Sau Khi Yêu Đương Qua Mạng Với Sếp Sòng

Chương 25: Chương 25



Các bạn đang đọc truyện Chương 25: Chương 25 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Có lẽ là do vẻ mặt anh trông quá ngốc, sau khi Tất Dục Cẩn dư quang liếc tới thế mà lại hơi cong môi.
“Không tin?”
Đương nhiên không tin.
Ai tin là đồ ngốc.
Biểu tình Khâu Ninh rất là chân thành: “Tất tổng trăm cay ngàn đắng suy nghĩ cho nhân viên, đương nhiên là tôi tin ngài…”
“Không tin là đúng.”
?
Ngài đang đùa đấy à?
Xe đang đi vào một con đường lớn tương đối thẳng và thông thoáng nhưng tâm tình Khâu Ninh không hề tốt lên chút nào.
Bởi vì anh nghe thấy Tất Dục Cẩn nói: “Tất nhiên đón cậu vì muốn châm ngòi ly gián, trước tiên là nhằm vào cậu, sau đó lại trả thù cậu.”
Nói xong còn có thể bớt chút thời gian mà cười như không cười liếc anh một cái: “Hiểu chưa?”
Khâu Ninh hít sâu một hơi.
Là kẻ nào, dám ba hoa chích chòe để lộ tiếng gió từ nội tâm của anh.
“Tất tổng không phải là người như vậy,” Khâu Ninh hơi cau mày, “Là ai nói hươu nói vượn trước mặt ngài vậy?”
“Cậu không nghĩ như vậy?”
“Đương nhiên là không rồi.” Anh đã nói lời từ giã với da mặt của mình: “Sao tôi lại nghĩ vậy được, nhất định là hiểu lầm thôi.”
“À.” Ánh mắt Tất Dục Cẩn vẫn nhìn chăm chú về phía trước, không rõ cảm xúc ra sao: “Hiểu lầm à.”
Sao người này lại kỳ quặc thế.
Nhưng ông chủ có ý tốt tới đón anh, Khâu Ninh cũng chỉ đành coi như đùa vui.
Trên mặt cười hì hì, trong lòng chửi cmn.
Sau khi chạy hơn một giờ, trên đường lại bắt đầu đông lên.
Trong xe đang bật đài thông báo tình tình giao thông, phía trước con đường họ đang đi có một cái vòm cầu, dưới ảnh hưởng của mưa mà không thể di chuyển được, cánh sát giao thông đang khẩn cấp sơ tán mở đường, cũng không biết là phải chờ đến khi nào.
Ầm ầm ——
Không trung đen nhánh đột nhiên xẹt qua một tia chớp, như là lưỡi dao sắc bén bổ ngang màn đêm, làm lộ ra ánh sáng ngắn ngủi rồi lại chìm vào hắc ám.
Có rất nhiều người bị tiếng sấm đột ngột này dọa sợ, hàng xe đạp điện đỗ hai bên đường bị dọa đến nỗi bật chuông cảnh báo ầm ĩ.
Bên ngoài dông tố đan xen, bên trong xe lại như một bến cảng ấm áp, Khâu Ninh cũng không bị dọa sợ gì nhiều.
Huống chi lúc này cũng không chỉ có một mình anh.
Trong diễn đàn công việc, mọi người đều đang thảo luận về trận mưa lớn này, ở nơi hơi trũng thậm chí đã bắt đầu ngập.

Có người đoán rằng khả năng sắp tới sẽ phải phát báo động đỏ.
Khâu Ninh khẽ nhíu mày, hỏi: “Tất tổng, nhà anh cách xa đây không?”
Anh quay đầu tùy ý liếc qua.
Tất Dục Cẩn lười nhác mà tựa lưng vào ghế ngồi, trên cổ tay trừ một chiếc đồng hồ thì không có món đồ hoa hòe lòe loẹt gì khác, bàn tay trắng nõn tùy ý đặt lên vô lăng, vừa dài lại vừa mạnh mẽ, vô cớ khiến người ta sinh ra cảm giác muốn thưởng thức.

Khâu Ninh chớp mắt, nhanh chóng rời tầm nhìn.
“Hơn bốn mươi km.”
“À, vậy còn rất xa.” Khâu Ninh cố gắng nắn cho giọng điệu nghe tự nhiên chút: “Tôi biết có con đường nhỏ này, đi vào đó thì gần nhà tôi hơn nhiều, nhưng con đường đó không đẹp, khả năng hơi khó đi.”
Tất Dục Cẩn nhìn về phía anh.
Khâu Ninh nhìn chằm chằm biển số xe phía trước, ngồi yên không động: “Chắc chắn không thể thoát được nếu cứ đi thẳng về phía trước, nếu không anh qua nhà tôi ngồi một lát, chờ mưa tạnh lại về?”
Bây giờ là 5 giờ chiều, họ đã bị kẹt trên đường gần hai tiếng rồi.
Trong đài, âm thanh của nữ MC nhẹ nhàng vang lên: “…Cơn bão lần này mạnh hiếm thấy trong ba mươi năm trở lại đây, vì an toàn của bản thân, xin mọi công dân từng tùy tiện đi ra ngoài…”
Tất Dục Cẩn một lần nữa thu mắt lại, ấn phía dưới: “Cũng được.”
Sau khi xe bị chặn lại, hắn phải lái thêm một đoạn rồi mới tới được con đường nhỏ mà Khâu Ninh nói.
Nơi đây là một vùng ngoại ô còn chưa được khai phá, những căn nhà tự xây và những thửa ruộng có mặt ở khắp nơi.
Mặt đường rất hẹp, chỉ đủ cho một chiếc xe đi qua, con đường phủ kín vụn than chống trơn và đá sỏi lộn xộn, xe đi vào có hơi xóc, cũng may sàn xe của Tất Dục Cẩn cao nên có thể vượt qua được.
Khâu Ninh thở phào nhẹ nhõm sau khi trăm cay ngàn đắng mới tới được đường chính.
Lúc anh đi làm ở khu Giang Bắc, khi nào phải chạy đua với thời gian thì mới đi vào con đường này.

Dù sao thì điều kiện đường xá quá kém, rất dễ mòn hỏng lốp xe.
Vào được đường chính thì dễ đi hơn hẳn, có thể là do vị trí quá hẻo lánh nên cũng không có quá nhiều xe trên đường, cứ đi thẳng một đường, rất nhanh đã tới tiểu khu nơi Khâu Ninh ở.
Hai người Khâu Ninh may mắn tìm được chỗ đỗ xe còn trống ngay dưới lầu, chỉ là sau khi dừng xe vẫn phải dầm mưa một đoạn mới vào được cửa lớn.
Tất Dục Cẩn tắt máy rồi lấy xe một cái dù gấp màu đen, “Chỉ có một cái, dùng chung đi.”
Xuống xe Khâu Ninh mới biết mưa không hề nhỏ đi chút nào, thậm chí còn lớn hơn lúc trước rất nhiều.
Cái dù của Tất Dục Cẩn đã tính là to rồi nhưng để che cho hai người đàn ông thì vẫn hơi thiếu, mà vì ngại nên họ còn đi cách nhau khoảng một gang tay.
Mưa gió không chút lưu tình mà tạt vào, người bị thổi đến ngã trái ngã phải, dù che căn bản cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng.
Vai phải Khâu Ninh nhanh chóng ướt đẫm.
Anh không thoải mái mà nhíu mày.
Một bàn tay to duỗi tới, đặt lên vai phải của anh rồi kéo anh vào bên trong.
Dù che mưa nghiêng về phía anh rất nhiều, che cho anh khỏi nước mưa bay tới.
“Lại gần đây chút.”
Vai trái Khâu Ninh áp vào bờ ngực ấm áp của ai đó, anh nghiêng đầu, Tất Dục Cẩn đang nhìn thẳng về con đường phía trước, nhìn từ góc nghiêng trông càng ngay thẳng hơn, mi mày cũng càng thâm thúy hơn.
Lúc này, cả nửa người hắn đều ướt đẫm rồi.
Hai bả vai của Khâu Ninh nhanh chóng nóng bừng lên.
Anh chợt nghĩ, hóa ra Tất Dục Cẩn cao hơn anh nhiều như vậy.
Thật vất vả mới vào được cửa lớn, quần áo Khâu Ninh đã ướt khá nhiều.

Anh không nhịn được mà nhìn qua bên cạnh, tình trạng của Tất Dục Cẩn trông còn nghiêm trọng hơn anh nhiều, từ đầu đến chân đều ướt đẫm.
Hình như người đàn ông cũng không để ý, năm ngón tay vuốt ngược mái tóc ướt về sau đầu làm lộ ra cái trán đầy đặn.

Cảm nhận được tầm mắt của anh, mặt mày sắc bén của Tất Dục Cẩn đảo tới: “Làm sao vậy?”
Khâu Ninh cúi đầu, lôi thẻ vào cổng và chìa khóa ra, “Không có việc gì, lên lầu trước đã.”
Sau đó bị người ta nhẹ nhàng nắm lấy vành tai: “Sao tai lại đỏ vậy?”
Khâu Ninh tránh đi theo bản năng, quét thẻ vào cổng: “Chạy nên bị nóng thôi”.
Tất Dục Cẩn nhìn tay chân mảnh mai èo uột của anh: “Rèn luyện nhiều hơn đi.”
Khâu Ninh ở tầng hai mươi, lúc bước vào phòng ở của mình thì thời gian cũng điểm 7 giờ tối.
“Nhà hơi nhỏ.”
Phòng nhỏ 60 mét vuông, liếc mắt một cái là hết cái nhà, tủ giày nằm ngay sau cửa ra vào, đi thêm hai bước là vào bếp, phòng ăn và phòng bếp gộp chung vào một gian, còn đặt một cái tủ lạnh.
Trang trí trong nhà cũng đặc biệt đơn giản, giấy dán tường màu lam nhạt có hoa văn chìm, vật phẩm trang trí dư thừa gì cũng không có, sát tường là tủ kê TV với vài ngăn kéo nhỏ.
Tất Dục Cẩn thu hồi ánh nhìn đánh giá, hỏi: “Tự mua sao?”
“Đúng vậy, mới mua hai năm trước.” Nói đến nhà ở, Khâu Ninh nhịn không được mà nhiều lời một chút: “Khi đó nơi này còn chưa được khai phá, điều kiện còn kém hơn cả vùng ngoại ô nhưng giá nhà khá rẻ, khoản đặt cọc trước chỉ có mười vạn nên tôi nhanh chóng mua luôn.”
Tất Dục Cẩn tính nhẩm thời gian, khi đó Khâu Ninh mới đi làm không bao lâu, hắn khen một câu: “Rất lợi hại.”
“Lợi hại cái gì,” tuy nói vậy nhưng âm điệu Khâu Ninh lại mang theo giọng cười, “Khoản vay mua nhà còn phải trả thêm mười mấy năm nữa kìa…!Anh đi dép cỡ 43 được không?”
“Miễn cưỡng.”
Khâu Ninh thả dép lê trước mặt anh: “Không còn cỡ lớn hơn nữa nên anh đi tạm nhé.”
Anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đột nhiên cười: “Ai bảo anh lớn lên cao vậy làm gì.”
Đúng lúc đó Tất Dục Cẩn cũng rũ mắt xuống để nghe anh nói, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Đây cũng là lần đầu tiên Tất Dục Cẩn nhìn thấy nụ cười thật lòng thật dạ của anh, trông đẹp trai ngoài sức tưởng tượng.
“Trên người anh ướt hết rồi, vào tắm rửa thay quần áo trước đi đã.”
Tất Dục Cẩn ừ một tiếng.
Khâu Ninh dẫn anh tới phòng tắm trước mặt: “Nước ấm vặn bên trái, nước lạnh vặn bên phải, dầu gội tôi có mua hai loại nên anh thích cái nào thì dùng cái nấy nhé.”
“Ừ.”
Khâu Ninh tìm nửa ngày mới tìm được quần áo vừa cho Tất Dục Cẩn mặc, là một bộ áo ngủ mà trước kia mua nhầm size, không thể trả lại cũng không thể đổi nên cứ để trong góc mặc cho nó bám bụi, không nghĩ tới hôm nay lại có thể cho nó ra gặp ánh mặt trời.
Tất Dục Cẩn đã vào phòng tắm, Khâu Ninh gõ cửa: “Tất tổng, tôi mang quần áo và khăn lông tới, anh có tiện mở cửa không?”
Đợi vài giây, cánh cửa trước mặt bị mở ra.
Sau khi Khâu Ninh thấy rõ tình hình, bối rối đến nỗi cứng miệng không nói được một câu nào.
Tất Dục Cẩn đã cởi áo khoác tây trang ra, cà vạt cũng bị cởi bỏ, cúc áo lúc trước luôn được cài đến hàng cao nhất cũng được tháo nút trên cùng ra, lộ ra một vùng cơ ngực rắn chắc, gấu áo sơ mi cũng xả ra khỏi lưng quần, mơ hồ phác họa ra vòng eo thon chắc, làm người ta suy nghĩ vu vơ.
Hắn nhận quần áo: “Cảm ơn.”
Khâu Ninh thả nhẹ hô hấp: “Áo ngủ là bộ mua nhầm cỡ lớn, còn mới, chưa từng mặc qua đâu.”
“Được.”
Cánh cửa đóng lại một lần nữa, không bao lâu sau tiếng nước từ từ truyền ra.
Khâu Ninh xoay người, cứng đờ chân bước về phía phòng ngủ, chỉ cảm thấy gương mặt nóng vô cùng, đầy đầu chỉ có mỗi bốn chữ ——

Nam sắc.

Mê người.
Anh trở lại phòng ngủ, thay một bộ quần áo thoải mái ở nhà, lau hết vệt nước trong phòng rồi chuẩn bị đi làm cơm chiều.

Đi vào phòng khách mở tủ lạnh ra nhìn, trong đó chỉ còn mỗi rau xanh và mấy quả trứng gà lẻ loi, trông bần cùng keo kiệt hết chỗ nói.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, cửa mở ra, Tất Dục Cẩn bọc trong làn khói nóng bước ra.
Áo ngủ trên người hắn vẫn hơi nhỏ, hắn không chỉ có vóc dáng cao mà còn rộng dài hơn Khâu Ninh rất nhiều nên chỉ có thể nói là miễn cưỡng vừa người.
Khâu Ninh hỏi: “Trong nhà không còn gì để ăn, ăn mì được không?”
Tất Dục Cẩn vừa xoa mái tóc ướt nước vừa gật đầu: “Ăn.”
“Trứng gà được không?”
“Tôi không kén chọn.”
“Được.”
Khâu Ninh cầm thực phẩm đi vào bếp, Tất Dục Cẩn gọi anh lại: “Có máy sấy không?”
“À, quên mất không lấy cho anh.” Khâu Ninh chạy về phòng ngủ, lấy máy sấy từ ngăn kéo ra cho hắn, sợ hắn đợi lâu sinh nhàm chán nên lại nói: “Trong nhà không mua TV nhưng có wifi đấy, mật mã là tên tôi viết thường thêm sáu số tám.”
“Được.”
“Tôi đi nấu cơm.”
“Ừ.”
Khâu Ninh đi vào phòng bếp, Tất Dục Cẩn nhìn bóng dáng anh trong chốc lát rồi xoay người trở lại phòng tắm, cắm máy sấy vào ổ điện rồi bật lên.

Hắn không nhớ nổi đã bao lâu rồi hắn không được cảm nhận hơi thở cuộc sống bình thường như này.
Từ khi bắt đầu tiếp nhận MR, hắn luôn phải đi làm liên tục và thị sát các công ty khác nhau, giống như một con quay xoay mòng mòng.
Những trải nghiệm như hôm nay thật ra càng ngày càng ít.
Nhưng ngoài ý muốn là không thấy nhàm chán và bực bội.
Mưa gió ngoài cửa sổ vẫn không hề nhỏ đi nhưng tiếng sấm đã ngừng lại.
Ngoài kia là mưa to gió lớn, trong phòng lại là hòa bình yên ấm.
Sấy tóc xong hắn ngồi xử lý sự vụ ở phòng khách, Khâu Ninh nấu cơm trong phòng bếp, hình như không có gì khác lạ so với hàng ngàn vạn gia đình nhỏ sáng đèn khác.
Tất Dục Cẩn mới dùng di động xử lý xong hai cái bưu kiện, đang sắp xếp nhiệm vụ cho thuộc hạ: “Về hoạt động tuyên truyền của Phỉ Thúy Thành, để bọn họ lập một bản kế hoạch khác, cái cũ quá vớ vẩn quá hỗn loạn…”
Khâu Ninh từ phòng bếp ló đầu ra, hô một tiếng: “Tất tổng.”
Ngón tay Tất Dục Cẩn buông lỏng ra, tin nhắn thoại còn chưa nói xong đã được gửi đi.
“Ăn cay được không? Tôi cho chút tương ớt vào bát của anh.” Khâu Ninh híp mắt cười: “Là tôi tự làm đó nha.”
Cũng lâu rồi Tất Dục Cẩn không ăn đồ cay, bác sĩ dinh dưỡng rất ít khi phối hợp đồ ăn khích thích cho hắn.
“Ăn.”
Khâu Ninh giơ tay tỏ vẻ OK: “Chuẩn bị ăn cơm thôi.”
Bàn ăn nằm ở phòng khách, đặt ngay bên cạnh sô pha.

Hai chén mì rau xanh được bưng lên bàn, mặt trên còn đặt hai quả trứng chiên và một muỗng tương ớt đỏ rực.
Khâu Ninh cầm gia vị và đồ chua ra: “Không biết có hợp khẩu vị của anh hay không, anh thấy thiếu gì thì tự thêm nhé.”
Tất Dục Cẩn ăn một ngụm, gật đầu: “Ăn ngon.”

“Anh là người đầu tiên tới nhà tôi ăn cơm đó,” Khâu Ninh đột nhiên nói.
Tất Dục Cẩn hơi nghi hoặc, mua nhà ba năm mà không ai tới thăm sao? Hắn nhớ rõ trên tư liệu của Khâu Ninh có ghi là cha mẹ khỏe mạnh, còn có một người chị gái.
“Người nhà cậu đâu?”
Biểu tình của người ngồi đối diện hơi phai nhạt một chút: “Tôi làm ầm ĩ với họ rồi.”
Tất Dục Cẩn rũ mắt xuống: “Xin lỗi.”
“Không có việc gì, dù sao cũng đã mấy năm, tôi quen ở một mình luôn rồi ấy.”
Tuy rằng Tất Dục Cẩn bất ngờ nhưng là hắn vô tình soi mói riêng tư của người khác nên cũng không hỏi nhiều.
Qua vài giây, hắn nhẹ giọng nói: “Thực vinh hạnh khi được trở thành người đầu tiên tới nhà cậu ăn cơm, mấy ngày nữa tôi bổ sung quà tân gia cho cậu nhé.”
Khâu Ninh được một tấc lại muốn tiến một thước: “Tôi có thể tự chọn không?”
“Ví dụ như như?”
“Thăng chức tăng lương……”
“Không thể.” Ông chủ Tất rất là lạnh lùng mà ngắt lời anh: “Công tư phân minh.”
Khâu Ninh uống một ngụm canh, không biết là canh quá nóng hay là quá cay mà đôi môi của anh đỏ hồng lên hơn bình thường rất nhiều.
Anh lẩm bẩm một câu: “Tất lột da.”
(chế lại từ Chu Bái Bì: Một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc.

Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động.

“bái bì” ở đây còn có nghĩa là lột da.)
Ánh mắt Tất Dục Cẩn dừng lại trên môi anh một lúc, mặt lạnh lùng nói: “Lúc nói xấu người khác thì nhớ phải nói sau lưng người ta ấy.”
Khâu Ninh nói như thật: “Như tôi người ta gọi là thẳng thắn.”
Di động trên bàn của hai người cùng rung lên một chút, là tin nhắn cục khí tượng ra báo động bão màu đỏ.
Khâu Ninh sửng sốt, không ngờ lại y như lời của mọi người trong diễn đàn.
Báo động đỏ cũng có nghĩa là, trận mưa to này sẽ không thể ngừng ngay trong một chốc.
Anh ngẩng đầu nhìn người đối diện, Tất Dục Cẩn đang nhìn chằm chằm vào di động, biểu tình không chút thay đổi.
“Tất tổng, mưa lớn qua không thì anh ngủ lại đây đêm nay đi.”
Tất Dục Cẩn nhìn qua phía anh.
“Anh ngủ trong phòng ngủ, tí nữa tôi đổi ga trải giường cho anh.”
Tất Dục Cẩn nhíu mày nhỏ đến nỗi khó thấy: “Cậu thì sao?”
“Tôi ngủ sô pha.”
“Để tôi ngủ sô pha.” Ngữ khí của Tất Dục Cẩn vừa chân thật lại vừa đáng tin: “Cậu vào phòng ngủ.”
Khâu Ninh nhìn chiếc sô pha nhỏ hẹp kế bên, lại nhìn ông chủ thân cao 1m9, trong mắt hiện rõ mấy chữ: “Anh chắc chắn chưa?”
Tất Dục Cẩn cũng không để ý: “Có vỏ chăn thừa không?”
“Có đó.” Khâu Ninh vô thức liếm môi dưới, có lẽ là do không khí trong phòng không khí tốt quá nên mặt mày đối phương trở nên thiếu đi vẻ sắc bén thường ngày, thiều thêm đôi phần nhu hòa làm anh bật thốt lên: “Kỳ thật giường ngủ của tôi rất lớn, nếu anh không ngại thì cùng nhau ngủ đi?”
Sau khi nói xong, Khâu Ninh mới ý thức được rằng mình đang nói cái gì.
Cái miệng hư đốn này, sao lại khó quản thế hả!
Anh mất bò mới lo làm chuồng: “Anh là khách, vẫn nên để tôi ngủ sô pha…”
Tất Dục Cẩn ấn tắt màn hình, chớp mi, ngắt lời anh: “Được.”.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.