Sự Tái Sinh Của Long Thần

Chương 4: C4: Chap 4



Các bạn đang đọc truyện Chương 4: C4: Chap 4 miễn phí tại medoctruyenchu.com. Hãy tham gia Group của truyện mới, truyện full, Truyện chữ Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************​

Tác không có nhiều thời gian viết truyện nên toàn viết ban đêm thôi, thỉnh thoảng ban đêm viết rồi mà quên đăng thì ban ngày sẽ đăng cho mấy bạn. Mấy bạn thông cảm.

Giờ thì…Vô truyện nào!!!

—————————————————

~~~POV main~~~

Tôi nắm tay Shirone và Kuroma dịch chuyển về căn nhà của mình, hai em ấy đột ngột xuất hiện ở nơi khác thì giật mình, vẻ mặt lộ rõ sự thắc mắc khó hiểu.

“Từ giờ, đây là nhà của chúng ta”(Ryuu)

Nghe tôi nói, hai đứa hoàn hồn trở lại và Shirone nói.

“Nhà của Ryuu-niichan sao? Lớn quá…”(Shirone)

“Không! Nó không còn là nhà của riêng anh nữa. Nó là nhà của cả ba chúng ta!”(Ryuu)

“Thật sao? Chúng ta sẽ sống ở đây?”(Kuroma)

“Đúng vậy, chúng ta sẽ sống ở đây”(Ryuu)

“Anh tự xây nó sao Ryuu-niichan?”(Shirone)

“Phải, anh tự xây nó. Có gì không ổn à?”(Ryuu)

“”…””(Shirone+Kuroma)

“Hai em có vẻ bất ngờ nhỉ? Từ nay về sau khi sống với anh thì hai em sẽ còn gặp nhiều điều bất ngờ hơn nữa, ráng mà kiềm chế cảm xúc lại kẻo tổn thọ đấy”(Ryuu)

“…Mà Ryuu-nii năm nay bao nhiêu tuổi vậy ạ?”(Kuroma)

“Anh hả? Hôm nay anh vừa tròn 5 tuổi. Có chuyện gì không ổn à”(Ryuu)

[Kiếp trước mình chết lúc 16 tuổi cộng với 5 tuổi kiếp này là tuổi linh hồn mình đã 21 rồi. Nhưng cái thân thể con nít này nói 21 tuổi ai tin](Ryuu)

“Em thấy cách nói chuyện của anh không giống con nít chút nào cả Ryuu-niichan”(Shirone)

“A ha ha *cười gượng*…Bỏ qua chuyện cách nói chuyện không giống con nít của anh đi, anh sống trong khu rừng này từ rất nhỏ nên phải tự lập, vì thế mà sinh ra tính cách và cách nói trưởng thành ấy mà…Còn bây giờ thì hai em xoè tay trái của mình cho anh xem nào”(Ryuu)

“”Đây ạ””(Shirone+Kuroma)

Tôi nắm lấy tay của hai đứa rồi tạo ra hai chiếc vòng tay ma pháp. Hai chiếc vòng tự động đeo vào cho hai đứa rồi biến mất, để lại trên mu bàn tay trái của mỗi đứa một ấn kí có hình con rồng màu đỏ.

(Minh hoạ cho ấn kí. Mấy cái dòng chữ trên hình đừng để ý. Lưu ý rằng ấn kí màu đỏ. Nguồn: lụm trên google)

“Đẹp quá Ryuu-niichan *mặt vui vẻ, mắt sáng lấp lánh*. Cái hình này đẹp quá Ryuu-niichan”(Shirone)

“Đẹp thật đấy Ryuu-nii…Nhưng nó có tác dụng gì vậy ạ?”(Kuroma)

“Anh cũng định nói cho hai em biết đấy. Chiếc vòng này lúc nãy là một vật phẩm ma pháp anh tự chế tạo ra. Một khi đã đeo vào thì không thể gỡ ra vì đã biến thành một ấn kí, trừ khi có được sự đồng ý của người chế tạo thì mới có thể tách khỏi cơ thể được. Tác dụng của nó rất lớn, không có nó thì hai em không thể sử dụng các vật dụng trong căn nhà này và không thể tự do ra vào kết giới của anh tạo ra chống quái trong rừng hoặc các MHG tò mò. Cái ấn kí này sẽ liên kết với anh giúp anh tìm được hai em khi lạc mất nữa đấy. Khi anh gặp nguy hiểm thì ấn kí sẽ sáng đỏ lên, khi hai em gặp nguy hiểm thì anh cũng sẽ biết được. Ấn kí này đáng ra chỉ có bấy nhiêu vì anh nghĩ chắc đủ rồi nhưng anh đã thêm vào đó vài skill cho các em sử dụng tuỳ ý đấy”(Ryuu)

Tôi quên nói rằng các vật được tôi tạo ra từ Tạo tác thì không có ai sử dụng được ngoài tôi cả. Trừ khi được tôi cho phép bằng cách tạo một vật phẩm dành riêng cho họ sử dụng thì may ra. Cái ấn kí của hai đứa nhóc chỉ là một vật phẩm ma pháp dành riêng để được coi như giấy phép sử dụng vật dụng trong nhà thôi, nhưng tôi đã thêm vài skill cần thiết để sử dụng tuỳ thích và phòng nguy hiểm.

“Nếu vậy thì cái ấn kí này là vô cùng quan trọng…em quyết sẽ bảo vệ nó đến cùng”(Shirone)

“Em cũng sẽ bảo vệ nó. Nhưng mà nãy giờ em có thấy cái kết giới nào đâu Ryuu-nii?”(Kuroma)

“Kết giới của anh là vô hình, không ai thấy được nó. Từ trong kết giới nhìn ra thì vẫn thấy cảnh xung quanh nhưng từ bên ngoài nhìn vào thì không thấy nhà nào cả đâu. Chỉ có anh và những người được sự cho phép từ anh mới có thể nhìn thấy căn nhà từ bên ngoài và ra vào kết giới tuỳ ý”(Ryuu)

“Em hiểu rồi ạ”(Kuroma)

“Anh quên nói về vài skill anh cho vào ấn kí. Thứ nhất, skill Thẩm định: cho phép hai em xem thông tin của bất cứ ai và bất cứ thứ gì, hai em phải sử dụng nhiều lần thì nó mới lên cấp nhé. Thứ hai, skill Dịch chuyển: cho phép hai em dịch chuyển đi bất cứ đâu trong phạm vị cho phép, càng lên cấp thì phạm vi dịch chuyển được càng mở rộng. Tạm thời anh cho hai em hai skill đó, khi cảm thấy cần thiết anh sẽ cung cấp skill thêm vào. À quên, skill Thẩm định của hai em vô hiệu với anh vì anh là người tạo ra nó và chuyển cho hai em đấy”(Ryuu)

“Yay yay, mình có skill tuyệt vời quá. Cảm ơn anh Ryuu-niichan”(Shirone)

“Vui quá, vui quá, cảm ơn Ryuu-nii”(Kuroma)

Nãy giờ chưa xem thông tin của chúng nó. Tôi sử dụng Long nhãn và mắt trái của tôi sáng lên. Chắc các bạn thắc mắc tôi không ở dạng rồng thì sao dùng Long nhãn nhỉ? Thì tôi đâu trở lại dạng rồng làm chi, tôi chỉ biến một bên mắt của tôi trở thành mắt rồng là sử dụng được skill đấy rồi. Skill Long nhãn của tôi đã lên cấp nên tôi nhận ra tiềm năng của hai đứa. Shirone có tiềm năng trở thành một pháp sư tài ba, em ấy có thể sử dụng được tận 3 hệ ma pháp trong khi một thú nhân có thể sử dụng được ma pháp chưa tới 100 người, số người dùng được 2 hệ là đếm trên đầu ngón tay rồi. Kuroma có tiềm năng trở thành một kiếm sĩ tài giỏi, tiềm năng sử dụng kiếm là rất cao, em ấy còn dùng được ma pháp nữa, dù chỉ có 1 hệ nhưng cũng rất hiếm rồi. Cả hai đứa đều có thể trở thành pháp sư và kiếm sĩ mạnh nhất nếu được rèn luyện đúng cách. Quyết định rồi! Tôi sẽ huấn luyện chúng trở thành những người mạnh nhất.

Bây giờ tôi tạo ra hai chiếc túi nhỏ, tên của nó là Túi không gian. Tương tự như skill Kho vô hạn, chỉ khác là không gian trong túi bị giới hạn lại thôi.

“Đây là hai chiếc Túi không gian anh tạo ra, mỗi đứa 1 cái. Sau này các dụng cụ cần thiết của 2 em cứ cho vào đây. Không gian trong đây khá rộng rãi nên hai em cứ tuỳ ý sử dụng nó. Anh nghĩ nó chắc cũng đủ chứa cả căn nhà của chúng ta đấy”(Ryuu)

“Cảm ơn Ryuu-niichan”(Shirone)

“Cảm ơn Ryuu-nii”(Kuroma)

“Anh còn vài thứ hay ho cho các em sử dụng để mạnh hơn nè. Đợi xíu”(Ryuu)

Tôi tưởng tượng trong đầu hai thanh katana. 1 trắng 1 đen. Tôi còn tạo thêm một cây gậy phép nữa.

“Đây là 2 thanh kiếm, thanh trắng cho Shirone, thanh đen cho Kuroma. Còn cây gậy phép này là của Shirone. Những thứ này vài ngày nữa anh sẽ dạy hai em sử dụng để trở nên mạnh hơn”(Ryuu)

“…cho em hỏi một chuyện được không Ryuu-nii?”(Kuroma)

“Em cứ hỏi, anh sẽ trả lời”(Ryuu)

“Thật ra…anh là ai vậy Ryuu-niichan? Sao anh lại có thể tạo ra các thứ vật dụng đáng giá cả gia tài một cách bình thản và chưa kể cái sức mạnh kinh khủng của anh từ đâu mà có vậy?”(Shirone)

Tôi bối rối không biết làm gì nhưng chúng nó còn nhỏ, dạy nó bảo vệ bí mật là được. Tôi quyết định sẽ nói!

“Các em có dám hứa với anh là không hoảng sợ khi biết sự thật và sẽ giữ bí mật tuyệt đối cho những gì sắp chứng kiến không? Nếu các em hứa mà không giữ lời thì trời sẽ trừng phạt nặng các em đấy”(Ryuu)

“”Tụi em xin hứa sẽ không hoảng sợ và sẽ giữ bí mật của anh mà không hé lời nào cho người khác. Đây sẽ là bí mật của ba chúng ta””(Shirone+Kuroma)

“Vậy là được rồi, hai em ra ngoài kết giới với anh, ở đây không đủ rộng để anh trở lại hình dạng thật của mình. Nhớ là đừng có hoảng đấy, anh không thích điều đấy chút nào. Và hãy nhớ cho kĩ, anh vẫn là anh, anh vẫn là một thằng nhóc 5 tuổi thôi nghe chưa. Dù là hình dạng nào thì vẫn là anh. Anh sẽ không hại các em”(Ryuu)

“Vâng, anh vẫn là Ryuu-niichan tốt bụng của tụi em, mãi không thay đổi”(Shirone)

“Đúng vậy, anh vẫn là Ryuu-nii dũng cảm đã giải cứu bọn em khỏi cái chết, mãi không thay đổi”(Kuroma)

“Vậy mới là bé ngoan chứ”(Ryuu)

Tôi dẫn hai đứa ra một thảo nguyên rộng lớn cách nhà vài km.

“Chuẩn bị tinh thần nhé, có thể hình dạng thật này sẽ làm các em sợ đấy”(Ryuu)

“”Tụi em đã sẵn sàng rồi ạ””(Shirone+Kuroma)

Nghe câu nói của hai đứa, tôi nhẹ hết cả lòng. Tôi tắt đi skill Nhân hoá, một thứ ánh sáng phát ra từ cơ thể tôi làm hai đứa phải nhắm mắt lại, vài giây sau ánh sáng dịu dần rồi tắt hẳn. Thứ đứng trên mặt đất lúc này không phải là một đứa trẻ 5 tuổi mà là một con rồng thực sự. Một con rồng có vẩy màu đen pha lẫn đỏ, với đôi mắt màu máu. Phải đấy! Chính là tôi.

“Hai đứa có thể tắt ngay cái biểu hiện kinh ngạc ấy không? Nhìn khó chịu lắm”(Ryuu)

“Anh, anh là…rồng?”(Kuroma)

“Phải, anh là một con rồng. Một con rồng con 5 tuổi vô tình tìm được một cái dungeon tốt để cày cấp và trở thành con rồng mạnh nhất và trẻ nhất hiện tại trong tất cả các con rồng trên cái thế giới này”(Ryuu)

“Thật…thật…thật là…thật là ngầu quá. Anh là một con rồng. Một con rồng thực sự. Tụi em từ nhỏ đã hướng đến mục tiêu là Long thần rồi. Được gặp một con rồng cũng nằm trong 1 trong các ước mơ của tụi em”(Shirone)

Tôi nghe được một từ làm đầu tôi đau như búa bổ. LONG THẦN! Tôi mau chóng lấy lại bình tĩnh và nói tiếp.

“Các em không sợ anh sao?”(Ryuu)

“Có gì phải sợ chứ, anh tốt như vậy mà còn là một con rồng mạnh thì tụi em cần gì phải sợ, anh đã nói sẽ không làm gì tụi em mà”(Kuroma)

Thật hết cách với hai đứa nhóc suy nghĩ đơn giản này :). Bật Nhân hoá lên để trở về dạng thường ngày.

“Dạng rồng rất to nên rất bất tiện vì thế anh sẽ không thường trở về dạng rồng đâu. Anh đã dùng cơ thể người cả 1 năm rồi nên sinh ra quen. Thế nên em sẽ không thường được nhìn thấy dạng rồng của anh được đâu”(Ryuu)

“Không sao cả, dạng nào thì cũng là Ryuu-niichan thôi”(Shirone)

“Đồng ý với Shirone”(Kuroma) (nó thân nhau từ nhỏ nên gọi nhau không có kính ngữ)

“Hì *cười phì* thôi thì bây giờ anh dẫn hai đứa đi tham quan căn nhà của chứng ta nào”(Ryuu)

“”Vâng!!!””(Shirone+Kuroma)

Thế là hết cả buổi chiều để dẫn hai đứa xem hết ngôi nhà mới của chúng. Mệt chết luôn. Tôi vào bếp nấu vài món rồi cả ba lao vào ăn như hổ đói, chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi. Tất cả thức ăn đã không còn một miếng. Tôi dọn dẹp chén dĩa và ngay lặp tức phóng như bay vào cái gường thân yêu và thiếp đi từ lúc nào không hay.

—————————————————

Thấy hay thì Vote cho Tác lấy động lực viết nhé. Tác đi ngủ đây. Bye bye

Xuất bản:15/7/2018 (gần 1h30 sáng)

Kí tên:✨Chini✨(Tác)


Mẹo: Bạn có thể sử dụng trái, phải, A và D phím bàn phím để duyệt giữa các chương.