Song Sinh - Youngmin0221Y

Chương 45



Các bạn đang đọc truyện Chương 45 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

– Cháu cứ ăn tự nhiên đi. Đừng khách sáo nhé. Bác làm nhiều lắm!-bác gái của Liz chợt lên tiếng rồi đẩy dĩa thức ăn về phía tôi.

Mỉm cười, tôi đưa đôi đũa đến dĩa thịt nướng gắp 1 miếng ăn thử. Vừa bỏ vào miệng nhai thì gương mặt tôi liền biến sắc. Hiz..cái vị cay cay này..ôi…tôi ko biết ăn cay!

– Sao? Có ngon ko?-bác gái ân cần hỏi tôi

– Dạ..rất ngon! ^^~ tôi cố gắng nói và nuốt mau xuống bụng mình. Chẳng biết có phải do tôi che giấu cái mặt khó nuốt của mình tệ quá ko mà Liz nhìn tôi rồi cũng gắp 1 miếng thịt nướng ăn và thốt lên:

– Èo, cay quá! Bác cho ớt nhiều lắm hả?

– Ừa, thì món này ăn cay cay mới ngon mà!

– Quân ko quen ăn cay đâu.

– Cháu ko quen ăn cay sao?-bác gái nhìn tôi hỏi lại

– Dạ!-tôi chỉ biết dạ 1 tiếng rồi nhe răng ra cười lấy hên vì mong rằng bác sẽ ko giận tôi đã nói dối [mà ko hẳn là nói dối, món thịt ngon thật mà, có điều cay quá tôi ko thể ăn nổi thôi!]

– Sao cháu ko nói sớm?Ko quen ăn cay thì nói ra, ko sao đâu. Ko cần phải cố ăn có biết ko?

– Dạ!

– Để bác rót cho cháu ly nước nhé!

– Dạ, cám ơn bác!^^

Mọi người lại vui vẻ lại với buổi tiệc mà ko ai nhận ra rằng có 1 điều thật lạ. Ừm..lạ! Lạ là chỉ mới gặp nhau nhưng Liz biết tôi ko ăn cay đc. Có lạ ko chứ? Cứ như thể Liz biết rõ tôi từ trước ấy. Vì thắc mắc đó nên tôi cứ nhìn Liz mãi cho đến khi tan buổi tiệc và cũng đến lúc tôi trở về KTX.

2 bác của Liz có ý kêu Jun đưa tôi về nhưng tôi lại chẳng muốn phiền nên đã từ chối thật khéo. Kết quả là Liz tiễn tôi ra trạm xe buýt lúc nãy và tôi lại có dịp hỏi điều thắc mắc của mình trên đường đi.

– Liz nè!

– Sao?

– Ừm..

– Sao thế? Có gì thì Quân cứ nói đi. Ấp úng hoài zạ?

– Sao Liz biết Quân ko quen ăn cay? Từ lúc gặp nhau đến giờ, Quân chưa hề đề cập đến chuyện này mà.

– …!

– …Hay Liz đã biết Quân từ lâu nhưng Liz lại ko thừa nhận điều đó?

– …!

– Liz trả lời Quân đi. Sao Liz lại chỉ im lặng như vậy? Hay im lặng là thừa nhận điều Quân nói là đúng. Và…em là Tường Vi của anh đúng ko?-tôi buột miệng nói ra rồi lại hồi hộp nhìn vào mắt của Liz chờ đợi câu trả lời. 4 mắt nhìn nhau. Liz ko trốn tránh ánh mắt của tôi mà nhìn rất thẳng, rất sâu và như xoáy vào tận cùng bên trong. Dường như Liz đang dò đọc mọi suy nghĩ trong đầu tôi mà tôi thì lại chẳng thể nhìn đc gì trong đôi mắt của Liz. Nó trong veo như mặt hồ phẳng lặng nhìn thấy đáy nhưng dưới đáy lại chẳng có gì. Ko 1 chút gì cả.

– Xe buýt đến rồi. Quân về cẩn thận nhé!

– …

– Hoa Tường Vi đi đâu cũng có thể thấy đc và mỗi đóa hoa Tường Vi mang 1 màu sắc khác nhau với nhiều ý nghĩa khác nhau. Hoa Tường Vi mà Quân đánh mất có lẽ nó đã đổi sắc rồi!

Liz đẩy tôi lên xe buýt và nói 1 lời đầy ẩn ý cuối cùng cho tôi trước khi cánh cửa xe buýt đóng lại. Bánh xe lăn chầm chậm đi tiếp con đường của nó nhưng tôi lại chẳng kịp bước xuống lại. Có lẽ ko phải vì ko kịp mà vì tôi ko biết sẽ nói gì thêm khi Liz quay lưng đi mà chẳng thèm ngoáy nhìn tôi 1 lần hay chờ tôi đi khuất.

– Tường Vi đã đổi sắc rồi sao?-tôi lẩm nhẩm 1 mình trong khi mắt vẫn cố nhìn theo hình dáng của Liz. Mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào?

Sau khi về đến KTX, tâm trí của tôi vẫn còn lởn vởn từng câu từng chữ của Liz. Nó vẫn đang cố gắng dùng hết mọi kiến thức, lí trí để phân tích những lời nói đầy ẩn ý và chợt giật mình khi Tú Vi gọi tôi với vẻ mặt cau có:

– Quân sao vậy?

– Ko. Quân có sao đâu?

– Ko sao mà từ lúc Quân đi phiêu lưu gì của Quân về thì tâm trí của Quân cứ đâu đâu áh. Vi nói chuyện nãy giờ mà Quân ko có 1 chút phản ứng nào hết. Chắc Quân cũng ko nghe đc nãy giờ Vi nói gì hả?

– Hì ^^ hình như là vậy áh! Vi tua lại đi. Lần này Quân sẽ tập trung nghe nè!

– …

– Thôi mà, Quân xin lỗi đã ko chú ý nghe Vi nói. Giờ Vi nói lại đi. Quân sẽ lắng nghe thật chăm chú mà!

– Giờ Vi ko thích nói lại nữa.Vi muốn nghe Quân nói hơn. Quân nói đi. Hôm nay Quân đến nơi nào? Quân thấy gì? Gặp ai mà giờ hồn cứ lạc mất rồi?

– Ờh…Quân…đến 1 trang trại ở ngoại ô. Cảnh rất đẹp và có không khí trong lành.Ko gặp đc ai hết mà gặp mấy con bò sữa béo tròn. Nãy giờ Quân ko tập trung là vì đang nghĩ thịt bò sữa và thịt bò ở Vn của mình, cái nào làm lẩu ăn ngon hơn?

– o.0

– Quân thật là…lúc nào cũng đùa giỡn đc hết. Nghiêm túc ko đc quá 1p.

– Ai nói Quân ko nghiêm túc? Quân kể hết cho Vi nghe rồi còn gì?

– Hứ, kể vậy ai tin đc chứ? Vi ko bị lừa đâu!

– ^^

– Thôi, ko hỏi nữa. Bàn lại chuyện quan trọng trước mắt nè!

– Ừm.

– Lúc nãy Quân đi thì như thường lệ, ba mẹ gọi qua hỏi thăm tụi mình.

– Ừm. Ba mẹ có dặn gì ko?

– Thì vẫn như mọi lần. Cố gắng học ngoan, giữ gìn sức khỏe. Khi nào đc dịp nghỉ thì về thăm ba mẹ. 2 tháng thì phải gọi điện thoại về nhà 1 lần!

– ^^~

– Nói chuyện với ba mẹ xong đc ít phút thì lại có điện thoại quốc tế.

– Ủa? Vậy hả? Ai gọi nữa vậy?

– Quân đoán thử xem.

– Nhi với Phong àh?

– Ừa.

– Tụi nó nói gì?

– Thì sắp đến đầy tháng của nhóc Vũ rồi. Nhắc 2 đứa mình sắp xếp thời gian hoặc xin nghỉ học vài tuần để qua bên Anh dự tiệc chứ gì?

– Hơ, lẹ vậy? Mới đây mà nhóc Vũ đã gần tròn 1 tuổi rồi àh?

– Ừm. Thời gian qua nhanh thật. Nhi nói phải mua quà thật nhiều đó!

– Èo! Nhi vẫn thẳng tính quá ha. Từ đây bay qua Anh ko tốn tiền chắc? Còn bắt phải nghỉ học rồi đòi quà nữa!

– Èo gì mà èo? Quân đừng có giả bộ. Lúc nhóc Vũ ra đời Quân còn mừng hơn Phong nữa mà giờ bày đặt viện cớ hả?

– >.<

– Nhắc đến Nhi với Phong là thấy họ đúng là 1 đôi kì lạ. Lúc nào nói chuyện cũng khắc khẩu nhau, vậy mà giờ họ thành 1 cặp rồi.

– Hít..hà..2 tên ấy là 2 kẻ phản bội. Trong nhóm tụi mình chưa đứa nào đám cưới hết mà tụi nó giờ đã có con rồi!

– Sao Quân lại nói như vậy? Lúc trước ko phải tại Quân từ chối tình cảm của Nhi sao? Giờ Nhi là vợ của Phong và còn có nhóc Vũ dễ thương, bụ bẫm nữa nên Quân tiếc hả?

– ^^ hì, chắc vậy!

– Hìhì…đùa thôi mà. Vi làm gì nhìn Quân dữ zạ?

– Ai biết đc Quân đùa hay thật? Mặt Quân lại suy tư rồi kìa!

– Vậy àh?

– Ừm!

– ^^~ Quân đùa thôi. Thật là đùa đấy!

– …Quân ko cần phải cố gắng. Vi biết Quân đang nghĩ gì mà.

– :l

– Quân lại nhớ đến Tường Vi đúng ko?

– …!

– Mọi chuyện đã qua rất lâu rồi. Tường Vi bỏ đi ko chờ Quân đi cùng thì Quân còn nhớ đến để làm gì?

– Vi đừng nói như vậy. Sao có thể chắc chắn Tường Vi bỏ lại Quân? Biết đâu lúc đó đã có chuyện gì xảy ra thì sao?

– Nếu có chuyện gì xảy ra thì lúc đó phải có người gọi điện thoại về nhà nói rằng họ đang giữ Tường Vi rồi đòi tiền cũng đc mà. Hoặc nếu có điều tồi tệ hơn thì cảnh sát đã tìm đc Tường Vi rồi. Đằng này 5 năm rồi Quân có thấy tên bắt cóc hay cảnh sát liên lạc ko?

– …

– Quân im lặng tức là ko chứ gì? Nghĩa là Tường Vi đã chấp nhận ra đi và biến mất khỏi cuộc đời của Quân. Có lẽ Tường Vi ko đủ can đảm để sống bên Quân suốt đời.Vậy thì tại sao đến giờ Quân vẫn cứ cố sống trong quá khứ vậy? Quân ko thể tự cho mình 1 cơ hội để quên đi và bắt đầu lại hay cho Vi 1 cơ hội bước vào trái tim của Quân sao?-giọng Vi bắt đầu nghẹn nghẹn lại như cố giữ bình tĩnh.

– Vi àh..

– Quân đừng gọi tên Vi. Vi xin đấy. Đủ rồi!

– …

– Thời gian qua Quân luôn gọi tên Vi nhưng Vi có cảm giác người Quân gọi là Tường Vi, ko phải là Vi. Chưa bao giờ Vi cảm thấy ghét cái tên Tú Vi mà mẹ đã đặt cho Vi nhưng chẳng biết từ lúc nào Vi trở nên ghét nó. Tại sao lại là Vi hả Quân? Sao mẹ ko đặt cho Vi cái tên nào khác? Là Tú là Như là gì cũng đc nhưng sao lại là Vi? Tại sao Tường Vi và Vi lại là chị em chứ? Là chị em sao lại ko có công bằng ở đây chứ? Nó có tất cả. Nó có đc kỉ niệm bên mẹ ruột, nó có tình yêu của Quân. Nó có sự quan tâm của mọi người xung quanh. Còn Vi…tại sao Vi đã cố gắng hết sức vẫn ko có đc gì hả Quân? Nó biến mất 5 năm thì Vi chờ Quân đúng 5 năm nhưng tại sao Quân vẫn ko chấp nhận Vi? Tại sao Vi làm tất cả mọi chuyện thì Vi vẫn là cái bóng của Tường Vi thôi? Tại sao chứ?-giọng Vi yếu dần trong tiếng khóc nức nở. 


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.