôi tai cùng cái đuôi đang rũ xuống.

Kỷ Nguyên nhớ tới những gì nghe được từ Giang Ngọc, chuyện Ứng Thư Hoán năm mười bốn tuổi đã bắt đầu làm từ thiện, mười mấy năm như một kiên trì tới tận bây giờ, cái nhìn về hắn cũng dần dần thay đổi.

Có lẽ, Ứng Thư Hoán cũng không phải hùng hài tử* như mình nghĩ.

*Hùng hài tử (熊孩子) thuật ngữ internet, dùng để chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm, không hiểu chuyện.

Ít nhất bây giờ trong mắt anh, đã trở thành một hùng hài tử hiểu chuyện.

Kỷ Nguyên hiếm khi nhẹ nhàng với hắn: “Bây giờ cậu đã thăm ban xong, có thể đi rồi sao.”

Ứng Thư Hoán hỏi lại: “Anh ăn cơm tối chưa?”

Kỷ Nguyên sửng sốt một chút, Ứng Thư Hoán lúng túng nói: “Tôi đứng bên ngoài từ trưa tới tối, cũng chưa ăn cơm, giờ đói bụng lắm, muốn ăn cơm.”

Hẳn là hắn cảm thấy mình giống như đang bán thảm, liền vội vàng lấy cớ bổ sung: “Thuận tiện thương lượng chuyện ly hôn một chút. Anh đừng nghĩ ly hôn là chuyện đơn giản, về vấn đề phân chia tài sản, chúng ta cần ngồi xuống nói chuyện cho đàng hoàng.”

Kỷ Nguyên mở miệng: “Một mình tôi rời nhà là được rồi.”

Ứng Thư Hoán sửng sốt một chút, hắn ý thức được Kỷ Nguyên là thật sự cái gì cũng không cần, chỉ muốn bản thân rời đi, vì thế, cảm giác nôn nóng trong lòng càng trở nên mãnh liệt.

Đột nhiên hắn bắt lấy cánh tay Kỷ Nguyên, xém chút nữa liền khiến anh phản xạ có điều kiện tung ra một quyền.

Nhưng khi nhìn đến Ứng Thư Hoán, lại nhanh chóng bình tĩnh lại, tùy ý để cho đối phương nắm lấy tay mình chạy loạn.

Ứng Thư Hoán nhét anh vào trong xe, nghẹn một hơi trong lồng ngực: “Anh nói với Giang Ngọc, tối nay anh về nhà ngủ.”

Kỷ Nguyên bất đắc dĩ nói: “Cậu lại muốn làm gì?”

Ứng Thư Hoán xoay người, cặp mắt hồ ly xinh đẹp trợn tròn, nổi giận đùng đùng quát: “Cái gì mà nói tôi muốn làm gì, bây giờ anh còn chưa ly hôn với tôi, anh về nhà ngủ là thực hiện trách nhiệm của người vợ!”

Rống xong, một mảnh yên tĩnh bao trùm lấy bầu không khí trong xe.

Lúc này Ứng Thư Hoán mới phản ứng lại vừa nãy mình nói những lời ly kỳ gì.

Thực hiện…….

Lí lí lí lí lí lí thực hiện trách nhiệm của người vợ……

Đột nhiên trong đầu hiện lên buổi đêm tối tăm hôm đó, xúc cảm khi đè Kỷ Nguyên dưới thân.

Mùi hương dễ ngửi cùng làn da ướt át……..

Trong nháy mắt, mặt hắn bị thiêu đến đỏ bừng, trước khi Kỷ Nguyên đáp lời, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ý tôi là! Trách nhiệm về nhà! Không nói trên giường!”

Kỷ Nguyên lặng yên thắt dây an toàn, suy nghĩ một chút, bổ thêm một đao: “Vốn dĩ tôi không có nghĩ như vậy.”

Ứng Thư Hoán cũng cũng không dám nhìn đối phương, chân nhấn ga, gắt gao mà nhìn đường cái trước mặt, tựa hồ như muốn đục một cái lỗ lên đó.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.