Sao Trên Trời Rất Xa, Sao Của Anh Thật Gần

Chương 1-9



Các bạn đang đọc truyện Chương 1-9 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Trực thăng đã bay được nửa chặng đường, biển xanh biếc như dải lụa trải dài vô tận. Phồn Tinh nghĩ đến những chuyện xảy ra trong mấy ngày vừa qua, không ngờ bố mẹ lại hiểu lầm nghiêm trọng như vậy, phá thì dễ, thu dọn mới khó. Thư Dập lại là ông chủ, kỹ sư ngành kỹ thuật không hiểu nhân tình thế thái, làm sao biết được nỗi khó xử của cô.

Phồn Tinh thầm thở dài, trong lòng băn khoăn không biết lúc nữa sẽ nói với sếp thế nào về chuyện này. Bỗng nhiên bên tai vọng đến tiếng của Thư Dập: “Thở dài cái gì vậy?”

Phồn Tinh đành nói dối: “Ráng chiều đẹp quá!”

Lúc này đang là thời khắc hoàng hôn, ánh mặt trời chiếu nghiêng xuống mặt biển lăn tăn gợn sóng tạo nên muôn ngàn mảnh vỡ lấp lánh.

Thư Dập đột nhiên nói: “Đưa cô đi xem cái này.”

Phồn Tinh còn đang ngơ ngác thì trực thăng đã chuyển hướng bay về phía biển cả mênh mông.

Không biết bao lâu sau, cho đến khi chiếc trực thăng chuyển hướng một lần nữa thì Thư Dập chỉ tay về phía trước, nói: “Cô xem kìa!”

Hàng ngàn tia nắng cuối chiều chiếu xuống bờ biển phía xa xa, bãi cát nhỏ dài như được nhuộm một tầng ánh sáng màu hồng nhạt, không xa phía bờ biển có một hòn đảo, ánh hoàng hôn hắt xuống tạo thành một cái bóng dài, hai đường bờ biển uốn lượn giao nhau thành mũi nhọn, do ánh sáng và góc độ chiếu sáng mà bóng của hòn đảo có hình trái tim cực lớn, bồng bềnh trên ánh sáng sắc hồng, nổi bật dưới ráng chiều, vô cùng mộng ảo.

Phồn Tinh kinh ngạc không thốt nên lời.

Trực thăng dừng giữa không trung, cánh quạt quay vù vù, mặt trời bắt đầu lặn, trái tim đó càng lúc càng hẹp, càng lúc càng nhọn, rồi dài dần ra và cuối cùng tụ lại thành một dải sáng rất dài. Mặt trời đã lặn một nửa xuống biển, những dải sáng vẫn bồng bềnh rồi tan ra, dần dần biến thành những điểm sáng nhỏ xíu, nhảy nhót trên đầu ngọn sóng. Cảnh tượng giống như một giấc mơ.

Chiếc trực thăng lại chuyển hướng, trở về đúng đường bay.

Thư Dập nói: “Chỉ nhìn thấy trong vài phút thôi, cái này tôi tình cờ phát hiện ra đấy!”

Ăn tối xong, Phồn Tinh lưỡng lự rất lâu, cuối cùng bước đến trước phòng Thư Dập, gõ cửa.

“Mời vào!”

Thư Dập đang ngồi ngoài ban công, chiếc máy tính xách tay đang để trên bàn nhỏ, bên cạnh là một cốc cà phê, không biết đang trả lời email hay đang xem bản vẽ, thấy cô bước vào anh liền gập máy tính lại.

Cô vội vàng nói: “Chúng ta nói chuyện một lát được không ạ?”

Thư Dập trả lời với vẻ nhẹ nhõm: “Được! Cô muốn uống gì? Cà phê hay trà?”

Phồn Tinh thực ra rất muốn uống một ly whisky để lấy can đảm, nhưng cô lắc đầu ngồi xuống, chân thành nói: “Sếp à, cảm ơn anh đã giải vây giúp tôi hôm nay, nhưng theo tôi thấy, cách này sẽ gây rắc rối lớn…”

Thư Dập tỏ ra chăm chú lắng nghe, khích lệ cô nói tiếp nhưng cô băn khoăn không biết nên nói gì nữa.

“Sếp làm như vậy, tôi không biết là xuất phát từ…”

Phồn Tinh chưa nói hết câu thì điện thoại đột nhiên đổ chuông, nhìn số thì đó là lão Tống, cô thấy hơi ngại nhưng đành nói: “Xin lỗi sếp, tôi nghe điện thoại.”

Giọng lão Tống trong điện thoại rất hào hứng: “Phồn Tinh, chẳng phải hẹn nhau tối nay ăn cơm ư? Mẹ em ở phòng nào? Hay là anh lên lầu đón mọi người?”

Phồn Tinh toát mồ hôi lạnh, lắp bắp nói: “Em đang ở chỗ sếp Thư rồi, tối nay em có cuộc họp.”

Lão Tống chán nản nói: “Họp? Họp gì vậy? Mà sao Thư Dập lại tìm em? Nếu họp thì cậu ta phải tìm anh chứ!”

Phồn Tinh nói: “Tống tổng, sắp họp rồi, em cúp máy đây ạ!”

Phồn Tinh vội vàng cúp máy. Thư Dập ngồi ngả người vào thành ghế, dáng vẻ thong thả. “Đó là nguyên nhân đấy.”

Phồn Tinh há hốc miệng, không biết nói gì.

Thư Dập nói: “Lão Tống muốn theo đuổi cô, đây là nguyên nhân khiến tôi phải xen vào. Cô là một cô gái rất ưu tú, cũng là một thư ký giỏi, nếu lão Tống muốn yêu rồi kết hôn với cô, sau này cô chắc chắn sẽ nghỉ việc. Đứng ở lập trường cá nhân, tôi thực sự không muốn mất đi một thư ký như cô. Hơn nữa, cô và lão Tống thực sự không hợp nhau, hai người đều là người tốt, nếu yêu nhau nhỡ có chia tay sẽ có người bị tổn thương, mà tôi không muốn chứng kiến chuyện này xảy ra.”

Phồn Tinh nghĩ ngợi, hình như lời giải thích có vẻ hơi miễn cưỡng.

Phồn Tinh vội vàng bày tỏ: “Cho dù có kết hôn thì tôi cũng không ở nhà làm nội trợ đâu, tôi vẫn phải đi làm.” Đùa gì vậy chứ, nuôi bản thân là mục tiêu cơ bản nhất của cô. Cô là người thiếu cảm giác an toàn, thực sự không thể tưởng tượng nổi nếu mình không có công ăn việc làm, phải sống dựa vào người khác.

Thư Dập liếc nhìn cô. “Vậy cô định xem xét lão Tống?”

Phồn Tinh nhanh nhảu nói: “Không, không, thật sự không. Tôi không thích tip người như anh ấy.”

Thư Dập bưng cốc cà phê lên nhấp một ngụm, hỏi: “Vậy cô thích tip người thế nào?”

Phồn Tinh nhất thời không trả lời được, đành luống cuống nói: “Thực ra, tôi cũng không biết… Cô nghĩ thêm một lát rồi bổ sung: “Trước đây, tôi cứ nghĩ mình thích kiểu người như bạn trai cũ, bạn học cùng đại học, biết rõ gốc gác của nhau, con người mộc mạc, đơn thuần, nhưng giờ thì…” Cô thở dài.

Khi người ta trưởng thành thường trở nên phức tạp, hay có thể nói, rời khỏi môi trường học tập thì tất cả cũng thay đổi. Cô và Chí Viễn là cặp đôi mẫu mực, mấy năm liền, lần nào họp lớp, bạn bè cững hỏi hai người bao giờ kết hôn. Cô cũng từng chắc chắn sẽ ở bên người này cả đời, nhưng không ngờ chỉ trong nháy mắt, mọi chuyện đã trở thành như vậy.

Thư Dập vịn vào lan can, trông như đang nhìn ngắm sóng biển dập dềnh phía xa xa.

“Phồn Tinh, cô đừng hiểu nhầm, thực ra là tôi muốn giúp cô.” Anh không ngoảnh đầu lại, mắt vẫn nhìn ra biển, chậm rãi nói. “Khi còn ở Mỹ, có một giai đoạn tôi rất nghèo, nghèo đên nỗi không có cơm mà ăn. Có một cô gái rất tốt bụng, ngày nào cũng mua một suất cơm trưa cho tôi, âm thầm để trên bàn tôi. Người khác nhìn thấy, trêu đùa chắc là cô ấy yêu thầm tôi. Cô ấy phóng khoáng nói: “Đúng vậy, có điều tôi không yêu thầm, tôi yêu công khai, tôi thích anh ấy đấy, thì đã sao?”

Hổi đó tôi cũng nghĩ như vậy, thế nên mặc dù gặp rất nhiều khó khăn, nhiều lúc cảm thấy như đã bước vào đường cùng, nhưng tôi chưa bao giờ mất hy vọng, bởi vì có người đã dõng dạc nói to lên rằng: Tôi thích anh ấy đấy, thì đã sao?” Anh chăm chú nhìn những con sóng được chiếu sáng bởi ánh sao đêm. “Có người yêu là tài sản lớn nhất trên thế gian này. Dù trong tay không có gì cũng không cảm thấy sợ hãi.”

Mãi một lúc sau, Phồn Tinh mới hỏi: “Vậy…”

Thư Dập vẫn không quay đầu lại, nhưng anh bật cười. “Rất lâu sau đó tôi mới biết, thực ra cô ấy không yêu tôi, chỉ là cảm thấy lúc ấy nên nói như vậy, vì lúc đó tôi kiêu ngạo, nhạy cảm và yếu đuối, cô ấy phải nói như vậy thì mới có tư cách giúp đỡ tôi, và tôi cũng không cảm thấy xấu hổ.”

Phồn Tinh thở dài, nói: “Cô ấy là một người tốt.”

“Đúng vậy.” Cuối cùng Thư Dập cũng quay người lại, dựa lưng vào lan can. “Thế nên hôm nay tôi giúp đỡ cô, hy vọng cô không cảm thấy ngại, cô đã kể cho tôi nghe nhiều chuyện như vậy, mà tôi cảm thấy họ chưa thật sự yêu cô. Nếu bạn trai cũ của cô yêu cô thì mấy chuyện vụn vặt này sẽ không thể là lý do để hai người chia tay. Còn nữa… trước mặt bố mẹ, nêu ai đó yêu thương cô thật sự, cô sẽ thấy mình được tôn trọng.”

Phồn Tinh không kìm nén được, nước mắt tràn khóe mi.

Vì cảm kích ơn này mà không đợi đến ngày đi làm, Phồn Tinh đã mua một máy pha cà phê mới, còn đặt cả hạt cà phê mới, mặc dù mùng Năm Thư Dập đã phải đi công tác ở Mỹ rồi. Phồn Tinh tiễn bố mẹ ở sân bay Tam Á, sau đó một mình bay về Bắc Kinh.

Ở Bắc Kinh, kỳ nghỉ lễ còn chưa kết thúc nên nơi nào cũng vắng vẻ, tàu điện ngầm trống vắng, xe cộ trên đường cao tốc thì thưa thớt, giao thông vô cùng thuận tiện, đi đâu cũng dễ dàng, cả thành phố dường như vẫn còn ngủ đông.

Phồn Tinh dọn dẹp phòng trọ. Cô vốn thuê nhà cùng với một người bạn, nhưng nửa cuối năm ngoái, người bạn đó đã chuyển ra ngoài ở với bạn trai, cô nhẩm tính tiền thuê phòng thấy có thể tự gánh vác được, hơn nữa cô lại ưa yên tĩnh, ngại tìm người khác ở chung nên một mình ở cả hai phòng. Căn phòng trống ở hướng nam Phồn Tinh trải thảm dày, khi trời nắng sẽ ngồi trước cửa sổ đọc sách hoặc tập yoga theo các hướng dẫn trên mạng, đi làm ngồi nhiều, lưng và cổ lúc nào cũng mỏi. Tối đến, một mình cô ôm đống đồ ăn vặt xem phim ma. Cố Hân Nhiên thỉnh thoảng đến chơi, ngưỡng mộ nói: “Ố chó của cậu dễ chịu thật, hôm nào tớ lang thang đầu đường xó chợ thì cậu nhớ cho tớ ở nhờ đấy!”

Phồn Tinh đồng ý cả hai tay.

Cố Hân Nhiên là bạn học cấp ba của Phồn Tinh, thành tích học tập luôn khá hơn Phồn Tinh, nhưng lúc thi đại học lại không phát huy được khả năng, nên sau đó lựa chọn chuyên ngành báo chí. Vì hai người cùng ở Bắc Kinh nên cả bốn năm đại học, lúc nào được nghỉ, cô ấy đều cùng Phồn Tinh về quê, hai người tự nhiên trở thành bạn thân. Sau khi tốt nghiệp, Cố Hân Nhiên làm việc ở một cơ quan báo chí, ngày nào cũng phải ngủ mụộn dậy sớm, tuy vô cùng vất vả nhưng lại rất yêu công việc.

Cố Hân Nhiên dồn phép năm vào cả ngày nghỉ Tết nên bây giờ đang đi du lịch ở đảo Bali, vẫn chưa về.

Phồn Tinh cảm thấy rất ổn, một mình cô dành hai ngày dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, nhân lúc đường phố vắng vẻ, cô còn đi chợ hoa mua hai chậu cây xanh trang trí cho căn phòng thêm không khí xuân. Dù sao một năm mới cũng bắt đầu rồi.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.