Sợ Thẳng

Chương 13



Các bạn đang đọc truyện Chương 13 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Ngũ Hòa Lục lại bóp mông tôi!

Tôi ngàn chờ vạn chờ ở nhà, cuối cùng cũng chờ được ngày khai giảng, cũng chính là ngày Ngũ Hòa Lục hầu tòa.

Là chàng trai có tấm lòng lương thiện, tôi còn cho Ngũ Hòa Lục cơ hội. Nếu hắn sửa cái tật xấu này lại, tôi sẽ bỏ qua. Sau này chúng tôi sẽ hòa thuận vui vẻ làm bạn cùng phòng.

Kết quả! Tôi đến ký túc xá chưa tới năm phút, tặc thủ Ngũ Hòa Lục đã tức thì tập kích chiếc mung mềm mại của tôi (┯_┯).

Có lẽ mông tôi đã bị hắn bóp đến hết mềm mại từ lâu rồi… Tôi hận!

Một khi đã vậy, tôi cũng không phải khách sáo nữa.

Round 1:

“Ông xã~ đi ăn cơm thôi~” Tôi chặn Ngũ Hòa Lục mới đi vào từ ban công, ép giọng ra vẻ hờn dỗi.

Rõ ràng Ngũ Hòa Lục ngây ngẩn cả người, tôi cho là hắn sợ, ai mà dè giây tiếp theo đã toét miệng cười, trả lời tôi: “Được nà, bà xã ~” Sau đó cười haha, “Cuối cùng cậu cũng chịu thừa nhận quan hệ của chúng ta.” Rồi lấy một tràng cười quỷ dị kết thúc trận đầu tiên.

Tôi: Anh da đen chấm hỏi.JPG, kịch bản không phải viết thế này đâu! Alo!

Là tôi không lẳng lơ lại hắn ư? Biết vậy đã lấy kinh nghiệm từ người gửi bài kia

Là tôi không lẳng lơ lại hắn ư? Biết vậy đã lấy kinh nghiệm từ người gửi bài kia.

Đương nhiên, tôi cũng không có khả năng bỏ cuộc sớm vậy. Thừa dịp bây giờ hai người bạn cùng phòng chưa đến tôi phải thắng được một ván mới buông ra được.

Round 2:

Rất nhanh chúng tôi đã lên đường đến căng tin, mới ra khỏi cửa ký túc xá tôi đã nhéo bắp tay hắn: “Anh Đông, cơ bắp anh đô quá à, chắc là có nhiều bạn gái thích anh lắm phớ hôn? Không giống em, chân tay nhỏ xíu, chỉ có bị ghét bỏ thôi.”

“Ai bảo cậu chỉ biết ngơ cả ngày ở ký túc xá, kêu cậu ra ngoài rèn luyện cũng không đi. Học kỳ này cậu đi với tôi đến phòng tập gym, bảo đảm cậu có thể to ra một vòng. Đến lúc đó còn sợ không có bạn gái được chắc?”

Tôi:… Không phải cậu cũng không tìm được ai đó ư! (Chửi ầm lên!)

Round 3:

Chúng tôi ăn bữa đầu tiên ở căng tin, phải xếp hàng rất dài.

Tôi đứng sau lưng Ngũ Hòa Lục chơi điện thoại. Chán quá bèn tùy tiện nhìn thoáng qua, rồi thấy mông Ngũ Hòa Lục, tôi nhanh trí duỗi tay nắm nửa mông hắn.

Chắc là do Ngũ Hòa Lục tập gym nên mông có hơi cứng, xúc cảm không tốt lắm. Cơ mà không quan trọng.

Hắn quay đầu lại, hỏi: “Cậu làm gì đó?”

“Bóp mông cậu đó, xúc cảm cũng không tệ lắm.” Tôi cực lãnh đạm trả lời.

“Không phải cậu nói ở ngoài không được làm thế à?”

“Tôi chỉ làm có một cái thôi.” Tôi mạnh miệng, nhưng thật ra tôi đã ý thức được sai lầm rồi, dù gì sau lưng tôi vẫn còn một, hai, ba… Ừm… Mười mấy người nữa.

Khóc, vì ngu dốt của bản thân.

Cũng hy vọng bọn họ chưa thấy gì. Cầu nguyện.JPG

Tôi vẫn chưa hồi thần thì trên mông bỗng nhiên đã bị bóp một cái, theo bản năng kêu lên.

Thanh âm không lớn, nhưng mà đã chọc cho mấy người phía trước sôi nổi quay đầu lại…

Tôi cam đoan lúc thường không có kêu đâu, chỉ do tôi vừa mới lâm vào khủng hoảng và xấu hổ vì đằng sau có người, sau đó nhận thức mạnh mẽ câu “Ngũ Hòa Lục lại bóp mông tôi” đột ngột ập đến trong đầu, làm tôi trở tay không kịp, nên mới kêu ra!

Xấu hổ quá xấu hổ quá chừng luôn, xấu hổ đến mức ngón chân tạo ra ba phòng ngủ một phòng khách luôn. Tốt nghiệp không phải thuê nhà nữa, ờ đấy!

Tôi rất muốn quên, không muốn đề cập đến. Nhưng mà, chị gái sau lưng, chị cười lớn quá rồi ಥ_ಥ.

Mẹ nó! Ngũ Hòa Lục, nếu thù này không báo, tôi đây… Tôi đây… Trớ chú cậu vĩnh viễn không tìm được bạn gái!

Đêm đó tôi mơ một giấc mơ.

Tôi bóp mông Ngũ Hòa Lục ở nhà ăn, rồi bị người đằng sau nhìn thấy, rồi trước mặt mọi người lên án tôi quấy rối Ngũ Hòa Lục.

Tôi khẩn trương giải thích rằng tôi với Ngũ Hòa Lục biết nhau, chúng tôi là bạn bè, chuyện này chỉ là đùa thôi.

Nhưng không ai nghe tôi nói, Ngũ Hòa Lục cũng không, hắn đứng rất xa, trở thành một người đứng nhìn. Dưới sự bao vây của mọi người, Ngũ Hòa Lục cách tôi ngày càng xa.

3 giờ sáng, tôi bị doạ tỉnh.

Ký túc xá lúc này rất yên lặng, tiếng ngáy của Ngũ Hòa Lục cũng ngưng lại, tôi hồi phục nhịp thở, chuẩn bị ngủ tiếp.

Chỉ là từng đợt lo âu cứ ập vào lòng, làm trái tim tôi cứ đập rất nhanh.

Đến cùng tôi đang sợ cái gì?


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.