Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 3: Chương 3: Quan Tâm Tôn Nhi Là Nên Mà



Các bạn đang đọc truyện Chương 3: Chương 3: Quan Tâm Tôn Nhi Là Nên Mà miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

CHƯƠNG 3: QUAN TÂM TÔN NHI LÀ NÊN MÀ

Editor: Luna Huang
Hứa Vân Noãn theo qua, ngồi xuống cái băng ghế nhỏ bên cạnh Mục Trần Tiêu, ghế rất thấp, sau khi ngồi xuống, hai tay nàng tự nhiên đặt ở đầu gối, càng mảnh mai, biết điều.
Đống lửa được nhớm lên, bọn hộ vệ bắt đầu chuẩn bị đồ ăn.

Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng nâng má, tựa hồ có chút không giải thích được: “Trúng độc, vậy làm sao không giải độc?”

“Khó giải.” Mục Trần Tiêu phản ứng lãnh đạm.

Hứa Vân Noãn nháy mắt một cái, cảm thấy thế nào đều là tôn nhi nhà mình, phải khai đạo thật tốt: “Tôn nhi, đối với ngươi mà nói, chuyện thống khổ nhất là cái gì?”

Hai bên trái phải Chu quản gia nghe đến nheo mắt, đây thật là cô nãi nãi, thế nào luôn luôn đạp chân đau của công tử nhà mình thế?

Mục Trần Tiêu ngẩng đầu, mặt mày hiện lên một tia lạnh lùng nghiêm nghị: “Kịch độc khó giải, thân có tàn tật?”

“Không, chuyện thống khổ nhất là kịch độc có thể giải, nhưng chân của ngươi cũng đã sinh cơ héo rũ, không dùng được.” Khóe môi của Hứa Vân Noãn cười ngọt ngào như trước, má lúm đồng tiền phá lệ ấm lòng, “Tam gia gia ta nói qua, tất cả thế gian đều có tất cả khả năng, độc này nếu có thể làm ra, tự nhiên cũng sẽ có biện pháp giải, tôn nhi trăm triệu lần không nên nản chí, bình thường chú ý xoa bóp bảo dưỡng nhiều chút.”

Đang nghĩ ngợi lần này nên bổ cứu như thế nào Chu quản gia sửng sốt, vừa lén đo lường xấu hổ không ngớt, lão thái gia vẫn không có buông tha tìm đại phu hỗ trợ giải độc, nhưng công tử gặp đại biến ai cũng không dám cứng rắn khuyên, vẫn là cô nãi nãi tốt, là trưởng bối, niên linh kém công tử cũng không nhiều, nói công tử nhất định nghe lọt!

Ân, chờ một chút, hình như cô nãi nãi nhỏ hơn công tử, không có việc gì, không kém mươi tuổi xem như tuổi không sai biệt lắm.

Tâm hồ của Mục Trần Tiêu lần thứ hai không thể ức chế nổi lên gợn sóng, ánh mắt rơi vào gương mặt má lúm đồng tiền của Hứa Vân Noãn, màu da của nàng rất trắng, giống như băng tuyết vào đông ở biên cảnh đang bay, dưới ánh mặt trời tung bay rạng rỡ quang huy, để lòng ngươi trầm mê say sưa.

Vào lúc này, Nhị Hắc ngậm một con thỏ chạy tới, trực tiếp thả bên chân Hứa Vân Noãn.
Hộ vệ liền vội vàng tiến lên biểu thị có thể giúp thu thập một tay: Tiểu cô nãi nãi xinh đẹp nhu nhược như vậy, lại bị con thỏ chết dọa phải, vậy coi như có lỗi rồi.

Hứa Vân Noãn vội vàng ngẩng đầu, mở miệng cười ngọt ngào với hộ vệ: “Đa tạ ngươi.”

“Không cần khách khí, không cần khách khí.” Mặt đên của hộ vệ kia mặt đỏ lên, xoay người bước nhanh chạy đi.

Nhị Hắc thấp giọng ô ô, tựa hồ rất là bất mãn.

Vọng Thư Uyển.com

Hứa Vân Noãn vươn tay xoa xoa lỗ tai Nhị Hắc, nhỏ đến không thể tra thở dài: Nhị Hắc, đoạn đường này phải ủy khuất ngươi, người Mục gia bị kinh hách đã không ít, lúc này cũng không cần biểu diễn tay không bắt thỏ đâu.

Lão thái gia Mục gia thân thể không tốt, hiện tại một thân một mình ở trong phủ, bọn người Mục Trần Tiêu có chút lo lắng, sau khi đi, liền bắt đầu gia tăng tốc độ về kinh thành.

Sau nửa tháng, một tòa thành trì nguy nga xuất hiện trước mắt.

Hứa Vân Noãn xốc cửa sổ nhỏ trên vách lên, ám mang trong ánh mắt như sao rơi rất nhanh lưu chuyển, dần dần lại có quang mang bén nhọn dị thường lóng lánh” Kinh thành, cuối cùng đã tới nha!

Người được đại gia gia ghi ửên tập, hiện tại đều sống tư nhuận không gì sánh được, bất quá nàng tới rồi, ngày lành của những người đó cũng nên chấm dứt!

Bên trong tửu lâu ở đường chính của kinh thanh, một tiếng kiều man nữ vang lên: “Ca ca, ngươi xác định hôm nay Mục Trần Tiêu sẽ trở lại kinh thành?”

Yên tâm, bọn họ đã bắt đầu vào thành, không lâu không lâu, ngươi có thể xem được trò hay.” Bên cạnh bàn, thanh niên Chu Bân hàm tiếu trả lời.

“Nếu là hảo đoan đoan, ta cũng không muốn… Nhưng ai biết, hắn dĩ nhiên biến thành một người tàn phế!” Chu Ngọc Nghiên hận hận nói rằng.

“Muội muội yên tâm, ca ca thế nào đều không thể nhìn ngươi nhảy vào hố lửa, tên tàn phế kia không xứng với kim chi ngọc diệp của Chu gia chúng ta. Ngươi cứ chờ xem trò hay đi.”

Hứa Vân Noãn xuyên thấu qua cửa sổ nhỏ trên xa bích nhìn đoàn người hi hi nhương nhương trên đường, khóe môi cười vết càng khắc sâu, hai tròng mắt của nàng sáng trông suốt nhìn đồ trên các quầy hàng rong nhiều màu bên cạnh, dù cho chỉ là một tượng đất thông thường đều có thể dẫn tới vui mừng liên tục của nàng.

Chu quản gia đi theo bên cạnh xe ngựa, thấy như vậy một màn, trong lòng cảm khái, có người nói vị cô nãi nãi này từ nhỏ sinh hoạt tại ở Thanh Nhạc cốc, cũng không biết một nữ oa mảnh mai như vậy làm sao chịu được kham khổ tịch liêu trong núi.

Đời trước, Hứa Vân Noãn từng bị hại mù mắt, trải nghiệm qua một mảnh băng lãnh hắc ám mới biết quang mang màu sắc đáng quý, huống chi, nếu quyết tâm phải sống tốt như ba vị gia gia mong chờ, vậy sẽ phải không ngừng phát hiện mỹ hảo thế gian, sau đó thoả thích hưởng thụ đây hết thảy.

“Ngao ô. . .” Nhị Hắc tựa bên đầu gối của Hứa Vân Noãn đột nhiên ngẩng đầu, trong cổ họng phát sinh một tiếng gầm nhẹ.

Hứa Vân Noãn chợt hạ màn xe xuống, nắm chặt tay vịn bên người, trong con ngươi màu đen lãnh ý nổi lên: “Nhị Hắc, có vài người thật là dại dột bất trị!”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.