Sinh Cục Cưng Cho Bạo Quân Phản Diện Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 5



Các bạn đang đọc truyện Chương 5 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Lục Hàm Chi thở phào nhẹ nhõm, tính ra thì cậu đã vượt qua ải đầu tiên. 

Tuy chỉ diễn kịch, nhưng cậu thật lòng thấy cảm giác có mẹ rất hạnh phúc. 

Kiếp trước, cha mẹ Lục Hàm Chi mất sớm nên cậu đã quen với cuộc sống tự lập, giờ đột nhiên có người che chở khiến cậu thấy không quen lắm. 

Nhưng cậu vẫn chưa thể thả lỏng được. Cậu không biết Tô Uyển Ngưng có bàn tay vàng(*) gì, nếu để nhỏ đó tiếp tục ở nhà họ Lục, trong khi cậu không thể ở bên cạnh Lục phu nhân thì rất khó đảm bảo bà không bị nhỏ đó công kích tinh thần. Cậu phải nghĩ cách để Lục phu nhân tránh bị Tô Uyển Ngưng làm ảnh hưởng mới được.  

(*)Bàn tay vàng: Tool hack 

Đâu riêng Lục phu nhân, trước khi Lục Hàm Chi chết thì tất cả người nhà họ Lục đều đứng về phía Tô Uyển Ngưng. Thậm chí còn không chịu đi nhặt xác y, bọn họ thật sự hận y đến vậy sao? Nói không phải Tô Uyển Ngưng giở trò thì đánh chết cậu cũng không tin. 

Ba ngày sau, quả nhiên chiếu chỉ tuyển Lương Thị của Đông Cung được đưa tới nhà họ Lục. 

Loan Phượng chạy về, thở phì phì nói: “Tứ thiếu gia bên Đỗ di nương đã vào Bác Nhã Cư của Đông Cung, trở thành Lương Thị của Thái tử rồi. Ta thấy tiếc thay cho thiếu gia, vị trí Lương Thị này vốn phải là của thiếu gia mới đúng! Ai cũng biết Tam thiếu gia nhà họ Lục ở kinh thành đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nếu không phải… thì sao lại tới lượt Tứ thiếu gia chứ? Thiếu gia chưa thấy đâu, mặt Đỗ di nương đã song song với trời luôn rồi!” 

Lục Hàm Chi mỉm cười: “Nếu không phải cái gì? Ngươi cảm thấy thiếu gia ta đây nên nghe lời khuyên của bọn họ, bóp chết A Thiền để đổi lấy cái danh trong sạch rồi vào Đông Cung, tận hưởng vinh hoa phú quý sao?”

Sắc mặt Loan Phượng hơi khó coi: “Ta… Ta không có ý đó, thiếu gia là người giàu tình cảm, sao có thể giết con ruột của mình được. Hơn nữa, A Thiền tiểu thiếu gia đáng yêu như vậy, ai cũng thích hết. Chẳng qua… chẳng qua thật sự quá đáng tiếc! Rõ ràng thiếu gia mới là người có khả năng vào Đông Cung nhất!” 

Lục Hàm Chi xua tay nói: “Không có gì đáng tiếc cả. Trong phúc có họa, trong họa được phúc. Chưa chắc vào Đông Cung đã là chuyện tốt lành gì đâu.” 

Loan Phượng nghe không hiểu ý Lục Hàm Chi, nàng chỉ biết nếu thiếu gia đã lựa chọn giữ con, vậy những ngày tháng tốt đẹp của cậu cũng sẽ kết thúc. 

Kể cả Lục phu nhân nắm quyền to thế nào đi nữa, chắc chắn nhà họ Lục sẽ không chấp nhận một lang quân đã sinh con ở trong nhà mình. Nghe nói cụ bà Lục cố ý đưa cậu tới thôn trang để ở, nói dễ nghe là đi quản lý ruộng đất bên đó, nói khó nghe thì là đi đày. 

Tam thiếu gia từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, sao mà chịu khổ như thế được?

Hai ngày nay, nhà họ Lục bận rộn với hôn sự của tứ thiếu gia Lục Hạo Chi nên không rảnh quan tâm Lục Hàm Chi. Chuyện Lương Thị của Thái tử là người nhà họ Lục đã được truyền đi khắp phố lớn ngõ nhỏ chốn kinh thành. Mọi người vừa hóng hớt, vừa không khỏi nghi ngờ. 

“Không phải lang quân xinh đẹp nhất nhà họ Lục là Lục Hàm Chi à? Sao người vào Đông Cung lại thành Lục Hạo Chi?” 

“Ai mà biết được, mấy nhà giàu ấy mà, phần lớn toàn những chuyện khiến người ta không hiểu nổi.”

“Cái này còn phải hỏi à? Nếu Lục Hàm Chi không bị làm sao thì còn lâu mới tới lượt con vợ lẽ như Lục Hạo Chi vào Đông Cung thay y. Con vợ cả và con vợ lẽ, sao mà giống nhau được?” 

“Có ý gì? Lẽ nào Lục Hàm Chi…” 

Đầu đường cuối ngõ của kinh thành đầy những lời đồn đãi, người ít ra ngoài như Lục Hàm Chi cũng không muốn biết làm gì. 

Mấy ngày này cậu ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, tỉnh dậy thì chơi với bé A Thiền. Tuy nói A Thiền là con của nguyên thân, nhưng Lục Hàm Chi lại cực kỳ yêu thích đứa trẻ này. Trông bé rất thông minh, vừa nhìn đã thấy có số làm quý nhân(*).

(*)Quý nhân: cách gọi chung của những người xuất thân quyền quý

Kể mà nói thì bé cũng đúng là quý nhân thật. Cha của bé chính là bạo quân khét tiếng lừng lẫy trong sử sách đời sau mà. 

Hắn có lối tư duy mà người thường không tài nào hiểu nổi. Vui buồn bất chợt, tính tình thất thường thì không nói, đã thế giết người đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ, hở chút là giết cả nhà người ta là chuyện thường tình. Nghe nói hậu cung của hắn không dùng để cho mỹ nhân ở, mà chỉ dùng để cất giữ xương cốt của kẻ thù. 

Lục Hàm Chi không biết nhiều về Vũ Văn Mân. Sở dĩ lúc đầu hắn ở lại nhà họ Lục là vì quan hệ giữa nhị ca Lục Húc Chi và Đại hoàng tử Vũ Văn Giác rất tốt. Mà mẹ của Đại hoàng tử lại nhận nuôi Tứ hoàng tử Vũ Văn Mân nên hai huynh đệ cũng vô cùng thân thiết. 

Vậy nên Vũ Văn Giác đi tới đâu, cái đuôi nhỏ Vũ Văn Mân sẽ theo hắn đến đấy. 

Khi Lục Húc Chi mời Vũ Văn Giác tới nhà ở một thời gian, hắn cũng dẫn theo Vũ Văn Mân. 

Tình cờ thế nào mà đúng lúc Vũ Văn Mân say rượu thì gặp phải Lục Hàm Chi đang phát tình. 

Tóm lại là một màn hài kịch đầy máu chó.

Cậu không có hứng thú với màn hài kịch máu chó này, nhưng điều kiện tiên quyết là không được để Vũ Văn Mân biết hắn có một đứa con ở đây. 

Lục Hàm Chi vừa nhát gan vừa không có chí lớn chỉ muốn có một cuộc sống giản dị, mấy trò chém giết rồi mưu quyền hại não gì đó cứ để cho mấy kẻ không muốn sống làm đi! 

Mấy ngày nay nhà họ Lục vội vàng chuẩn bị cho hôn sự của Lục Hạo Chi, tất cả mọi người đều lười lo chuyện của Lục Hàm Chi. Điều này quá đúng ý cậu, cậu ôm cục bột nhỏ A Thiền chưa đầy một tháng tuổi mà đã nặng thêm chừng ba bốn cân đi bắt ve sầu ở trong sân. 

Sau cơn mưa, ve sầu bò khắp sân, Lục Hàm Chi bắt một buổi chiều đã được hơn chục con. Buổi tối, ma ma ở phòng bếp chiên số ve đó lên, mùi thơm tới độ suýt thì cậu đã nuốt luôn đầu lưỡi. Đây chính là thực phẩm xanh, chế biến sạch, không gây ô nhiễm môi trường. Hồi nhỏ ở nông thôn, Lục Hàm Chi từng cùng đám bạn đi bắt chúng. Không ngờ trong sân nhà cậu lại có nhiều như vậy, ngày mai có thể bắt thêm để ăn với cơm. 

Loan Phượng cảm thấy thiếu gia nhà mình quá vô tư. Ở tiền viện khách đến chật ních, tiếng chúc tụng nối liền không dứt. Lục Hạo Chi phấn khởi tới nỗi sắp bay lên tận trời rồi mà thiếu gia nhà mình còn có tâm trạng bắt ve sầu, ăn ngon ngủ kỹ, thật đúng là đang tận hưởng hạnh phúc gia đình với tiểu thiếu gia A Thiền. 

Thật ra Lục Hàm Chi cũng có lo âu, bởi vì thằng nhóc mập Lục Linh Hi này ăn! rất! khỏe! 

Mới hơn nửa tháng mà hai hộp sữa bột 900g đã sắp thấy đáy. Nếu không bắt đầu làm việc, Thiền béo sẽ bị đói mất! Bây giờ cậu chỉ mong hôn sự của Lục Hạo Chi kết thúc nhanh để còn được đi đày. Chỉ có rời khỏi nhà họ Lục thì cậu mới làm nhiệm vụ được! 

May mà còn 1đ giao dịch, Lục Hàm Chi nhịn đau đổi thêm hai hộp sữa bột, sương sương ăn được khoảng một tháng. Nhưng với sức ăn khỏe như hạm của Lục Linh Hi, có lẽ chỉ sau hai mươi ngày là hết nhẵn.

Cuối cùng, vào ngày thứ ba sau khi A Thiền mở hộp sữa thứ hai, Lục Hàm Chi đã chờ được phán quyết của mình! 

Lục Tư Nguy đích thân dẫn theo mấy ma ma, lặng lẽ xử lý chuyện của cậu. Kết quả đúng như mong muốn, cậu được đưa đến thôn trang ở ngoại ô để quản lý ruộng đất tại đó. 

Vì thế, trước vẻ trợn mắt há hốc miệng của Lục lão gia, Lục Hàm Chi thành thật gói ghém đồ đạc, phấn khởi ôm bé con chạy trốn. 

Người biết chuyện thì hiểu cậu mất zin sinh con nên bị nhà họ Lục đưa đi đày ở ngoại ô, ai không biết còn tưởng cậu được gả cho nhà nào khác hiển hách lắm. Thái độ đó hoàn toàn chẳng giống một lang quân đang phạm tội gì cả. 

Ngay cả Đỗ di nương và Chu di nương tới hóng chuyện cũng cảm thấy kỳ quặc. Chẳng lẽ Tam thiếu gia nhà họ Lục trúng tà rồi? 

Thái di nương và Chu di nương nhát gan, cả hai đều sinh con gái nên không dám ngang ngược công khai như Đỗ di nương, ít nhất ngoài mặt cũng phải diễn cho tròn vai. Mỗi người cho Lục Hàm Chi một gói đồ, nói là quà đầy tháng cho tiểu thiếu gia. 

Lục phu nhân thấy hai người biết điều như vậy, sắc mặt cũng tốt lên đôi chút. Nhưng nhìn nét mặt tiều tụy của Lục Hàm Chi, bà vẫn không kìm được nước mắt, nắm tay cậu dặn dò đủ điều. 

“Mẹ cho con thêm mấy người được việc, trong rương là vàng bạc trang sức và sổ sách của thôn trang. Cái này vốn định để làm của hồi môn cho con, nhưng lúc này không dùng được rồi, con cứ mang theo để phòng thân. Ban đêm lạnh, phải giữ gìn sức khoẻ. A Thiền còn bé, mẹ đã tìm vú nuôi cho nó sao con lại không dùng? Con cũng chỉ là một đứa trẻ, sao mà chăm trẻ con được! Loan Phượng và Hòa Minh chưa đủ chu đáo nên mẹ để Cầm Sắt và Tại Ngự đi cùng con. Hàm nhi… Sau này, chuyện gì con cũng phải cẩn thận! Những người ở thôn trang đó không dễ đối phó đâu, đừng bao giờ nói A Thiền là con của con, cứ nói là nhặt được trên đường, như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người!”  

Lục Hàm Chi thấy Lục phu nhận dặn mãi không xong bèn vỗ mu bàn tay bà, nói: “Mẹ! Mẹ đừng lo lắng, từ ngoại ô đến kinh thành chỉ khoảng mười dặm đường, nếu mẹ nhớ con thì con sẽ về thăm mẹ, hoặc mẹ tới thôn trang ở vài ngày cũng được. Mẹ yên tâm, con tới thôn trang nhất định sẽ tạo ra sự khác biệt lớn! Đến lúc đó mẹ cũng có thể thường xuyên tới ở. Chỉ là một cái thôn trang nho nhỏ, cần gì phải sợ chứ?” 

Lục phu nhân nín khóc mỉm cười, vừa điểm nhẹ mũi cậu vừa nói: “Với năng lực của con, mẹ chẳng hy vọng con giỏi tới đâu. Chỗ vàng bạc và giấy tờ đất mà mẹ đưa con cũng đủ cho con sống thư thả nửa đời sau rồi. Thôi, mau lên đường đi! Nếu muộn hơn, trời sẽ nóng lên đấy.” 

Lục Hàm Chi lên xe ngựa trong lời đưa tiễn của mọi người, dù rằng trong lòng ai cũng có những suy nghĩ khác nhau.

Cậu vén màn xe lên nhìn thoáng qua khung cảnh bên ngoài, vừa lúc thấy được Tô Uyển Ngưng đang đứng ở một góc cách đó không xa nhìn cậu. 

Không biết vì sao, Lục Hàm Chi luôn cảm thấy Tô Uyển Ngưng có gì đó sai sai. Thật ra từ lúc bắt đầu đọc truyện, cậu đã có cảm giác không đúng rồi. 

Quyển truyện kia được cậu tải từ một trang web lậu, mở đầu là Tô Uyển Ngưng cứu Thái tử, sau đó phát hiện nhà bị cháy nên đến ở nhờ nhà họ Lục một thời gian. 

Cậu cứ cảm thấy cuốn truyện này như bị thiếu phần mở đầu. 

Làm gì có tiểu thuyết tranh quyền đoạt vị nào mà mở đầu đã viết về nữ chính? Điều này không phải quá “giọng khách át giọng chủ”(*) hay sao?

(*) Cái phụ còn nổi bật hơn cái chính

Lúc này, Lục Hàm Chi bỗng nhận ra quyển tiểu thuyết có vấn đề rất lớn! Vai nữ chính trong tiểu thuyết tranh quyền đoạt vị có quá nhiều đất diễn thì không nói, tại sao tiểu thuyết nữ chủ(*) khoác cái mác “đoạt đích” lại có cả hình tượng tiểu lang quân nhỉ? 

(*)Tiểu thuyết nữ chủ là truyện có nhân vật chủ chốt là nữ, thường xoay quanh câu chuyện làm giàu/xây dựng đế chế,… chứ không tập trung quá nhiều vào tuyến tình cảm của nữ chính như ngôn tình

Nói chung, những cuốn truyện có hình tượng nhân vật ca nhi(*) hoặc tiểu lang quân tương tự đều sẽ lấy ca nhi hoặc tiểu lang quân làm vai chính. Mà cuốn truyện này lại đi ngược, lấy vai nữ để làm nhân vật chính, thật sự không hợp với lẽ thường.

(*)Ca nhi: Giống với tiểu lang quân, thường có thể sinh con và (có thể có) nốt ruồi đỏ để phân biệt giới tính và khả năng sinh con, thường thấy trong truyện thể loại làm ruộng

Nếu muốn viết ngôn tình, vậy không phải hình tượng tiểu lang quân quá thừa thãi à? Sao không đổi tiểu lang quân thành vai nữ phản diện ác độc ấy? Để một thằng đàn ông chơi trò đấu đá trong gia tộc với nữ chính, cmn bị điên à! 

Sau khi nhận ra điều này, Lục Hàm Chi rơi vào trầm tư. 

Ngay sau đó, cậu lập tức đổ mồ hôi lạnh. Tại sao nữ chính lại hận Lục Hàm Chi đến vậy? Vì sao nữ chính lại muốn lợi dụng triệt để Lục Hàm Chi, còn khiến Thái tử đích thân xử quyết Lục Hàm Chi? Chắc chắn phải có ẩn tình ở đây! 

Tuy bây giờ cậu chưa nghĩ được rõ ràng nhưng vẫn có thể mơ hồ đoán được. 

Chẳng lẽ Lục Hàm Chi mới là nam chính của quyển “Đoạt đích” này, còn Tô Uyển Ngưng là kẻ có bàn tay vàng đi lấn át vai chính?

Nếu đúng là như vậy, chỉ sợ con át chủ bài trong tay Tô Uyển Ngưng không đơn giản. Nàng ta không những nắm được cốt truyện trong nguyên tác mà còn có một bàn tay vàng siêu mạnh. Nếu không thì sao có thể thu được cả bốn nhân vật máu mặt vào trong túi chứ?


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.